Vĩ cầm câm lặng
Quách Thái Di 11/18/2017 07:00 PM
Đánh mất đi thứ này, người ta sẽ tìm thấy thứ khác tốt đẹp hơn. Tôi đã tìm thấy phần ấm áp của cuộc đời mình.

Tia nắng rọi vào phòng qua cánh cửa mở toang. Tôi dụi mắt, với tay lấy chiếc đồng hồ hình con vịt, đã sáng rồi sao. Tôi bật dậy, nửa tỉnh nửa mê, chợt thấy đầu đau nhức như có ai dùng búa nện vào. Tôi nhớ lại, hôm qua tôi say, bạn bè đưa tôi về lúc nào tôi cũng chẳng hay. Điều gì khiến tôi uống say? Là vì tôi tình cờ trông thấy người yêu của mình khoác tay một người xa lạ ở ngã tư đường. Họ lướt qua tôi, cô ấy vờ như không quen biết tôi… Tôi xoa bụng, cảm giác như chất cồn tối qua vẫn còn đọng lại trong dạ dày. Đột nhiên tôi muốn nôn nhưng cuối cùng lại kiềm được.

"Có lẽ mình cần phải ăn một thứ gì đó để nạp năng lượng cho ngày mới." 

Ngày mới chưa bắt đầu mà tâm trạng đã uể oải. Tôi bước xuống giường, mở tủ lạnh, đổ ngũ cốc ra bát, ăn từng muỗng. Ngã rẽ hôm qua - nơi chúng tôi chạm mặt nhau mà như người dưng - cứ quẩn quanh trong trí não tôi. Ăn hết bát ngũ cốc, tôi mới biết ngoài trời đang mưa. Từng giọt nhỏ trên khóm trúc, những cánh hoa run rẩy vì lạnh.

Đúng lúc điện thoại đổ chuông. Mẹ tôi bảo hãy về nhà ăn cơm vì mẹ có nấu nhiều món ngon mà tôi thích. Nhưng tôi từ chối, nói dối rằng sáng nay tôi có tiết học bù không thể về nhà được rồi vội vã cúp máy. Tôi có thể hình dung ra khuôn mặt buồn bã của mẹ khi bà buông điện thoại, sau đó bà vào bếp nhào bột làm bánh quế. Từ lúc tôi chào đời, mẹ quẳng tôi cho ông bà ngoại rồi biệt tăm ngần ấy năm. Đến khi tôi trưởng thành, bà lại quay về muốn nhận lại tôi. Vì đột ngột nên tôi khó mà có thể chấp nhận được. Từ nhỏ tôi đã quen với cuộc sống một mình, thậm chí tôi còn nghĩ rằng mẹ mình đã mất. Ba tôi mỗi tháng đến nhà ngoại thăm tôi một lần rồi ông bận rộn với những chuyến công tác dài hạn. Quen với nỗi cô đơn, tôi dần mất đi cảm giác của hai chữ yêu thương.

Rồi tôi cũng có người yêu. Chính cô ấy đã khiến trái tim sắt đá của tôi tan chảy. Chúng tôi học khác khoa nhưng sinh hoạt chung câu lạc bộ Tình nguyện. Những chuyến đi mùa hè xanh, những công việc thiện nguyện đã kéo chúng tôi xích lại gần nhau. Như một lẽ tự nhiên chúng tôi đến với nhau, nhẹ nhàng và không quá ồn ào. Yêu nhau chưa đầy nửa năm, cô ấy đột ngột lạnh nhạt với tôi. Những buổi sinh hoạt, chúng tôi không còn ngồi cùng nhau. Những chuyến đi tình nguyện ở các tỉnh lân cận, cô ấy không còn chung đội với tôi. Cứ thế cô ấy xa rời tôi mà chẳng một lời giải thích.

"Giả dối, toàn là giả dối." - Tôi ném mạnh chiếc cốc xuống sàn, cốc vỡ tan tành. - "Rồi mình sẽ quên thôi, có như vậy cuộc sống của mình mới yên ổn." 

Tôi lẩm nhẩm nói và vào phòng thay bộ y phục khác.

Tôi cầm ô rời khỏi căn hộ. Thang máy hỏng, tôi đành đi cầu thang bộ. Ra đến cổng, tôi tung ô lên đầu, bước trên làn đường dành cho những người đi bộ. Vì tâm trạng không tốt nên tôi cần đi đâu đó cho thư giãn đầu óc. Xe máy, ô tô nối đuôi nhau trong màn mưa. Những chiếc ô đủ màu sắc sặc sỡ đi cùng chiều với tôi, càng lúc càng đông, đa phần là học sinh. Áo trắng, khăn quàng đỏ bay phấp phới. Tiếng nói cười ríu rít, náo nhiệt cả một góc đường. Nhìn cảnh ấy, tôi chợt nhớ đến những năm tháng học trò của mình. Hóa ra chỉ cần lặng im và nhớ thì kỷ niệm sẽ ùa về, thảo nào tôi không thể quên được mối tình đầu dù cho tôi đã xóa tên cô ấy ra khỏi danh bạ.

- Sáng nay cậu ăn gì?

- Bánh mỳ pudding táo.

- Món đó tầm thường, tiệm bánh Daisy vừa cho ra lò một loại bánh mới với tên gọi là crepe táo caramel. Chúng ta đi đến đó ăn thử đi, tớ đãi.

Hai cô bé chừng khoảng mười ba, mười bốn tuổi đi sau lưng tôi đang nói chuyện rất vui vẻ. Tôi nghe lỏm được vài câu, cố tình đi chậm lại để nghe cho rõ hơn. Hai cô bé vượt lên trước tôi để tới tiệm bánh ngọt đầu đường.

"Crepe táo caramel." - Tôi lặp đi lặp lại tên loại bánh ấy và tự hỏi. - "Sao mình không nếm thử nhỉ? Biết đâu hương vị mới lạ sẽ khiến tâm trạng tốt hơn."

Tôi nghĩ rồi ghé vào tiệm bánh. Rũ bớt mưa khỏi tán ô trước khi bước chân vào bên trong. Tôi gọi hai phần bánh crepe táo caramel. Vị ngọt tan trên đầu lưỡi. Đúng là rất ngon. Hai cô bé ban nãy ngồi cách tôi ba bàn vừa ăn vừa rôm rả trò chuyện.

Tôi nhìn xung quanh. Cặp vợ chồng già ngồi gần cửa sổ đang đút cho nhau ăn. Một cậu nhóc loai choai chạy tới chạy lui khiến người mẹ dỗ cậu ăn đến phát mệt. Ở góc trong cùng, nhóm thanh niên bằng tuổi tôi cả nam lẫn nữ đang chụm đầu vào chiếc laptop. Họ xem một chương trình buổi sáng nào đó. Tiếng cười đùa xen lẫn giọng nói lơ lớ của hai vị khách nước ngoài. Không khí sôi nổi, tôi càng thêm hào hứng giải quyết nhanh bữa sáng của mình. Bên ngoài mưa vẫn chưa dứt. Bầu trời như chiếc bánh sô cô la đen ngòm bao trùm cả thành phố nhưng không vì thế mà làm giảm đi cuộc vui của những người trong tiệm bánh ngọt.

"Cuộc sống này vẫn còn có niềm vui, nếu cậu chịu mở lòng ra cậu sẽ thấy hạnh phúc đang đón chờ."

Một phần khác trong con người tôi nhắn nhủ như thế. 

"Những điều đã cũ thì hãy cho qua, những gì có thể tha thứ được thì hãy tha thứ. Sống trên đời chỉ cần trái tim bình yên thôi, không phải sao?"

Tôi thanh toán số bánh trên bàn và gọi điện cho mẹ báo rằng tối nay tôi sẽ về.

...

Bữa tối đó, mẹ làm pasta kiểu Ý. Chỉ có hai người nhưng mẹ nấu khá nhiều món. Tôi ăn đến căng cả bụng. Khi chúng tôi ăn gần xong, mẹ mới nhớ đến ba và hỏi tôi tối nay ba có về không? Tôi lắc đầu, bảo rằng ba đang ở Canada để giải quyết vấn đề lương cho công nhân. Gương mặt mẹ thoáng buồn. Từ lúc mẹ trở về, ba và mẹ chưa gặp nhau lần nào. Đôi lần chạm mặt, ba cũng chỉ hắng giọng vài tiếng rồi lại đi. Có lẽ ba tôi vẫn còn giận mẹ vì năm xưa bà ra đi không một lời từ biệt. Tôi chuyển đề tài bằng cách muốn ăn đồ tráng miệng. Mẹ mở tủ lạnh lấy ra hộp bánh cuộn quế. Loại bánh này bà mua ở cửa hàng vì công thức để làm ra nó khá phức tạp. Với lại vì tôi đột ngột thông báo nên bà không có thời gian để làm. Dù tất cả các món ăn ở đây mẹ tôi tự làm hay mua thì với tôi, đó là bữa cơm ngon nhất mà tôi từng ăn.

Hương hoa thạch anh trồng trong chậu đặt ở bệ cửa sổ tỏa ra ngào ngạt, bay khắp gian bếp ấm cúng. Tôi muốn làm một việc gì đó cho mẹ nên tôi đề nghị mình sẽ rửa bát. Tôi rửa từng cái một, nhẹ nhàng và cẩn thận. Tôi từng sống một mình nên những chuyện vụn vặt này không làm khó được tôi. Âm thanh của những cái chén va vào nhau kêu lách cách, lách cách. Khi tôi chuẩn bị rửa sang nước lạnh, đột nhiên mẹ nói.

- Mẹ rất vui và tự hào khi có một đứa con như con.

Hai má tôi nóng bừng. Tôi vẫn đứng yên tại chỗ và nói.

- Sao tự dưng mẹ lại nói thế?

- Con có bạn gái chưa vậy?

Chiếc chén màu xanh ngọc bích khựng lại trên tay tôi. Nước từ vòi vẫn tuôn ra xối xả. Tôi ngây người không biết có phải vì câu hỏi của mẹ hay vì người con gái ấy đã từng khiến tôi đau buồn.

- Được rồi, con rửa xong, hai mẹ con ta sẽ nói chuyện. - Mẹ đứng lên rời khỏi phòng bếp. Tôi nhanh chóng xếp chén bát lên kệ, cởi bỏ tạp dề rồi pha một bình trà gừng. Tôi vẫn thỉnh thoảng uống trà gừng và tôi cũng chỉ biết pha mỗi loại ấy.

Tôi đem ra ngoài hàng hiên. Trên chiếc bàn ghế đá đặt hai cái cốc bằng sứ với họa tiết cầu kỳ. Tôi rót một cốc trà mời mẹ. Ánh sao tỏa sáng khoảng sân chúng tôi đang ngồi.

- Con có muốn biết vì sao ngày ấy mẹ lại bỏ đi không? À, khoan đã, đợi mẹ một chút… - Bà quay vào nhà một lát quay ra mang theo cây vĩ cầm màu gụ đỏ. Giọng bà nhẹ tênh. - Tài sản duy nhất của mẹ lúc đó chính là cây đàn này. Bà nội con là một người khó tính, bà bắt mẹ chọn lựa một là gia đình và hai là ước mơ. Mẹ yêu ba và con nhưng mẹ cũng yêu vĩ cầm. Đó là đam mê cháy bỏng thời trẻ của mẹ nên mẹ không thể từ bỏ.

Mẹ tôi ngừng kể, vuốt ve những sợi dây đàn. Tôi hiểu tâm trạng của bà. Nghe xong câu chuyện dũng cảm đó, tôi càng thương bà nhiều hơn. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như bà vì sống trên đời này, hạnh phúc nhất là được theo đuổi công việc mà mình yêu thích. Lời nói của mẹ bỗng trở nên dịu dàng. Tôi có thể hình dung ra cảnh mẹ quỳ gối van xin bà nội cho mình thỏa niềm khao khát được chơi vĩ cầm nhưng bà nội lạnh lùng, bà đã tát mẹ một cái khi mẹ quyết định sẽ ra đi để thực hiện hoài bão, chỉ khi nào thành công mẹ mới trở về. Và mẹ đã thành công nhưng bà nội đã qua đời. Bà không nhìn thấy được những vinh quang mà mẹ gặt hái.

- Bây giờ nhớ lại những chuyện đã qua, mẹ không thể tưởng tượng nổi ngày đó mình lại can đảm đến thế. - Gió cuốn những lời của mẹ lay động đám lá ngoài vườn, phát ra thanh âm xào xạc.

- Mẹ hối hận sao?

- Không, con ạ. Mẹ chưa có phút giây nào ân hận về những điều mẹ đã làm. Vĩ cầm là cuộc sống của mẹ.

- Còn con và ba?

- Hẳn nhiên cũng thế. - Mẹ xoa đầu tôi, ánh mắt bà trìu mến nhìn tôi, chứa đựng cả khoảng trời yêu thương.

Ảnh: thephotoargus.com

Thanh xuân của mẹ đã dốc hết lòng cho sự nghiệp. Mẹ đoạt rất nhiều giải thưởng. Giấy chứng nhận treo khắp phòng và những bức hình mẹ chụp cùng với những nghệ sĩ nổi tiếng khác. Trong đó có một bức mà mẹ quý nhất là bức ảnh mẹ mặc áo dài thướt tha ngồi trên một tảng đá trong vườn nhà của Mozart. Mẹ đã đến Áo tham dự hòa nhạc và còn viếng thăm mộ của ông. Nhà soạn nhạc tài ba ấy chính là thần tượng của mẹ tôi.

- Giờ là lúc mẹ phải vun vén cho tổ ấm của mình rồi.

- Con tin rồi ba sẽ hiểu.

- À, quay lại đề tài cũ, con đã yêu ai chưa? - Mẹ hớp một ngụm trà, hỏi thẳng tôi khiến tôi bối rối, không biết nên trả lời mẹ thế nào.

- Yêu rồi và cũng chia tay rồi, đúng không?

Tôi trợn mắt lên: 

- Sao mẹ biết ạ?

- Bởi vì mẹ là người sinh ra con. - Mẹ đứng lên và bước lại gần bóng của ánh trăng in trên nền gạch. Mẹ đứng ngắm vầng trăng khá lâu rồi quay lại nói với tôi. - Có thể đó chưa hẳn là tình yêu đích thực của con. Con có muốn nghe một bản không?

- Dạ.

Dù trong người tôi không có máu nghệ sĩ nhưng tôi cũng biết thưởng thức âm nhạc. Tiếng vĩ cầm réo rắt đánh thức cả những vì tinh tú đang ngủ say trên trời khiến chúng rực sáng hơn bao giờ hết.

...

Ngày chủ nhật cả tôi và mẹ đều rảnh. Công việc của ba đã tạm ổn. Ba mẹ làm lành với nhau. Để mừng cho đôi vợ chồng sắp bước sang tuổi ngũ tuần tiếp tục dắt tay nhau đi đến cuối đời, chúng tôi dự định sẽ đi ăn lẩu shabu-shabu ngay khi ba ký xong một hợp đồng với đối tác ngoại quốc. Nhưng mọi việc lại không diễn ra như mong đợi. Đối tác của ba đột nhiên ngã bệnh, việc hai bên hợp tác đành phải dời lại. Mẹ có cuộc hẹn với một người bạn cũ thời sinh viên. Vấn đề của họ xoay quanh về âm nhạc. Người bạn ấy của mẹ có cả một cuốn album những bài nhạc bất hủ của Mozart. Bà ấy muốn mời mẹ tới nhà cùng ôn lại những chuyện đã qua và đàm thoại về những dự án sắp tới. Mẹ tôi không thể không đi. Nhắc đến Mozart và vĩ cầm, mắt mẹ sáng lấp lánh.

Tôi có nhiệm vụ chở mẹ đến nhà người bạn học cũ. Đó là ngôi nhà cổ kính một tầng với dây thường xuân bao quanh tường rào. Cánh cổng cao chưa bằng tôi, được làm bằng gỗ trắc, có những đường vân rất đẹp màu nâu nhạt. Bước qua cổng, tôi ngửi thấy mùi hương của hoa tường vi. Vào hẳn bên trong nhà, tôi ngỡ ngàng về cách bài trí đồ đạc nơi đây, vừa thoáng đãng vì vật dụng được xếp trật tự lại vừa ấm áp bởi tường được quét vôi màu cà phê sữa.

Người phụ nữ quý phái - chủ căn nhà - mời chúng tôi trà và bánh. Vừa gặp nhau, hai người phụ nữ tíu tít trò chuyện. Chủ đề mà họ bàn xoay quanh album nhạc của Mozart và những kỷ niệm khi cả hai lần đầu tiên tham dự hòa nhạc tại Đức. Tôi im lặng lắng nghe, không xen vào câu nào, bâng quơ nhìn khung cảnh ngoài sân đầy nắng. Mãi chăm chú nhìn theo cánh chim đang chuyền cành vài vòng rồi bay mất hút lên trời xanh, tôi không để ý họ đang nhắc đến tôi. Người phụ nữ kia khen tôi điển trai và lễ độ. Tôi khẳng định rằng khuôn mặt mình đỏ bừng như quả cà chua chín. Mẹ tôi và bạn học của mẹ cất tiếng cười sảng khoái.

Trong không khí rộn ràng, đâu đó vang lên tiếng đàn thánh thót. Tiếng đàn đã cứu tôi thoát khỏi sự ngượng ngập. Mẹ tôi nghiêng tai nghe, quả nhiên bà đã bị tiếng đàn làm cho mê mẩn đầu óc.

- Tiếng đàn mượt quá… - Mẹ tôi bình phẩm.

- Là con gái mình đó, con bé tên Thiên Cầm, từ nhỏ nó mê vĩ cầm lắm, mình quyết định phải cho con bé học và hy vọng nó sẽ là một nghệ sĩ tài giỏi.

Tôi hướng mắt lên phía trên lầu. Bóng dáng một cô gái đang kéo vĩ cầm in trên rèm cửa. Mái tóc cột lệch qua một bên vai. Dù hình ảnh mờ nhạt nhưng tôi đoán chắc rằng hẳn cô gái ấy thùy mị và dịu dàng lắm. Nhìn cái cách cô ấy kéo đàn xem, nhẹ nhàng và thành thục, chứng tỏ một cô gái có nề nếp và giáo dục tốt. Tôi rất muốn xem mặt mũi cô ấy ra sao nhưng ngại mở lời, có thể mẹ cô ấy sẽ cho đó là một lời đề nghị khiếm nhã nên tôi đành lặng thinh. Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng rót vào tai tôi, nghe êm ả.

- Sao không gọi con bé xuống chơi một chút, mình rất muốn được gặp mặt Thiên Cầm. - Mẹ tôi nói, sau đó bà quay sang tôi, nháy mắt cười. Hóa ra bà luôn hiểu tôi đang nghĩ gì.

Nhưng buổi chiều hôm đó, tôi không có cơ hội gặp gỡ và làm quen Thiên Cầm vì cô ấy ngại tiếp xúc với người lạ. Dọc đường về, hình ảnh cô gái chơi vĩ cầm dâng đầy trong tâm trí tôi. Thật kỳ lạ, ký ức về mối tình đầu không dưng biến tan, chẳng để lại chút dấu vết, cứ như có cơn gió nào vừa thổi qua, xóa sạch mọi quá khứ của tôi vậy. Lần đầu tiên tôi chia tay một người mà lòng thảnh thơi, không ưu phiền.

Chỉ cần quyết tâm thì sẽ làm được.

Chỉ cần mở lòng, những điều tốt đẹp sẽ đến.

- Có lẽ…có chuyện gì đó… - Mẹ tôi lẩm nhẩm khi đặt chân qua thềm cửa.

- Mẹ đang nói đến ai thế ạ? - Tôi mở cửa sổ, chậu hoa thạch anh gần như khô héo, tôi tưới cho chúng một ít nước.

- Thiên Cầm, con gái duy nhất của bạn mẹ. Vừa rồi con có thấy nét mặt của bà ấy không, nhắc đến Thiên Cầm là bà ấy cứ bối rối, nửa muốn kể nửa lại không, mà mẹ có ý định xen vào chuyện gia đình chồng con của bà ấy đâu. Chắc chắn là có chuyện gì đó? - Mẹ tôi lại tiếp tục lẩm nhẩm, bà nhăn nhó bước từng bước lên lầu.

Cổ họng tôi khát khô. Tôi rót trà ra cốc và uống cạn một hơi. Nắng chiều sót lại đang bám trên những nhánh cây. Màu nắng thật đẹp.

Ảnh: fubiz.net

18 giờ. Thành phố bắt đầu lên đèn. Những tòa cao ốc sáng rực và kiêu sa bởi những ngọn đèn màu nhấp nháy. Trời không quá tối để tôi có thể nhìn người con gái đứng cách mình vài bước chân. Tóc cột lệch. Cây vĩ cầm đeo bên vai. Trong trí nhớ tôi ngân lên một tiếng chuông, trong trẻo như tiếng đàn tôi từng nghe hôm nào. Cô gái bước xuống lòng đường chỉ để nhặt quả bóng mà cậu bé xa lạ làm rơi. Chiếc mô tô từ đằng xa lao tới với vận tốc khá nhanh. Tôi nhìn chiếc mô tô đó rồi nhìn cô gái, không kịp suy nghĩ một giây nào, tôi chạy tới kéo cô vào trong, dùng tấm lưng vững chắc để che chắn cho cô. Chiếc mô tô sượt qua người tôi rồi để lại một làn gió lạnh buốt, thậm chí khi mọi chuyện yên ắng trở lại như lúc đầu, tôi vẫn thấy sống lưng mình lạnh toát.

Cô gái nằm gọn trong vòng tay tôi. Mắt cô tròn xoe, tôi có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt đó. Khoảng cách quá gần, tôi có cảm giác như mình sắp chạm vào bờ môi anh đào. Quả tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

"Với mối tình đầu, mình không có cảm giác tim đập chân run như vầy."

Những con chữ chạy quanh đầu tôi. Cô gái đẩy tôi ra, sửa lại trang phục.

Tâm trí tôi mơ hồ, khóe môi buông ra hai chữ.

- Thiên Cầm!

Cô gái kinh ngạc, đôi môi hình trái tim muốn nói điều gì đó nhưng tôi lại không nghe được câu gì. Tiếng gió lướt qua tai. Thiên Cầm vội vàng quay đi. Chẳng hiểu điều gì, tôi chạy theo và níu tay cô lại. Lời nói cứ thế mà tuôn ra khỏi cửa miệng.

- Đừng sợ, anh đã từng đến nhà em một lần, mẹ em và mẹ anh là bạn học cũ, dĩ nhiên anh không phải là người xấu. Để anh đưa em về.

"Mày đang nói cái quái gì vậy, thằng đểu?" - Tôi thầm rủa xả mình trong đầu. - "Làm sao mày lại có thể nói một cách trơn tru đến thế." 

Nhưng thật tiếc, tôi không sao ngăn mình ngừng lại.

May mắn, Thiên Cầm đồng ý để tôi đưa về. Chúng tôi bước song song, không ai nói với ai câu nào. Thật ra tôi muốn nói nhưng mỗi lần mở miệng, lí trí nhắc tôi phải biết kiểm soát, đừng để những lời sỗ sàng khiến Thiên Cầm không vui.

- Em không hỏi anh tên gì à? - Và tôi đã hỏi một câu ngớ ngẩn.

Thiên Cầm cúi đầu lặng thinh, chỉ có đôi chân là bước đều.

"Có lẽ vì cô ấy nghĩ mày hỏi vô duyên đấy thôi."

- Em kéo vĩ cầm hay tuyệt.

-...

- Anh mới nghe lần đầu mà đã thích tiếng đàn của em rồi.

-…

Rốt cuộc chỉ có mình tôi độc thoại. Thiên Cầm đột ngột dừng chân. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Hóa ra đã đến nhà của Thiên Cầm. Cô cúi đầu chào tôi rồi mở cổng rào. Hương ngọc lan quyện với hương tường vi bay vào mũi tôi. Tôi chun mũi hít hít vài cái, cảm giác thật dễ chịu. Hai mùi hương này đều có trên người của Thiên Cầm khiến tôi chất ngất. Căn phòng chợt bừng sáng. Tôi hy vọng Thiên Cầm sẽ kéo rèm ra. Và cô ấy đã làm thật. Rèm cửa được kéo ra một phần tư. Thiên Cầm ngó xuống, nhoẻn cười. Nụ cười xua tan cả bóng đêm đang vây quanh người tôi.

...

Tôi choàng tỉnh bởi mùi trứng rán mẹ làm dưới bếp. Tôi nghĩ mình không tài nào ngủ lại được nữa bèn nhảy phóc xuống giường, quên cả việc xếp chăn gối. Bữa sáng mẹ nấu thực sự rất ngon: trứng với sandwich hoặc có khi là mỳ trộn với xà lách. Tôi quệt bơ lên bánh mì sau đó kẹp trứng và pate vào rồi ăn ngấu nghiến.

- Có thể chiều trời sẽ mưa, con hãy mang ô dự phòng. - Mẹ nói rồi lấy chiếc ô màu xanh nhạt đặt lên bàn.

Vì sáng nay lớp tôi học bắt đầu từ tiết hai nên 8 giờ tôi mới rời khỏi nhà. Vẫn còn một chút thời gian, tôi cắt cỏ ngoài vườn. Trong lúc cắt tôi tìm thấy một nhành cỏ hình trái tim. Không nỡ vứt đi, tôi ép nó vào một quyển sách rồi đón buýt tới trường.

Những giờ học trôi qua rất nhanh. Tầm khoảng 4 giờ 30 phút chiều, bầu trời âm u nhưng tôi đợi hoài không thấy mưa xuống bèn đi đến cửa hàng băng đĩa. Nghe nói Lady Gaga phát hành album mới. Tôi có ý định sẽ mua nhưng trước hết phải xem ví tiền của mình thế nào đã, tháng này tôi chi tiêu khá nhiều, chủ yếu là tiền ủng hộ cho quỹ Nhân Ái ở trường tôi.

"Michael Buble" vừa ngừng, một bản nhạc không lời cất lên ngay sau đó mấy giây. Tôi biết bản này, đó là bản "Serenade" của Mozart. Năm lớp Tám, tôi từng tham gia dàn đồng ca ở trường, vị trí thổi castanet. Tôi chỉ biết thổi mỗi loại ấy còn những nhạc cụ khác, tôi hoàn toàn mù tịt. Vì thế đối với những nghệ sĩ chơi piano, gảy guitar hay kéo vĩ cầm, tôi luôn dành cho họ một sự ngưỡng mộ thật lòng. Cảm giác do chính mình tạo ra âm thanh lúc trầm bổng lúc cao trào có khi lại sâu lắng, sôi nổi thì hẳn là rất tuyệt. Trước đây thế giới của tôi không có vĩ cầm, chỉ có những giai điệu mạnh mẽ của Michael Learns To Rock. Bây giờ những bản nhạc không lời nhẹ nhàng kia lại làm tôi yêu thích một cách khó hiểu.

"Ngay cả mình cũng không thể hiểu mình lại thích nghe người ta chơi vĩ cầm đến vậy."

Tôi chép miệng lắc đầu rồi vòng sang kệ đĩa khác, bắt gặp cô gái chơi vĩ cầm đang ngồi thừ người trên ghế gần cửa sổ, mắt nhắm hờ. Hôm nay cô không mang theo đàn. Nhìn cô ấy có vẻ tập trung, vì bản nhạc mà cửa hàng đang mở chăng? Tôi đứng im, không tiến lên cũng chẳng lùi lại vì tôi sợ đế giày của mình sẽ làm Thiên Cầm giật mình. Nhưng sau cùng thì tôi vẫn khiến cô giật mình vì tiếng chuông tin nhắn.

Thiên Cầm nảy người lên một cái, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện đường đột. Cô khẽ mỉm cười lịch sự. Mưa nhỏ từng hạt ngoằn ngoèo lên tấm kính trong suốt. Mẹ đoán việc hay thật. Ban đầu tôi cứ nghĩ bầu trời xám xịt vậy thôi rồi mây đen sẽ tan. Nhờ có cơn mưa này mà Thiên Cầm đi chung ô với tôi. Đường loang loáng nước, chúng tôi bước thật chậm. Cơn mưa lười biếng cuối mùa rơi từng giọt lộp độp lên dù một cách nhàm chán. Tôi cảm thấy chán ngắt bởi cơn mưa kiểu này, không nhanh cũng không chậm. Nó sẽ mau chóng tạnh thôi.

Thiên Cầm vẫn không nói dẫu chỉ một lời ngắn. Lúc gần về tới nhà, mưa cũng vừa dứt. Thiên Cầm xoay người lại đối diện tôi. Cô rút cây viết mà tôi để ở túi áo, viết vào lòng bàn tay tôi hai chữ cảm ơn rồi bước vô nhà. Trong thâm tâm tôi có một nỗi buồn trào dâng. Tôi nhìn ngôi nhà có dây thường xuân bao quanh rồi nhìn xuống bàn tay mình, có đôi chút ngậm ngùi, lẽ nào… Tôi ngước cổ lên, hướng mắt về phía căn phòng có rèm cửa màu hồng phấn. Dáng vẻ cô gái ngồi thật cô đơn.

Trên bãi cỏ xanh mướt.

Mảnh giấy được chuyền sang tôi.

"Anh thất vọng lắm phải không?"

"Không!" - Tôi viết. - "Anh cũng có những khiếm khuyết, con người không có ai là hoàn hảo cả."

"Anh bị gì?"

"Anh không xác định được phương hướng mỗi lần ra ngoài."

"Đó không phải là khiếm khuyết." - Thiên Cầm chu môi.

"Phải!" - Tôi cố chấp cãi. - "Chỉ cần có khuyết điểm thì sẽ là khiếm khuyết. Anh nói điều này, em đừng cười nhé, đến giờ anh vẫn chưa biết đi xe máy."

Thiên Cầm đọc xong rồi bật cười khúc khích. Tôi không xấu hổ, trong mắt chỉ in đậm nụ cười tỏa nắng kia. Thiên Cầm dùng mảnh giấy mà hai chúng tôi trò chuyện với nhau để xếp thành hạc giấy. Xếp xong cô đặt cánh hạc ra giữa bãi cỏ. Cơn gió thổi qua cuốn cánh hạc bay mất.

Ảnh: i.pinimg.com

Tối thứ bảy, tôi và mẹ đi xem hòa nhạc với sự góp mặt của Thiên Cầm, nghệ sĩ nhỏ tuổi nhất trong đêm ấy. Thiên Cầm biểu diễn hai tiết mục. Tiết mục đầu tiên cô diễn chung với các nghệ sĩ kỳ cựu và nổi tiếng trong dàn nhạc. Tiết mục thứ hai, cô độc diễn với bản "Forever" và nhận được rất nhiều lời khen ngợi và những tràng vỗ tay nồng nhiệt từ phía khán giả. Cuối buổi hòa nhạc, một nghệ sĩ lão làng đã phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ triển vọng cho Thiên Cầm và đoán rằng cô sẽ còn tiến xa hơn nữa trong tương lai.

Phố khuya lặng thinh. Vài ba người hối hả đạp xe về để sum họp cùng người thân, gia đình bên tổ ấm của họ. Tiếng chổi quét sột soạt từ cô lao công. Bầu trời lưa thưa ánh sao nhưng có một ngôi sao tỏa sáng trong tim tôi.

Đánh mất đi thứ này, người ta sẽ tìm thấy thứ khác tốt đẹp hơn. Tôi đã tìm thấy phần ấm áp của cuộc đời mình. Dù chưa từng được nói ngay từ khi còn nhỏ nhưng tôi vẫn thấu hiểu được nỗi lòng của Thiên Cầm qua từng nốt nhạc du dương. Vào khoảnh khắc Thiên Cầm tỏa ánh hào quang trên sân khấu cũng là khi bao vết thương trong tôi đã lành. Ngày mai khi tia nắng đầu tiên rọi vào phòng đánh thức tôi dậy, tôi sẽ nhắn tin cho Thiên Cầm để bắt đầu một mối quan hệ lâu dài và bền vững. Tôi nghĩ cô cũng đã sẵn sàng.

Đường mờ tối, bóng tôi và bóng Thiên Cầm làm một. Chúng tôi cứ thế nắm chặt tay nhau, bước thẳng bỏ lại sau lưng tiếng lá khô xào xạc vang lên giữa con đường tĩnh mịch.

Tác giả: Quách Thái Di

Tin mới trong ngày