Em ở đâu? - Chương 26
Marc Levy 06/06/2017 01:00 PM
Nhìn vẻ buồn bã của cô bé khi thời điểm những kỳ nghỉ dài đến gần, Mary đoán rằng một tình yêu đã nảy nở trong trái tim cô bé. Những tháng hè trở nên thật đáng ghét khi người ta yêu ở độ tuổi này, lời hứa hẹn sẽ viết thư cho nhau không đủ để lấp đầy khoảng trống mà người ta nếm trải lần đầu tiên trong cuộc đời.
Ảnh: 68.media.tumblr.com

Cuối căn phòng của quán bar tại khu vực nhà ga số 1 của sân bay Newark, một mình bên một chiếc bàn, một cô bé gái mười bốn tuổi đang ngồi nhìn qua ô cửa kính rộng, hướng về phía đường băng bên dưới.

Mary chầm chậm bước dọc theo lối đi và đến ngồi trước mặt em. Lisa đã cảm thấy sự có mặt của cô, nhưng mắt em vẫn nhìn đăm đăm về phía những chiếc máy bay. Không nói một lời, Mary đặt bàn tay lên tay em, để em ngồi trong yên lặng. Vẫn không quay người lại, Lisa nói:

- Chính từ đây mà mẹ đã ra đi phải không?

- Đúng rồi. - Mary thì thầm. - Từ đây. Hãy nhìn cô đi, chỉ một lát thôi, cô có điều này quan trọng muốn nói với cháu.

Lisa chầm chậm quay đầu lại và nhìn sâu vào mắt Mary.

- Khi cô nhìn thấy cháu lần đầu tiên trong bộ quần áo ướt sũng và quá chật đối với cháu, với chiếc túi xách và quả bóng của cháu, cô không tưởng tượng được rằng một đứa trẻ bé nhỏ như vậy lại có thể chiếm một vị trí lớn đến thế trong trái tim cô. Cô nghĩ rằng chưa bao giờ cô từng lo sợ đến như thế trong đời, cho đến tận ngày hôm nay. Cô muốn chúng ta trao đổi với nhau một lời hứa, một bí mật của riêng chúng ta. Cháu đừng tìm cách bỏ đi lần nữa, và đến ngày cháu tốt nghiệp trung học, khi cháu đã đủ mười tám tuổi, nếu cháu vẫn cảm thấy "nơi đó" là nơi của cháu, nếu cháu vẫn muốn đi, lúc đó chính cô sẽ dẫn cháu đến sân bay này, cô thề với cháu đấy. Cháu ngồi ở đây suốt thời gian vừa rồi mà không ai để ý ư?

Nét mặt Lisa giãn ra với một nụ cười bẽn lẽn nở trên đôi môi em.

- Không ạ. Chúng ta về nhà chứ? - Cô bé nói, giọng nghe nhỏ xíu.

Hai người đứng dậy. Mary để lại vài đôla trên bàn và cả hai cùng đi ra khỏi quán bar. Ra đến ngoài lề đường, Mary cầm lấy tờ giấy phạt để trên kính trước xe lên và vứt qua vai ra phía sau. Lisa đặt cho cô một câu hỏi:

- Cô là ai đối với cháu?

Mary lưỡng lự giây lát rồi trả lời:

- Cô là điều mâu thuẫn của cháu.

- Điều mâu thuẫn là gì?

- Tối nay, khi cháu lên giường nằm, cô sẽ giải thích cho cháu nghe. Ngay bây giờ, cô hơi ngại đôi mắt của cô, và cháu thì chẳng có đủ đồ để làm bánh xèo trong xe hơi đâu!

Trên chiếc điện thoại gắn trên bảng điều khiển của xe, Mary quay số ở nhà, đầu kia Philip lập tức nhấc máy.

- Cô bé đang ở với em, bọn em đang trở về nhà, em yêu anh.

Sau đó cô gọi cho một viên thanh tra cảnh sát, người mấy ngày nữa sẽ điền vào đơn xin chuyển công tác đến đồn cảnh sát hình sự ở San Francisco; thành phố thực sự rất đẹp, người ta đồn thế, ông biết được điều này từ một cô Nathalia nào đấy đang làm việc ở đó.

Khi họ về đến nhà, Thomas lao ngay ra chỗ Lisa, em ôm chặt cậu bé trong lòng, hai người lớn đến bên cô bé với một đĩa trái cây trên tay. Em không đói, em chỉ mệt và muốn đi ngủ.

Ảnh: phamduycanh.files.wordpress.com

Trong phòng, Mary ngồi xuống bên thành giường và vuốt ve mái tóc của em thật lâu. Cô hôn lên trán em và khi cô chuẩn bị ra khỏi phòng, cô nghe thấy tiếng cô bé đặt cho cô câu hỏi lần thứ hai trong ngày:

- Điều mâu thuẫn là gì hả cô?

Tay vẫn đặt trên nắm cửa, Mary mỉm cười, một nụ cười đầy xúc động.

- Điều mâu thuẫn, đó là cô sẽ không bao giờ trở thành mẹ của cháu, nhưng cháu sẽ mãi mãi là con gái của cô. Bây giờ cháu ngủ đi, mọi chuyện đều tốt đẹp.

Mùa hè năm đó trại hè không được tổ chức. Philip, Mary, Lisa và Thomas vẫn thuê ngôi nhà trong vùng Hamptons trước đây. Mùa hè tới gần với tất cả mọi người và dù là trong những chuyến dạo chơi bằng tàu hay những lần tổ chức tiệc nướng ngoài trời, tiếng cười và niềm vui sống cuối cùng cũng đã nở hoa trong ngôi nhà của họ.

Ngay từ đầu năm học, Lisa đã bắt đầu việc học hành của mình với thái độ hoàn toàn mới mà cuốn sổ học bạ cuối kỳ một thể hiện rất rõ. Thomas xa cách với chị mình hơn một chút, tuổi vị thành niên tạm thời chia cắt chúng.

Ngày Noel, Mary giải thích với Lisa rằng điều vừa xảy ra với em là bình thường thôi, máu chảy ra đó hoàn toàn không phải do cơ thể của em chiến đấu chống lại một nỗi sợ hãi nào đó. Chỉ đơn giản là em đang trở thành một người phụ nữ, và điều đó sẽ không đơn giản chút nào.

Tháng Giêng, Mary tổ chức một bữa tiệc lớn cho sweet sixteen của Lisa, và lần này, cả lớp đã đáp lại lời mời. Mùa xuân sau đó, nghi ngờ Lisa đã biết thầm thương trộm nhớ ai đó, cô liền giảng giải kỹ lưỡng cho Lisa một bài dài về tất cả các đặc tính của nữ giới. Lisa không để ý lắm đến các chi tiết thân thể, nhưng cô bé chăm chú lắng nghe tất cả những gì liên quan đến sắc thái cảm xúc. Nghệ thuật quyến rũ thu hút cô bé đến mức họ đã có vô số cuộc trao đổi. Nóng lòng muốn có những lời giải thích, cô bé tìm đến Mary. Vô cùng khoái chí về điều đó, cô đưa ra các câu hỏi từng ít.

Nhìn vẻ buồn bã của cô bé khi thời điểm những kỳ nghỉ dài đến gần, Mary đoán rằng một tình yêu đã nảy nở trong trái tim cô bé. Những tháng hè trở nên thật đáng ghét khi người ta yêu ở độ tuổi này, lời hứa hẹn sẽ viết thư cho nhau không đủ để lấp đầy khoảng trống mà người ta nếm trải lần đầu tiên trong cuộc đời.

Ảnh: images.guucdn.net

Cô đến trường đón Lisa để dành suốt cả buổi chiều thứ tư đi chơi cùng cô bé tại Manhattan. Ngồi trong khu vườn nhỏ phía sau quán Picasso trong khu Village, hai người cùng ăn một đĩa sa - lát Caesar's với lườn gà nướng.

- Thế nào, hai người còn chưa chia tay mà con đã thấy nhớ cậu ấy phải không? - Mary hỏi.

- Cô cũng biết cái vụ đó à?

- Từ lâu lắm rồi.

- Vì sao nó lại làm cho ta đau lòng đến vậy?

- Bởi vì yêu trước hết là chấp nhận một sự rủi ro. Gắn bó lòng mình với một người khác, mở ra cánh cửa nhỏ xíu đi vào trái tim mình là một điều nguy hiểm. Nó có thể gây ra một nỗi đau không gì có thể miêu tả được mà con đang cảm nhận. Thậm chí nó có thể biến thành một nỗi ám ảnh.

- Suốt ngày con chỉ nghĩ đến điều đó!

- Và không có một liều thuốc nào cho nỗi đau này của con tim. Chính vì thế mà cô đã hiểu ra rằng chúng ta hoàn toàn sai lầm về tính tương đối của thời gian. Một ngày có thể dài hơn cả một năm khi người kia không ở bên ta, nhưng đó cũng là một điều của tình yêu. Cần phải học để biết làm chủ tình cảm này.

- Con vô cùng sợ mất anh ấy, sợ anh ấy gặp một cô gái khác. Anh ấy đi nghỉ tại một trại hè ở Canada.

- Điều đó có thể xảy ra, cô hiểu nỗi lo của con. Đúng là đáng ghét, nhưng ở tuổi này, các con trai thường rất thích bay nhảy.

- Thế sau đó thì sao?

- Với một số người thì sau đó họ không còn tính đó nữa, rất hiếm nhưng vẫn có những người như vậy!

- Nếu anh ấy phản bội con, con sẽ không chịu nổi đâu.

- Có chứ, có chứ, cô đã thử trước cho con rồi! Cô biết rằng với tâm trạng của con hiện giờ, điều đó rất khó tin, nhưng dù sao người ta vẫn có thể chịu đựng được.

- Phải làm gì để khiến cho đàn ông họ cũng yêu lại chúng ta?

- Với các cậu con trai, tất cả nằm ở chỗ phải biết giữ chừng mực, giữ khoảng cách, giữ một cái gì đó bí hiểm. Chính những điều đó khiến cho họ phát điên!

- Điều này con đã nhận thấy!

- Thế là thế nào, con đã nhận thấy là thế nào?

- Giữ chừng mực là một tính cách khá tự nhiên ở con.

- Vậy hãy chú ý đến tiếng tăm của con, điều này sẽ rất quan trọng về sau, mọi vấn đề nằm ở chỗ làm sao giữ được thăng bằng.

- Con không hiểu!

- Cô nghĩ rằng bố của con sẽ giết cô nếu ông ấy nghe thấy cô nói những điều như thế này với con, nhưng nhìn con quá lớn so với tuổi của mình.

- Nói đi cô! - Lisa vừa năn nỉ vừa giậm chân.

- Nếu như con chạy trốn tụi con trai, con sẽ trở thành một nữ thánh đồng trinh và họ sẽ không thèm để ý đến con, nhưng nếu con suốt ngày ở với họ, con sẽ bị coi là một cô gái dễ dãi và họ sẽ thích đi với con nhưng vì những lý do xấu, điều này cũng không tốt.

- Điều này con cũng đã thấy rồi! Cô bạn gái Jenny của con đã đánh mất thăng bằng!

- Thế còn con, con đang ở đâu?

- Đang ngồi trên một sợi dây, con đã giữ được thăng bằng của mình.

- Lisa, đến một ngày mà những chuyện này trở nên quan trọng hơn nữa trong cuộc đời của con, cô muốn rằng con sẽ cảm thấy thoải mái khi hỏi cô bất cứ câu hỏi nào thoáng qua trong đầu con. Cô ở đây là để giúp con.

- Thế còn cô, ai đã giải thích cho cô khi cô ở vào tuổi con?

- Không ai cả, trong điều kiện đó, còn khó khăn hơn nữa để tránh khỏi bị chóng mặt.

- Đến tuổi nào thì cô có người bạn trai đầu tiên?

- Chỉ biết là không phải ở tuổi của con bây giờ, nhưng thời đó khác với bây giờ.

- Dù sao con cũng thấy chuyện này thật đáng sợ.

- Hãy chờ thêm chút nữa và con sẽ thấy người ta có thể thay đổi ý kiến đến như thế nào!

(Còn tiếp)

Theo: Truyenngan.com.vn

Author: Marc Levy

News day