Mỹ nam tóc dài
CTV Cáo (Lương Kiều) 02/18/2018 07:00 PM
Nếu lấy được một khoảng thời gian nào đó, cất giữ cho riêng mình để lâu lâu lại quay lại sống cuộc sống của khoảng thời gian đó thì hay biết mấy. Chỉ sợ quay trở lại sẽ không còn muốn rời đi nữa.

"Mùa hè tháng 5.

Những cánh hoa bằng lăng rơi vương vãi dưới gốc cây, phủ lên nền đất những đoạn đường tím biếc. Từng lớp hoa điệp vàng cũng trải đầy trên ghế đá, hoa điệp vàng dưới chân và mùi nắng hạ oi ả đã bắt đầu kéo dài cho đến hết mùa hè.

Thời gian sẽ chẳng bao giờ kết thúc, nhưng một khi nó qua đi sẽ không thể nào trở lại được nữa, cho nên mới nói kỉ niệm và hồi ức luôn đẹp cũng là bởi vì không ai có thể quay ngược thời gian.

Những tháng năm học trò hồn nhiên lại giống như những phím đàn piano, dạo lên những bản nhạc hoặc là tươi đẹp hoặc là da diết, sâu lắng cùng những cảm xúc khó quên của tuổi mới lớn.

Đó chính là khoảnh khắc ta xao xuyến khi bắt gặp nụ cười như ánh nắng rạng ngời của cô bạn dưới sân trường giờ ra chơi với tà áo dài phất phơ trong gió.

Là khoảnh khắc ta phải lòng anh chàng lớp trưởng bàn trên, những lúc thẹn thùng gửi lá thư tình nhỏ vào trong quyển bài tập.

Ảnh: @maolimaoli

Thêm một mùa hè nữa lại đến, nắng len lỏi qua tán bàng bên song cửa, ghé thăm mấy chậu xương rồng nhỏ nơi góc tường, rồi trải dài ấm áp trên chiếc bàn cuối lớp.

Các bạn học của chúng ta năm đó đã không còn vô tình văng mực vào áo nhau, không ai dán giấy sau lưng ai nữa, tất cả những hình ảnh đó dần thưa đi rồi tan biến để lại căn phòng trống với chiếc bảng còn vương ít bụi phấn.

Tiết học cuối cùng rồi cũng sẽ kết thúc khi tiếng chuông vang lên. Có ai đó chần chừ không còn muốn hối hả vụt ra khỏi cửa, có chiếc máy bay giấy được gấp kĩ càng trong cặp, không còn bay vù ra cửa sổ, sân thể dục không còn những người nối đuôi nhau để chạy phạt, không có tiếng thầy giám thị…

Các bạn học sinh thân mến! Học kỳ của chúng ta đã sắp kết thúc rồi, trong ba tháng tiếp theo chúng ta không đến lớp nữa nhưng sẽ được gặp lại nhau trong năm học mới.

Trước khi nói lời tạm biệt, chúng tôi xin dành tặng các bạn bài hát: ”Tiramisu Here We Are”.

Buổi phát thanh hôm nay xin tạm dừng tại đây, chúc các bạn có một kỳ nghỉ hè vui vẻ!

Hẹn gặp lại lần sau.”

Ảnh: @click_vision

Đến giờ tan học, tôi nán lại cầu thang một chút chờ xem lớp anh ra chưa thì đã thấy anh đứng vẫy tay tôi ở nhà giữ xe. 

Tôi nhanh chóng leo lên phía sau, anh giúp tôi đội mũ bảo hiểm cẩn thận, các bạn học khác cứ trầm trồ ngưỡng mộ.

Hai chúng tôi được bầu chọn là cặp đôi đẹp nhất trường, cuối năm tôi sẽ cùng anh tham dự buổi tiệc Prom và cũng là kỉ niệm một năm ngày quen nhau. Anh chơi bóng rổ rất giỏi, chiều nào tôi cũng đến sân bóng rổ xem anh, thỉnh thoảng anh còn dạy tôi cách chơi, cùng anh đi cafe với bạn bè. Ngoài ra những lúc có thời gian anh còn vui vẻ dẫn tôi đi xem phim, mua sắm, sau đó cùng nhau đi nghe acoustic mỗi tối thứ 6 và anh lên hát tặng bạn gái những bài hát của thần tượng cô ấy - Justin Bieber.

Cuộc tình như vậy thật là lãng mạn biết mấy. Nhưng tất cả điều do tôi tưởng tượng ra mà thôi, thực tế chẳng có cuộc tình nào như thế xảy ra cả. Nhưng mà khóa trên tôi đúng là có một anh "cool" như vậy thật, đó là anh Thiên của lớp 11A3.

Ảnh: @dhngocc

Anh là chàng trai có vẻ ngoài hơi lãng tử với mái tóc để dài tầm ngang vai được búi lên gọn gàng, kết hợp cùng phong cách trẻ trung, năng động, toát lên phong thái nam tính như một nam thần thanh xuân trong mắt của các thiếu nữ của chúng ta. 

Anh ấy đúng là đặc biệt hơn so với những người con trai khác tôi từng gặp, vừa có tính cách thú vị lại có cá tính riêng, lại còn thích chơi thể thao đã là một điểm cộng rồi. Một mẫu bạn trai lý tưởng như vậy thì các "fan girl" trong trường làm sao mà không động lòng.

Mặc dù chuyện tóc tai trường tôi không quá khắt khe nhưng phải gọn gàng sạch sẽ, chỉn chu, vấn đề đó thì anh Thiên không cần phải bàn cãi. Nói về thứ hạng trong trường, tuy anh Thiên chỉ đứng thứ ba nhưng lại là học sinh được lòng các thầy cô nhất. 

Mỗi lần giờ thể dục lớp tôi trùng với giờ thể dục lớp anh ấy là mấy đứa con gái lại cứ nháo nhào lên, đứa nào cũng muốn tạo nét nổi bật để gây chú ý. Tôi thì tỏ ra mình bình tĩnh hơn nhưng thực chất vẫn thường lén giả vờ đến gần chỗ anh rồi nhân cơ hội lia máy qua nhanh.

Theo những chứng cứ tôi thu thập được trong quá trình điều tra khảo sát, thì tôi đã nắm được trong tay lịch trình của anh. Biết được ngày giờ trong tuần anh thường chơi bóng rổ ở nhà đa năng, nhưng tôi không dám đi một mình nên giả vờ tung tin ra để rủ thêm mấy đứa con gái trong lớp cùng đi xem.

Và kỳ nghỉ hè tôi mong chờ đã đến.

Biết anh thường cùng với bạn bè của mình có thói quen đến cafe Tách, quán ruột của anh, thế là tôi liền đến xin làm phục vụ ở đó. Không ngờ anh nhận ra được tôi là đàn em chung trường, cảm giác ấy vui không tả được, không ngờ anh ấy lại nhận ra mình mà còn rất thân thiện và dễ gần nữa, từ đó mỗi lần gặp nhau ở đâu anh đều chào tôi.

Cuối cùng thì sau một quãng thời gian tiếp cận đối tượng, tôi đã được anh ấy kết bạn facebook, ban đầu chỉ thả cảm xúc, sau đó thì comment qua lại, xem như là đã có một bước đầu thuận lợi.

Tôi lướt hết dòng thời gian của anh, xem tất cả những bài viết cũ từ lúc mới lập tài khoản, xem không sót một bức hình nào trong album, lựa những tấm ảnh dễ thương, đẹp, lưu về máy hết. Có một lần do lướt nhanh quá tôi lỡ tay bấm like môt bức ảnh thời ngố tàu của anh mà không hay biết, đến khi bạn bè anh vào comment bức ảnh đó thì tôi mới hốt hoảng.

Ảnh: internet

Như vậy là anh sẽ biết tôi lén vào facebook anh "đào mộ", mọi người cũng sẽ biết, nếu như vậy, thì tôi tiêu rồi. Làm sao tôi dám gặp anh đây, làm sao tôi đối mặt đây, thật kinh khủng, chỉ là không cẩn thận một chút mà để bị mọi người phát hiện ra. Tôi lo lắng nhưng cố tỏ ra là mình vô tội. Tôi tự trấn an bản thân rằng cũng có thể chẳng ai nghĩ gì đâu, chắc là do mình có tật giật mình thôi, mình nghĩ quá nhiều rồi, sẽ không sao đâu.

Sau đó đúng là tôi đã rơi vào tầm ngắm của không ít "fan girl" thật, nhưng may là chẳng có chuyện gì ghê gớm xảy ra, tôi bắt đầu yên tâm và tiếp tục sự nghiệp tiếp cận anh Thiên. Dựa vào những cuộc điều tra trước đó, nắm được không ít thông tin liên quan đến những hoạt động của anh, tôi luôn tìm cách tình cờ xuất hiện trước mặt anh, những lần tình cờ có sắp đặt.

Hôm đó không may vừa đúng lúc xe tôi bị hư thì trùng hợp anh từ đâu xuất hiện và đưa tôi về nhà. Sao trên đời này lại có quá nhiều sự trùng hợp như vậy. Đúng là người tính không bằng trời tính, có lẽ là ông trời đang tạo cơ hội giúp tôi chăng, thế là sự tự tin trong tôi càng tăng lên, cho rằng tôi và anh Thiên quả là có duyên phận thật rồi.

Ảnh: @dhngocc

Hôm sau tôi lấy cớ là cảm ơn để mời anh đi xem phim, anh nhận lời và hẹn tôi cuối tuần. Tôi không nghĩ là anh lại chu đáo đến mức đã mua sẵn vé trước rồi. Như vậy xem như tôi vẫn còn nợ anh, sau khi xem phim xong tôi lại dựa vào cớ đó để mời anh đi ăn, anh đồng ý. Cũng có thể xem đó là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, có lẽ là đang bắt đầu tiến triển từ một tình bạn. Tôi bắt đầu tưởng tượng viễn cảnh cuộc sống sau này, một diễn biến tương lai tươi đẹp tiếp theo giống như trong ngôn tình.

Vào một ngày cũng như mọi ngày, anh đến quán cafe ngồi cùng bạn bè. Hôm ấy, trong số bạn bè của anh lại có thêm một người bạn mới. Phải công nhận một điều là anh này trông đẹp trai vô cùng, đặc biệt là đôi mắt của anh rất đẹp, một đôi mắt chan chứa tình cảm, cho người ta cảm giác thâm tình và chân thành.

Mỗi lần tôi mang đồ uống ra mà thấy anh ấy nhìn tôi cười là tim tôi lại đập loạn xạ, hơi bối rối trước vẻ đẹp ấy một chút nhưng không sao, tôi vẫn nhìn sang anh Thiên để điều chỉnh cảm xúc một chút vì tôi biết trái tim mình luôn hướng về anh ấy.

Anh Thiên giới thiệu cho hai chúng tôi làm quen, thì ra anh này là học sinh trường khác, thành tích học tập khá tốt mà còn chuyên về ngoại ngữ nữa. Mà tôi thì rất dở ngoại ngữ, thế là nhờ có sự liên kết là anh Thiên mà sau đó ba chúng tôi trở thành bạn của nhau.

Ảnh: @wow8912

Sáng tôi đến quán làm thêm, chiều tối lại đến nhà anh Duy để anh dạy ngoại ngữ, cứ ngày này qua ngày nọ như vậy. Ba mẹ anh Duy đi làm ăn xa, hình như một tháng mới về thăm anh một lần.

Hôm đó học xong, tôi định hỏi anh Duy về một số tài liệu tham khảo nhưng thấy anh hình như đang tập trung nhắn tin với ai đó, nên thôi tôi ra về, dự định là hôm sau hỏi luôn cũng được. Về đến nhà tôi mới phát hiện đã để chìa khóa cửa ở nhà anh Duy, mà ba mẹ thì đã về quê đi đám cưới nhà ông cậu rồi. Tôi liền đạp xe quay lại, trước mắt tôi là cảnh tượng hai người đang hôn nhau, anh Thiên và anh Duy.

Tôi dắt xe đi lang thang trên vỉa hè, cứ đi rất lâu, rất lâu như vậy. Đến khi nhìn thấy cột đèn giao thông ở ngã tư, tôi không đi tiếp nữa, đứng ngẩn ngơ, nhìn dòng người trên phố lướt qua nhau. Xung quanh là tiếng xe cộ ồn ào, tiếng người cười nói, tiếng gió, tiếng quét rác,... không ai nghe được tiếng khóc của tôi lúc ấy.

Có chiếc xe kẹo kéo của ai vừa ghé lại, gần đó, cất lên những lời hát như buồn thương, như da diết.

Ảnh: @greesh

"Phố thị say, nhìn hay hay! 

Sao tôi mắt cứ cay cay, như mấy người không gặp may. 

Phố thị đông, người đông đông! 

Tôi như đứa nhóc lông bông, chơi xa mà không về nhà. 

Đừng đưa tôi về con phố chung đôi.

Đừng chân ơi, tôi xin đừng bước nữa. 

Đừng tôi ơi, chỉ say chút nữa thôi. 

Đừng nghe tim khóc lóc mà yếu lòng. 

Này là đám sao, rất cao, rất xa.

Biết ai kia không nhà, có đang, nhớ ta? 

Chắc đang say thôi mà.

Sớm mai sẽ quên.

Giống như quên lời hứa của đêm rất êm. 

Này là gió bay, giữa đêm, choáng say.

Phố nghiêng theo chiều gió, trăng nằm dưới chân.

Chẳng phải rất nhớ hay sao mà lại choáng váng nôn nao.

Tim ơi làm ơn ngủ đi, đừng thêm ồn ào!"

Chiếc xe đã đi xa, người bán kẹo cũng đã đi xa nhưng tiếng hát còn quanh quẩn bên tai. Chiếc xe đã đến một con đường khác, người bán kẹo cũng đã quên mất bên vệ đường lúc nãy, còn có một người đứng một mình, nhỏ bé.

Tiếng chuông điện thoại reo lên. Anh Thiên gọi, tôi mặc kệ. Anh Duy cứ liên tục gọi thêm vài cuộc nữa, tôi mới nín khóc, bắt máy. Tôi không lên tiếng, giọng anh Duy đầy lo lắng:

"Em đang ở đâu vậy? Sao em không nghe mấy?"

Tôi định tắt điện thoại.

"Em có sao không? Em nghe anh nói không?"

Tôi cố nén hơi thở lại.

"Có gì không?"

"Em để quên chìa khóa nhà ở chỗ anh nè. Em chưa về nhà sao, đang ở đâu vậy?"

Tôi nhìn xung quanh. Chậm lại vài giây mới trả lời.

"Chưa. Đi chơi."

Ảnh: @freesh

Nửa tiếng sau, tôi đứng trước cửa, chần chừ, do dự. Anh Duy bước ra mở cửa, gương mặt thoáng chút ngạc nhiên.

"Em vào trong đi."

Tôi bước vào, thấy chìa khóa của mình trên bàn và anh Thiên đang ngồi cạnh đó cắm cúi chơi game, không hề nhìn tôi. Có cảm giác không khí ở đây đang rất loãng, tiếng nhạc của game là thứ âm thanh duy nhất.

Tôi liếc nhìn anh một cái, anh vẫn ngồi cầm điện thoại, cứ vậy chẳng nói tiếng nào, tôi đi thẳng đến bàn cầm chìa khóa lên, vừa quay lưng bỏ đi thì anh Thiên để điện thoại xuống bàn.

- My!

Đột nhiên tôi cảm thấy anh Thiên của hôm nay thật đáng sợ, vẻ mặt nghiêm nghị, tiếng gọi vừa rồi cũng như nặng hơn. Hình ảnh khi nãy vẫn còn quay cuồng trong đầu óc tôi, thái độ của anh Thiên càng như châm dầu vào lửa. Tôi chưa bao giờ thấy ghét anh Thiên đến như vậy, thì ra những gì tôi nghĩ trước giờ đều là do tôi tự nghĩ, tôi tưởng tôi hiểu anh lắm, nhưng thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm.

Anh Duy bước lại, đặt nhẹ tay lên vai tôi.

- Em có chuyện gì vậy? 

Tôi đẩy tay anh ra. Mắt tôi sưng húp, quay mặt chỗ khác.

- Không có gì.

Nói xong tôi đi ngay ra cửa. Anh Thiên lập tức đứng dậy.

- Tụi anh xem em như em gái của mình, nên mới quan tâm em như vậy. Thái độ hôm nay của em đối với anh Duy như vậy là sao? Ai làm gì em? Em tự cảm thấy bản thân đã quá đủ quan trọng rồi phải không? Nãy gọi em bao nhiêu cuộc em không thèm bắt máy. Chạy đến nhà thì nhà khóa cửa, đi chơi chưa về. Giờ em đến đây rồi, hỏi có chuyện gì thì lại tỏ thái độ như vậy. Em xem tụi anh là cái gì?

Từng câu từng chữ anh Thiên nói ra như nhát dao cắt đứt tình cảm trước giờ trong tôi. Cách anh bênh vực anh Duy càng làm lòng ghen tức trong tôi nhiều thêm gấp bội, tôi ghét anh Thiên, tôi cũng ghét luôn anh Duy. Tôi thấy mình không khác gì một trò cười, làm bao nhiêu việc, nghĩ ra bao nhiêu thứ, đem tình cảm mình nuôi giữ bấy lâu dành cho anh. Anh hôm nay vì người con trai mà anh yêu thương đối xử với tôi như vậy, nói những lời làm tổn thương tôi, cũng đúng.

Tôi nắm chặt hai tay lại, lấy hết dũng khí thốt ra mấy lời nói khó nghe, vừa cố ý để làm tổn thương họ, vừa để trút giận cho bản thân.

- Em kinh tởm hai người.

Tôi bỏ đi. Hai anh lặng lẽ nhìn nhau.

Cả ba chúng tôi, dường như, vừa mất mát đi một thứ gì đó.

Ảnh: @click_vision

Cả đêm không ngủ được. Hôm sau thức dậy, mọi thứ giống như một cơn say, đầu óc tôi có chút không rõ ràng, nhìn tới nhìn lui ngôi nhà yên ắng chỉ có một mình, tôi đi xuống bếp rót một cốc nước ấm rồi từ từ định hình xem hôm qua đã xảy ra những chuyện gì. Uống được vài ngụm, ngước lên đồng hồ, tôi giật mình thấy đã trễ giờ làm mất rồi. Hấp tấp chạy vào phòng tìm điện thoại xem có ai gọi mình không thì nó đã hết pin từ lúc nào. Sau đó tôi vội vã đi chuẩn bị, thay quần áo. Đạp xe được một đoạn, phát hiện ra hình như có gì đó không đúng, tôi dừng xe lại tính xem hôm nay là thứ mấy. Hóa ra tôi nhầm lẫn, hôm nay tôi không có ca làm ở quán, chắc là do thói quen.

Mấy hôm sau anh Duy và anh Thiên cùng nhóm bạn đến quán, nhưng hai người không hề quan tâm đến tôi, thái độ như người xa lạ. Họ tỏ ra như chưa hề xảy ra chuyện gì, đối với tôi khách sáo đúng mối quan hệ nhân viên và khách hàng. Khi họ về, tôi mới trốn vào toilet khóc, chưa hết ca làm tôi nói với quản lí mình không được khỏe rồi xin về sớm.

Tôi đã nghĩ xem có phải hai người bọn họ đã bị tôi làm cho giận rồi không, chắc là họ giận tôi thật. Nhớ lại thời gian trước họ đã đối tốt với tôi thế nào, cảm thấy bản thân dù gì cũng cư xử không phải, quá đáng và ấu trĩ. Vốn dĩ hai người đó quen biết nhau trước, là do tôi tự thích người ta rồi xen vào mà không biết rõ người ta thật sự như thế nào. 

Tôi cứ nghĩ thử xem nếu anh Thiên không thích con trai thì anh ấy có thích mình hay không. Bây giờ anh ấy không thích mình không phải là mình không tốt, chẳng qua là...

Nhưng tôi không cách nào vượt qua được, có lẽ tôi cần một thời gian nữa để chấp nhận được chuyện này, có lẽ tôi sẽ không tìm họ cho đến khi mọi thứ ổn trở lại.

Nếu lấy được một khoảng thời gian nào đó, cất giữ cho riêng mình để lâu lâu lại quay lại sống cuộc sống của khoảng thời gian đó thì hay biết mấy. Chỉ sợ quay trở lại sẽ không còn muốn rời đi nữa.

Cuộc sống vốn không giống với những gì ta tưởng tượng, có thể những thứ ta thấy chỉ là một phần của sự thật nào đó. Cứ tưởng mình là nữ chính ngôn tình, hóa ra cũng chỉ là nữ phụ đam mỹ.

Tình cảm đến không cản lại được. Nhưng đoạn tình cảm này không thắng nổi thiên mệnh rồi!

Kết thúc ba tháng kỳ nghỉ, cái nắng oi ả của mùa hè cũng dần phai...

 

Author: CTV Cáo (Lương Kiều)

News day