Hay là buông tay
Thảo Nguyên 05/11/2017 07:00 PM
Đó là mùa thu. Mùa Hà Nội đẹp nhất, nên thơ và lãng mạn nhất. Mùa thành phố này lặng lẽ chuyển mình, lặng lẽ ru những giấc mơ tình lộng lẫy. Đó là một quán cà phê, là không gian đêm thinh lặng với hương hoa vương trên tóc, là se se lạnh mênh mang. Anh có biết chăng, trái tim cô đang rung động?

Mùa thu. Mùa yêu. Mùa gió và lá rơi. Mùa những con đường đổ bóng êm êm trên mái tóc. Mùa trái tim cô loạn nhịp. Mùa cô đứng trước anh, sững sờ, run rẩy, đam mê. Mùa thu.

Cô đã từng yêu, yêu một chàng trai đến chết đi sống lại. Ngày đó cô gặp anh, dáng đi nghiêng nghiêng dưới bóng nắng chiều thu nhàn nhạt. Ngày đó, anh bước đi cách cô có vài bước chân, và rồi hai người vô tình vào cùng một căn phòng. Ngày đó là ngày thi tuyển câu lạc bộ guitar của học viện cô đang theo học.

Cô dõi theo anh, lắng nghe tiếng đàn anh say đắm lòng người. Nhưng chừng ấy mà đã đủ để yêu thì thật là đơn giản quá. Khi đó, có lẽ cô mới chỉ rung động trước anh thôi, chỉ là một chút lắc lư trong trái tim bé nhỏ thôi, một chút đủ để làm cô ngơ ngẩn. Anh thật dễ thương với cái dáng cao gầy, nụ cười chân thật như nụ cười một bé trai tuấn tú. Anh ngồi vắt chân, ôm cây đàn guitar, say sưa gảy, không biết đến xung quanh. Cô mải nhìn anh đến nỗi quên lời, lạc nhịp. Vậy mà cuối cùng, cô vẫn vào được đội hát của câu lạc bộ. Chính cô cũng ngạc nhiên khi biết kết quả bất ngờ ấy.

Tình cờ làm sao, trong mini show đầu tiên của câu lạc bộ, cô lại được phân công phối hợp với anh biểu diễn một tiết mục. Không phải ai khác, mà lại chính là anh. Tim cô đập loạn. Có phải do duyên số? Mấy hôm đầu hẹn nhau đến trường tập, cô luôn luôn đến thật sớm, ngồi chờ anh trên chiếc ghế đá quen bên cạnh hòn non bộ. Tay cô cầm chiếc điện thoại, run run không biết có nên gọi điện cho anh không hay nên tiếp tục chờ để giữ cái “kiêu” của người con gái. Cô lúng túng như gà mắc tóc trước nụ cười và ánh mắt anh. Những ngày đầu mùa thu ấy, những ngày gió chảy tràn khắp sân trường ấy, cô ngồi bên anh, hát câu tình ca. Trái tim cô ngượng ngập. Thế rồi tập chán, hai anh em lại cùng nhau ngồi đàn hát những bài cả hai cùng thuộc. Lạ làm sao, gu âm nhạc hai đứa hợp một cách không ngờ. Cô say sưa quên cả thời gian, có những hôm tối muộn hai đứa mới đứng dậy ra về. Chân cô cứ bước ngập ngừng trên con đường Hà Nội phố mùa thu thơm hương hoa sữa, dùng dằng chẳng muốn bước đi. Anh biết không khi anh dạy cô đàn, ngồi sát cạnh bên nhau cô đã phải ngăn mình cười toe toét vì như thế trông ngốc nghếch lắm. Khi anh không đi chơi cùng đám bạn thân để ở lại ngồi dạy cô đàn, cô đã phải ngăn mình nhảy cẫng lên sung sướng. Không ít lần cô lén trộm nhìn anh rồi lại cụp ngay mắt xuống, chỉ sợ anh phát hiện rồi lại xa lánh cô. Không ít lần cô chợt nghĩ, giá như được chạm vào những ngón tay đang lướt nhịp nhàng kia…

Đó đã gọi là yêu chưa? Cô gái ấy làm sao biết được.

Ngày diễn ra mini show, cô hát không tốt. Vốn dĩ cô rất nhút nhát, sợ đám đông. Cô chẳng biết làm sao để giữ cho bản thân không mất bình tĩnh trước cả trăm con mắt đang đổ dồn vào mình. Kết thúc tiết mục, cô bước vào cánh gà, ngồi thẫn thờ, cảm giác như bản thân vừa rơi xuống hố. Anh sẽ nghĩ sao nhỉ? Anh có cho rằng cô kém cỏi và thiếu bản lĩnh không?

Không. Anh bước đến, dịu dàng. Anh trêu chọc cho cô vui lên. Và khi thấy gương mặt cô vẫn cứ thẫn thờ, anh đưa bàn tay to ấm áp lên xoa đầu cô an ủi. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối.

Bỗng nhiên cô cảm thấy yêu anh.

Ảnh: Amino Apps

Đó là mùa thu. Mùa Hà Nội đẹp nhất, nên thơ và lãng mạn nhất. Mùa thành phố này lặng lẽ chuyển mình, lặng lẽ ru những giấc mơ tình lộng lẫy. Đó là một quán cà phê, là không gian đêm thinh lặng với hương hoa vương trên tóc, là se se lạnh mênh mang. Anh có biết chăng, trái tim cô đang rung động?

Đó là mùa thu. Mùa những tâm hồn lạc lối.

Đó là mùa thu. Mùa chớm lạnh. Mùa nỗi buồn hiu hắt. Cái buồn của thu êm dịu chứ không dữ dội. Mấy hôm sau cô nghe đâu đó nói anh đã có người yêu, một chị xinh đẹp cá tính. Cô thầm nghĩ, cũng phải, người như vậy cơ mà… Cô đành yêu đơn phương.

Cô ấy quyết định sẽ cứ dõi theo chàng trai trong âm thầm. Tình yêu này một mình cô mang, không ai hay biết. Cô biết trách ai đây khi cô đã trót lỡ thương thầm nhớ trộm anh rồi? Là tại trái tim cô không biết nghe lời, là tại mùa thu quá dịu dàng, là tại nụ cười anh quá đẹp đã in dấu trong tâm hồn đa tình của cô. Là tại những mộng mơ, lãng mạn, là tại sự yếu đuối, nhạy cảm của cô gái đôi mươi mà thôi…

...

Mùa thu ấy, cô gái không hề hay biết rằng, chàng trai kia cũng đã phải lòng cô.

Từ bao giờ nhỉ giữa nắng và gió ngập tràn, từ bao giờ nhỉ, anh đã không thể rời mắt khỏi cô? Có lẽ từ ngày đầu tiên nhìn thấy nhau chăng… Cô ấy không nhớ rằng hai người đã từng chạm mặt trên xe bus vào hôm khóa mới nhập học. Cô, bỡ ngỡ, lạ lẫm với mọi thứ, ngơ ngác như con nai bé nhỏ, bước lên xe bus. Mái tóc đen huyền, dài và mượt mà như suối chảy. Đôi mắt cô ướt nước, đượm buồn. Một vẻ ngoài vừa đủ mong manh để khiến người ta muốn che chở. Cô đứng lúng túng trên chiếc xe bus, bị chị bên cạnh chèn ép mà không biết lên tiếng, chỉ cắn chặt môi. Anh nhìn theo cô gái vụng về là thế, bỗng dưng bật cười. Vu vơ. Mùa thu nắng nhạt.

Thế rồi hai người lại cùng thi tuyển vào câu lạc bộ guitar. Anh đội đàn và cô đội hát. Hay thật, có lẽ là duyên số chăng? Họ lại cùng được chọn để biểu diễn chung một tiết mục. Vậy là tập tành vất vả suốt mấy tuần liền. Anh nghiện giọng hát trong veo của cô, anh say sưa nghe những câu tình ca rót mật vào tai những xế chiều khi khuôn viên học viện đã chẳng còn một bóng người. Những ngón tay và cổ tay cô thanh mảnh đặt nhẹ nhàng bên trên nếp váy, trong mờ như sắp biến mất khiến anh bỗng nhiên muốn chạm vào và giữ lại. Mái tóc cô đen dài, bóng nắng nhợt nhạt đổ nghiêng nghiêng đẹp như cổ tích. Lá vàng rơi nhẹ trên mái tóc cô, anh muốn đưa tay nhặt lấy mà ngượng ngùng chẳng dám. Tập hát từ chiều đến tận tối, anh dẫu thương cô giọng đã bắt đầu khàn đi mà lại chẳng muốn để cho cô về… Làm sao đây khi anh đã trót lỡ thương cô mất rồi?

Vẻ đẹp mong manh như thủy tinh, đôi mắt buồn vô hạn, đôi vai gầy và những ngón tay thon mảnh… Khi cô ngồi sau cánh gà sân khấu, dường như sắp khóc vì tiết mục của mình không được trọn vẹn, anh đã nghĩ, cô là người con gái yếu đuối nhất thế gian. Có lẽ cô là một nàng búp bê bằng sứ, tinh khôi, chỉ chạm vào là sẽ vỡ…

Trong vô thức, anh đưa tay ra chạm lên mái tóc cô. Anh xoa đầu cô và dịu dàng an ủi. Anh muốn ở bên cô - trái tim anh đang gào thét như vậy. Trong vô thức, anh nhận ra mình đã thật sự phải lòng cô.

Anh thầm nghĩ, tại sao mình không gặp cô sớm hơn? Có lẽ, anh không nên gặp cô. Có lẽ, vốn dĩ, sự hội ngộ của hai người ngay từ đầu đã là một điều sai trái.

Nàng cũng xinh đẹp. Nàng không giống như cô. Sôi nổi hơn, cá tính hơn, hút mắt hơn với mái tóc nhuộm đỏ rực và đôi môi tô son hồng cam nồng nàn. Nàng ở bên cạnh anh đã được hai năm. Anh đã từng yêu nàng đến chết đi sống lại. Anh đã từng nghĩ, mình không bao giờ có thể sống thiếu nàng, cô gái tràn đầy năng lượng của anh, nguồn sinh lực của anh.

Nàng giờ này đang làm gì nhỉ? Anh bỗng nghĩ vu vơ. Có lẽ nàng đang tham gia một buổi offline fanclub của một ca sĩ nào đó nàng mê tít. Hoặc đang chơi thể thao chăng? Nàng yêu bóng rổ, thích cả bóng chuyền và cầu lông. Nàng bay nhảy suốt. Nếu như cô là một con búp bê sứ mong manh, thì nàng hẳn phải là một công chúa barbie xinh đẹp nhưng mạnh mẽ và cá tính.

Tối hôm đó anh hẹn nàng đi chơi. Ngồi cà phê bên cạnh nhau, bỗng nhiên anh thấy lòng trống trải. Anh nhìn mãi vào đôi mắt nàng, cố gắng đoán xem nàng đang nghĩ gì. Nhưng anh lại thấy hiện lên trong mắt mình đôi mắt đen láy của cô. Búp bê sứ và búp bê Tây phương…

Anh thoáng nghĩ, hay là buông tay...

...

Ngày xưa, bố cô cũng rất mê ca hát. Bố ấp ủ ước mơ được vào đoàn chèo. Nhưng bà nội bảo, đó là cái nghề xướng ca vô loài, không kiếm ra tiền được, lại bị người khác khinh rẻ. Nhà nội nghèo, nên bà muốn bố có một chỗ đứng trong xã hội, làm những nghề kinh doanh.

Vậy là bố bỏ ngang đam mê hát hò. Vậy là bố ngày ngày chường mặt ngoài đường, hứng nắng hứng sương, làm công việc kinh doanh cho bà nội vui, cũng để cứu cả gia đình thoát khỏi cảnh chết đói. Nhà bà nội có năm người con trai, bố lại là đứa cả, làm vậy cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng có lẽ trong tim bố chưa bao giờ thôi ấp ủ khao khát được cất tiếng hát. Bố hát mọi lúc mọi nơi, những câu chèo, những làn điệu quan họ mà bố đã thuộc nằm lòng từ khi còn bé tí.

Cô cũng hay hát, giống như bố vậy. Hồi cô mười lăm tuổi, cô có tham gia cuộc thi tiếng hát măng non của tỉnh. Có một chú để ý cô, tự giới thiệu rằng mình là đại diện của đoàn chèo, muốn nâng đỡ cô. Cô nói với bố, và bố lập tức gật đầu, như thể đã chờ ngày này từ lâu lắm. Như thể, cô có khả năng thay bố hoàn thành tâm nguyện cả đời.

Thế rồi cô bị lừa vào một ổ mại dâm. Chẳng có đoàn chèo nào hết. Trớ trêu thật, nhưng cuộc đời là vậy…

Cô cũng chẳng nhớ mình đã thoát ra khỏi cái ổ đó bằng cách nào. Cô trở về nhà, thì bố đã dọn đi đâu mất… Cô cũng không nhớ nốt, mình đã làm những gì để sống cho qua ngày, mà lại vẫn đủ thời gian mà tiếp tục học tập, đỗ vào học viện, thậm chí giành được một suất học bổng.

Cô chỉ nhớ, quãng thời gian khủng khiếp đó, có một người bạn luôn ở bên cạnh cô. Một cô gái không bao giờ chịu ngồi yên với mái tóc nhuộm đỏ rực và đôi môi tô son hồng cam nồng nàn. Một cô gái cá tính, và cũng bị lừa bán vào ổ mại dâm giống như cô vậy. Nàng là chiếc nam châm trái dấu của cô. Hai người tính tình hoàn toàn khác biệt, vậy mà không hiểu sao lại hợp nhau đến thế. Họ thân nhau như hình với bóng. Nàng là chỗ dựa của cô, là nơi cô trút hết mọi buồn đau, khốn khổ. Nàng tiếp thêm cho cô sức mạnh, giúp cô đủ vững chãi để chịu đựng mọi tủi nhục, đắng cay, giúp cô đủ mạnh mẽ để tiếp tục hi vọng và cố gắng. Thế rồi hai người đã trốn đi cùng với nhau. Họ chia đôi đường, mỗi đứa một phương, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, cô vẫn luôn luôn nhớ về người bạn tuyệt vời ấy.

Ảnh: Amino Apps

Vậy nên ngay khi vừa gặp lại, cô đã nhận ra nàng ngay.

Nàng ngồi đó, trong góc quán cà phê nhỏ xinh xắn, mái tóc đỏ nổi bần bật. Nàng cười rất tươi, bên cạnh anh.

Cô không nhớ mình đã nghĩ những gì lúc đó. Nghĩ rằng trái đất thật nhỏ bé à? Nghĩ rằng cuộc đời thật biết cách đùa vui? Nghĩ rằng duyên số đúng thật là một ván bài đen đỏ?

Cô đã biết, qua cách anh nhìn cô, cách anh chạm vào vai cô, rằng anh cũng phần nào dành cho cô một chút tình cảm. Cô đã biết, bởi trái tim phụ nữ nhạy bén lắm. Rằng anh không ngừng liếc nhìn cô, không ngừng mỉm cười với cô, rằng anh quan tâm cô thật lòng. Cô đã nghĩ, có lẽ mình nên dũng cảm mà tiến lên, mặc cho mình phải trở thành người thứ ba. Cô đã nghĩ, lần duy nhất trong đời, có lẽ mình nên đóng vai phản diện mà giành lấy một điều quan trọng thay vì cứ im lặng để nó trôi tuột khỏi tầm mắt.

Nhưng tại sao người ngồi kế bên anh lại chính là nàng mà chẳng phải ai khác?

Những đêm dài thật dài, cô ngồi một mình bên ban công phòng trọ nhỏ. Nhìn lên bầu trời xa xăm, cô thầm tự hỏi bố giờ này đang ở nơi đâu. Nếu cô có bố ở cạnh bên lúc này, cô sẽ hỏi bố. Rằng bố ơi, con phải làm sao bây giờ? Rằng bố ơi… ngày xưa, bố với mẹ yêu nhau như thế nào?

Cô yêu anh, nhiều đến mức chính cô cũng không thể nào hiểu hết. Nếu như người con gái đang sánh vai bên anh kia không phải là người bạn cô trân trọng nhất, có lẽ, cô đã không chọn cách im lặng. Cô sẽ tiến đến và cướp lấy anh về mình. Giờ đây cô yêu anh, nhưng chẳng thể nào tiến đến gần anh hơn. Nguyệt lão thật biết cách trêu người…

Cô thầm nghĩ, hay là buông tay…

...

Ngày hôm đó nàng đến, đứng trước mặt cô. Nàng, tóc đỏ, xinh đẹp, rực rỡ như ngọn lửa. Nhưng đôi mắt nàng trũng hoáy, sưng húp, đượm buồn. Nàng mới khóc.

- Cậu có chuyện gì buồn à? - Cô khẽ hỏi.

- Này, cô gái, cậu làm ơn, đến với anh ấy giùm tớ có được không? - Nàng nói, giọng nhẹ bẫng.

- Sao? - Cô ngỡ ngàng. - Ý cậu là gì? Tớ không…

- Này. - Nàng ngắt lời cô ngay lập tức. - Cậu có biết không? Anh ấy bây giờ ở bên tớ, có khác mấy một cái xác không hồn đâu…

Cô im bặt, sửng sốt.

- Cậu không nhận ra à? Anh ấy yêu cậu mà! Anh ấy đã, ừ… yêu cậu, từ rất lâu rồi. Nhưng vì đang hẹn hò với tớ mà anh cố kìm nén. Làm sao phải thế chứ, vì làm vậy chỉ khiến cả hai bên đau khổ hơn! Tớ đâu có cần anh ấy làm vậy!

Nàng, đúng vậy, thẳng thắn, bộc trực. Nàng lúc nào cũng rực rỡ như một ngọn lửa, khiến cho người ta không thể rời mắt. Nàng, một người con gái tuyệt vời. Bất giác cô thấy mình nhỏ bé và kém cỏi trước tạo vật lộng lẫy có mái tóc đỏ rực kia. Nàng đang khóc, nhưng trông nàng mạnh mẽ hơn bất cứ ai trên cõi đời này. Quả thật, từ trước đến nay, chưa có một người nào khiến cô ngưỡng mộ nhiều như nàng. Người con gái bản lĩnh nhất thế gian! Người con gái, mà cô cả đời mang ơn...

Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má. Đã đến lúc rồi. Nàng cũng đưa tay lên quẹt nước mắt để mỉm cười với cô một cách thật lòng nhất. Cô gật đầu, và chạy vụt đi. Đến với anh! Người cô đã luôn nghĩ về… Từ nay, cô phải học cách cứng cỏi lên.

Sau lưng cô, loáng thoáng một câu ấp úng chúc hai người hạnh phúc.

...

Người ta nói tình yêu không có tội. Nhưng tại sao, tình yêu dù vô tội vẫn có thể khiến người ta đau như vậy?

Nàng là một đứa trẻ mồ côi, lang thang đầu đường xó chợ. Nàng trộm cắp và trấn lột kiếm tiền ăn diện. Nàng nhuộm tóc đỏ rực và tô son hồng cam. Năm mười lăm tuổi, nàng bị lừa bán vào một ổ mại dâm.

Đó là một nơi dơ bẩn và đáng kinh tởm. Nhưng đó lại cũng là nơi nàng gặp được cô ấy. Cô, một cô gái với vẻ đẹp mong manh như thủy tinh, đôi mắt buồn vô hạn, đôi vai gầy và những ngón tay thon mảnh… Ngày đầu tiên cô bước vào cái ổ nơi những gái mại dâm bất đắc dĩ nằm ngủ qua đêm, đôi mắt long lanh ướt nước kia đã khiến trái tim nàng xao xuyến. Vội vã, nàng gọi cô lại nằm cùng. Nàng và cô dần thân nhau, coi nhau như chỗ dựa duy nhất giữa chốn buôn người bạc bẽo. Nàng thích mê những lúc được cô tựa người vào, mái tóc đen mượt của cô chảy trên vai nàng êm ái. Thỉnh thoảng ngồi bên nhau, cô vu vơ hát, giọng trong veo. Cô như một đoá hoa thuỷ tinh trắng muốt cần được nâng niu, che chở. Nàng đã che chở cho cô, bằng tất cả trái tim mình, động viên cô và cùng cô tìm cách thoát khỏi nơi địa ngục mà hai người đang sống. Họ thành công. Và rồi thật đau đớn, họ đường ai nấy đi.

Ảnh: Devian Art

Nàng tìm mọi cách để khoả lấp tình yêu vô vọng của mình. Nàng uống rượu, nhảy nhót, chơi bời. Nàng ăn chơi sa đoạ. Ừ, nàng đã từng yêu, yêu một người đến quên mình, yêu đến chết đi sống lại.

Thế rồi nàng gặp anh, chàng trai đầu tiên đem lòng yêu nàng. Anh tỏ tình với nàng, ngây ngô, vụng dại. Nàng đồng ý, chẳng phải vì yêu anh, mà chỉ vì muốn níu kéo một chút hi vọng, rằng biết đâu sau một thời gian trái tim mình sẽ rung động, rằng mình thực ra cũng bình thường như bao người con gái khác trên thế giới mà thôi.

Hai năm trôi qua, vẫn chẳng có gì thay đổi. Cô vẫn là người duy nhất nàng luôn luôn yêu thương hết lòng.

Thế cho nên mùa thu năm ấy, khi nắng và gió ngập tràn các con ngõ nhỏ, khi cô lại một lần nữa xuất hiện trước nàng, xinh đẹp hơn gấp vạn lần ngày xưa lúc hai người ở bên nhau, nàng đã lại chao đảo. Nàng yêu cô, nhưng không cách nào đến với cô. Biết cô đem lòng thương mến chàng trai của nàng hiện tại, nàng lại càng ích kỉ giữ anh thật chặt bên mình. Nàng thật lòng chẳng muốn hai người hạnh phúc bên nhau… Có sai không khi tình yêu vốn dĩ chính là sự ích kỉ?

Mùa thu. Mùa yêu. Mùa gió và lá rơi. Mùa những con đường đổ bóng êm êm trên mái tóc. Mùa trái tim nàng loạn nhịp. Mùa nàng đứng trước cô, đoá hoa bé nhỏ, sững sờ, run rẩy, đam mê. Mùa thu. Nàng dần nhận ra rằng những việc mình làm bây giờ chẳng thể khiến trái tim nàng thôi đau đớn. Nàng vẫn cứ khóc thầm mỗi đêm, vẫn cứ nhớ cô quay quắt mà chẳng cách nào ở bên được. Cố chấp làm gì khi số phận đã định đoạt cho nàng phải chịu những đắng cay? Cứng đầu làm gì khi sự thật là nàng rất dị biệt còn cô thì bình thường như bao cô gái khác? Nàng chợt nghĩ, liệu đây có thật sự là tình yêu, khi nàng đang khiến người mình yêu phải khổ đau, dằn vặt? Có phải chăng, bây giờ, ở ngoài kia cô gái đó đang khóc thầm vì nhớ người thương?

Nàng chợt nghĩ, hay là buông tay...

Author: Thảo Nguyên

News day