Truyện ngắn: Tình yêu - Rào cản và sự lựa chọn
Nguyên Nhi 12/31/2016 11:00 PM
Tính ra đối với một số người, thời gian yêu nhau lâu hay mau không quan trọng, quan trọng là tình cảm họ dành cho đối phương nhiều hay ít mà thôi.
Ảnh: lunguldrumpanadeparte.files.wordpress.com

- Chúng mày không lấy nhau được. – Giọng bố Quân sang sảng bên tai. – Nếu mày nhất định lấy nó thì nó bắt buộc phải theo gia đình chồng, mày nghĩ đi, nó chịu bỏ đạo để theo mày hả con?

Mẹ Quân cũng tốc lực hỗ trợ cho chồng:

- Con trai à, mẹ đã nói với mày ngay từ đầu, yêu người khác đạo khó lắm, gia đình mình bao đời nay theo Phật, theo tổ tiên, ông bà, mày lấy vợ thờ Chúa thì mày bỏ cả dòng họ à?

- Vậy nếu đạo nhà ai người nấy giữ thì sao? Có được không ạ? – Quân cố gắng tìm cách để thuyết phục bố mẹ mình.

Trong khi đó, bên nhà Thùy, bữa cơm gia đình cũng nặng nề không kém. Cách đây hai tiếng, Quân đã thuyết phục bố mẹ mình sang nhà Thùy để bàn chuyện cưới hỏi, nhưng kết cục lại chưa đâu vào đâu. Chỉ vì họ bất đồng tôn giáo.

Biết bao nhiêu cặp đôi vỡ lỡ chuyện tình duyên chỉ vì họ không cùng tín ngưỡng, và đôi khi vì chữ hiếu nặng hơn chữ tình.

Thùy và Quân yêu nhau đã hơn chín năm, khoảng thời gian này là quá dài so với tuổi thanh xuân của người con gái. Vậy nếu duyên họ không thành, người thiệt thòi nhất chẳng phải Thùy hay sao. Bố mẹ Thùy biết rõ điều ấy, không phải họ không thương con gái mình, nhưng niềm tin với Chúa còn lớn lao hơn. Họ cũng đã cố gắng dung hòa, họ cũng đã cố gắng tìm cách để vẹn tròn cả đôi bên, nhưng nhà trai lại cũng khắt khe không kém.

Quân là con trai trưởng, Quân sẽ có trách nhiệm lo chuyện thờ phụng cho gia đình sau này, nhưng nếu Quân cải đạo theo nhà vợ, thì không thể tiếp nhận cái nghĩa vụ thiêng liêng ấy. Mà Thùy tuyệt nhiên cũng không thể thay đổi đức tin của mình, đó là đức tin của cô ấy, của bố mẹ cô ấy, của cả dòng tộc. Yêu là chuyện của hai người nhưng kết hôn lại là chuyện của cả một dòng họ. Chuyện tình yêu của đôi trẻ đang đi vào ngõ cụt, Thùy đêm ấy khóc cạn nước mắt.

...

Một tháng sau, Quân đã thuyết phục được bố mẹ mình sang nhà Thùy một lần nữa. Sau một hồi đắn đo, họ đồng ý cùng thỏa thuận với nhau đạo nhà ai nấy giữ. Gia đình Thùy chấp nhận việc Quân không theo đạo nhà mình và Thùy cũng thế. Họ vui mừng khôn xiết, những tưởng đã tìm được lối ra cho chuyện tình của mình. Thế nhưng chuyện “duyên nợ” lại là một chuyện hoàn toàn có thật, đôi khi ta không thể cãi lại số mệnh của chính mình hay nói cách khác “người tính không bằng trời tính”. Lại một lần nữa, rắc rối cứ nảy sinh xoay quanh chuyện bất đồng tín ngưỡng này. Chuyện đôi trẻ chưa xong, các bậc sinh thành lại bàn tới chuyện con cháu.

- Nếu bố mẹ mỗi người một đạo thì khi sinh con ra, nó sẽ theo đạo của ai? - Câu hỏi này đã đặt mốc chấm dứt tất cả mọi nỗ lực của đôi bên, chấm dứt luôn cả một tình yêu đẹp.

- Tất nhiên là phải theo đạo của bố rồi. – Giọng bố Quân lại sang sảng, ông xem đó là chuyện hiển nhiên và chắc chắn phải thế.

- Không được, nếu có cháu, chúng nó phải theo đạo bên mẹ. - Bố Thùy phản bác lại.

Buổi họp bàn chuyện hôn sự của hai gia đình trở thành cuộc chiến giành cháu của các ông bố bà mẹ.

Kết cuộc, nhà trai ra về và... không quay trở lại một lần nào nữa... Quân cũng vậy.

Quân và Thùy, cả hai đều mang nặng chữ hiếu, họ không biết làm cách nào để cãi lời bố mẹ. Nhưng trong khi Thùy vẫn đang cố gắng, Quân đã buông tay nhanh chóng... một cách rất phũ phàng.

Sau lần không thành ấy, Thùy không tài nào liên lạc được với Quân, anh ta như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Thùy tìm Quân trong nỗi hoang mang tột cùng, mọi nơi Quân từng đến, mọi người Quân từng gặp. Không nơi nào có anh, không ai biết anh đang ở đâu.

Khi người con gái rơi vào bế tắc và đau khổ, nơi khiến họ cảm thấy mình được an ủi nhất đó chính là bờ vai người đàn ông họ yêu.

Thùy mong ước điều ấy, nhưng mọi thứ đáp lại cô chỉ là con số không. Quân đang trốn chạy khỏi cuộc đời cô.

Ảnh: iblog.vn

Trên cái cuộc đời nhảm nhở những chuyện bất ngờ này thì thứ quái gì cũng có thể xảy ra mà có sẵn sàng tư thế bao lần thì ta cũng không thể đỡ nổi.

Quân làm đám cưới. Nhưng không phải với Thùy. Quân cưới một cô gái khác. Tất cả bạn bè, không một ai biết chuyện gì đang xảy ra. Thùy càng không thể tin vào điều ấy, Quân không một lời giải thích, không lời từ biệt. Và chỉ mới ba tháng thôi, chỉ trong vòng ba tháng tính từ ngày Thùy mất liên lạc với Quân. Cô gái ấy là ai? Chẳng lẽ trong thời gian Thùy đang lật tung cả thế giới tìm Quân thì Quân đang hẹn hò với cô ấy?

- Khốn nạn, cuộc đời này nó khốn nạn với tao quá mày à! – Giọng Thùy nghẹn ngào, cô gái nước mắt lưng tròng, say khướt bên góc bàn với cả lốc bia, tâm sự với người bạn thân. Cô bị “bồ đá”.

- Mày tin không... tình yêu chín năm không bằng ba tháng mày à, tình yêu chín năm mà người ta thay một phát như thay áo... – Thùy lại cười, cười sằng sặc, nụ cười của những kẻ bị phản bội, đang đau đớn, đang giãy giụa.

- Thế nó có gửi thiệp cưới cho mày không?

- Gửi thiệp cho tao á, buồn cười, mặt mũi nào mà gặp tao hả mày. Nhưng mà... anh ta có gửi, thì tao cũng sẽ đến chúc phúc – Thùy đưa tay quẹt nước mắt, lớp maccara trôi dài qua đuôi mắt, đứa bạn thân dùng khăn giấy lâu nhẹ giúp cô, phút chốc tủi thân, Thùy òa khóc như một đứa trẻ.

Bao nhiêu tủi hờn, uất ức kìm nén trong những tháng ngày qua vỡ vụn trong tiếng nấc. Cô gái run rẩy nắm chặt bàn tay của bạn mình.

Ai đó đã từng nói, “Trong trò chơi tình yêu, kẻ nào yêu nhiều hơn kẻ đó thua”. Con trai chia tay người yêu họ mất mát gì? Còn người con gái, cái họ đánh đổi là cả tuổi thanh xuân của mình, nếu họ may mắn gặp được đúng người đúng lúc, tuổi thanh xuân ấy thật sự có giá trị, còn ngược lại, gặp sai người rồi, họ hoang phí cả một khoảng thời gian tươi đẹp.

Ảnh: projomblo.com

Thùy không thể nào ngờ rằng mình lại dùng chín năm để yêu một người mà cho đến phút cuối cùng, anh ta chẳng thể giữ nổi tay mình. Cũng có thể anh ta nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ nhưng ba tháng là quá nhanh để anh ta sẵn sàng tư thế sống cùng một người con gái khác. Dù anh ta có nghe lời bố mẹ đi chăng nữa, thì việc rũ bỏ hoàn toàn một tình yêu sâu đậm như thế là không thể nào, chỉ có thể là tình yêu đối với anh ta có chín năm hay ba tháng cũng vậy thôi, miễn cuối cùng anh ta có vợ là được.

Thùy đã thôi không trách móc. Có trách cô cũng tự trách mình ngay từ đầu đã yêu sai người. Tình yêu cũng chỉ là một trò chơi điều quan trọng là hoặc phải tìm đúng người có thể chơi cùng bạn đến cuối đời hoặc cả hai sẽ dừng lại giữa chừng. Vì tình yêu thật sự là muôn vàn thử thách.

Trong thử thách mang tên “rào cản gia đình” này Thùy và Quân không vượt qua được. Nhưng nhờ vậy, Thùy mới rõ ràng được lòng người. Hạnh phúc thật sự của cô không phải là Quân.

- Tao biết mày khó chấp nhận sự thật, nhưng chuyện cũng đã rồi...mày phải sống thật tốt cho hắn thấy, hắn chẳng qua cũng chẳng là cái đinh rỉ gì cả, không có thằng này còn thằng khác, thế giới này có thiếu trai đâu – Lời an ủi của đứa bạn thân khiến Thùy nhẹ nhõm đi dôi chút.

Thùy cũng tự biện hộ cho người đã tổn thương cô:

- Có lẽ anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ là cách anh ta giải quyết vấn đề quá nhanh và quá tàn nhẫn...

- Không còn lựa chọn khác à, con trai mà sớm bỏ cuộc thế là yếu đuối... Lỡ chúng mày lấy nhau thật thì sau này hắn làm gì để bảo vệ mày đây? Trong cái rủi có cái may mày ạ, sau này cố gắng kiếm thằng nào nặng tình nặng nghĩa một chút. Chứ cái thể xem tình nghĩa chín năm như cái lông chim thổi phát là bay kia thì không chơi nhé.

Tính ra đối với một số người, thời gian yêu nhau lâu hay mau không quan trọng, quan trọng là tình cảm họ dành cho đối phương nhiều hay ít mà thôi.

 


 

Author: Nguyên Nhi

News day