Thân gửi những kẻ khờ mộng mơ
An Di 05/21/2017 08:00 PM
Thời son trẻ chúng mình yêu nhau, yêu cả ước mơ của nhau, cùng cố gắng và ủng hộ cho ước mơ của đối phương. Có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất và đáng trân trọng nhất.

Gửi tặng riêng cho những kẻ mộng mơ. Gửi tặng riêng cho những trái tim đã từng vụn vỡ.

Khi còn trẻ, chúng ta đều không sợ cô đơn. Khi còn trẻ, chúng ta đều được phép mắc sai lầm. Nông nổi, vấp ngã, đau đớn, thất bại, tổn thương… Tất cả những tháng ngày mà ta gọi là thanh xuân đó, đều tạo nên chúng ta của bây giờ, những con người biết yêu cái đẹp, trân trọng sự bao dung. Năm tháng thì dài, cuộc đời thì ngắn.

Thời son trẻ chúng mình yêu nhau, yêu cả ước mơ của nhau, cùng cố gắng và ủng hộ cho ước mơ của đối phương. Có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất và đáng trân trọng nhất. Dẫu cho ước mơ đấy đối với người đời là điên rồ, là ảo mộng, thì chúng mình vẫn theo đuổi nó một cách khờ dại. Thật ra sống trên đời đôi khi phải mộng mơ một chút, vì chỉ có bản thân chúng ta mới làm nên điều kỳ diệu. Hãy cứ mơ thôi những người trẻ ạ. Là những kẻ mộng mơ hay những kẻ khờ mộng mơ cũng chẳng sao cả. Hãy theo đuổi ước mơ, lý tưởng của chính bản thân mình, và trong đó có cả tình yêu.

Ảnh: Gelinger

"Hãy cứ là tình nhân

Để tháng ngày hoa mộng

Để hẹn hò yêu đương

Và khắc khoải chờ nhau."

(Hãy cứ là tình nhân - Tú Minh) 

Không hiểu sao tôi lại khá thích bốn dòng này, từ ngữ không quá bay bổng nhưng đủ để gợn vào lòng những con sóng nhịp nhàng. Khi bản thân bắt đầu suy nghĩ về một dáng hình nào đó, cũng là lúc mọi việc đã có sự đổi thay. Có thể ta bắt đầu “say”, “say” trong duyên tình. Duyên sâu duyên mỏng, bất cứ ai đều không thể nắm chắc, tụ tan đều không có cách gì khác, chúng ta đều phải đối đãi bằng cái tâm bình thường.

Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, cần phải sống chân thật. Bất kể người khác nhìn mình bằng con mắt nào đi chăng nữa, dù cả thế giới phủ định, tôi vẫn phải tin tưởng mình. Tôn Gia Ngộ từng viết như thế này: “Thời còn trẻ, chúng ta thường không hiểu thế nào là tình yêu. Lúc mới bước vào đời, tôi từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả. Khi đó tôi không hề biết trên đời này còn tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không thể thay đổi”. Vậy có thật sự không thể thay đổi duyên phận hay không? Tôi luôn tin là có. Họa chăng tôi cũng nằm trong “những kẻ khờ mộng mơ”.

Khi đưa ra quyết định nào đó, tôi luôn muốn khẳng định đó là quyết định đúng của mình, hoặc nếu nó có sai thì cũng phải biến nó thành đúng, chỉ cần bản thân thấy vui vẻ là được. Như một bản nhạc không lời chưa đầy đủ giai điệu trầm bổng. Người biết thưởng thức thì khi nghe sẽ trở thành một âm hưởng nghệ thuật, còn kẻ mù âm nhạc thì thấy mọi điều na ná giống nhau. Vậy nên, mọi sự trên đời hãy hướng về bình an.

Ảnh: Stevepb

Nhiều khi chẳng cần cả thế giới thấu hiểu, mà chỉ cần có một người bên mình. Và mong thế giới lạnh lẽo này sẽ không nuốt chửng lấy chúng ta. Tình yêu chân thành bắt đầu từ trái tim, chỉ có máu từ con tim của một kẻ đang yêu mới tạo ra bông hồng xanh bất diệt. Và bông hồng xanh sẽ tạo nên điều kỳ diệu. 

Có ai biết tình yêu có hình gì hay không? Nếu hỏi thì người ta nói rằng, hình trái tim chăng? Hay tình yêu có hình tròn, vừa vặn, trọn vẹn, đầy đủ. Cho và nhận, tin tưởng và yêu thương đều trùng khớp. Hàng nghìn cây số không đủ xa, vài năm không đủ lâu, miễn là trái tim đủ rộng. Vì thế hãy yêu đi, tất cả chúng ta ạ, tất cả những người trẻ ạ!

"Và gió ru tình ta, mây đan gối êm dịu dàng

Kìa nắng lên ngoài song, xin ta chút tình còn nhạt

Này ta yêu, ta hôn, ta say, ta khát…

Này ta yên, ta nghe bên tai ta thì thầm…"

(Trích lời bài hát Mùa Yêu - Lê Cát Trọng Lý )

Author: An Di

News day