Người yêu những cơn mưa
An Di 05/05/2017 08:00 PM
Nhưng đó là chuyện của ngày xưa, chuyện của những giấc mơ còn rơi rớt trên những vỉa hè xôn xao mặt phố. Nay phố đã khác, mưa đã khác, anh đã khác và em cũng đã khác. Một thoáng nhìn đã chợt hóa điều ước xa xôi.

“Mưa từng con phố, có bóng dáng em đi cuối thu đông về, hè sang vội vàng quá…”  Em vẫn giống như anh thích nghe nhạc buồn, bởi một điều đã trở thành chân lý, niềm vui thì dễ tan còn nỗi buồn thì không bao giờ.

Em chưa hề biết những cơn mưa có thể đem yêu thương ngày cũ trở về thực tại. Em đâu biết mùa mưa có thể đem về hình bóng tưởng đã xa xôi. Nó vô tình làm rực lên những nhớ nhung mặn nồng ngày xưa, hình bóng ngày nào bỗng quay về rất thật. Em đã nhớ những tháng ngày mình còn yêu nhau, em nhớ lại những ân cần quan tâm thuở ấy, nhớ những buổi hò hẹn và những đón đưa, để rồi lại giật mình khi chạm phải dòng lệ nơi khóe môi, phải đưa tay lau những dòng ký ức trên triền má hanh hao này.

Ảnh: Alexas

Phố chiều nay vắng người, em dạo bước trên con đường xưa ấy. Dù tiết trời lành lạnh, em vẫn mỉm cười nhìn những đôi tình nhân dìu bước nhau trên phố.

Cũng lâu rồi trong mớ tâm tư còn đọng lại buổi hẹn đầu. Trách những cơn gió kia cuốn đi hết những kỷ niệm phai màu. Phố chẳng còn anh, tan tầm cũng chỉ cô đơn một nỗi. Nhưng đó là chuyện của ngày xưa, chuyện của những giấc mơ còn rơi rớt trên những vỉa hè xôn xao mặt phố. Nay phố đã khác, mưa đã khác, anh đã khác và em cũng đã khác. Một thoáng nhìn đã chợt hóa điều ước xa xôi.

“Khi người ta không còn yêu nhau nữa

Câu hỏi thăm cũng trở nên thừa...”

(Sau cơn mưa - Trương Kiều Diễm)

Ảnh: Pexels

Phố vẫn mơ màng ngủ vào mùa mưa. Anh ơi, gió hát trên những nhành cây không lá, để em kể anh nghe về thành phố biển khắc khoải giao mùa. Anh có nghe không khi lời của gió đang thì thầm rất khẽ, những tia nắng hiếm hoi lạc giữa ngày mưa chẳng ai để ý. Đôi khi chưa kịp nhận ra ta đã thương nhau thì áo yêu thương đã bạc mất màu. Mùa thu lá rụng về cội, mùa đông trắng lối về, hạ gọi chiều về khóc thê lương, khi xuân đến mọi thứ lại hả hê với ngày xanh nắng sớm.

Mưa đi, cho đêm dài nỗi nhớ. Mưa đi, cho ta khát giấc mộng đầu. Mưa rơi rồi sao hồn ta trống rỗng? Chờ ngày mai thức dậy đón mặt trời sang, ta lại trở về bầu trời xanh tuổi trẻ.

Author: An Di

News day