Hơn 11 giờ khuya, Tú vẫn ngồi tại bàn học. Tôi còn tưởng hôm nay cậu chăm chỉ đột xuất nhưng kỳ thực, cậu chỉ chống cằm, miệng ngậm đầu cây bút bi, mắt ngó lên trần nhà. Cậu ngồi như vậy suốt hai tiếng.
- Tắt đèn đi, sáng quá, tớ ngủ không được. - Tôi kéo chăn trùm kín đầu, bảo Tú.
- Tớ gặp Usagi Tsukino, Duy à, trên đường về, cách tiệm tớ làm thêm hai trăm mét! - Giọng nói dội xuống từ trên không.
Tôi tung chăn, bật dậy. - Cậu nói gì cơ? - Cảm thấy hơi lùng bùng lỗ tai.
- Chính xác hơn là bạn ấy rất giống Usagi Tsukino, bạn ấy mặc chiếc váy trắng, mái tóc vàng hoe rất dài được cột thành hai bím tóc xinh ơi là xinh, đôi mắt to tròn lấp lánh và khi bạn ấy cười trông thật rạng rỡ.
- Thế thì sao? - Tôi quẹt mũi.
- Nếu có một thiên thần từ trên trời bay xuống mà thiên thần ấy còn quá non nớt nên đã đâm sầm vào cậu, cậu không thấy bất ngờ và lâng lâng hạnh phúc à? -Tú xoay ghế về phía tôi.
Tôi ngẫm lại thấy những điều Tú vừa nói phần nào cũng có lý, rồi hất hàm. - Cậu sẽ nhờ tớ tìm người bạn ấy? - Tôi trả lời luôn. - Chuyện này như mò kim đáy bể ấy khi mà cậu không có một chút thông tin gì về cô bạn đó cả.
- Tớ nghĩ bạn ấy núp đằng sau ánh trăng kia. - Tú nhìn vầng trăng treo giữa trời, khẽ lẩm bẩm.
Tú cực mê bộ manga Thuỷ thủ mặt trăng, cậu sưu tầm hình ảnh nhân vật trong truyện để dưới gối cậu nằm. Tú làm thêm vất vả, dành dụm tiền cũng chỉ để mua trọn bộ anime Sailor Moon. Chuyện này chẳng có gì đáng để bàn nếu chiều nay Tú từ tiệm bánh bước ra không gặp cô gái có khuôn mặt hao hao giống với Usagi Tsukino. Hai ngày liền, cậu luôn miệng nhắc đến Usagi Tsukino khiến tôi bực mình nhưng vẫn ngồi cạnh nghe cậu lảm nhảm.
Tú là thằng bạn chí cốt của tôi, có thể gọi là tri âm. Trước đây chúng tôi không thân nhau đến mức ấy. Một lần cả tôi lẫn Tú đều bị chép phạt ở phòng giáo viên. Nhân lúc thầy chú tâm vào giáo án, chúng tôi lẻn ra ngoài khi tờ giấy chỉ mới chép được một nửa. Tú bản lĩnh và quyết đoán. Những việc cậu làm sai, chưa bao giờ cậu để người khác gánh chịu thay mình. Cậu dám nghĩ, dám làm, coi trọng bạn bè hơn vật chất trong khi đó đám bạn trong lớp xem đồng tiền hơn cả bánh xe bò. Những lúc thất bại, cậu sẵn sàng nhận lấy, chẳng một lời ca thán. Tôi quý Tú ở điểm này chỉ có điều cậu ở bẩn kinh lên được. Khi đi học về quần áo, giày dép, cặp sách… cậu vứt mỗi thứ mỗi nơi. Lần nào cậu cũng bắt tôi tìm phụ, mấy lần suýt muộn học.
Tôi đi dọc hành lang, từ đầu bên này sang đầu bên kia rồi vòng lại tìm ý tưởng cho đoạn kết của bộ phim mà tôi sẽ thực hiện trong nay mai. Nó được mang tên "Chuyến tàu tình bạn" và sẽ có một cái kết viên mãn nhưng tôi đang phân vân không biết nên cho hai nhân vật chính tương ngộ trong hoàn cảnh nào, ở đâu, họ gặp lại sẽ nói gì. Điều này khiến tôi đau đầu nhiều ngày.
Nam nhân vật chính, tôi chọn rồi. Người đó không ai khác chính là Tú. Cậu ấy có thể mù tịt khi tôi hỏi hoá trị nhưng về khả năng diễn xuất thì tôi hoàn toàn an tâm. Ngoài năng khiếu thiên bẩm là diễn xuất, Tú còn viết lời và phổ nhạc rồi tự mình trình diễn. Một trong những yếu tố tạo nên thành công cho bộ phim là âm nhạc. Vậy nên, tôi giao luôn cho Tú đảm nhiệm phần quan trọng này. Tối hôm qua, khi cả hai cùng nhau giải xong xấp đề cương môn Vật Lý, Tú hát thử cho tôi nghe một đoạn nhạc phim.
"Giây phút hiện tại còn quan trọng hơn tương lai phía trước.
Tình cảm học trò tươi đẹp như thiếu niên của hai ta.
Cậu chính là hình tượng dịu dàng mà tớ ao ước.
Khoảnh khắc cậu mỉm cười thật rực rỡ.
Thời gian có trôi đi, chuyện xưa tựa khói mây.
Tớ hy vọng chúng ta sẽ không nói lời tạm biệt với nhau."
Tôi búng tay cái tách.
- Tuyệt cú mèo.
- Tớ sẽ viết tiếp bài nữa, dành cho những khoảng lặng trong phim.
Tôi xua tay.
- Bài này là quá đỉnh rồi, chúng ta sẽ dùng nó để làm nhạc nền xuyên suốt cả bộ phim.
Mọi thứ đã đâu vào đấy. Chỉ còn chọn diễn viên cho vai nữ chính, tôi sẽ casting sau khi hoàn thành nốt kịch bản. Quay trở vào phòng, tôi ngồi trước máy tính, mười đầu ngón tay gõ trên bàn phím một cách thô bạo. Vì tôi sợ nếu tôi chậm mất một giây, những câu chữ sẽ vỗ cánh bay đi. Cửa sổ tôi quên đóng, cơn gió lùa vào thổi bay những tờ giấy tôi in ra sẵn để trên bàn. Chúng lộn xộn và ngổn ngang khắp phòng. Tối nay phải thức trắng đêm để xếp lại, tôi vừa nhặt vừa càu nhàu. Nhặt xong tôi nhẩm đếm lại thấy thiếu mất một tờ. Nó nằm ở góc cuối hành lang. Tôi bước tới nhưng có người nhanh chân hơn tôi. Vừa ngỡ ngàng vừa bần thần. Bạn ấy khá xinh, mái tóc vàng óng dài quá lưng, đôi mắt sáng như sao.
- Trả lại cho cậu nè.
Cô bạn xa lạ đọc lướt qua kịch bản rồi đưa cho tôi kèm với nụ cười duyên dáng. Tôi lơ ngơ cầm lấy, quên cả việc phải cảm ơn. Đến khi tôi sực tỉnh, cô bạn biến mất. Tôi quay nhìn xuống sân trường. Bạn ấy đeo chiếc ba lô màu xanh lá, nhảy nhót cùng những bước chân vui vẻ. Màu nắng rớt trên tóc bạn óng ả như những sợi chỉ vàng rung rinh trước gió. Trong đầu tôi chợt hiện lên câu hỏi: Sao bạn ấy giống với những gì Tú kể vậy nhỉ?
Buổi tối, tôi vừa ăn mì gói vừa kể cho Tú nghe đầu đuôi mọi chuyện. Cậu đập bàn khiến tôi giật nảy người suýt té khỏi ghế.
- Bạn ấy tên gì?
- Tớ không biết.
- Học lớp nào?
- Tớ không biết.
- Sao cái gì cậu cũng không biết hết vậy? - Tú nhăn nhó.
- Cô bạn đó xinh quá, tớ nhìn mê mẩn quên hỏi. - Tôi nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
Khuôn mặt Tú đỏ kè không phải vì ngượng ngùng hay mắc cỡ mà vì sự giận dữ của cậu đã đạt tới đỉnh điểm. Khuôn mặt đó hàm ý như muốn cảnh cáo tôi rằng: "Cậu mà đụng vào bạn ấy thì chết với tớ".
Tôi cười hề hề.
- Bạn ấy học cùng trường với tụi mình thì nhất định sẽ còn gặp nữa. Yên tâm đi.
...
Tôi hoàn tất kịch bản sau hơn ba tháng. Tú giúp tôi dán bảng thông báo tuyển chọn nữ diễn viên chính. Vì đây là bộ phim đầu tay nên tôi đầu tư và chăm chút khá kỹ lưỡng. Về ngân phí, cô chủ nhiệm lớp tôi sẽ lo toàn bộ, từ khâu trang phục, máy quay và thuê nhà quay phim đến các vật dụng linh tinh cần thiết khác. Bối cảnh chủ yếu là ở trong lớp học, sân bóng rổ và lan can tầng hai. Có một cảnh quay trên tàu vào lúc hoàng hôn nhuộm đỏ thắm sân ga nhưng đó là cảnh cuối bộ phim. Không chỉ riêng các bạn học đường mà đến cả thầy cô giáo cũng đều háo hức, mong chờ ngày bộ phim phát sóng. Tên của các nhân vật trong kịch bản sẽ là tên thật của diễn viên vì tôi muốn tạo điểm nhấn cho bộ phim.
Trong buổi casting diễn viên có rất nhiều nữ sinh tới thử vai, các em khối Mười, đàn chị khối trên trong đó có cả… Usagi Tsukino. Mái tóc vàng rực giúp cô bạn trở nên nội bật giữa đám đông. Tôi khều vai Tú, chỉ cho cậu thấy cô bạn nổi trội kia. Mắt cậu sáng ngời. Giờ thì tôi đã tin cô ấy chính là thiên thần gãy cánh mà Tú đang tìm kiếm. Không biết họ nói gì nhưng nhìn niềm vui ánh lên trong mắt họ, tôi đoán mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tích cực.
Usagi Tsukino tên là Nhiên Anh, người duy nhất thử vai thành công. Ngoại hình và tính cách cô gần giống với cô gái trong kịch bản tôi viết. Nụ cười mỉm dễ thương. Nhiên Anh vui vẻ, cởi mở, thân thiện. Thời tiết mát mẻ, cô nghĩ rất thích hợp dắt cún đi dạo. Những ngày ẩm ương, mưa dầm dề suốt từ sáng, Nhiên Anh chỉ muốn ở nhà vẽ tranh bên rèm cửa. Nhiên Anh xinh xắn một cách hồn nhiên, vô tư.
Tú vào vai anh chàng tự kỷ, yêu thích bóng rổ nhưng chưa một lần ném bóng vào rổ. Những lúc thất bại, cậu đấm mạnh tay vào tường. Vì thế mu bàn tay trái của cậu luôn được Nhiên Anh bôi thuốc và được băng bó bởi một mảnh vải hồng thắt thành hình cánh bướm.
Cảnh quay đầu tiên là tấm lưng mảnh khanh của Nhiên Anh ngồi trước cửa lớp. Xấp giấy trắng để trên đùi và ba lô để bên cạnh. Bầu trời ngả sang màu tím thẫm. Chỉ một chốc nữa thôi bóng tối sẽ sụp xuống nhưng Nhiên Anh không có dấu hiệu gì cho thấy cô sắp sửa ra về. Cây bút chì cầm trong tay, Nhiên Anh đảo mắt nhìn trái rồi nhìn phải, dáng vẻ như đang đợi một người. Và đến khi Tú ôm trái bóng cam đi từ xa, Nhiên Anh vội vàng chạy thật nhanh về hướng có cậu. Dù cậu có không muốn, Nhiên Anh vẫn ấn hai vai cậu ngồi xuống ghế đá. Cô lấy trong ba lô ra hộp dụng cụ y tế, bôi thuốc lên mu bàn tay Tú lúc này đã phồng rộp cả lên. Cô vừa thoa vừa nói.
- Đến bao giờ cậu mới thôi làm chuyện ngốc nghếch này hử?
Tú không đáp trả. Ống kính chĩa thẳng vào gương mặt lầm lì của cậu.
- Vấp ngã một lần thì đứng dậy một lần, vấp ngã hai lần thì đứng dậy hai lần, vấp ngã n lần thì đứng dậy n lần. - Nhiên Anh thu gọn bông băng bỏ vào hộp y tế. - Miễn sao cậu đừng nản chí là được.
- Có phải cậu cũng nghĩ tớ là kẻ vô dụng? - Tú nói, mặt không chuyển sắc.
- Dĩ nhiên là không, kẻ vô dụng sao có thể kiên nhẫn như cậu.
Khung cảnh mờ tối. Máy quay lúc này đang di chuyển theo những nhịp chân của đôi bạn trẻ. Không nhanh không chậm, cả hai bước rất đều nhau. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Tú luôn tự thấy mình là kẻ bất tài, đã tập luyện bao nhiêu tháng liền vậy mà không có chút xíu nào tiến bộ. Cậu muốn vào câu lạc bộ bóng rổ của trường, để rèn luyện, để thi đấu cùng đồng đội. Và đó cũng là điều mà Nhiên Anh mong muốn.
Máy quay chuyển sang ánh mắt hoang mang, lo âu của Nhiên Anh. Sang hè, gia đình cô sẽ di cư đến một vùng đất khác. Nhiều lần cô định nói cho Tú biết nhưng nghĩ đến việc xa cách, ngực cô lại tức nghẹn, nói không rõ câu. Nhiên Anh muốn tiếp tục sống ở đây, với Tú, với những người bạn thân thương luôn sát cánh bên cô suốt thời gian qua. Con đường mà cô đang đi, ngôi trường cô đang học, từng góc phố, từng hàng cây, vạt cỏ dại ven đường… tất cả đã gắn bó với cô từ thuở bé nay rời bỏ chúng chắc hẳn cô sẽ nhớ, sẽ buồn giống như đánh mất đi một phần trong chính bản thân mình vậy. Nhưng mẹ không cho Nhiên Anh có tiếng nói trong chuyện dọn nhà. Người lớn là vậy đấy, họ sống trong thế giới hiện thực, tàn khốc và những điều là sự thật thì luôn phũ phàng trái ngược với thế giới vô ưu vô lo của trẻ con. Dư vị của cuộc cãi nhau kịch liệt giữa mẹ và Nhiên Anh vẫn còn đọng lại trong đầu cô.
"Những lúc tớ vấp ngã trên đường đời.
Giọng nói ấm áp của cậu là lời động viên tớ.
“Đừng bao giờ bỏ cuộc!”
Cảm giác như tớ có thể làm mọi thứ.
Cậu hiểu tớ hơn bất cứ ai.
Những lúc tớ vui vẻ, cậu cũng vui vẻ cùng tớ.
Tớ thật sự hạnh phúc vì luôn có cậu bên cạnh."
Bóng dáng đôi bạn xa dần, xa dần chỉ còn lại con đường dài và rộng thênh thang trên màn hình. Nốt nhạc cuối cùng dứt hẳn, cũng là lúc màn đêm bao phủ khắp khu phố. Tôi xem lại phân cảnh vừa rồi, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Mùa hè gợi nhớ những hoài niệm, những nỗi nhớ và cả nỗi cô đơn khi chia xa. Nhiên Anh đã có những ngày tháng hoa niên tuyệt đẹp bên Tú khi cả hai cùng nhau lang thang xe buýt đi qua hết các tuyến đường trong thành phố, cùng ăn những món mà họ thích, cùng nghe những bài nhạc có giai điệu sâu lắng, cùng học cùng chơi. Những khoảnh khắc khó quên khi cô vẽ tranh, Tú tập ném bóng. Thi thoảng cô ngước lên, mắt chạm vào cánh bướm hồng trên tay Tú, bất giác cô thấy lòng hoan hỉ.
...
Tuy học khác lớp nhưng tình bạn giữa Tú và Nhiên Anh chưa bao giờ sứt mẻ vì họ luôn nhường nhịn và thấu hiểu nhau. Mọi người luôn nhìn thấy đôi bạn nhỏ đi về cùng nhau như hình với bóng. Nảy sinh nhiều tin đồn ghép đôi họ nhưng không có ác ý. Đôi lúc tan trường, họ đến hiệu sách. Nhiên Anh mua hộp bút chì màu. Sau đó họ lại đến cửa hàng thể thao. Tú muốn mua một đôi giày thể thao mới. Nhưng gu thẩm mỹ cậu dở tệ. Nhiên Anh giúp cậu chọn đôi có màu trắng sọc đen. Cậu thích lắm, thích đến nỗi không dám mang vì sợ hỏng.
Những hình ảnh được lặp đi lặp lại nhiều nhất là lúc Tú chơi bóng ở sân tập bóng. Nhiên Anh ngồi vẽ tranh trên bậc thềm trước cửa lớp, đợi cậu. Như khi cả hai đi bộ dưới ánh chiều tà, đạp xe song song dưới những hàng cây xanh lá… Thời gian lặng lẽ trôi, ngày nối ngày qua đi, tình bạn giữa họ càng gắn kết và khắng khít hơn. Chuyến tàu cũng đã đi được nửa chặng đường.
Tú thích Nhiên Anh. Nhưng cậu không thổ lộ, không ồ ạt tấn công mà chọn cách bước bên cạnh, quan tâm cô lặng lẽ. Vì Nhiên Anh xinh xắn, đáng yêu nên cô có rất nhiều bạn bè. Ở bất cứ đâu cô luôn sáng chói như một vì sao. Còn Tú chỉ là nam sinh tầm thường, ngoài bóng rổ và manga, cậu không còn thú vui nào cả. Thật ra Nhiên Anh cũng có những phút giây riêng nghĩ về Tú. Ở bên cậu, cô luôn thấy mình mỉm cười. Những lúc cậu vắng học hay không còn được nghe tiếng tâng bóng ầm ầm từ cậu, cô thẫn thờ, cụp mi xuống. Nhưng cô băn khoăn tự hỏi đó có phải là tình yêu không? Cả hai đều là người đặc biệt trong lòng nhau. Tự mỗi người thấy như vậy là đủ rồi.
Nhờ chăm chỉ tập luyện cộng với lời động viên khích lệ của Nhiên Anh, giờ thì Tú đã có thể ghi danh vào câu lạc bộ bóng rổ nhưng đội trưởng vẫn chưa cho cậu trở thành thành viên chính thức, bảo cậu cần phải luyện nhiều hơn nữa.
Nhiên Anh an ủi.
- Niềm tin trong tim sẽ là khởi đầu của mọi thứ, cậu đừng lo.
Sinh nhật Nhiên Anh, cô tổ chức ở sân bóng, chỉ có hai người. Nhiên Anh ăn bánh sinh nhật xem Tú chơi bóng. Chơi chán, cậu bước lại, ngồi xếp bằng, dốc ngược chai nước suối, uống cạn một hơi. Cả hai nói nhiều về những dự định tương lai bằng giọng điệu hào hứng xen chút bất an.
- Cậu nói xem 25 tuổi chúng ta như thế nào? - Nhiên Anh liếm một mẩu bánh trên đầu ngón tay.
- Chúng ta đều đã lớn, có việc làm, bắt đầu tính toán chi li.
- Nhưng chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, cùng đón sinh nhật như thế này, đúng chứ? - Nhiên Anh mím môi.
- Ừ. - Tú đáp nhỏ nhẹ.
- Cậu hứa đi.
Tú không hứa thay vào đó cậu nói, những lời thật lòng.
- Nếu một ngày tớ mất trí nhớ, quên hết những khoảnh khắc tuyệt đẹp bên cậu, quên mất cậu là ai thì tớ vẫn sẽ quay trở về tìm cậu. Ký ức còn sót lại sẽ dẫn đường cho tớ đi.
Sân bóng chỉ có một bóng đèn nhưng nó nằm cách xa vị trí của Tú và Nhiên Anh vì thế cậu không thể nhìn thấy gương mặt đượm buồn của Nhiên Anh. Cô ngoảnh mặt về hướng hàng rào, trông ra con đường xa tít tắp, thầm nghĩ, mùa hè sắp đến rồi.
Cho đến ngày Nhiên Anh theo gia đình chuyển đi nơi khác, cô vẫn không nói một lời với Tú. Cậu cứ nghĩ đây chỉ là cuộc xa nhau tạm thời trong ba tháng hè rồi tựu trường sẽ gặp lại nhau thôi. Nhưng năm học 12 với cậu là một năm tẻ nhạt và cô đơn. Cậu không hiểu vì sao Nhiên Anh lại đột ngột biến mất. Cậu đến nhà tìm cô thì cửa luôn đóng. Điện thoại luôn ở ngoài vùng phủ sóng. Cuối cùng không chịu được nữa cậu hỏi thầy hiệu trưởng và được thầy cho biết, Nhiên Anh đã rút hồ sơ. Có lẽ cô ấy muốn học một ngôi trường khác. Cậu sốc đến mức đôi chân không cử động nổi. Cậu đã luôn nghĩ Nhiên Anh rất quan trọng với cậu. Nụ cười rạng rỡ của cô như là nguồn động lực tiếp thêm sức mạnh cho cậu. Mỗi khi cậu vấp té, cậu lại nhớ đến nụ cười đó và thấy tâm hồn thật dễ chịu. Vì vậy khi Nhiên Anh rời khỏi cuộc sống của cậu, cậu cảm thấy lòng chông chênh.
Hành lang vắng bóng mái tóc vàng phất phơ. Thư viện hay sân thượng cũng thiếu đi một tiếng cười trong veo. Tú vẫn vậy, vẫn ôm quả bóng màu cam ngang qua thềm cửa, nơi Nhiên Anh ngồi chờ cậu mỗi buổi chiều và trong khi chờ cô lôi giấy và bút chì ra vẽ nhưng rốt cuộc cô chẳng vẽ được gì. Hình ảnh đó cứ đeo bám cậu từ ngày này sang ngày khác, từ tháng này sang tháng khác.
Tú lấp đầy khoảng trống Nhiên Anh để lại bằng cách lao đầu vào học, tham gia các giải đấu bóng rổ cùng đồng đội. Cậu giờ là thành viên xuất sắc nhất nhóm. Cậu vui lắm, tiếc thay Nhiên Anh lại không có ở đây để cậu chia sẻ.
***
Khi Tú trở thành sinh viên năm hai, Nhiên Anh vẫn biệt tăm. Ngoài giờ học Tú làm thêm ở tiệm gà rán, đến chín giờ tối mới về. Nghỉ hè, cậu leo lên tàu và đi đó đây. Chuyến tàu nào cũng có mặt cậu, dù sớm hay muộn. Cậu nghĩ rằng Nhiên Anh sẽ trở về. Trực giác mách bảo thế nên cậu sẽ đợi.
Tiếng loa của cô phát thanh viên thông báo tàu sắp khởi hành. Tú gập sách lại, theo từng đoàn người bước lên. Cô soát vé đi khuất, Tú trông thấy những sợi tóc vàng bay bay ngồi cách cậu ba băng ghế. Tim cậu bỗng thắt lại. Và cậu không thể bắt mình ngồi mãi một chỗ. Trước đây cậu có rất nhiều cơ hội để tỏ bày với Nhiên Anh nhưng vì nhút nhát nên cậu năm lần bảy lượt để cơ hội vụt qua. Lần này cậu sẽ không khờ khạo như ngày hôm qua nữa. Vì cậu đã lớn rồi.
Tú tiến lên phía trước đứng trước mặt cô gái và nói.
- Hey, Nhiên Anh, tớ đợi cậu lâu lắm rồi.
Nhiên Anh thoáng chút sững sờ nhưng rồi cô nhoẻn miệng cười ngay, nụ cười luôn làm Tú ấm lòng khi nhớ về. Cô dịch vô ghế trong để Tú ngồi xuống. Cậu không hỏi gì cả. Giờ phút này, tương ngộ với Nhiên Anh là niềm hạnh phúc bất tận, cậu sẽ không để lạc mất cô nữa.
- Chúng ta chấm dứt tình bạn ở đây nhé, tớ muốn tớ và cậu cùng lật sang một trang sách mới.
Tàu vào ga, đôi bạn trẻ bước xuống. Họ tay trong tay leo lên một chuyến tàu khác. Trên chuyến tàu ấy treo rất nhiều trái tim và hoa hồng.
Đó là cách tôi kết thúc bộ phim đầu tay của mình.
Bạn đang đọc báo người việt tại Mỹ - Vinacircle. Mọi đóng góp về nội dung xin gửi về địa chỉ email: content@vinacircle.com.
Xin cảm ơn!
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX