Chuyện em, chuyện tôi, chuyện chúng ta
CTV Thảo Nguyên 09/09/2018 09:00 PM
Tôi biết rõ rằng mình yêu em, yêu nhiều hơn bất kỳ đứa con trai nào. Nhưng có lẽ qua thời gian, tôi có thể khiến tình cảm này ngủ quên chăng? Và có lẽ một ngày không xa, một chàng trai sẽ xuất hiện và đánh thức phần nữ tính tiềm ẩn trong trái tim tôi, để tôi lần đầu tiên biết yêu như một người bình thường?

Em ngủ quên bên cạnh tôi. Xinh đẹp như ánh trăng trong veo, em ngủ quên. Lớp học im lìm, vắng lặng, và ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa sổ rọi lên tóc em lấp lánh. Ánh trăng của tôi. Em mơ thấy gì, mà sao đôi môi hồng khẽ run? Và đôi mi hơi lay động? Tôi không kìm được lòng mình. Nếu có một phép màu, tôi ước gì có thể giấu em trong đôi mắt tôi mãi mãi.

Nhẹ nhàng, tôi đặt một nụ hôn lên cánh hoa hồng chúm chím kia. Mềm và êm mượt, ngọt ngào tựa mật ong rừng. Những lọn tóc đen nhánh xòa xuống mắt tôi, mùi dầu gội và mùi nước hoa nhài thoang thoảng. Trái tim tôi đau nhói. Và không biết em có tỉnh dậy không, khi chợt thấy một giọt nước mắt nóng hổi rơi lên mái tóc?

***

Ngày tôi cắt đi mái tóc dài, em đã tặc lưỡi tiếc rẻ mãi.

- Tớ thích mái tóc dài của Uyên mà. – Em lắc đầu ngao ngán. – Mái tóc xoăn gợn sóng và hơi xù tự nhiên, hoang dã như một cô gái digan...

- Tớ thì lại thích mái tóc thẳng mượt như quảng cáo dầu gội đầu của Linh đó. – Tôi nhún vai.

Chúng tôi là hàng xóm của nhau, lớn lên cùng nhau, đến lớp cùng nhau, học bài cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau. Nếu tôi là con trai, hẳn tôi và Linh đã trở thành một cặp thanh mai trúc mã với tình yêu bền chặt đáng ngưỡng mộ. Và quả thật đã ngàn lần tôi nguyện cầu như thế - rằng một sáng mai mở mắt chào bình minh, tôi vui sướng nhận ra rằng mình đã trở thành một đứa con trai.

Tôi không biết chuyện này xảy ra là do tôi sinh ra đã dị thường hay do Linh xinh đẹp đến mức con gái cũng phải rung động. Ừ, nhìn cô ấy mà xem, đôi mắt đen huyền ướt nước, đôi mắt biết nói và lúc nào cũng rưng rưng như sắp khóc; đôi môi như cánh hoa hồng mềm mượt xinh xắn; sống mũi cao và nước da trắng sữa. Lại mái tóc dài đen, thẳng tắp xõa tung ôm lấy đường xương vai thanh mảnh. Linh ấy mà, thật ra là người lai Nhật Bản. Tên thật của em là Yamamoto Tsuki, Linh chỉ là tên người mẹ Việt Nam của em thôi. Và theo như tôi được biết, trong tiếng Nhật, “Tsuki” có nghĩa là “Ánh trăng”. Cái tên thật hợp với em – vầng trăng xanh trong veo của tôi. Có ai mà không thích vẻ đẹp của vầng trăng, dù là nam hay nữ chứ.

Ảnh: Sohu.com

Linh, ngây thơ và hồn nhiên. Em hay cười, cũng thật dễ khóc. Em sống thừa cảm xúc và thiếu lý trí. Tôi luôn luôn có cảm giác mình phải bảo vệ cô bé này trước cuộc đời, nếu không, cô bé có thể bị người ta làm cho rơi xuống vực bất cứ lúc nào.

Linh yêu văn chương, yêu nghệ thuật, thích làm thơ, thích đàn hát. Tôi say mê hình ảnh cô gái bé nhỏ của tôi, mặc chiếc váy xòe màu trắng, ngồi một mình ôm đàn và gảy những bản ballad êm dịu, đôi khi buồn như thể thế giới sắp tan ra... Cây đàn guitar to bằng cả người em, vậy mà em ôm nhẹ như không, và em gảy chẳng chút khó khăn gì.

Thi thoảng, những buổi trưa hè nóng bức, không ngủ được, em chạy sang nhà tôi, gọi tôi ra thềm, bắt tôi ngồi nghe em đọc vài câu thơ mới nghĩ ra. Tôi cũng rất vui lòng ngồi bên cạnh cô bé. Em đọc gì, tôi không bao giờ tôi nhớ nổi, vì chỉ với đôi mắt đang nheo nheo lại của em, và đôi hàng mi hắt nắng lung linh của em đã làm tôi quên hết cả thế giới rồi. Cũng bởi lẽ đó, cho nên khi em bắt tôi đọc lại thơ em làm, tôi ấp úng chẳng nói được một chữ. Em phụng phịu giận dỗi nói rằng tôi không để tâm gì đến em, và chạy biến về nhà. Tôi đứng một mình bên thềm cửa, gãi đầu cười ngu ngơ. Dù gì em cũng chẳng bao giờ giận tôi lâu được.

Linh rất thích làm điệu cho tôi. Em dẫn tôi đi mua sắm khắp nơi, bắt tôi thử những chiếc váy xòe, những chiếc áo sơ mi có hoa văn cách điệu. Và quả thật là tôi cũng thinh thích. Xoay người một vòng và nhìn mình trong gương, tôi cảm tưởng như đang nhìn vào một ai đó khác. Một kẻ, nữ tính hơn, xinh đẹp và dịu dàng, một kẻ giống như em, không dị biệt. Linh bảo rằng, đó là phép màu, khi tôi biến hóa từ cô gái giản dị của thường ngày thành một cô gái biết đỏm dáng. Tôi lén liếc em trong gương, ngắm nụ cười hạnh phúc của em, tưởng tượng một ngày nào đó, hai đứa hai chiếc váy cưới trắng tinh khôi cùng với khăn voan trên tóc, nắm tay nhau đi vào lễ đường. Sẽ là một cảnh tượng đẹp đến mức Thượng Đế cũng phải đố kỵ.

Linh ấy mà, có một cậu bạn theo đuổi. Cậu ấy cao mét tám, sáng sủa, tóc nâu xoăn nhẹ, kiểu cách phóng khoáng như chàng cao bồi miền Tây. Chúng tôi gặp cậu ấy ngày đầu tiên vào đại học. Ừ, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lên tận đại học tôi vẫn học cùng với em.

Cậu ấy nói rằng đã thích Linh ngay từ cái nhìn đầu tiên và nhờ tôi tư vấn - vì tôi thân với Linh nhất. Tôi nhìn cậu, bình thản. Có thứ gọi là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên à? Không, phù du cả thôi. Tôi sẽ không trao Linh cho một kẻ dễ dãi như cậu, để rồi sau này khi một cô gái khác xinh đẹp hơn xuất hiện, cậu lại yêu từ cái nhìn đầu tiên, và lại bỏ rơi Linh. Cậu ấy lúng túng, không biết phải nói gì, đành lủi thủi cúi chào rồi chuồn mất.

Nhưng cậu không bỏ cuộc. Không nhờ được tôi, cậu tìm cách khác tiếp cận Linh. Cố tình đi chung đường đến lớp. Cố tình không hiểu bài và hỏi Linh. Cố tình tham gia cùng câu lạc bộ guitar với em. Đương nhiên tôi khó chịu. Nhưng tôi biết, mình chẳng quyền gì phản đối. Ngược lại, cậu ấy có vẻ cũng tốt. Cô bé của tôi ấy mà, cô ấy cần một người con trai ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ. Còn tôi, có lẽ cũng nên tìm một chàng trai nào đó của riêng mình. Tôi không tự lừa dối bản thân rằng tình cảm mình dành cho Linh chỉ là tình bạn bình thường, vì thân thiết quá nên ngộ nhận... Tôi biết rõ rằng mình yêu em, yêu nhiều hơn bất kỳ đứa con trai nào. Nhưng có lẽ qua thời gian, tôi có thể khiến tình cảm này ngủ quên chăng? Và có lẽ một ngày không xa, một chàng trai sẽ xuất hiện và đánh thức phần nữ tính tiềm ẩn trong trái tim tôi, để tôi lần đầu tiên biết yêu như một người bình thường?

Nói thì dễ, quên Linh là một chuyện thật khó khăn đối với tôi. Tôi vẫn ở gần nhà em, vẫn cùng em đi học mỗi sáng và về nhà mỗi trưa, vẫn thỉnh thoảng sang nhà nhau ngủ chung, xem cùng nhau mấy bộ phim, hay đi lê la phố xá ăn vặt. Linh bây giờ không còn giống như Linh của những năm tháng học sinh nữa. Em đã ra dáng một thiếu nữ. Những hôm ngủ chung, tôi để ý thấy, dưới bộ quần áo ngủ hình Kitty ngắn cũn cỡn là bộ ngực nảy nở và đôi chân dài nõn nà, đẹp tuyệt trần.

Tôi rạo rực, nhưng không biết phải làm sao, và đêm về hình ảnh ấy cứ chập chờn trong giấc mơ tôi mãi. Chao ôi, một lần thôi, tôi ao ước được chạm tay vào làn da trên đôi chân em, được đặt môi lên chiếc cổ trắng ngần... được nghe hơi thở của em ngay sát bên tai, và cảm nhận tóc em xõa lên vai mình mềm mại, rồi nhìn thật sâu vào đôi mắt em, tôi thấy tôi ở trong đó. Và rằng em thì thầm tên tôi, ngọt ngào như kẹo đường. Và rằng môi em cùng với môi tôi, những ngón tay đan xiết chặt nhau, những câu yêu đương không bao giờ dứt. Tôi muốn giấu em đi, mãi mãi, giấu em vào trong đáy mắt tôi, rồi tôi sẽ đem em chạy trốn đến một nơi thật xa không ai phát hiện... Một nơi mà ở đó tôi có thể yêu em! Yêu em!

Ảnh: Stapico.ru

Thế rồi Linh cũng trở thành một cặp với cậu bạn cùng lớp kia. Ngày hôm đó, tôi tự thấy bản thân nhỏ bé và yếu đuối như một đứa trẻ sắp bị thế gian nuốt chửng, lang thang khắp những nẻo đường, khóc, gào thét, mặc kệ cho người ta nhìn mình như nhìn sinh vật lạ. Báu vật của tôi, ánh trăng xanh trong veo của tôi! Tuổi trẻ của tôi, đam mê của tôi, viên kẹo đường ngọt ngào, cả thế giới của tôi! Tôi khóc, khóc miên man, khóc như để tang một cuộc tình đau đớn vô vọng.

Cứ thế mà cũng mấy năm trôi qua! Mấy năm em hạnh phúc với người yêu, còn tôi tự tìm cách giết chết trái tim mình mà không thể.

***

Nhưng tại sao thế? Tại sao em lại hẹn gặp tôi, ở lớp học cũ, ngay trước ngày em đi lấy chồng? Và vẫn nguyên vẹn vẻ đẹp lay động lòng người như bấy lâu nay em vẫn vậy?

Linh nói với tôi rằng, em nuối tiếc quãng đời tuổi trẻ tươi đẹp. Em muốn cùng tôi - người bạn thân nhất, hồi tưởng lại quãng đời ấy một lần trước khi em chính thức trở thành người vợ hiền dâu đảm. Em bảo, em còn muốn bay nhảy nhiều, nhưng em yêu cậu ấy hơn ai hết và để mất cơ hội có cậu ấy ở bên cạnh mình suốt đời thì thật là đáng tiếc làm sao... Tôi nhìn em, không dám khóc.

Chúng tôi đi chơi với nhau, dạo qua trường cũ, tiểu học, trung học, rồi đại học. Chơi bời đến mệt nghỉ, chúng tôi dừng chân ở giảng đường nơi em đã gặp cậu ấy, cũng là nơi tôi đánh mất em. Em ngủ quên trên bàn học. Tôi nhìn em, lặng lẽ khóc. Và hôn em. Chỉ một lần này thôi, hãy cho phép tôi có được em dù vài phút giây ngắn ngủi.

Chao ôi! Cái khoảnh khắc môi tôi chạm môi em, tôi đã đánh mất chính mình. Tôi đánh mất mình, lý trí của mình, trái tim của mình, cuộc đời mình. Tôi cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc cơ thể, và bấy nhiêu đam mê, khao khát trong suốt hơn hai chục năm sống trên đời dồn tụ lại được dịp bùng nổ. Tôi nghe một tiếng gầm dữ tợn trong lồng ngực, tôi nghe máu mình sôi lên trong huyết quản và những ngón tay ngón chân run lẩy bẩy. Tôi không tài nào rời môi em. Vụng về và lén lút, tôi đưa đôi bàn tay của mình lên, luồn vào mái tóc em, vò nhẹ. Em mở choàng mắt, ngỡ ngàng. Tôi vẫn không thể dừng lại. Ánh trăng của tôi, tình yêu của tôi! Tôi thì thầm tên em trong cổ họng, "Tsuki, Tsuki". 

Em bắt đầu sợ hãi và giãy giụa, nước mắt trào ra trên đôi mi cong vút. Em có biết không, Tsuki? Em trông càng đẹp hơn khi đang khóc. Tôi cảm thấy em run rẩy trong lòng tôi, và tôi càng quyết tâm không rời đôi môi ấy. Đúng như ước nguyện của tôi, giờ đây em đang bên cạnh tôi, làn da hai đứa đang chạm vào nhau và những giọt nước mắt nóng hổi đang hòa quyện. Trong mắt em đúng là có tôi kia - một tôi rũ rượi, thê thảm, tuyệt vọng. Tôi đè em xuống băng ghế, và bắt đầu lướt đôi môi xuống chiếc cổ trắng ngần mặc cho em gào khóc không thôi. Da em thật ấm và mềm. Những ngón tay tôi lướt xuống chiếc eo mỏng...

- Linh!

Có tiếng gọi ngỡ ngàng. Tôi và em cùng bật dậy. Cậu ấy đang đứng ở cửa, đôi mắt ngạc nhiên, hốt hoảng. Tôi lúc đó mới trở về với thực tại, vội vàng quẹt nước mắt, vội vàng liếc sang em đang đầu tóc rối bù và áo quần nhàu nhĩ.

Hóa ra em gọi chồng chưa cưới đến đón về nhà, và trong lúc ngồi chờ, nói chuyện vu vơ với nhau, em ngủ quên mất. Trước tình cảnh ấy, chúng tôi đều không biết phải nói gì. Nước mắt em rơi không ngừng khi cậu cứ chiếu vào em ánh nhìn nghi ngờ, khó chịu và thất vọng. Tôi lặng lẽ, đứng dậy, bảo với cậu ấy rằng tất cả là do tôi.

Đó là ngày tuyệt vời nhất, cũng là ngày đau đớn nhất của tôi.

Ảnh: Diyidan.com

Cậu ấy hủy hôn. Cậu ấy nghi ngờ rằng giới tính của em lệch lạc, và em đồng ý lời cầu hôn của cậu ấy chỉ nhằm mục tiêu che mắt thiên hạ. "Tôi thấy rõ rằng mình đang bị lợi dụng", cậu tuyên bố thẳng thừng như vậy. Và cho dù tôi đã lao vào tát cho cậu một cái tát trời giáng, nói rằng yêu nhau thì phải tin tưởng ở nhau, rằng từng ấy sự chân thành Linh dành cho cậu là chưa đủ hay sao; cậu vẫn nhất quyết hủy hôn. Tôi đã lao vào, tôi muốn đánh cho tan nát cái kẻ bội bạc kia, đánh chết người đã cướp đi ánh trăng của tôi để rồi lại vứt bỏ cô bé chỉ vì một lần hiểu lầm không đáng có. Tôi có lẽ đã đánh chết hắn, nếu như em không can ngăn.

Cô bé tội nghiệp của tôi, lần đầu tiên yêu một người trọn vẹn đến thế, không biết làm cách nào để níu kéo chàng trai của mình ở lại, cũng chẳng biết phải đối mặt ra sao với cái đứa bạn thân đồng tính yêu đơn phương em là tôi đây. Cú sốc này quá lớn đối với một người mong manh, dễ cười dễ khóc và luôn luôn đặt tình cảm lên trên lý trí. Em tuyệt vọng, không còn thiết sống nữa. Tôi chưa bao giờ cảm thấy muốn giết chết bản thân đến vậy vì đã tự tay đập nát hạnh phúc nhỏ nhoi của người tôi yêu nhất trên đời.

***

Mãi mãi về sau, tôi không thể yêu được bất cứ ai khác nữa.

Linh cắt liên lạc với tôi. Em không bao giờ gọi điện hay nhắn tin cho tôi nữa. Tôi cố gắng hỏi thăm qua những người bạn chung cũ, nhưng họ đều bảo rằng họ chẳng biết gì. Có lẽ Linh không bao giờ còn muốn gặp lại tôi. Tôi không biết em làm gì, đi đâu, sống cuộc sống ra sao. Tôi không biết sau này em yêu ai, đã lấy chồng chưa, có hạnh phúc không. Tôi khao khát muốn biết. Tôi khao khát muốn được ở bên cạnh em như những ngày xa xưa. Nhưng không bao giờ, không bao giờ tôi còn có cơ hội đó nữa.

Tôi cũng không còn nói chuyện với cậu. Cũng phải thôi, vì trước giờ vốn dĩ chúng tôi không quá thân nhau. Tôi hiểu, đồng tính chưa bao giờ là một điều gì đó sai trái. Cảm xúc của tôi không sai, trái tim tôi không sai. Chỉ là, cũng như bao kẻ yêu đơn phương khác trên thế giới này, tôi đã thiếu kiềm chế. Chỉ là, những gì thuộc về thiểu số thì luôn luôn phải gánh nhận sự bất công. Bởi vì thế giới này là vậy.

Author: CTV Thảo Nguyên

News day