Lơ lửng trong nắng mai
CTV Quách Thái Di (Ngọc Vy) 12/28/2017 07:00 PM
"Tớ cảm thấy không phải ngẫu nhiên mà chúng ta gặp nhau. Đoạn đường sau này, tớ có thể đi cùng cậu được không? Tớ không biết có thể làm được gì cho cậu, như việc cậu nằm ở đây, tớ hối hận vô cùng vì không thể bảo vệ cậu nhưng tớ hy vọng sẽ là một phần gì đó trong cuộc sống của cậu, mãi mãi."

Huy gọi điện đánh thức tôi dậy. Cậu bảo sang nhà cậu gấp nhưng không nói rõ lý do, chỉ nói có điều hay muốn cho tôi xem. Tò mò, lấy đại chiếc áo khoác treo trên đầu tủ, đi dép xỏ ngón tới nhà Huy đồng thời cũng là nơi mà tôi đang làm việc được hai tháng. Ban trưa nhưng trời không nắng, cứ âm u và cô tịch như bầu trời mùa đông. Cuối chân mây, có cánh chim đang tung cánh bay. Gió đưa lại tiếng dương cầm réo rắt từ bức tường thấp ở bên kia đường. Xen giữa đám lá lòa xòa và những đóa hoa đủ màu sắc là cây dương cầm màu trắng bạc, Huy đang dạo khúc Presto Scherzando.

Bước qua cánh cổng bằng gỗ bé xinh như trong căn nhà của bảy chú lùn, tôi ngỡ ngàng bởi khu vườn của Huy còn rực rỡ hơn ngày đầu tiên tôi đặt chân đến, cảm tưởng như tôi đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới ngập tràn sắc hoa lung linh và thơ mộng trong chốn thần tiên. Lối vào vườn được rải đầy đá cuội bảy màu theo những cung đường quanh co, xung quanh là những hàng rào thấp trồng hoa mười giờ và mimosa xen kẽ. Phía trên có treo mấy giò phong lan, dạ yến thảo và cây cỏ lá xanh thẫm buông rũ nhẹ nhàng. Hàng nghìn cánh hoa xanh, đỏ, tím, hồng xếp thành hình vòng cung tạo nên cổng vườn. Rải rác khắp nơi còn có sự xuất hiện của tulip cam và đỏ nhạt. Màu xanh của cây lá kim khiến cho khu vườn bừng thêm sức sống. Đến cả chiếc xích đu cũng được quấn đầy hoa đăng tiêu. Tôi dụi mắt hai, ba lần để biết mình không đến nhầm nhà. Chỉ mới tuần trước nơi đây chỉ lác đác vài cây cúc và dây hồng leo, vậy mà hôm nay lại biến đổi đến khó tin. Tôi thật sự ngưỡng mộ tài nghệ làm vườn của Huy.

Ảnh: homesreimagined.com

Trông thấy tôi, Huy bước lại, cười toe toét.

- Cậu thấy sao? Ngạc nhiên lắm đúng không? Tớ thức trắng hai đêm để lên ý tưởng cho khu vườn này đấy. Nó có tên gọi là Khu vườn Bốn Mùa.

- Bốn Mùa? - Tôi tròn mắt nhưng không thể nào giấu đi vẻ vui sướng trên các cơ mặt mình. - Nghe có vẻ mới mẻ quá nhỉ?

Huy giải thích.

- Khu vườn này có hơn 300 loài hoa được nở theo từng mùa trong năm. Này nhé, vào mùa xuân, khu vườn là sự kết hợp giữa các loài thực vật như đỗ quyên, cẩm chướng và thuỷ tiên. Mùa hè, đỗ quyên, cây lá kim và các loại cây xanh khác lui về nhường chỗ cho phần trình diễn của các loài hoa đủ màu sắc. Nổi bật chính là hoa hồng ngoại, là loài hoa của mùa hè. - Huy vừa nói vừa dẫn tôi đi tham quan, chỉ tay vào từng chậu, giới thiệu. - Những đóa hoa màu hồng nhạt và trắng trong giỏ đằng kia chính là dừa cạn. Bên cạnh đó còn có những loại hoa khác lạ mà tớ đoán là cậu chưa nghe qua bao giờ như hoa thanh tú nhỏ bé, hoa ngọc hân xinh xắn và hoa diễm châu mọc thành từng cụm. Vào mùa thu, màu sắc của toàn bộ khu vườn sẽ là những chiếc lá phong đỏ, vàng và nâu, tất nhiên thuỷ tùng cũng không thể thiếu trong bộ sưu tập của tớ. Mùa đông, thời tiết lạnh giá nhất trong năm, khi ấy tớ sẽ trang trí khu vườn bằng những dây đèn chớp nháy, tô màu trắng cho thân cây để tạo hiệu ứng về một vùng đất giá băng thần thoại. Đó gọi là nghệ thuật làm vườn.

Một khu vườn đầy hoa với phông nền là sắc xanh của lá, trên trời mây trắng, dưới đất nắng vàng. Còn gì tuyệt dịu hơn khi đắm chìm trong thiên nhiên tươi tốt, hoa nở quanh năm. Có thể nói cuộc sống nhàn rỗi ấy chính là mong ước xa vời của trái tim. Huy ngắt một nhành hoa xuyến chi cài lên mái tóc tôi, cậu nói nó rất hợp với tôi, trong số các loài hoa xinh đẹp ở đây, cậu thích nhất là hoa xuyến chi. Tôi hỏi tại sao, cậu ngoảnh mặt đi nơi khác, nói bâng quơ.

- Vì xuyến chi là tên cậu.

Huy vừa là bạn vừa là cậu chủ của tôi. Dân thị thành chính hiệu, mê hoa cỏ từ bé. Đầu óc tinh tế, lãng mạn. Hai tháng trước, tôi tình cờ gặp cậu khi đang xin việc làm kiếm tiền học và thi Tiếng Anh để giành một suất học bổng sang Luân Đôn. Cả ngày trời, lang thang hết con đường này tới ngã tư nọ, tôi luôn nhận về những cái lắc đầu và phẩy tay từ chối. Phần vì tôi chưa có bằng cấp, phần vì với vóc dáng nhỏ nhắn, ốm yếu này, họ sợ tôi không làm được các công việc nặng. Thể lực của tôi vốn không được tốt cho lắm. Quệt mồ hôi trán, tôi vịn tay vào tường, nghỉ mệt một chút. Không hay biết đó là thành tường nhà Huy.

- Cậu muốn làm việc không? - Huy mặc đồ làm vườn, tay cầm xẻng, vài hạt bụi vương trên tóc, trên má cậu. Cậu đứng ngay cổng, mỉm cười hỏi tôi.

Khá là bất ngờ vì tôi chưa bao giờ lường trước được tình huống này. Càng ngạc nhiên hơn nữa khi Huy không đợi tôi phản ứng gì liền kéo tay tôi vào, dẫn tôi tham quan một vòng khu vườn lúc này hãy còn đơn giản và mộc mạc.

- Thật ra tớ cần một người giúp tớ trông coi vườn tược lúc tớ đi vắng.

- Thế tớ sẽ làm những gì, không hẳn là trông coi đâu phải không?

- Làm đất, nhân giống, xử lý hạt và gieo trồng cây con, chăm sóc, thu hoạch…

Đầu tôi quay như chong chóng, không thể nhớ nổi những công việc mà cậu liệt kê.

- Đùa thôi, đó là việc của tớ, cậu chỉ việc nhổ cỏ, tưới nước, tỉa cây, cắt cành. À, công việc này đòi hỏi phải có sức khoẻ tốt mà cậu thì… - Bây giờ Huy mới nhìn tôi từ đầu đến chân, vẻ như phân vân có nên giữ quyết định của mình lúc ban đầu là mời tôi vào làm hay không.

Tôi nhanh nhảu.

- Không thành vấn đề, tớ ổn, tớ sẽ làm công việc này.

Mặc dù Huy trả lương tôi ít nhưng vì suất học bổng đến Luân Đôn, có khó khăn cách mấy tôi cũng sẽ làm được.

...

Hóa ra mọi việc không hề  nặng nhọc như tôi tưởng chỉ có điều tiếp xúc nhiều với nắng và gió khiến tôi vã mồ hôi, cơn mệt mỏi lại nhanh chóng kéo đến, tôi giấu đi không cho Huy biết. Bằng cách nào đó, cậu nhận ra tôi nói dối, cậu không vạch trần, chỉ bảo tôi cứ cách một tiếng nghỉ ngơi một lần, ngồi xích đu ăn bánh quy gừng và uống nước ngọt cậu đựng trong… chiếc cốc sứ màu xanh lá cây có hình mặt cười. Cậu bảo hình vẽ ấy là do cậu thiết kế.

- Trông nó méo mó và kỳ cục nhỉ.

- Không hề, tớ thấy dễ thương mà. - Tôi hỏi xin cậu chiếc cốc. Vì tôi thật sự thích hình vẽ trên đó, nó xinh chứ không méo mó như cậu nói.

- Tuỳ cậu thôi nếu cậu thích. - Huy nhún vai. Lúc rảnh, cậu hay chơi đàn. Trên bãi cỏ là những cánh hoa xuyến chi nằm vương vãi. Nhìn ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt phím, tôi chợt nảy ra ý nghĩ muốn cậu dạy mình đàn. Cậu dạy nhiệt tình. Sau một tháng, tôi nhớ được vị trí các nốt đồ, rê, mi còn để đàn thành một bài nhạc hoàn chỉnh thì tôi va vấp nhiều.

Tôi nhận ra sự quan tâm cậu dành cho tôi chỉ là cậu cố tình lờ đi. Cũng giống như tôi, có vài điều đã nằm lại thật lâu trong trí nhớ như bản nhạc cậu thường xuyên chơi, găng tay cậu hay mang, loại kéo cắt cỏ cậu hay dùng nhưng bề ngoài vẫn cứ vô tư nói "Tớ không biết đâu!" mỗi khi cậu nhờ tôi lấy giúp cậu cái này, lấy giúp cậu thứ kia. Đối với tôi, cậu trở thành người bạn thân thiết. Và khi ở bên cậu, tôi vẫn luôn tự hỏi liệu mình có đang ở cạnh một người khiến nhịp tim rung động, liệu rằng cái gọi là "trên mức tình bạn" ấy có thực sự tồn tại lâu dài?

Mấy hôm nay trời mát và nhiều gió, nửa buổi sáng trôi qua mà ông mặt trời vẫn cứ ngủ vùi trong các đám mây chẳng chịu chui ra thả vài giọt nắng mỏng manh xuống khu vườn cho thêm sống động. Tôi đang tỉa mấy chiếc lá úa của cây đậu hoa. Huy ngồi xổm xới đất trong chậu thạch thảo, hỏi tôi.

- Học tiếng Anh có khó không?

- Không đến nỗi tệ.

- Có phải khi giành được học bổng, cậu sẽ sang Anh và rời khỏi nơi này?

- Ban đầu là vậy nhưng kế hoạch có thể thay đổi.

- Vậy tớ cầu cho cậu thi rớt.

- Cũng hay. - Tôi le lưỡi trên chọc Huy.

Chuyện học bổng giờ không còn quan trọng với tôi. Thứ mà tôi bận tâm là mỗi ngày làm năm tiếng tại khu vườn Bốn Mùa. Nơi đây mang đến tôi cảm giác thanh bình, yên ả. Chỉ cần ngắm ong hút mật, nghe gió rì rào qua những khóm hoa cũng đủ khiến lòng xao xuyến rồi. Càng tuyệt diệu hơn nữa khi có lần Huy ngồi đánh đàn trong ánh hoàng hôn, thỉnh thoảng vài cánh cúc sao băng vàng ươm rớt trên vai cậu. Gió xào xạc lướt đi trên những ngọn cỏ dưới chân. Trên cao đám mây da cam khổng lồ đang trôi thong thả. Nhìn vào khung cảnh êm đềm đó, thay vì cắt phần úa của lá, tôi sơ ý để kéo cứa vào ngón trỏ của mình. Một dòng máu rỉ ra, tôi khẽ kêu một tiếng, nhỏ thôi nhưng Huy vẫn nghe thấy. Cậu hốt hoảng chạy vào nhà đem hộp dụng cụ y tế băng bó vết thương cho tôi, luôn miệng trách.

- Cậu thật là, phải cẩn thận chứ.

Khoảng cách gần, tôi nhận ra mắt cậu có màu nâu, sâu hun hút và thăm thẳm. Dường như tôi nhìn thấy chính tôi và khu vườn ngào ngạt hương thơm trong đôi mắt ấy. Trước ngày thi, tôi mơ một giấc mơ trong trẻo đến lạ kỳ. Tôi mơ một buổi sáng tinh khiết đầy nắng ấm êm  đềm và bình yên cùng với cậu bạn tôi thương mến sống vui mà không hề âu lo. Chúng tôi ngồi tựa vai nhau giữa bãi cỏ xanh, giữa muôn cánh hoa bay lơ lửng trong nắng mai. Cậu ngước lên trời, ánh mắt hấp háy như trẻ thơ nhìn chăm chăm vào một điểm cố định, thì thầm vào tai tôi rằng.

- Cậu hãy nhìn áng mây trắng xốp kia đi, hãy sống như nó, tự do bay đến những nơi mà cậu muốn, phía Tây trời lặn hay hừng Đông nắng rọi. Nếu cậu sợ thì an tâm, đã có tớ ở đây rồi. Cuộc đời sẽ không còn sự sợ hãi nếu chúng ta siết chặt tay nhau.

Tôi thi đậu và là một trong năm thí sinh có được tấm vé vào đại học Cambridge. Xứ sở sương mù đang từng ngày dần mở ra trước mắt tôi. Con đường dài và rộng thênh thang. Tương lai rạng ngời đón chờ ở phía trước. Nhưng tôi không thấy vui. Nếu lúc trước tôi hào hứng bao nhiêu về suất học bổng này thì giờ đây tôi lại chần chừ, nửa muốn đi, nửa không muốn. Một nỗi buồn mơ hồ len lỏi vào từng ngóc ngách của tế bào khi tôi nghĩ đến việc phải chia tay cậu bạn những năm năm. Khoảng thời gian quá dài, tôi một mình đi về giữa các con phố cổ xưa ở Cambridge là điều thật đáng sợ.

Trong giờ cơm tối, tôi hỏi ý kiến của mẹ. Mẹ không thể thay tôi quyết định mà chỉ nhẹ nhàng khuyên răn.

- Cuộc sống đầy ắp sự lựa chọn, dù con lựa chọn con đường nào đi chăng nữa đều mang lại hai kết quả trái chiều: con sẽ được thứ này và mất thứ kia. Nhưng trên đời không có sự lựa chọn nào khiến bản thân nói lời hối tiếc vì cuộc sống này không gì là hoàn hảo. Chỉ cần con lựa chọn con đường mà con cho rằng đó là đáp án chính xác nhất, vậy là đủ. Mạnh mẽ lên, gia đình luôn đứng phía sau ủng hộ con.

Nghe được những lời khuyên sâu sắc từ mẹ, tôi như được tiếp thêm động lực. Nhìn lần cuối tờ giấy báo nhập học, tôi gập lại và cất vào ngăn kéo.

Nắng chiều hắt bóng lên ngọn cây, nhởn nhơ vui đùa cùng ong bướm. Xong việc, tôi tha thẩn dọc hàng rào. Vọng đến tai tôi là tiếng gió thoảng, tiếng chim hót lảnh lót. Cụm mây trắng như kẹo bông gòn ngọt lịm bồng bềnh trôi trên nền trời biếc xanh. Hôm nay tôi định bụng sẽ nói cho Huy biết quyết định cuối cùng của mình nhưng cậu lại không có ở nhà. Cậu đi từ sáng. Tôi vừa đi loanh quanh vừa nhìn về phía cổng nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu đâu. Tự dưng tôi thấy lòng buồn hiu. Ánh mắt vô tình liếc sang cây dương cầm, tôi bước đến ấn ngón tay xuống những phím đàn trắng đen ấy. Nhịp phách không rõ ràng, âm thanh lộn xộn thế mới biết tôi không có khiếu chơi piano như Huy.

Trong nhà chợt có tiếng nói chuyện. Ba mẹ Huy đang bàn về một vấn đề nào đấy. Có lẽ tôi sẽ không bận tâm gì nhiều nếu ba Huy không nhắc đến khu vườn Bốn Mùa. Họ nói sẽ phá bỏ khu vườn để xây nhà kho và một căn gác. Nghe tin, đôi chân tôi tự nhiên khuỵu xuống, rầu rĩ vô cùng. Khu vườn sẽ không còn nữa ư? Tôi chưa từng nghĩ đến. Dù khu vườn không phải do một tay tôi tạo nên nhưng tôi cũng góp một ít công sức, càng tiếp xúc tôi càng yêu nó hơn, yêu từng chiếc lá, từng cọng cỏ, yêu mảnh trời trong vắt trên đỉnh đầu, yêu từng tia nắng luôn thắp sáng khu vườn mỗi sớm ban mai, yêu từng mùi hương luôn khiến cánh mũi tôi phập phồng, yêu cả ráng chiều đỏ rực phủ lên vạn vật một màu sắc nhợt nhạt và điều quan trọng là tôi đã phải lòng nơi này mất rồi. Di ngón tay theo những đường ngoằn ngoèo của nắng được vẽ trên thảm cỏ, tôi nghe nỗi buồn trong tim mình như dài thêm, chẳng mấy chốc đã loang ra hòa cùng ánh tịch dương cuối ngày.

Tôi ra về. Hôm sau tôi lại đến. Huy vẫn biến mất như ngày hôm qua. Tôi sực nhớ có lần Huy nói cậu cần hạt giống của hoa bách nhật tím mà khắp cửa hàng trong thành phố này đều không có. Chắc có lẽ cậu ra ngoại ô hoặc đến một vùng đất khác để mua rồi. Không có cậu ở đây, tôi vẫn chăm chỉ làm việc. Ba mẹ cậu vẫn bàn bạc về chuyện phá khu vườn. Người mẹ có vẻ không đồng tình nhưng còn người cha thì rất kiên quyết. Tôi thở dài, bước xung quanh phun nước tưới. Đế giày giẫm trên lá khô. Nhìn toàn bộ khu vườn ướt đẫm nước mát lạnh, lòng tôi nao nao. Đâu đó có tiếng chó sủa. Tôi giật thót cả người. Bình tưới lăn lông lốc. Nhà Huy nuôi chó bao giờ thế nhỉ, tôi lẩm bẩm, lại là con becgie cao gần bằng tôi. Ngửi thấy mùi lạ, nó chạy xộc về phía tôi với vận tốc cực nhanh. Tôi giơ hai tay lên đỡ, chỉ kịp thét lên một tiếng rồi ngất lịm, trời đất tối sầm lại.

Ảnh: i.pinimg.com

Tôi lạc lối trong mê cung tối om, càng đi càng tối. Xung quanh là bốn bức tường dày đặc và đen kịt. Không tìm thấy một kẽ hở nào. Chân bước chậm, tay tôi huơ loạn xạ. Phía trước là một cánh cửa, tôi mừng rỡ lao nhanh tới. Vì vội quá, đầu tôi va vào tường đánh cốp. Tôi xoa trán, bàn tay đặt lên nắm cửa. Đằng sau cánh cửa ấy là gì nhỉ? Một con sông dài, một vực sâu hay một con đường cây xanh tỏa bóng mát? Tôi hít thật sâu, tay xoay nắm cửa. Tách, cửa bật mở. Luồng ánh sáng chói lòa chiếu rọi vào, tôi chớp mắt, tiếp sau đó là tiếng dương cầm ngân nga. Cửa được mở hẳn, một khu vườn đầy hoa thơm ngát. Nắng xiên xiên chiếu lên tất cả các bông hoa đang nở. Tôi nghe giọng tôi và giọng cậu vọng lại, vừa xa vừa gần. “Tớ nghĩ tớ sẽ ở lại, cậu à?”, “Cậu chắc chứ? Không đổi ý?”, “Ừ. Thế gian có ngàn vạn ước mong, tớ không mong ước điều gì cả ngoại trừ cái nắm tay của một người.”

Ai đó lay tôi dậy. Giấc mơ đẹp kết thúc. Tôi hấp háy mắt, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng và biết mình đang ở đâu. Hai cánh tay đầy vết xước được băng lại bằng những mảnh vải trắng. Đối diện tôi là gương mặt đầy vẻ thảng thốt của Huy.

- Xin lỗi vì tớ đã không bảo vệ được cậu.

Tôi thều thào.

- Sao cậu không nói nhà cậu nuôi chó chứ?

- Ban đầu thì không, ba tớ vừa đem về để canh nhà.

- Chuyện khu vườn… cậu biết chưa?

Huy gật nhẹ.

- Nhưng cậu đừng lo lắng, tớ sẽ giữ lại khu vườn, giữ lấy những hồi ức trong lành của chúng ta.

- Thế nhỡ cậu không thuyết phục được ba cậu thì sao? - Tôi vẫn lo.

- Không đâu, tớ sẽ cố. - Huy trấn an, rót cho tôi một cốc nước. - Cậu từ bỏ chuyến đi sang Anh thật sao? Không tiếc chứ?

Tôi lắc đầu.

- Luân Đôn không phải là con đường duy nhất dẫn đến tương lai. Mẹ tớ nói chỉ cần làm tốt điều mà mình lựa chọn thì dù là con đường nào đi nữa cũng sẽ tới đích thôi.

- Tớ cảm thấy không phải ngẫu nhiên mà chúng ta gặp nhau. Đoạn đường sau này, tớ có thể đi cùng cậu được không? Tớ không biết có thể làm được gì cho cậu, như việc cậu nằm ở đây, tớ hối hận vô cùng vì không thể bảo vệ cậu nhưng tớ hy vọng sẽ là một phần gì đó trong cuộc sống của cậu, mãi mãi.

Tôi cúi nhìn, cảm nhận làn hơi ấm từ bàn tay cậu truyền sang. Và, chúng tôi cứ thế nắm chặt tay nhau, bước qua những ngày chông chênh, sắp tới…  

Author: CTV Quách Thái Di (Ngọc Vy)

News day