Tôi chỉ là con bé ngốc nghếch khi yêu
CTV Đông Thảo 06/20/2018 08:00 PM
Những giấc mơ ấy khiến tôi sợ hãi, vì tôi thật sự tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc giả tạo đó. Nếu cứ dễ dãi với chính mình như thế, đến bao giờ tôi mới có thể quên được anh?

Không thể tin tôi có thể bị ám ảnh bởi người con trai ấy, dù anh chỉ là một mối tình đơn phương trong biết bao tình đơn phương khác tôi từng có.

Sau ba năm trời kể từ lúc chia tay người yêu cũ, không cảm xúc lãng mạn, bỗng dưng một chiều muộn tôi nhìn thấy người ấy, người trông giống anh đến giật mình. Ngay lập tức, tôi choáng váng, đứng sững, và ngây người nhìn người đàn ông ấy, người không phải là anh. Điều khiến tôi sửng sốt nhất chính là một sự thật đến giờ tôi không thể chối bỏ: Tôi tưởng mình chẳng còn tình cảm gì cho anh, nhưng tôi sai rồi.

Như những mối tình đơn phương trước đây, tôi cảm nắng anh bởi những tố chất nổi trội của anh. Và khác những mối tình đơn phương trước, tôi dần si mê bản tính cao ngạo cùng vẻ mặt bất cần đời của chàng trai ấy. Ngoài điều ấy, anh toàn những tính cách mà tôi ghét nhất ở đàn ông.

Ảnh: Marcus Wallis

Gần hai lăm năm sống trên đời, tôi không thể nhận mình là rành đời, quân sư tình cảm. Tôi chỉ không thể ngờ được tôi lại chưa đủ bản lĩnh để xóa đi hình ảnh anh trong tim mình dù đã qua nửa năm. Tình cảm này dường như đã không còn là thoáng chốc, là vu vơ. Đã quá muộn để tôi có thể nhẹ nhàng mà bước qua, để quên đi những cảm xúc ngu ngốc này.

Tôi đã quên mất không kiểm soát những nhen nhóm rung động ban đầu. Tôi đã quên mất mình đã từng tổn thương thế nào khi dính líu tới chuyện tình cảm. Tôi chắc chắn là không nhớ rằng tôi là ai, và anh là ai, rằng chúng tôi không hề thuộc về nhau.

Đúng là không có giới hạn cho sự ngu ngốc của tôi trong tình huống ngớ ngẩn này. Ngoài tự trách bản thân, tôi chẳng thể trách ai khác. Không lẽ trách anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, hay vì anh quá đặc biệt để thu hút một đứa con gái luôn như một con thiêu thân lao thẳng vào ngọn đèn khi yêu một ai đó.

Đáng buồn thay, tôi luôn vui vì được quen biết anh, được nói chuyện và lắng nghe mọi lời anh nói. Tôi không hối hận vì yêu anh, tôi chỉ hối hận vì tin tưởng bản thân đủ mạnh mẽ để cho phép mình đem lòng yêu anh.

Ảnh: Anthony Tran

Kể từ ngày nhìn thấy người con trai trông giống anh, không tối nào tôi ngủ mà không mơ thấy anh, mơ về những ảo mộng khi anh nói anh cũng cảm nhận tương tự về tôi, về những lúc tôi ngắm nhìn anh ngủ quên bên những bức tranh sống động. Những giấc mơ ấy khiến tôi sợ hãi, vì tôi thật sự tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc giả tạo đó. Nếu cứ dễ dãi với chính mình như thế, đến bao giờ tôi mới có thể quên được anh?

Đáng lo hơn cả là người con trai ấy lại làm việc cùng tòa nhà. Tôi đã chạm mặt với anh ta trên dưới mười lần. Mười lần như một, tôi cứ giật bắn mình, rồi nép vào một góc khuất lén đưa mắt nhìn anh ta, bất chấp việc anh ta không phải chàng trai tôi yêu.

Tôi cứ ngỡ mình đã đủ trưởng thành để làm chủ những gì mình suy nghĩ, cảm nhận. Sau tất cả, trong tình yêu thì tôi vẫn chỉ là một con bé ngốc nghếch luôn tự huyễn hoặc bản thân bằng những giấc mơ thiên đường.

Bạn đang đọc báo người Việt tại Mỹ - Vinacircle. Mọi đóng góp về nội dung xin gửi về địa chỉ email: content@vinacircle.com. Xin cảm ơn!

Author: CTV Đông Thảo

News day