Tôi đã yêu, một lần nữa
Đông Thảo 09/09/2017 07:00 PM
Tôi đã bao lần lượn lờ ở gần anh để cho anh vài tín hiệu, để anh biết rằng có một cô gái đang mê mẩn anh đây, hãy mở mắt to ra để nhìn thấy cô ấy và đón nhận trái tim cô ấy.

Một kẻ ngốc khi yêu liệu có khả năng trở nên ngốc hơn không?

Tôi biết, chỉ có kẻ ngốc mới đặt câu hỏi như vậy, và tôi là kẻ ngốc ấy đây. Vì tôi đang yêu, yêu một người tôi biết sẽ không có tương lai với mình, một người sẽ chỉ coi tôi là một bóng mây nhạt nhòa. Nhưng yêu là vậy, tôi chỉ biết lặng yên một mình nhìn về phía ấy, nơi con tim tôi một lòng hướng tới, nơi có hình bóng của chàng trai Hà Nội tài hoa.

Tên bạn thân hay nghe tôi tâm sự cùng đã nói rằng, biết đâu đây là một mối duyên đẹp. Khoa từng học cùng trường cấp hai với tình đầu của tôi, cũng là người Hà Nội. Mối tình ấy kết thúc thật buồn, tôi đã yêu như dồn cả cuộc đời mình vào một chiếc hộp và đem tặng người ấy, nhưng những gì tôi nhận lại chỉ là lời nói dối phũ phàng. Tôi đã dè chừng Khoa vào những ngày đầu cũng một phần vì lý do ấy, vì tôi biết rằng sớm muộn thì tôi cũng sẽ yêu anh và vì anh đến từ Hà Nội. Tôi không chắc đây có phải là một mối duyên đẹp không, tôi chỉ biết tôi có lẽ sẽ không bao giờ có được trái tim anh.

Ảnh: Matteo Vistocco

Khoa không có ngoại hình trắng trẻo, thư sinh như các cô gái tuổi teen vẫn mơ tưởng về con trai thủ đô. Anh khá lãng tử với mái tóc xoăn tự nhiên, chiếc mũi cao là điểm nhấn nổi bật nhất trên gương mặt anh. Tôi lại cực mê những anh chàng có mũi đẹp, người ta thường để ý đôi mắt đầu tiên, tôi lại chú tâm "soi" mũi trước nhất. Tôi khác thường vậy đấy.

Điều đầu tiên khiến trái tim tôi rung rinh chính là giọng nói của anh, chất giọng ấm áp cùng ngữ điệu trầm bổng đặc trưng phương Bắc. Người ta nói con gái yêu bằng tai quả không sai, tôi đã đổ anh ngay từ khi nghe anh giới thiệu tên, cách anh nói chuyện nhẹ nhàng, từ tốn đúng chất nhà giáo. Điều thứ hai, nụ cười tinh nghịch luôn ẩn hiện nơi khóe môi ấy lúc nào cũng thôi thúc tôi nghĩ ra điều gì thú vị để nói, để khiến anh cười và tự hành hạ trái tim đã qua ba lần yêu đang dần mệt mỏi của tôi.

Có lẽ các bạn sẽ gọi tình huống này là tình yêu sét đánh đấy, bởi lẽ buổi học vẽ đầu tiên khi tôi gặp Khoa là một đêm mưa gió, sấm sét ầm ĩ như đang báo hiệu cho tôi rằng: "Này, cẩn thận đấy, rồi cô sẽ lại yêu!"

Thật vậy, tôi đã yêu, một lần nữa. Một tình yêu âm thầm và vô vọng.

Khoa theo phân công của trường dạy vẽ cơ sở ở Hà Nội vào Sài Gòn mở chi nhánh mới, sau ba tháng anh sẽ trở về Hà Nội. Đến lúc đó, tôi có thể đã hoàn thành các khóa học mình cần ở trường, dù cho tôi đã có cảm giác gắn bó với ngôi trường này thì hai tháng sau khi đến đây, tôi vẫn sẽ thấy sự trống vắng không thể chối cãi. Mối gắn kết lúc này tôi đang cảm nhận thực chất chính là nhờ có Khoa, một người ở quá đỗi gần nhưng xa xôi vô cùng.

Thật ra tôi biết sẽ có người bảo rằng cô gái này thật ngốc nghếch, hơi đâu lại đi yêu một ai đó cô chỉ tiếp xúc một tuần hai buổi, người thậm chí còn không tỏ ra thân thiện với cô như với mọi học viên khác. Khoa ít khi cười khi đến cạnh tôi để kiểm tra bài vẽ, có lẽ do khả năng vẽ hạn chế của tôi được thể hiện quá rõ ràng trên mặt giấy, khiến anh đang cảm thấy "tuyệt vọng", không biết phải làm sao để cứu vớt lấy một cô học viên nhút nhát không có chút tự tin nào vào việc vẽ vời như tôi.

- Bình tĩnh nhé, chỉ cần em chỉnh lại mảng tối và mảng sáng này có vùng trung gian chuyển độ mượt một tí là ổn ngay. Cố gắng lên nhé!

Chỉ thế thôi và anh đi mất hút, để lại tôi với bức tranh thảm họa không có đường cứu. Những lúc ấy, tôi chỉ biết thầm trách mình và Thanh - tên bạn thân đã thách thức tôi đi học vẽ. Chúng tôi có giao kèo rằng nếu tôi chứng minh được cho hắn rằng khả năng vẽ của tôi là không thể cải tạo thì hắn sẽ bao tôi đi xem ba bộ phim mà tôi muốn. Ham hố làm chi để rồi bây giờ tôi ngồi đây tự biến mình thành con ngốc, cứ trơ mặt ra nhìn bức hình tôi cần phải vẽ theo. Ham hố làm chi để rồi tôi phải gặp Khoa và cứ thế ngóng theo anh mỗi khi anh nhìn một học viên nào đó và nở nụ cười.

Thanh ra dáng quân sư phân tích rằng, anh đang chơi bài mặt lạnh với tôi thôi, rằng anh cũng có để ý đôi chút đến tôi, tôi đau đớn đáp lại:

- Ừ, để ý đôi chút vì chưa gặp được người nào ngu lâu dốt bền như tao đó.

Mỗi lần tôi nói như vậy, hắn lại ném cho tôi tia nhìn khinh bỉ rồi bảo tôi phải mạnh dạn lên, bình thường tôi có sợ gì ai đâu. Hắn nói không sai, tôi vốn không phải người kiệm lời như vậy, tôi còn hay pha trò làm cả nhóm bạn cười vang lên khoái trá nữa cơ. Tuy nhiên, làm gì có ai trước mặt người mình yêu thầm mà loi nhoi được chứ?

Mỗi lần vào lớp học tôi toàn ngồi nấp sau cây cột nhà, đến mức Khoa mỗi buổi đều nhắc tôi ngồi nhích ra để xem anh hướng dẫn các bước ban đầu cho dễ. Tôi không thích thế, vì cây cột ấy là thứ duy nhất giúp tôi không nhìn chằm chằm vào anh và nó cho phép tôi lắng nghe chất giọng êm ấm ấy của anh rõ hơn. Tôi bị điên rồi, tôi biết mà!

Ảnh: Kyle Broad

Vào ngày đầu tiên tôi gặp anh, trong phần tự giới thiệu bản thân, tôi khoe một cách rụt rè rằng tôi từng được xuất bản một tuyển tập truyện ngắn cùng nhóm bạn, và tôi đi học vẽ là để có thể tự minh họa cho truyện của mình sau này. Từ khi biết tên tuyển tập truyện ấy - một tựa đề có liên quan mật thiết đến màu sắc và hội họa, anh đã liên tục dùng tên truyện để làm lời cổ vũ dành riêng cho tôi. Trái tim tôi lần nữa nhảy cẫng lên, anh có biết bao học viên từ trẻ em đến người lớn tuổi, từ Hà Nội vào đến Sài Gòn, ấy vậy mà anh lại nhớ câu chuyện nho nhỏ ấy của tôi. Tôi đã phải cúi mặt xuống để anh không thấy hai má tôi đỏ lên.

- Người ta chỉ làm đúng nhiệm vụ của người ta thôi, phải không mày? Người ta chỉ nhớ tên tập truyện ấy để giúp tao cảm thấy đỡ chán nản hơn thôi, đúng không mày? Người ta là thầy giáo mà!

- Có thể loại người lạ đời toàn tự đi làm mình tuyệt vọng như mày tồn tại thì tao phải công nhận cái thế giới này thật vi diệu, đồ khùng à! Tự tin lên giúp tao một cái!

Tôi không rõ mình đã tra tấn Thanh vì Khoa bao lâu rồi nữa. Tôi luôn kể cho bạn mình nghe mọi tương tác quá đỗi bình thường giữa Khoa và tôi rồi tự kích động, tự tạo cho mình hi vọng và tự từ bỏ luôn những hi vọng ấy mỗi khi tôi nhớ lại rằng, với Khoa tôi chỉ là một học viên trong gần ngàn học viên khác mà anh từng dạy. Tôi chỉ là một nhánh hoa dại bé nhỏ ẩn mình giữa cả vườn bông đủ sắc. Anh sẽ không nhận ra tôi nếu tình cờ gặp nhau trên đường. Anh sẽ chẳng bao giờ nhớ đến tôi mỗi khi giờ học kết thúc, anh sẽ chẳng đề cập đến tôi với ai như tôi đã nói về anh suốt hai tháng qua với bạn mình. Thậm chí, tôi còn đang viết hẳn câu chuyện về anh, dành riêng cho anh, và chắc hẳn anh sẽ không bao giờ đọc được.

Tại sao mỗi khi yêu ai tôi lại tự biến mình thành một kẻ đáng thương thế này?

Thời điểm khiến tôi sợ hãi đã đến.

Trên Facebook anh hồ hởi khoe: “Đi để trở về. Hà Nội ơi, mở cửa ra nào!”

Hẳn anh đang háo hức lắm, tôi lại không thể vui vẻ như anh được. Ít ra tôi cũng nên tỏ ra vui vẻ cho anh, chúc mừng anh sắp được trở về nhà, nơi anh thấy thân thuộc nhất, đúng không? Nhưng đó lại chính là một lý do nữa để tôi phải quên được anh càng sớm càng tốt. Tôi sẽ luôn ở Sài Gòn, và anh sẽ gắn bó với Hà Nội. Dù tôi bỏ tâm bỏ sức để có được trái tim anh, thì tâm hồn anh vẫn sẽ ở lại với đất thủ đô vốn mang trong mình nhiều hoài niệm.

Mọi thở than này đơn thuần là vì tôi cần một cái cớ để quên anh. Bất chấp sự thật đớn đau rằng tôi đã tìm được cả trăm cả ngàn lý do vô cùng hợp lý, thì tôi vẫn không sao quên được anh. Ba tháng anh ở Sài Gòn là ba tháng tôi nghĩ về anh, mơ mộng về những viễn cảnh đẹp đẽ mà tôi sẽ có nếu “cưa” được anh. Tôi đã bao lần lượn lờ ở gần anh để cho anh vài tín hiệu, để anh biết rằng có một cô gái đang mê mẩn anh đây, hãy mở mắt to ra để nhìn thấy cô ấy và đón nhận trái tim cô ấy.

Tôi nói dối đấy!

Tôi chỉ tiếp tục đóng vai cô nàng nhút nhát trốn sau cột nhà, trong khi một chị khác trong lớp hồn nhiên bắt thân với mọi người, đã trở thành học viên yêu thích của anh. Tôi nhận ra rằng những cô gái khép kín có được chàng trai đặc biệt của mình chỉ xảy ra ở trong phim. Tôi chính xác là kiểu người cởi mở với bất kì ai ngoại trừ người mình quan tâm, kiểu người điển hình cần có kịch bản phim để có được người mình yêu.

Tôi lại đem chuyện anh sắp về Hà Nội kể cho Thanh, người bạn đã "lên bờ xuống ruộng" vì những cơn điên của tôi. Hắn thường nói rằng cả cuộc đời hắn chưa gặp một ai đa nhân cách như tôi, chưa gặp một ai khiến đầu óc hắn xoay mòng mòng như tôi. Lúc thì tôi vẽ ra những cảnh tượng lãng mạn sến súa vô bờ, lúc thì tôi tự đem màu đen vẽ vào những bức tranh tình cảm sướt mướt ấy. Hắn bảo rằng gửi quà nặc danh đi, tặng quà gì khiến thầy giáo nhớ đến Sài Gòn, sẵn nhớ đến con người dị hợm là tôi đây.

Ảnh: freestocks.org

- Hay mày tặng quyển sách của nhóm mày ấy, vừa đẹp, vừa gợi nhớ đến sự tồn tại của mày với ông anh đó. Được đó nhỏ!

- Vậy thôi mày lấy mặt tao dán vào bìa quyển sách luôn ấy. Bị điên à, kêu tao tặng như vậy rồi nói nặc danh.

Tôi mắng bạn mình điên nhưng rồi tôi cũng làm theo lời hắn thật. Đến buổi họp mặt tiễn “thầy”, tôi gói quyển sách của mình lại cẩn thận, kèm tấm thiệp tự làm và không ghi tên. Canh lúc anh đang nói chuyện với học viên khác, tôi đặt nó vào nơi anh để quà của mọi người rồi chạy trở lại tham gia vào cuộc vui. Nếu anh vẫn nhớ tôi có góp mặt trong quyển sách này thì anh sẽ nhận ra món quà ấy là của tôi. Thậm chí đến tận hôm nay, tôi cũng không đủ tự tin để trò chuyện thật tự nhiên với anh mà phải trốn vào nhóm chị em đang buôn chuyện mà theo dõi anh từ xa. Thanh nhìn thấy cảnh này chắc sẽ cười tôi đến bất tỉnh mất.

Tôi hi vọng anh sẽ nhìn nhận món quà này như lời cảm ơn, hay phũ phàng hơn thì là một cách tôi quảng cáo bản thân, chứ không phải ẩn ý gì khác, vì đúng là tôi không có ý gì thật. Tôi chỉ đơn giản muốn gửi món quà tạm biệt anh, tôi muốn cảm ơn làn gió kì diệu đã thổi những màu sắc mới mẻ tươi tắn vào cuộc đời buồn chán của tôi.

- Mày là đứa con gái đáng thương nhất tao từng gặp, Bình ạ. Hãy tin tao!

Thanh phán thẳng một câu như vậy khi hai đứa rủ nhau đi uống cà phê giải sầu vì khi buồn tôi thường thèm uống ngọt, và cơ bản là vì tôi không uống được rượu bia. Tôi lườm hắn, nhếch môi lên cười khẩy rồi đưa ly chocolate đá xay thần thánh lên nhấp một ngụm. Thanh chỉ thẳng tay vào mặt tôi, cằn nhằn:

- Đó, thử mày cười kiểu đó với ông anh đó thì giờ nhiều khi tao đỡ tốn tiền bao nước mày rồi quỷ à. Đó mới đúng là con người mày, ở đâu ra cái kiểu nấp cột nhà im ỉm đó hả?

- Ừ, hoặc là ảnh sẽ cho tao vào danh sách đối tượng thần kinh cần tránh xa luôn đúng không? Cảm ơn về lời khuyên. Giờ thì mình đừng có nhắc đến Khoa nữa, được không hả?

Tôi trở lại với trạng thái ủ rũ - "người bạn" mới không mời mà đến. Hôm qua, anh đã lên máy bay, chắc giờ anh đã được bước đi thong dong trên phố phường Hà Nội như anh vẫn hay kể trong lớp. Hoặc có khi anh đã bắt đầu vác giá vẽ lên và lang thang ra bờ hồ thơ mộng múa cọ. Hoặc có khi, anh đã lại bắt đầu nhận một lịch dạy học mới, gặp được biết bao cô gái Hà Nội xinh xắn, hấp dẫn, những người có thể tạo cho anh cảm giác gần gũi, thân thuộc. Chả biết sao tôi lại có thể nghĩ ra những cảnh tượng gây sầu thảm cho tâm hồn như thế, cứ như thể tôi còn chưa đủ rầu vậy.

- Lục Bình!

Thanh gọi tên tôi trong khi tôi vẫn đang tự dìm mình vào cái bể thống khổ tự tạo, giọng hắn là sự pha trộn giữa ngạc nhiên và nghi hoặc. Tôi nhăn nhó hỏi xem hắn có chuyện gì mà kêu réo tôi trong khi hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay. Hắn mà nói người yêu hắn lại gửi cho hắn mấy tin nhắn mùi mẫn nào đó, chắc tôi sẽ bay tới cho hắn một cú song phi mất.

- Tại sao hình quyển truyện của mày lại có trên Facebook ông anh đó vậy? Lại còn "caption'"gì lung tung linh tinh?

Dứt mắt khỏi màn hình, Thanh nhướng một bên mày, miệng cười khoái trá. Tôi vội lấy điện thoại mình ra xem, tuy nhiên chợt nhớ ra rằng tôi còn chưa kết bạn với anh, phải nhờ Thanh - kẻ không có mối liên hệ nào - kết bạn với anh nhằm lặng lẽ theo dõi anh qua Facebook tên bạn. Tôi hèn nhát thế đấy. Thật may là anh lại đồng ý kết bạn với hắn mà không có chút thắc mắc nào. Bụng tôi sôi sục lên vì hồi hộp. Rốt cuộc thì anh đã nói gì?

Tôi thiếu điều phải vật Thanh xuống để lấy điện thoại hắn, vì hắn cứ giấu điện thoại sau lưng và bắt tôi hứa sẽ chi trả cho chầu ăn uống sau. Tôi gật đại cho qua chuyện rồi nhanh tay cướp lấy điện thoại.

Ảnh: ANDRIK ↟ LANGFIELD ↟ PETRIDES

Quả thật Khoa đã đăng một tấm hình chụp bìa quyển truyện của tôi, đăng lên trang cá nhân, tấm hình có góc chụp khiến tôi thích mê. Tuy nhiên, chính câu nói đi kèm bức ảnh mới khiến khóe môi tôi kéo lên hết cỡ.

“Chưa gì đã thấy nhớ Sài Gòn rồi. Chờ đấy, rồi tôi sẽ trở lại. Nhớ là phải chờ nhé!”

Anh sẽ trở lại Sài Gòn. Anh ấy đã hứa sẽ trở lại đây. Tôi cười toe toét nhìn Thanh nháy mắt với mình, ngón tay cái giơ ra thắng lợi. Tay tôi siết chặt lấy điện thoại của Thanh, trong lồng ngực đỏ hồng lên tia hi vọng.

- Tao đã nói mà, mày phải tin lời khuyên của tao chứ!

- Ê mà lỡ đâu ảnh chỉ đăng vậy "câu" like thì sao? Tao đâu được quyền hi vọng gì đâu!

Vẻ mặt sát nhân của Thanh khiến tôi phì cười. Tôi không muốn ảo tưởng quá để rồi thất vọng, tuy nhiên với những gì Khoa đăng lên Facebook thì tôi không thể ngăn mình tiếp tục mơ mộng. Anh bảo chờ ư, được thôi, tôi sẽ chờ. Tôi không cần biết anh đang nhắn nhủ tới ai, tôi biết mình vẫn sẽ chờ đợi anh trở lại Sài Gòn như đã hứa.

Vì sao à? Vì tôi là một cô ngốc. Đơn giản là thế thôi.

Author: Đông Thảo

News day