Xa mãi xa
CTV Bảo Thùy (Nguyễn Thị Minh) 12/07/2017 07:00 PM
Biết bao điều cần nói, nhưng sau cùng tôi chỉ lặng im. Cậu nhìn tôi, mỉm cười, nụ cười ẩn chứa sự bình yên. Tôi như thấy phía sau lưng cậu là nắng, là gió và có cả một bầu trời thẳm xanh ngày ấy hai đứa từng ngắm chung.

Vậy là hơn hai năm kể từ ngày tôi và cậu chia xa, một khoảng thời gian không quá ngắn, cũng không quá dài, nhưng có lẽ đủ để ta quên đi một mối tình. Có những khoảnh khắc vội đến và vội đi, tôi ngỡ trái tim đã quên cậu, là khi cơn mưa lòng dâng đầy con tim nhiều mệt mỏi và không muốn suy nghĩ về bất cứ điều gì. Nhưng vô tình nhìn thấy dáng ai hơi gầy, tóc màu hạt dẻ lướt ngang qua giữa dòng người ngược xuôi, tim tôi lại như trật nhịp, vội vàng quay lưng nhìn theo bóng dáng ấy. Và nước mắt khẽ rơi, tim khẽ đau khi phía trước đông đến vậy, nhưng chỉ là một biển người xa lạ. Tôi biết mình chưa và có lẽ sẽ không bao giờ quên được mối tình đầu... là cậu. Hóa ra, khi yêu một người lại âm ỉ và dai dẳng đến vậy.

Trong những giấc mơ chập chờn mỗi đêm mưa, tôi như thấy kí ức của mình loang loáng nước, đẹp đẽ nhưng không thể chạm vào. Tôi như thấy tôi, như thấy cậu ngày xưa, khi chúng tôi còn yêu nhau nồng thắm. Những ánh mắt, những nụ cười, những đam mê vụn vặt tôi gửi vào mối tình tuổi mười tám đầy mộng mơ. Trang nhật kí cứ dày dần lên, đong đầy bao kỉ niệm. Cái nắm tay rụt rè, ngập ngừng, từng nụ cười ngại ngùng khi ánh mắt vô tình chạm nhau trong phút giây. Tôi đã ngỡ thời gian như ngừng lại, trái đất như ngừng quay, nhân loại như biến mất, chỉ còn tôi và cậu tồn tại giữa không gian vô tận. Dù nắng, dù mưa, dù bão giông làm mỏi mòn bờ vai cũng sẽ không bao giờ cách xa.

Mối tình đầu tựa như bong bóng xà phòng, long lanh, đẹp đẽ và đầy màu sắc, chỉ tiếc là… quá mỏng manh. Thời gian trôi đi, lớp bụi nó mang theo phủ mờ đi tất cả. Tình yêu giữa tôi và cậu sau lớp bụi ấy đã không còn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Những trong trẻo một thời vấn vương tan dần như khói sương. Chúng tôi giận hờn nhiều hơn, cãi nhau nhiều hơn về những lí do mà giờ đây, khi trưởng thành rồi, tôi mới nhận ra bản thân ngày ấy thật vô lý. Lần đầu biết yêu, tôi luôn mong cậu xem tôi là cả thế giới, tôi chỉ quan tâm đến cảm xúc bản thân mà quên đi xúc cảm trong cậu. Những mối quan hệ, những lần cậu đi cùng bạn bè và bỏ mặc tôi, hình như với cậu, tôi không phải là tất cả. Tôi biết mình ích kỉ và cũng biết khi yêu cần sự tôn trọng nhau chứ không phải sự chiếm đoạt. Nhưng tiếc là tất cả những điều đó… chỉ đến bây giờ tôi mới nhận ra và thực sự thấu hiểu.

Tôi chia tay cậu vào buổi chiều hạ nhiều gió, khi trên sân trường, hoa phượng và bằng lăng đã bắt đầu hé nở những nụ hoa đầu tiên. Rất nhiều cảm xúc diễn ra trên gương mặt cậu, nhưng rồi sau cùng, cậu chỉ hỏi một câu đơn giản: “Vì sao?” và sau khi nghe câu trả lời: “Mình mệt mỏi quá rồi!”, cậu quay lưng đi, không nói thêm một điều gì nữa. Buổi chiều hạ ngày ấy, cũng là lần cuối cùng tôi và cậu nói chuyện với nhau.

Thuở ấy, suốt một thời gian dài tôi từng nghĩ, tôi mệt mỏi vì phải sống trong ghen tuông, giận hờn, luôn trong tâm trạng lo sợ một ngày tình yêu sẽ mất đi. Và thực sự giờ đây, tình yêu ấy đã không còn nữa… nhưng không phải do cậu, lời chia tay không phải do cậu nói ra, có ai ngờ lời chia tay do chính tôi nói ra, một điều tôi chưa từng dám nghĩ trong những ngày đầu quen nhau. Còn cậu, cậu chấp nhận buông tay, có lẽ vì cậu cũng đã quá mệt mỏi, khi bao nhiêu lần cố giải thích với tôi, đối với cậu tôi rất quan trọng, nhưng tôi chưa một lần chấp nhận. Ước gì thời gian ngược trở lại, để tôi có thể trưởng thành hơn. Để không làm tổn thương nhau nhiều đến vậy, để không phải xa nhau lâu đến thế. Tôi sợ, sợ rất sợ khi hai chữ “mãi mãi” xuất hiện trong đầu.

Sau ngày tôi và cậu chia tay, dù học chung lớp, ngồi chung bàn nhưng chúng tôi chỉ nhìn nhau, rồi lướt qua nhau như hai kẻ xa lạ. Tôi thấy nhói trong tim. Chia tay cậu, tôi ngỡ mình sẽ thoải mái hơn, nhưng điều duy nhất tôi cảm thấy chỉ là lòng mình nặng trĩu. Không có cậu, mỗi tiết học như lâu và buồn hơn. Con đường từ trường về nhà cũng như dài hơn xưa rất nhiều. Vào những khoảnh khắc ánh mắt tôi và cậu giao nhau giữa không trung, tôi đã muốn nói với cậu điều gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ xa cách của cậu, tôi lại thôi. Tôi đã mong cậu sẽ nói với tôi một lời xin lỗi, nhưng mọi chuyện lại rẽ sang một con đường khác, xa hơn và đau hơn trăm lần. Người ta nói, tình bạn là tiền đề của tình yêu, nhưng rất khó để ngược lại. Hoặc giả, nếu có, thì tôi và cậu cũng không ai đủ can đảm. Cái gọi là lòng tự trọng trẻ con đã khiến tôi để mọi thứ trôi đi, xa dần và xa mãi. Đến độ giờ đây, dù cố gắng bao nhiêu, tôi cũng không thể giữ lại.

Ảnh: static1.squarespace.com

Một tháng sau ngày tôi nói lời chia tay, ngày ấy cũng là ngày chúng tôi tốt nghiệp. Cảm giác nhìn bóng dáng cậu hòa vào dòng người đổ ra cổng lớn, mỗi lúc một khuất xa, nước mắt tôi cố nén lâu nay không kìm được nữa mà tuôn trào, trong tim như mất đi một khoảng lớn, mãi về sau, tôi vẫn nhớ rất rõ. Tựa như mọi chuyện mới diễn ra ngày hôm qua. Vào khoảnh khắc ấy, tôi biết có thể sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa. Nhưng tôi vẫn không nhận ra trưởng thành đáng sợ và mất mát như thế nào cho đến ngày tôi thực sự trải qua. Tôi đã muốn gọi tên cậu, nhưng có gì đó cản tôi lại. Lời xin lỗi tôi cất giấu lâu nay trôi ngược vào trong. Cậu biết không, nếu đủ can đảm, tôi sẽ đứng trước mặt cậu và nói, tôi còn yêu cậu... nhiều lắm!

Đã từng yêu nhau, đã từng sẻ chia mọi niềm vui, hạnh phúc và nỗi buồn. Nhưng sau cùng, có lẽ chỉ mình tôi thầm thương người cũ.

Tác giả nào đó từng viết rằng, bởi trái đất tròn, nên hai người yêu nhau dù xa cách mấy cũng có thể gặp lại nhau. Nhưng một khi quay lưng đi, liệu có ai đủ can đảm và thời gian để đi hết nửa vòng trái đất. Và khi gặp lại, liệu có còn nhớ nhau giữa dòng đời vốn dĩ có quá nhiều người ngang qua?

Thời gian âm thầm mà vội trôi, đợi khi trăng tròn rồi khuyết, khuyết rồi lại tròn, tình đã từng vẹn nguyên đẹp đẽ cũng lại khuyết theo trăng mất rồi. Những người hôm qua còn ở bên ta, thoáng đó thôi giờ đây chỉ còn là kí ức. Sau ngày tốt nghiệp, tôi không còn trông thấy cậu thêm một lần nào nữa. Bao nhiêu lần tôi vô tình, hay cố ý vào facebook của cậu. Nhưng dù vô tình hay cố ý, tôi cũng không có bất cứ thông tin gì về cậu. Dòng trạng thái cậu cập nhật từ lâu khiến tim tôi đau nhói: “Con đường xa lạ, dòng người xa lạ, bao giờ mới có thể tìm ra nhau?”. Tôi mở khung chat, cậu không online, những dòng tin cứ nhập lại xóa. Cho đến khi tôi đủ can đảm gửi, thì cậu đã không còn dùng nick cũ nữa rồi.

...

Hơn một năm sau ngày tôi nói lời chia tay, qua bạn bè, tôi biết cậu đậu vào một trường Đại học ở Hà Nội, nhưng không ai biết cụ thể trường nào, ngay người bạn thân nhất của cậu cũng không hề biết. Những người bạn từng gắn kết bao năm, đã từng một thời cùng cười, cùng nói, cùng vui chơi giờ đây mỗi người một ngã. Chỉ hi vọng ai đó có thể đặt tôi vào một góc nhỏ nơi con tim nếu có vô tình gặp lại. Tôi đặt vé máy bay đi Hà Nội, lượn lờ khắp các trường Đại học mong tìm được một bóng hình thân quen. Nhưng thứ duy nhất tìm được chỉ là sự tuyệt vọng. Số điện thoại cũ tôi gọi bao lần, vẫn chỉ là giọng cô nhân viên tổng đài thông báo không liên lạc được. Ngồi xuống ven hồ, những bóng người qua lại ngày một đông, nhưng sao trong lòng tôi trống rỗng. Lạc nhau rồi khó tìm lại đến vậy ư?

"Bởi trái đất tròn, nên có duyên sẽ gặp lại nhau!"

Tôi luôn ép mình tin như vậy, luôn tin những người đã từng có duyên sẽ gặp nhau thêm một lần nữa. Nếu như ngày tốt nghiệp tôi nói với cậu điều gì đó, có phải tôi và cậu sẽ không lạc nhau như bây giờ? Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết. Cuộc sống luôn có nhiều điều tiếc nuối bắt tôi phải chấp nhận để trưởng thành, để tôi biết trân trọng hơn những người, những điều đang hiện diện quanh tôi ngày hôm nay, trong cuộc sống hiện tại.

Ảnh: i.ytimg.com

Ba năm sau ngày tôi nói lời chia tay, cuộc sống với bao bộn bề lo toan cuốn tôi đi trên đường đời nhiều chông gai và thử thách. Tôi đã thôi không cố gắng lách qua dòng người tấp nập chỉ để đuổi theo một người có dáng người giống cậu, đã thôi không còn khóc về những điều chỉ còn là kí ức. Nhưng tôi không thể yêu thêm một ai, không phải không muốn, chỉ vì tình cảm từ lâu đã dành trọn cho một người, một người mà hình bóng ấy trong tim tôi chưa bao giờ nhạt phai. Tôi âm thầm chờ đợi và hi vọng. Chỉ buồn là, tôi không hiểu bản thân hi vọng điều gì đây?

...

Năm năm sau ngày tôi nói lời chia tay, mọi thứ đã đổi thay hoàn toàn. Phố xá hiện đại hơn, con người xa lạ hơn. Có những người, những cái tên bạn bè tôi cố nhớ nhưng không còn nhớ nổi. Trong tiềm thức của tôi giờ đây, chỉ còn đọng lại một cái tên duy nhất. Một cái tên dù đã năm năm qua vẫn đủ sức làm tim tôi nhói đau. Thương thầm là thứ duy nhất thời gian không thể làm phai nhạt, mà ngược lại càng trở nên sâu đậm hơn. Nhưng dù thế nào chăng nữa, tôi không còn là một cô gái chỉ biết dằn vặt về quá khứ. Tôi đã đủ dũng cảm nhìn vào nó, mỉm cười và hiểu rằng quá khứ như một bài học mà ai muốn trưởng thành cũng bắt buộc phải trải qua. Dạy tôi cách trân trọng và yêu thương trong cuộc sống hiện tại.

Một buổi chiều cuối tháng năm, khi tôi 24 tuổi. Chuyến đi công tác vô tình đưa tôi ngang qua trường xưa, nơi những cánh phượng, cánh bằng lăng chưa bao giờ trễ hẹn với mùa hạ. Tôi một mình lang thang giữa sân trường vắng bóng người, nghe trong tim trào dâng những xúc cảm bồi hồi xuyến xao. Kia là hàng ghế đá tôi cùng lũ bạn thường ngồi vào giờ ra chơi, dưới gốc cây này thường rủ nhau học bài, góc sân này là chỗ thầy thể dục hay tập trung lớp… Và trước mắt tôi đây, từng phòng học san sát nhau vẫn uy nghiêm như thuở nào.

Tôi chầm chậm bước đi giữa hành lang, ánh nắng chiều chênh chếnh hắt lên từng viên gạch một thời in hằn bao dấu chân của tôi và lũ bạn, giờ đã hao mòn, in hằn thêm biết bao dấu chân, của biết bao thế hệ tuổi trẻ. Tôi nhẹ nhàng ghé mắt nhìn vào phòng học qua khung cửa sổ, từng dãy bàn nằm im lìm, tư lự mà sao gần gũi thân quen đến lạ. Tim tôi xốn xang, nước mắt vô thức nặng trĩu nơi khóe mắt. Tôi như thấy ở chiếc bàn cuối cùng kia, hình bóng mờ nhạt của tôi và cậu ngày xưa, cùng nói, cùng cười, cùng chăm chỉ ôn bài chuẩn bị cho tiết kiểm tra sắp diễn ra. Gió khẽ đưa, nắng khẽ lay, hình ảnh ấy dần tan biến. Tôi mỉm cười, đưa tay gạt vội giọt lệ chưa kịp rơi.

- Hạ à, cậu có bao giờ tin vào duyên số không?

Tôi giật mình khi nghe câu hỏi ở phía sau. Quay đầu nhìn lại, phải mất hơn một phút sau, tôi mới có thể lắp bắp nói:

-Cậu… Minh…

Minh nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng. Đã hơn năm năm, cuối cùng tôi cũng chờ đợi được nụ cười ấy, cuối cùng, tôi đã được nhìn thấy khuôn mặt tôi hằng nhớ mong. Dù giờ đây, Minh không phải là Minh của năm năm về trước. Cậu cao hơn và già dặn hơn rất nhiều, nhưng dù bao năm đi chăng nữa, thì trong trái tim tôi, cậu mãi mãi ở vị trí quan trọng không ai có thể thay thế.

- Mình vô tình đi ngang qua đây, thấy nhớ, nên ghé vào thăm. Điều mình không ngờ nhất, là cậu cũng ở đây, cho dù phải mất vài phút mình mới dám khẳng định đó là cậu. - Minh nói, giọng cậu xúc động, cậu đưa tay lên, nhưng dường như không biết diễn tả như thế nào. - Mình đã nghĩ sẽ không thể gặp lại cậu nữa. Mình đã từng cố gắng để liên lạc với cậu, nhưng… không thể…

Từ khi cố liên lạc với cậu nhưng không thể, tôi đã đổi số điện thoại, không dùng facebook nữa. Những gì vừa nghe, là những điều tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi sợ tình cảm trong cậu đã phai nhạt, cuộc sống mới cuốn cậu đi và có lẽ cậu sẽ cố lãng quên người từng làm tổn thương cậu là tôi.

Ảnh: pravsworld.com

- Mình cũng vô tình ngang qua. - Tôi mỉm cười, dù nước mắt vẫn chưa ngừng rơi. Có những giọt nước mắt không dành cho sự buồn đau. Nhưng lại không biết phải nói gì tiếp theo.

Minh chần chừ một lát, sau đó nói:

- Thực ra, ở đây, năm năm trước, có rất nhiều điều, mình chưa kịp nói với cậu. Giá như mình biết trước, một lần quay lưng, lại có thể lạc nhau lâu đến vậy.

Phải, mọi chuyện quá nhiều thay đổi và dường như ngày hôm nay buồn hơn nhiều quá. Năm năm qua, cậu vẫn ổn phải không? Ước mơ cậu từng nói với mình, cậu đã thực hiện được hay chưa? Cậu, có yêu thêm một ai khác? Cậu, có còn đợi mình không?

Biết bao điều cần nói, nhưng sau cùng tôi chỉ lặng im. Cậu nhìn tôi, mỉm cười, nụ cười ẩn chứa sự bình yên. Tôi như thấy phía sau lưng cậu là nắng, là gió và có cả một bầu trời thẳm xanh ngày ấy hai đứa từng ngắm chung.

- Nếu có thể, cậu có muốn quay lại đây, thời điểm năm năm trước với mình không?

Giữa sân trường, tôi và cậu lặng lẽ nhìn nhau, mỉm cười trong tiếng ve mùa hạ.

 

Author: CTV Bảo Thùy (Nguyễn Thị Minh)

News day