Tạm biệt năm cũ, tôi bước về phía không anh!
CTV Quách Thái Di (Ngọc Vy) 02/12/2018 07:00 PM
Tôi ngước đôi mắt ầng ậc nước nhìn bầu trời đầy sao. Anh mãi là ngôi sao sáng, tôi chỉ được phép đứng nhìn từ xa. Dù yêu nhau thật lâu, thật sâu đậm nhưng nếu không nắm chặt tay nhau để bước qua sóng gió thì tình yêu ấy cũng sẽ như khói mây mà thôi.

Tôi lại nghe âm thanh ấy, âm thanh của chuông gió khiến bước chân tôi dừng hẳn lại. Những âm thanh trong trẻo luôn gợi nhắc tôi về một vùng trời kỷ niệm mà thời gian qua tôi tìm cách lãng quên nhưng không thể. Tôi bước vào cửa hàng chuông gió, đập vào mắt tôi là một rừng chuông gió đủ màu sắc được làm bằng vỏ ốc biển, có cả chuông gió được làm từ tre. Mỗi khi có gió chúng lại kêu leng keng nghe thật êm tai. Tôi đi một vòng, hướng ánh mắt về chiếc chuông gió màu tím treo trên đỉnh đầu, mắt chợt long lanh.

Anh bảo tên tôi và tên anh nếu ghép lại thì chính là chuông gió nên mỗi năm đến sinh nhật tôi, anh đều tặng tôi chuông gió màu tím vì anh cho rằng đó là màu của sự chung thủy. Chúng tôi quen biết nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, cùng học, cùng chơi, cùng trải qua thời áo trắng mộng mơ và những hồi ức không thể phai. Những kỷ vật anh để lại, tôi đều giữ gìn thật cẩn thận, thế nhưng lại không giữ nổi trái tim anh. Tôi vô tâm để lạc mất một tình yêu đẹp như trong giấc mơ. Tôi dằn vặt, cắn rứt cũng không bù đắp nổi những thương tổn mà tôi mang đến cho người tôi yêu. Đến khi anh thuộc về một phương trời khác, tôi mới nhận ra mình còn yêu anh, rất nhiều.

Rời khỏi cửa hàng, tôi bước giữa lòng thành phố vào những ngày tháng Chạp để biết giá lạnh bủa vây tâm hồn khi không còn anh ở bên. Tận phương trời xa, anh có nhớ đến tôi hay anh đang oán trách tôi buông tay không tiếc nuối?

Ảnh: i.pinimg.com

Cuối năm lớp Mười. Chiều tan học, anh chở tôi trên chiếc xe đạp cũ, băng ngang qua con đường trồng đầy hoa dại. Lá vàng rơi khẽ khàng. Bầu trời xanh trong, từng cụm mây trôi êm ả. Tôi ôm cổ anh rồi đứng lên mặc cho xe vẫn đang chạy, hét vang.

- Aaaaaaaaaaaaaa!

- Đừng giỡn, nguy hiểm lắm, em mau ngồi xuống đi, coi chừng té đấy.

- Anh từng nói sẽ bảo vệ em, sẽ không làm em bị thương mà, đúng không? - Tôi cố ý thét lên thật to vì ngay lúc này tôi đang hòa mình cùng với gió và mây nên không để ý đến lời anh nói.

- Ngồi xuống đi, anh sắp xuống dốc rồi đây, em mà nghe lời anh, té chảy máu ráng chịu à.

Tôi mải mê ngắm trời xanh, không hề hay biết phía trước là một con dốc thoai thoải. Theo đà, chiếc xe lao xuống, càng lúc càng nhanh. Lúc bấy giờ tôi mới sợ hãi, bấu chặt lấy hai cánh tay anh. Chiếc xe loạng choạng, ngã vào gốc cây. Cả tôi và anh đều đau ê ẩm. Nhìn mặt anh lấm lem đất cát, tôi không sao nhịn được cười.

- Bị như thế này mà em còn cười được nữa sao?

Anh nhăn nhó, tôi càng cười to hơn. Anh ôm lấy một đống lá khô phủ đầy lên đầu tôi. Chúng tôi đùa nghịch với lá quên mất cả thời gian đang trôi vùn vụt.

Trời ngả về chiều. Xe chúng tôi ra đến đường lộ.

Anh thỏ thẻ: 

- Ghé nhà anh chơi một lát nhé?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

- Ngại lắm.

- Ngại gì chứ?

- Ngại gia đình anh.

- Thì anh sẽ nói là em đến để mượn tập.

Tôi vẫn không chịu.

- Suy nghĩ của người lớn phức tạp lắm, họ không tin đâu, họ sẽ nghĩ chúng là… là… cái gì đó đó. - Tôi ấp úng.

Anh bật cười.

- Chúng ta vốn dĩ là vậy mà.

- Nhưng em không muốn, để dịp khác đi anh, chúng ta vẫn còn nhỏ mà.

Anh im lặng. Tôi cứ tưởng anh giận nên vòng một tay ra trước ôm eo anh, hít hà mùi hương bạc hà trên người anh. Mùi hương dịu nhẹ, êm ái rất dễ nhận ra dù anh đang ở đâu đi chăng nữa.

...

Tôi trở về nhà, pha một tách cà phê, bỏ thật nhiều sữa đến khi vừa ngọt thì ngừng tay. Những ngày thức đêm học ôn thi, tôi pha cà phê để ở bàn học, vừa uống vừa giải bài tập. Anh biết chuyện bảo tôi không nên uống cà phê vì uống nhiều sẽ có hại cho sức khỏe. Tôi bướng bỉnh cãi lại, thử nghĩ mà xem nếu không có cà phê thì làm sao tôi giải hết đống bài tập cao ngất như núi kia chứ. Anh suy nghĩ trong giây lát rồi bảo tôi cho sữa vào vì làm như vậy, cà phê sẽ ngọt hơn, uống cũng sẽ ngon hơn. Từ đó trở đi, cà phê sữa là món thức uống khoái khẩu của tôi.

Nhìn ly cà phê sữa nóng hổi, sóng sánh, thơm mùi sữa, tôi chạnh lòng. Anh lo lắng cho tôi, vì tôi sẵn sàng làm tất cả vậy mà tôi chỉ đem đến cho anh những đau khổ, buồn bã.

Ngày ấy anh ra đi mang theo một trái tim úa tàn…

...

Mùa Tết tuổi mười bảy, anh đề nghị đến nhà anh một lần nữa. Anh muốn giới thiệu tôi với ba mẹ anh. Tôi ngần ngừ, nửa muốn đi nửa lại sợ vì tôi nghe nói ba mẹ anh rất nghiêm khắc.

Anh siết chặt tay tôi, trấn an: 

- Đừng sợ, có anh ở đây rồi.

Cái siết tay ấm áp đó như một lời hứa rằng chỉ cần có anh kề bên, mọi đau thương đều hóa thành niềm vui.

Tôi đồng ý đến nhà anh. Đến rồi mới hay mẹ anh nghiêm khắc hơn so với những gì tôi nghĩ trong đầu. Bà nhìn tôi từ đầu đến cuối, lạnh lùng không cười, sau đó hỏi tôi liên tiếp nhiều câu về gia đình, ba mẹ tôi làm nghề gì, nhà có mấy anh chị em, gia cảnh ra sao… Tôi trả lời thành thật, không dối trá. Hỏi xong, bà liếc tôi rồi bỏ vào phòng để tôi và anh ở phòng khách ngó mắt nhìn nhau. Lúc ấy tôi còn ngây dại, chưa hiểu lắm về hành động im lặng của mẹ anh. Tôi chỉ nghĩ bà không nói nghĩa là chấp nhận cho tôi và anh đến với nhau.

Mãi về sau, khi chúng tôi bước vào đời, ngưỡng cửa đại học đang đón chờ, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ mẹ anh. Bà bảo đến gặp bà, chỉ một mình và dặn tôi không được nói lại điều này với anh.

Tôi hoang mang, lo sợ có điều gì đó không ổn. Rồi mọi chuyện cũng đến với một kết quả không như ý muốn. Bà nói ngắn gọn, chỉ với một câu nhưng câu nói ấy đã khiến tôi suy nghĩ cả đêm, đánh đổi hạnh phúc của chính mình.

- Con trai tôi phải đi du học, đừng cản trở con đường công danh của nó. Thứ tình cảm học trò, tôi nghĩ sẽ qua nhanh thôi. Hãy dừng lại trước khi quá muộn. À, còn điều này nữa, xét về mọi phương diện, cô nghĩ cô xứng với con trai yêu quý của tôi sao?

Tôi không gặp anh trong khoảng thời gian đó. Ngẫm lại thấy những lời của mẹ anh nói hoàn toàn đúng. Tôi không xứng với một người hoàn mỹ như anh - vừa thông minh vừa hiểu biết, vẻ ngoài lại rạng rỡ. Lúc mới yêu, tôi đã phải khổ sở với hàng trăm lời dị nghị. Họ bảo tôi thế này, tôi thế kia. Khi ý chí tôi lung lay, anh bảo đừng quan tâm, hãy kiên định và hãy tin anh. Để rồi ngày hôm nay lòng tôi lại dao động một lần nữa. Tôi đang đứng trước một con đường với hai ngã rẽ, tôi bắt buộc phải lựa chọn. Cuối cùng, tôi cũng có câu trả lời cho cả tôi và anh dù biết rằng sự lựa chọn này sẽ khiến anh buồn nhưng vì tương lai của anh, tôi phải làm thế. Muốn nghĩ đến hạnh phúc của mình trước tiên hãy nghĩ đến hạnh phúc của đối phương.

Một ngày hè có mưa, tôi hẹn gặp anh và nói lời chia tay.

Anh thẫn thờ, vẻ mặt đau đớn.

Tim tôi thắt lại nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản.

- Em nghĩ là trước đây em ngộ nhận tình cảm của anh rồi, em hiểu ra đó không phải là tình yêu. Ở bên anh thật sự rất vui nhưng giờ thì… hết rồi. Em chán rồi. Cảm ơn anh về thời gian qua.

Tôi quay người bước đi thật nhanh vì tôi không muốn để anh trông thấy những giọt lệ đang tràn trên gương mặt tôi.

Lồng ngực tôi đau nhói.

Tôi vụt chạy đi vì tôi sợ anh sẽ níu tay tôi lại, lúc đó tôi sẽ không kìm lòng được mà nói ra tất cả rằng những điều vừa rồi là mẹ anh bắt em phải làm.

Ảnh: lovethispic.com

Ly cà phê nguội lạnh.

Tôi chưa nhấp ngụm nào đã thấy mùi vị cay đắng lan tỏa trong cổ họng mình. Ba năm trôi qua, giờ anh sống ra sao, có tốt không, có vui không, anh đã có người yêu mới chưa? Ba năm, tôi không có lấy một tin tức nào từ anh. Riêng với tôi, từ ngày chia tay năm ấy, tôi đã khép cánh cửa trái tim mình lại vì nơi đó chỉ dành cho anh mà thôi. Dù không bên anh suốt cuộc đời này, tôi vẫn một mình đi về, thầm cầu chúc anh hạnh phúc bên tình duyên mới.

Tôi mở hộc tủ, lấy ra một cuốn sổ nhỏ định viết nhật ký, tôi chợt thấy ở góc bên trái cây bút máy anh tặng tôi nhân dịp Valentine. Là cây bút tôi cất giấu trong suốt mấy năm qua như một kỷ niệm đẹp, chưa lần nào lấy ra viết. Tôi ngắm nghía cây bút thật lâu, nó gợi lại trong tôi một hình bóng cũ. Tôi mân mê cây bút, thầm nghĩ, đã đến lúc phải đem nó ra sử dụng rồi, không biết có còn mực không đây. Tôi vừa mở nắp, một mảnh giấy được cuộn tròn rớt xuống.

Tò mò, tôi mở ra đọc. Nét chữ quen thuộc của anh.

"Hey, ngạc nhiên chưa nào? Valentine không có hoa hồng, không có socola chỉ có cây bút máy này thôi. Món quà giản dị nhưng lại chất chứa tình cảm của anh dành cho em. Em hãy dùng cây bút này để viết nên bản tình ca ngọt ngào giữa hai chúng ta, em nhé! Dù cho có khó khăn, anh cũng sẽ không buông tay em đâu. Em cũng vậy nhé, được không? Vì nếu một trong hai cố gắng, người còn lại vội buông bỏ thì tình yêu sẽ tan vỡ ngay mà anh thì lại không muốn như thế đâu. Nếu không có gió thì làm sao chuông gió phát ra âm thanh leng keng, phải không nào? Anh sẽ là ngọn gió mát lành thổi bay mọi buồn phiền trong em. Hãy tin anh!"

Tôi òa khóa nức nở như một đứa trẻ. Đến tận hôm nay tôi mới biết anh yêu tôi nhiều như thế nào. Còn tôi lại làm tổn thương anh, một vết thương thật sâu. Nếu tôi đọc những lời này sớm hơn thì có lẽ tôi ngày đó sẽ không buông tay anh, sẽ cùng anh cố gắng, kiên trì đến giây phút cuối cùng để bảo vệ tình yêu của chúng tôi.

Tôi giữ chặt cây bút trong tay, cầu mong anh quay trở lại.

...

Điện thoại đổ chuông. Là cô bạn thân Thiên Ái. Cô ấy gọi muốn mời tôi tới xem cô biểu diễn lần đầu tiên trên sân khấu. Tôi chỉ có mình Thiên Ái là bạn nên mọi chuyện buồn vui trong cuộc sống, tôi đều tâm sự hết với cô. Chính Thiên Ái là người chứng kiến tình cảm ngọt ngào của tôi và Phong, cũng chính cô là người ở bên tôi, an ủi tôi khi tôi chấm dứt mối quan hệ với người tôi yêu. Tôi tin tưởng cô để rồi một ngày nọ, tôi mới biết cô cũng có cảm tình với Phong, mối tình thầm lặng suốt thời phổ thông.

Khi buổi biểu diễn của Thiên Ái kết thúc, tôi ra cổng đợi cô. Thật bất ngờ khi tôi gặp lại Phong ở chính tại nơi đây. Giữa hàng vạn khán giả vây quanh lấy Thiên Ái xin chữ ký, chụp hình, chúng tôi đứng cách xa nhìn nhau không nói rồi anh lặng lẽ cụp mi xuống. Nỗi day dứt trong lòng tôi lại ùa về. Tôi tiến lên một bước nhưng chợt bừng tỉnh khi Thiên Ái đập tay lên vai tôi. Cô rủ tôi đi ăn tối. Thiên Ái có nhã ý muốn mời anh nhưng anh chối từ. Cũng tốt thôi, nếu anh đi cùng, tôi sẽ rất khó xử.

Trong quán ăn với những ngọn đèn vàng vọt, Thiên Ái từ đầu tới cuối không nói gì. Ăn xong, cô uống một chút rượu. Khi có rượu vào, cô bắt đầu nói.

- Linh à, cậu có biết từ cái ngày mà cậu cắt đứt liên lạc với Phong, anh ấy đau khổ như thế nào không? Anh ấy chạy đi khắp nơi tìm cậu như một người điên. Một ngày, hai ngày rồi một tháng, hai tháng không tìm được tung tích cậu, anh ấy quyết định đi du học. Ở một đất nước xa lạ, anh ấy vẫn nhớ đến cậu ngày đêm, ngẩn ngơ như người mất hồn. Đến tận bây giờ khi trở về Việt Nam, anh ấy vẫn không biết vì sao năm đó cậu lại bỏ đi không lời từ biệt. - Thiên Ái kích động, nước mắt quẩn quanh bờ mi. Vì sao đối với Phong, cô ấy lại đau đớn tột cùng như thế. Cứ như chính cô là người tổn thương vậy. - Tớ không trách cậu vì mẹ anh ấy ép cậu phải làm như thế nhưng cậu hèn lắm, Linh ạ! Cậu không có một chút dũng khí nào cả. Chẳng phải tình yêu của cậu dành cho Phong lớn lắm sao? Lớn đến nỗi cậu sẵn sàng từ bỏ chỉ vì hai chữ "hoàn cảnh"?

Tôi biết mình là kẻ có lỗi nên lặng im.

- Cậu có ân hận không? - Thiên Ái ngước mắt hỏi tôi.

Tôi tránh tia nhìn đó.

- Cậu có muốn quay lại với anh ấy không?

Ly rượu đang xoay trong tay đột nhiên dừng hẳn lại. Đó là câu hỏi luôn ám ảnh tôi bao nhiêu năm qua.

Tôi nhẹ giọng, nhẹ đến mức chỉ có mình tôi nghe thấy.

- Sẽ được sao?

Thiên Ái gật.

- Nếu hai cậu còn yêu nhau. Tớ… tớ sẽ tôn trọng quyết định của anh Phong.

Tôi không để tâm rằng suốt cả buổi tối, Thiên Ái luôn miệng nhắc đến Phong bằng vẻ mặt đau khổ. Và khi cô muốn chúng tôi quay lại, những giọt lệ chảy tràn trên gương mặt cô. Những giọt nước mắt ấy có ý nghĩa gì? Tôi không sao hiểu được… Trở về nhà, tôi bấm số gọi cho Phong. Bàn tay tôi run run kề sát điện thoại vào tai. Tôi cứ ngỡ anh đổi số nhưng khi bản nhạc "Forever" vang lên, tôi mới biết thì ra bao lâu nay anh vẫn giữ nguyên số điện thoại cũ vì anh hy vọng rằng một ngày nào đó tôi sẽ gọi cho anh.

Phong bắt máy và hỏi tôi có chuyện gì bằng chất giọng trầm khàn. Giọng anh vẫn dịu dàng như lúc xưa. Dường như anh chưa hề giận tôi chút nào cả. Anh càng làm vậy tôi càng thấy mình có lỗi nhiều hơn. Tôi cắn chặt môi để không bật ra tiếng nấc. Rốt cuộc tôi phải nói điều gì đây? Muốn hỏi anh có còn yêu tôi như ngày xưa không? Nhưng đến phút cuối tôi lại cúp máy. Tôi không đủ can đảm để hỏi anh điều đó hay nói đúng hơn tôi không có tư cách gì để hỏi khi ngày đó tôi là người buông tay tất cả, để tình yêu của chúng tôi chỉ còn là kỷ niệm - một kỷ niệm nhạt nhòa, một nỗi đau chẳng thể nào nguôi.

Ảnh: lovethispic.com

Ngày cuối cùng của tháng Mười Hai cũng là ngày sinh nhật anh - cơn gió mùa đông của lòng tôi. Sau khi đi hết một vòng cửa hàng lưu niệm, tôi cũng mua được quà sinh nhật cho anh. Đó là một cây bút máy, tôi nghĩ nó phù hợp với một người có dáng vẻ thư sinh như anh. Về đến nhà, tôi lấy ra một mảnh giấy viết vào trong ấy những dòng chữ.

"Xin lỗi anh về tất cả. Chúng ta trở lại được không anh? Là tại em, tại em… Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"

Tôi cuộn tròn rồi bỏ vào trong ruột của cây viết như anh đã từng làm để tặng tôi vào dịp Valentine năm nào.

Đứng trước cửa nhà anh, tôi hít mạnh một hơi rồi đưa tay lên gõ. Tôi nghe thấy có tiếng nói phát ra từ bên trong. Một lát sau, cánh cửa bật mở. Tôi đứng ngây ra nhìn anh. Bao nhiêu năm rồi anh vẫn rạng rỡ như hồi thiếu niên, vẫn khiến trái tim tôi đập mạnh.

Tôi cố gắng giữ giọng thật ôn hòa.

- Em vào được chứ?

Anh nhích sang bên, nhường chỗ cho tôi bước vào. Tôi nhìn xung quanh, ngôi nhà ngăn nắp, gọn gàng y như có bàn tay phụ nữ quét dọn vậy.

- Em đến đây…

Tôi cắt ngang lời anh.

- À, có… có chút chuyện… - Chẳng hiểu sao tôi lại thấy khó mở lời, có lẽ tôi và anh đã không nói chuyện với nhau suốt một thời gian dài nên bây giờ có hơi chút ngượng ngùng. Nhớ tới việc mình đến đây, tôi chìa ra trước mặt anh hộp quà, cười tươi. - Sinh nhật vui vẻ!

Anh nhận lấy và nói: 

- Cảm ơn em.

- Anh mở ra đi. - Tôi đề nghị.

Anh làm theo, mở từng lớp giấy kiếng đến khi cây bút hiện ra, ánh mắt anh ánh lên một vẻ ngạc nhiên.

- Anh còn nhớ không, Valentine ba năm trước anh cũng từng tặng cho em cây bút máy, đến bây giờ em vẫn còn giữ. - Tôi cúi đầu, lí nhí nói.

- Em vẫn còn giữ sao? - Anh nhỏ nhẹ.

- Phải. - Tôi gật nhanh.

- Chuyện qua rồi em đừng gợi nhắc lại nữa. Hiện giờ anh sống rất tốt, một lần đổ vỡ anh cứ ngỡ mình sẽ suy sụp nhưng đã có người con gái khác chữa lành vết thương trong anh rồi. Nên, em đừng áy náy nữa. Anh không trách em đâu.

Những lời anh nói như hàng ngàn mũi kim nhọn đâm vào tim tôi, đau nhói. Chúng tôi không thể quay lại, có lẽ đã quá muộn. Tôi quay mặt đi, lau nhanh giọt nước mắt đang rớt xuống bờ môi. Nhờ vậy mà tôi tình cờ nhìn thấy đôi giày của Thiên Ái. Tôi liếc vào trong gian bếp, Thiên Ái đứng xoay lưng về phía tôi. Trên bàn bày rất nhiều thức ăn. Tôi đoán Thiên Ái đang tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho anh. Những năm trước mỗi khi đến sinh nhật của anh, tôi luôn là người ở bên cạnh anh nhưng năm nay bên anh đã có người khác. Thiên Ái đã thay thế vị trí tôi trong trái tim anh. Tôi còn ở lại đây làm gì cho lòng thêm đau.

Cố nuốt nước mắt, tôi bật cười khiến anh kinh ngạc.

- Anh nghĩ gì vậy, bộ anh tưởng em tặng quà sinh nhật cho anh là muốn trở lại với anh sao? Buồn cười thật, làm gì có chuyện đó chứ. Em chỉ đến tặng quà trên danh nghĩa là một người bạn thôi. Xong rồi, em về đây.

Tôi vừa quay lưng chợt nhớ đến mảnh giấy trong cây bút máy. Chấm dứt rồi, những lời trong mảnh giấy cũng trở nên vô nghĩa.

Tôi bèn nói.

- Cây bút máy, cho em mượn một chút đi.

Anh tròn mắt nhìn tôi, vẻ như không hiểu.

- Em chỉ xem là thật hay giả thôi, em là người đã tặng rồi thì không bao giờ đòi lại.

Không đợi anh đưa, tôi giật lấy cây bút trong tay, xoay người lại mở nắp rút mảnh giấy ra nhét sâu vào túi áo khoác rồi đóng nắp lại như cũ, trả cho anh và không quên chúc anh có một buổi tối sinh nhật thật vui bên người anh chọn.

Tôi chạy thật nhanh ra khỏi nhà anh, nước mắt tuôn rơi lã chã. Thiên Ái âm thầm bên anh những lúc anh buồn, những lúc anh đau, lặng lẽ phía sau, kiên nhẫn chờ đợi năm này qua năm khác. Cuối cùng cũng được anh đón nhận. Còn tôi chỉ vì một chút khó khăn, tôi đã vội buông bỏ. Trách ai được đây.

Tôi ngước đôi mắt ầng ậc nước nhìn bầu trời đầy sao. Anh mãi là ngôi sao sáng, tôi chỉ được phép đứng nhìn từ xa. Dù yêu nhau thật lâu, thật sâu đậm nhưng nếu không nắm chặt tay nhau để bước qua sóng gió thì tình yêu ấy cũng sẽ như khói mây mà thôi.

...

Đông lạnh giá qua đi.

Mùa xuân tươi đẹp đang gần kề.

Tối 30, tôi hòa mình vào dòng người nhộn nhịp trên phố để đến cầu Lê Hồng Phong xem bắn pháo bông. Còn nhớ những năm trước đây, anh nắm tay tôi đi trên con đường này. Tình cảm đắm say. Vậy mà năm nay chỉ mình tôi cô độc. Tôi mỉm cười chua xót, thời gian trôi qua nhanh thật. Ngày nào còn sánh bước bên nhau, hứa hẹn bên nhau dài lâu để rồi hôm nay tôi nhận ra tất cả chỉ như một giấc mộng. Chắc bây giờ anh ở nơi ấy đang hạnh phúc lắm. Buông tay ngày đó là sự lựa chọn đúng đắn của tôi. Thiên Ái là cô gái tốt, xứng đáng với anh hơn tôi, sẽ mang đến anh thật nhiều niềm vui và nhất là sẽ không bao giờ khiến anh tổn thương như tôi đã từng. Anh bình yên, tôi cũng an lòng.

Pháo hoa bừng sáng khắp không gian. Giây phút được tận mắt chứng kiến những bông hoa rực rỡ ấy, trái tim tôi thanh thản, không luyến lưu, không hờn trách.

Tạm biệt những điều đã cũ.

Từ ngày mai, tôi sẽ bước nhẹ về phía không anh, đón chào ánh bình minh của mùa xuân hy vọng.                                                               

Author: CTV Quách Thái Di (Ngọc Vy)

News day