Từ lâu tôi đã muốn cưới một người vợ đẹp. Xin nói rõ thêm rằng lòng mong muốn này của tôi, về thực chất, không thuộc phạm trù tình cảm, tôi không phải loại người để trái tim chi phối cái đầu. Tôi muốn một người vợ đẹp vì một lý do được cân nhắc kỹ càng, hoàn toàn có tính chất lý trí. Công bằng mà nói tôi thuộc tuýp đàn ông đẹp trai, thành đạt. Khi bước qua tuổi 30, mọi chuyện đã vững vàng, tôi mới tính đến việc lấy vợ. Tôi biết rất rõ tầm quan trọng của kiểu người vợ khả dĩ đem lại thành công rực rỡ cho chồng. Những đại gia ăn nên làm ra mà tôi đã quan sát, hầu như không trừ một ai, đều có vợ là những phụ nữ đẹp, duyên dáng.
Vậy mà tôi đã gặp ngay tiếng sét ái tình và yêu nàng ngay từ ánh mắt đầu tiên. Nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng hấp dẫn trên vành môi, con tim tôi đã loạn nhịp. Tôi nghe rõ hơi thở và nhịp tim của mình đập mạnh. Nàng là một cô gái rất xinh đẹp, có một thân hình mảnh mai thon thả. Mái tóc dài đen nhánh, rủ xuống hai bên má, bên vành tai nhỏ nhắn. Cặp mắt nàng đen tròn đầy vẻ bí ẩn. Đôi môi đỏ mọng, mịn màng giống như một đóa hoa hồng đang nở và cằm nàng có nét mềm mại rất dịu dàng. Trong chiếc áo đầm màu xanh nhạt nàng trông như mùa xuân đang tới. Tôi đã mê tít nàng như cá mắc lưới.
Vậy là tôi đã chọn được cho mình một cô gái. Nàng đẹp như một hoa hậu, cái đó rõ ràng. Nàng rất duyên dáng, đó cũng là một điều chắc chắn. Tôi muốn nói là nàng rất hấp dẫn, dáng vóc thanh mảnh, phong thái tự nhiên, cử chỉ hiện đại. Nhưng rất tiếc một điều là nàng không được thông minh lắm. Nói thật tình, nàng còn có vẻ đi theo hướng ngược lại. Nhưng tôi tin rằng dưới sự hướng dẫn của tôi, nàng sẽ trở nên thông minh. Xét cho cùng, làm cho một cô gái đẹp ngu đần trở thành thông minh còn dễ hơn là làm cho một cô gái thông minh nhưng xấu trở thành đẹp. Tôi tin chắc là thời gian sẽ bổ sung vào những điều thiếu sót đó. Nàng đã có sẵn những tiền đề rồi.
Nàng là con một, tiểu thư con nhà giàu, muốn gì được nấy. Nàng sống trong lồng kính với đầy đủ tiện nghi, vật chất, chưa biết khổ là gì. Nàng chỉ biết có mỗi việc shopping. Khi yêu nàng, tôi rất hãnh diện khi cùng nàng dạo shopping. Và mỗi khi thấy nàng mê mẩn ngắm nhìn một đồ vật nào đó với ánh mắt thèm muốn kèm theo câu thầm thì: "Anh nào mà tặng mình cái này thì mình yêu nhất đây,", là tôi tự nguyện mua tặng nàng với một niềm hạnh phúc khó tả cho dù món quà đó có mắc đến cỡ nào đi chăng nữa.
Ngày tôi đưa nàng về ra mắt, gia đình họ hàng như lên cơn sốt bởi vì nàng quá đẹp. Bố tôi lắc đầu ngao ngán.
- Lấy vợ đẹp thì chỉ có nước khổ thôi con à.
Còn mẹ tôi thì cười buồn:
- Mẹ thấy con bé ấy không được đâu. Quan điểm của mẹ vẫn là cái nết đánh chết cái đẹp.
Những lời bố, mẹ nói tôi đều bỏ ngoài tai, chỉ cần sánh bước bên nàng là tôi tự hào và hãnh diện với mọi người, quên hết mọi thứ xung quanh. Khi tôi quyết định cưới nàng làm vợ, một số bà con, bạn bè thân thiết đã cảnh báo là không nên cưới một cô vợ xinh đẹp và nghiện mua sắm như thế, vì cuộc đời tôi sẽ khổ. Nhưng tôi thà chịu khổ chứ không chịu lỗ là đánh mất nàng. Trước mọi lời khuyên nhủ, tôi vẫn chắc như đinh đóng cột: "Cái mọi người thấy không ổn thì tôi lại thấy ổn. Mà tôi lấy vợ cho tôi, tôi thấy ổn mới là điều quan trọng". Lúc đó tôi nhìn cuộc đời toàn màu hồng tươi đẹp. Tôi quyết định cưới người đẹp làm vợ.
Có ai may mắn lấy được vợ đẹp như tôi mới biết, đám cưới cũng cần phải khác người, cái gì cũng phải nhất từ thiệp cưới, bộ ảnh cưới, dàn xe đón dâu, mâm quả cưới, nhà hàng, tất cả đều phải hết sức sang trọng sao cho hợp với nhan sắc của nàng. Bởi vì nàng đẹp nên nàng có quyền đòi hỏi nhiều thứ, còn tôi chỉ có mỗi một nhiệm vụ là tuân thủ mọi đòi hỏi của nàng, đâu phải ai cũng có phước cưới được vợ đẹp như tôi.
Thời gian đầu chúng tôi sống rất hạnh phúc. Sau giờ đi làm về, lúc nào chúng tôi cũng ở bên nhau. Nhà tôi ở mặt phố, chiều chiều, hai vợ chồng lại khoác tay nhau đi ăn cơm tiệm, đi xem phim, hay ca nhạc. Tôi biết đằng sau có nhiều người đang nhìn theo và mơ ước.
Để làm vừa lòng vợ, tôi luôn chiều chuộng và đáp ứng mọi yêu cầu của cô ấy. Trước đây tôi hay mơ ước, lấy vợ rồi sẽ có những bữa cơm gia đình do chính tay vợ nấu. Nhưng bây giờ vợ thích ăn cơm ngoài tôi cũng chiều. Mọi thứ không đúng như dự định ban đầu nhưng tôi tự an ủi: "Cứ để từ từ rồi vợ sẽ thay đổi. Nhất là khi có con, chắc chắn cuộc sống sẽ khác đi". Nhưng điều tôi mơ ước mãi vẫn không thành hiện thực. Mỗi khi nhắc đến việc có con, vợ lại nhăn mặt, không muốn, sợ mất vóc dáng mảnh mai. Lại còn phán tỉnh queo:
- Đời người sống được bao nhiêu, phải biết tranh thủ tận hưởng những gì mình đang có chứ. Con cái thì trước sau gì cũng phải có, đi đâu mà vội...
Thời gian trôi qua, mặc cho tôi và gia đình hai bên nội ngoại mong mỏi khát khao được làm bố, được lên chức ông bà nhưng vợ vẫn kiên quyết phản đối. Hàng ngày, vợ chăm chỉ mua sắm, chăm sóc sắc đẹp của bản thân. Bữa cơm gia đình lúc có, lúc không. Nhà cửa không sắp xếp, quét dọn nên bừa bãi, luộm thuộm. Thấy chướng mắt, tôi có dọn dẹp gọn gàng được vài bữa thì đâu lại vào đấy. Thế là những công việc nội trợ trong nhà, nàng cũng gác hết cho tôi. Nàng đẹp nên nàng có quyền không làm việc để giữ cho mình đẹp kể cả khi đã trở thành vợ tôi. Thời gian đầu tôi cũng ủng hộ nàng làm đẹp nhưng càng ngày vợ càng sa đà vào việc làm đẹp, ăn chơi, đàn đúm bạn bè. Lúc nào cũng đi sớm về muộn, trang điểm, trau chuốt cầu kỳ. Tôi nhắc nhở thì vợ bảo tôi ghen tuông vô lý, vợ còn tỏ ra mình là người có giá. Vợ còn thách thức và lên mặt với tôi: "Nếu ghen thì đừng lấy vợ đẹp".
Vợ tôi có tiếng là xinh đẹp nhưng tính tình đỏng đảnh. Biết tính vợ thích lông bông từ bé, đã đi shopping là không kể giờ giấc. Kể cả ban ngày hay ban đêm, chỉ cần bạn bè ới một tiếng là vợ lên đường ngay tức thì. Có chồng rồi nhưng thời gian của vợ rất thư thả. Hàng ngày vợ chỉ có mỗi một việc, vợ đủng đỉnh gọi một cô bạn nào đó cà phê rồi cùng lượn lờ đi mua sắm và xách tất cả những thứ vợ thích về nhà. Tôi có điều kiện kiếm tiền khá tốt nên cũng không tiếc tiền cho vợ chưng diện. Có hôm mua sắm hết sạch tiền, vợ thản nhiên gọi chồng đến thanh toán mà không quan tâm đến việc bụng tôi đang sôi lên vì đói. Biết tính vợ, đến bữa tôi cứ vậy mà đi ăn một mình. Cũng có hôm, vợ ý thức gọi điện báo cho chồng rằng vợ còn đang bận nên chồng cứ lo ăn và ngủ trước. Thế nên có khi cả tuần, hai vợ chồng ít nhìn thấy mặt nhau. Nhiều lần, vợ đi shopping ở xa tới bến, xuyên đêm xuyên ngày với nhóm bạn độc thân. Tôi đã lên tiếng góp ý, vợ cười bảo:
- Chồng lạc hậu quá, làm vợ thời nay chứ đâu phải như thời xưa. Nam nữ bình đẳng, phải tôn trọng sở thích và đam mê của nhau thì mới bền được.
Bền đâu không thấy, chỉ thấy càng ngày tôi càng chán lối sống shopping của vợ. Mọi việc càng trở nên trầm trọng khi mẹ tôi ở quê ra khám bệnh, tôi đã nhắc vợ biết bao nhiêu lần rồi vậy mà vợ vẫn quên. Chiều tối hôm đó, tôi và mẹ đi chợ và nấu sẵn mọi thứ rồi mà vợ vẫn chưa về. Nghĩ vợ quên, tôi gọi điện nhắc vợ về thì được nghe một câu trả lời đến ngớ người:
- Có một món hàng độc mới về nên em phải đi mua ngay bây giờ kẻo người ta cuỗm mất, không về được đâu, anh và mẹ cứ vui vẻ thoải mái với nhau đi nhé.
Bây giờ thì tôi không còn nhìn cuộc đời toàn màu hồng như trước kia mà tôi cảm thấy màu hồng đã dần dần chuyển thành màu đen. Tôi biết đam mê của vợ là nghiện mua sắm, chuộng những đồ vật đắt tiền, độc, hào nhoáng và khát khao sở hữu chúng. Shopping đối với vợ là niềm vui thích, là mục tiêu của cuộc sống mà vợ quên mất rằng bên cạnh mình còn có chồng. Chưa kể tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi đường đường là một người thành đạt mà lúc nào cũng thiếu tiền. Thu nhập của tôi hàng tháng cao đến mức mà rất nhiều người mơ ước, thế mà chả biết nàng tiêu pha ra sao mà lúc nào cũng túng. Tôi xét nét thì nàng vừa khóc, vừa bảo:
- Anh nghĩ sao mà tự nhiên vợ anh đẹp được mãi như vậy. Muốn vợ đẹp thì anh phải đầu tư để còn hãnh diện với thiên hạ chứ.
Sau ba năm chung sống, ngoại trừ những ngày tháng đầu tiên được tự hào, nở mày nở mặt với thiên hạ, được no nê con mắt ngắm nhìn và sở hữu gương mặt xinh như mộng, vóc dáng chuẩn như người mẫu của vợ, còn lại tất cả chỉ là sự nhún nhường, chịu đựng, cuộc sống của tôi càng ngày càng héo úa đến tàn tạ. Hạnh phúc chỉ tính bằng đầu ngón tay. Lối sống ích kỷ chỉ biết bản thân mình của vợ đã làm tôi phát ngán. Mỗi khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp, kiêu kỳ, lạnh lùng và vô cảm của vợ, tôi không còn chút rung động nào. Nếu không muốn nói là cảm thấy khinh ghét và thất vọng. Vợ không khác gì một bình hoa di động. Chỉ để ngắm thôi, mãi cũng chán, huống hồ là vợ. Lập gia đình với bao nhiêu chức năng, bổn phận, trách nhiệm mà từ trước đến nay, hình như chưa bao giờ vợ nghĩ đến. Giọt nước đã tràn ly khi một lần vô tình tôi tìm thấy giấy khám thai và phá thai của vợ. Người đời thường bảo: "Hổ dữ cũng không con thịt con" vậy mà vợ tôi lại là một con người. Sau bao nhiêu đắn đo, suy nghĩ, cân nhắc, tôi quyết định ly hôn với người vợ xinh đẹp mà không có một chút luyến tiếc nào...
Theo: Truyenngan.com.vn
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX