Xanh rêu nỗi nhớ trong em
Phím Nhạc Lòng 01/13/2018 02:00 PM
Em chẳng thể nào quên người. Người đã để lại cho con tim em vết cắt quá dài, chẳng thể nào chữa ngay để dòng máu con tim em thôi chảy xiết. Em với nỗi nhớ người. Để lại nơi tim em một màu xanh rêu lạnh nhạt.

Nỗi buồn và những nhớ mong chen chúc trong con tim bé nhỏ của em. Chật ních, căng phồng rồi vỡ tan thành những dòng nước mắt mặn đắng dội ngược vào trong tim. Chẳng phải vì bé nhỏ, chẳng phải sợ những vấp ngã mà em sợ những tổn thương người à. Chỉ là con tim em quá yếu đuối thôi, chẳng thể chịu đựng được những dòng lệ mặn đắng và đau đớn. Em cũng chẳng thể nào làm cho nỗi nhớ người trong em ngừng lại, chỉ là trái tim em không nghe lời em nói, nó cứ ôm mãi hình bóng người trong nó. Sâu thẳm và thầm kín nhường nào.

Chẳng để cho người biết, chẳng để cho người hay, nó - con tim ấy mong manh nhưng yêu người tha thiết. Cũng chẳng phải là điều gì đó khờ dại hay thương hại chi hết, em yêu người chẳng chút hối hận. Bởi có lẽ chính người đã đánh cắp trái tim em ngay từ lần tâm sự ấy. Nhận ra rằng em yêu người rồi bỗng thấy vô cùng hụt hẫng. Người lại như bao người khác rời xa em, để lại cho trái tim em vết thương chẳng lành.

Ảnh: itstevechenko

Đôi khi trong những bộn bề cuộc sống đời em, em chẳng thể nào tìm được chút gì đó gọi là thời gian yêu thương. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn rất nhiều, chẳng yêu thương thì em cũng chẳng phải chịu những tổn thương hay những nhớ mong quằn quại. Nhưng sao chẳng thể né tránh, chẳng thể nào người à. Những đau thương và những thất vọng, những nhớ mong và những dòng lệ cứ đến bên đời em. Chẳng đứng bên ngoài lề cuộc sống mà mọi thứ cứ chen ngang và làm tổn thương trái tim em trong những bộn bề và ngang trái.

Thế mà có lúc yêu thương lại không đến khi em cần. Người đã xa em, chẳng còn bên em nữa. Thế nhưng em vẫn chẳng thể nào quên được người. Chẳng thể nào quên nhanh tới thế người ơi. Em sẽ không khóc, không đau, em không cầm tay mà níu người ở lại. Người hãy cứ bước. Em và những nhớ mong sẽ ở lại nơi này, phía sau lưng người, những kỷ niệm tình ta.

Ngồi và suy tư, phút giây mình nhớ lại những yêu thương làm em chạnh lòng trong một nỗi nhớ mang tên người. Chẳng thể nào là những hoang hoải hay những si tình ngày xưa. Em không nắm chặt được yêu thương nên nó đã tuột khỏi tay em, rất nhanh trong nháy mắt. Em mất người, mất tất cả.

Nỗi nhớ người trong em dần lớn, chiếm trọn con tim mong manh. Có gì đó mằn mặn, ướt ướt, tí tách vỡ trong sự tĩnh mịch lặng lẽ bên đời em. Từ trên đôi mắt em, trên khóe mi em, giọt gì đó đang rơi rớt và vỡ tan chảy tràn vào đời em, vào tim em, vào tình yêu em nghiệt ngã.

Em chẳng thể nào quên người. Người đã để lại cho con tim em vết cắt quá dài, chẳng thể nào chữa ngay để dòng máu con tim em thôi chảy xiết. Em với nỗi nhớ người. Để lại nơi tim em một màu xanh rêu lạnh nhạt.

Ảnh: itstevechenko

Em chẳng thể mang nỗi nhớ người vùi chôn trong miền ký ức, em sẽ để đó, để ngay cạnh đời em, để tự nhớ, tự thương, để tim em thôi ứa đầy tràn lệ, để đó thôi người à. Để cạnh đời em còn chút gì đó phải chăng gọi là sự bầu bạn cho những tình yêu mới. Để đó thôi nỗi nhớ à. Để đó nhé cho rêu xanh kia mang đi xa em. Để nó mãi ôm trọn nỗi nhớ trong hoang hoải của đời rêu bạc.

Xa xa chút nhớ chỉ còn là ký ức một màu xanh rêu bên đời một người con gái.

Xa xa nơi đâu tiếng vĩ cầm đêm lạnh lẽo đau thương!

Theo: girly.vn

Author: Phím Nhạc Lòng

News day