Mùa buồn về trên phố hanh hao
CTV Lam Giang (Nguyễn Hương Giang) 12/10/2017 08:00 PM
Khi con người ta đã đi qua hết những yêu hận cuồng si của một thời nông nổi, mọi thứ còn lại đều được nhìn theo một cách nhẹ nhàng lắm. Và cô đơn cũng là một lựa chọn không quá tệ.

Sớm nay, cơn gió đầu mùa ùa về trên phố bật tung ô cửa nhỏ, lạnh lẽo và hanh hao. Ngồi thu mình nơi góc quán quen, nhâm nhi ly cà phê nóng hổi đắng ngắt như một thói quen đã ăn sâu vào da thịt, cảm thấy nỗi cô đơn cũng như một người bạn bên nhau trong một quãng thời gian dài.

Phố sớm nay tràn ngập những đóa cúc họa mi nhỏ xinh trên những gánh hàng rong, những cánh hoa như những chú bướm trắng dập dềnh khiến cho không khí ngày đông thêm phần tươi sáng. Tự chọn cho mình một bó hoa nhỏ, thấy đời bỗng đẹp hơn một chút như nụ cười giòn tan của chị bán hàng sau xe hoa đã vơi bớt một nửa vào ngày đông sắp tàn.

Ảnh: Jill111

Thỉnh thoảng có ai đó bảo, hãy mở lòng mình ra đi đừng nhớ đến quá khứ nữa, chừng ấy thời gian đủ rồi. Chỉ biết mỉm cười. Quá khứ hình như lâu rồi chẳng còn nhớ đến nữa. Có những tổn thương tưởng là đau chết đi được nhưng rồi thời gian là phương thuốc diệu kỳ, không hẳn là chữa lành nhưng cũng chẳng còn nhớ đến nao lòng nữa. Nhưng khi người ta đã để cho tổn thương kết vảy, khi người ta quá quen với nỗi cô đơn, quen với buồn vui khóc cười chỉ có một mình; thì người ta chẳng cần thêm một ai nữa.

Mùa này về, buồn thương đến lạ. Người ta cần hơi ấm, cần một bàn tay, cần những cái ôm ấm áp dịu ngọt dắt nhau qua ngày sương giá. Nhưng cũng có những người chỉ cần một mình sống tốt là đủ. Cố gắng làm việc thật tốt và chẳng phải để con tim suy nghĩ quá nhiều về một ai. Một mình cũng là một sự bình yên. Khi con người ta đã đi qua hết những yêu hận cuồng si của một thời nông nổi, mọi thứ còn lại đều được nhìn theo một cách nhẹ nhàng lắm. Và cô đơn cũng là một lựa chọn không quá tệ.

Ảnh: Suzushir0

Có những ngày thèm trốn đến một góc phố mùa đông yên vắng. Chỉ một mình là đủ. Tự thưởng cho mình một cốc cà phê nóng, nhìn những chiếc lá vàng cuối cùng bay về với đất, từng đám sương chiều phủ dần bóng người đi trên phố, từng ánh đèn đêm được bật sáng con đường trở nên hun hút thăm thẳm xa vời. Chỉ có một mình thôi hưởng thụ tất cả. Thấy mình lạc trôi giữa bao nhiêu toan tính, nỗi niềm xa vời, cô độc nhưng lại chẳng hề cô đơn.

Author: CTV Lam Giang (Nguyễn Hương Giang)

News day