Đường phố Hà Nội sáng sớm đã đông người. Hòa đứng lặng im ở một bên đường, nhìn sang phía đối diện. Ở đó, đằng sau dòng người qua lại như mắc cửi, có một chàng trai cũng đang lặng im như cô vậy, cao dong dỏng, dáng người hơi đậm nhưng rất có phong thái, đôi mắt sâu thăm thẳm mà dù có đứng xa đến mấy Hòa cũng nhận ra. Là Hải Anh đấy. Là chàng trai đầu tiên Hòa đã yêu. Anh đang nhìn thẳng vào cô, đầy xúc động.
Hòa gặp Hải Anh như thế nào nhỉ? Hồi đó, mới chân ướt chân ráo vào lớp mười, Hòa đã được đề cử vào ban chấp hành đoàn trường và đến hôm Đại hội thì nhận được phiếu bầu cao gần nhất danh sách. Hòa không xinh đẹp mĩ miều, nhưng nụ cười có duyên, lại hòa đồng, thân thiện, năng động, sôi nổi nên được lòng cả thầy cô và bạn bè. Cô đã luôn nghĩ rằng cái duyên của mình không ai có được. Nhưng trong trường trung học năm ấy, Hòa vẫn đứng sau một người: Hải Anh, hơn cô một tuổi. Anh chàng có duyên hơn cô nữa. Giỏi ăn nói, giỏi lấy lòng mọi người, giọng hát êm và ngọt như suối chảy, hài hước, dí dỏm ở mức độ vừa phải, đủ để khiến người ta phải bật cười mà không cảm thấy quá lố. Anh hơn cô còn ở điểm học giỏi. Anh ở đội tuyển quốc gia môn tiếng Pháp, còn Hòa chỉ ở mức độ học sinh trung bình khá thôi.
Những năm tháng ấy trôi qua đẹp như mộng. Ban đầu, Hòa có cảm giác giữa mình với Hải Anh có một khoảng cách vô hình, khoảng cách giữa kẻ thứ nhất và kẻ thứ hai. Trong mọi công việc của Đoàn trường, Hòa đều tự thấy lép vế trước anh – một thứ cảm xúc khá là khó chịu đối với đứa vốn luôn đứng đầu ở các hoạt động tập thể như cô. Thế rồi năm Hòa lên mười một và Hải Anh mười hai, mọi thứ đổi khác. Hai đứa được giao cùng viết kịch bản cho vở kịch sẽ diễn vào hôm Đại hội Đoàn trường. Trao đổi, thảo luận, cãi cọ, trêu chọc, cười đùa. Hai đứa dần thân nhau hơn. Và rồi Hòa bỗng nhận ra tại sao anh chàng này lại được nhiều người yêu mến đến vậy. Anh gây được thiện cảm với người đối diện, bất kể họ có khó tính đến mức nào. Hòa ngồi suy nghĩ kịch bản, chốc chốc lại liếc sang anh, bỗng thấy trái tim mình đập mạnh.
Cô đã yêu Hải Anh như thế. Giản đơn và dĩ nhiên như mùa thu thì nhiều nắng, dịu dàng như một cơn mưa đầu mùa, êm ái như làn gió thổi vi vu ngày đêm ở sân vận động. Hồi đó, Hòa thường ngồi ở sân vận động của trường từ lúc tan học đến tận tối mịt mới về, bởi vì nhà anh ở gần đó, và cũng bởi anh thường qua đó để tập đá bóng. Hòa thích tham gia hoạt động tập thể, nhưng cô cũng khá lười đạp xe, những hôm thứ bảy, chủ nhật tập văn nghệ, cô thường kiếm cớ nghỉ ở nhà, chỉ đi tập vào các ngày trong tuần vì “đằng nào cũng phải đạp xe đi học”. Thế mà bấy giờ, cô chăm chỉ tập văn nghệ lạ, những ngày nghỉ cũng hăng hái tham gia, thậm chí còn đến sớm. Hải Anh cũng đến khá sớm. Hai đứa có chút thời gian ngồi với nhau, trò chuyện vài thứ vu vơ về trường lớp, thầy cô, bè bạn. Và rồi anh hát. Lúc tập văn nghệ, không micro và loa đài, không nhạc đệm, giọng Hải Anh nghe mới thật nổi bật. Hòa thích giọng hát ấy: mộc mạc, chân thành, nhiều cảm xúc như chính con người anh. Anh hát “Phố” của Đinh Mạnh Ninh mượt lắm, đi vào lòng người lắm. Hay là chỉ đi vào lòng Hòa thôi, cái ấy Hòa không biết...
“Từng chiều theo em trên con phố quen,
Thấy gió mang theo mùi hương tóc thề.
Một hạt mưa rơi cho vơi nỗi nhớ,
Khi trống tan trường từng tà áo bay...”
Hải Anh là Cự Giải ấm áp. Hòa là Ma Kết. Ma Kết vốn lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng Hòa hình như là một đứa Ma Kết đột biến gen. Hòa vốn không tin lắm vào những trò chiêm tinh, thế mà từ khi thích Hải Anh, cô lùng sục khắp trên mạng những trang viết về tình yêu Cự Giải – Ma Kết, về chuyện có hợp nhau không, chuyện Cự Giải tính tình như thế nào, thích những gì, thích mẫu người ra sao... Mùa thu ấy cứ trôi qua như thế, trôi qua với những xúc cảm tươi mới, lạ lùng, lần đầu tiên xuất hiện trong tuổi thanh xuân của cô gái Minh Hòa. Hòa thích anh lắm, thích đến mức mỗi sáng đều kiếm cớ lăng xăng chạy qua cửa lớp 12 chuyên Pháp để nhìn anh một cái, thích đến mức mỗi chiều đều ở lại thật lâu xem anh tập bóng hay chỉ đơn giản là đứng đó chỉ huy đội bóng nữ của lớp anh, thích đến mức mỗi đêm dù buồn ngủ vẫn cố thức để nhắn tin với anh, vài cái tin ngắn ngủi thôi, vì cô biết anh đang phải ôn thi học sinh giỏi quốc gia, rất vất vả, mệt mỏi và cần người tâm sự. Tình yêu đầu đời của Hòa dịu êm như nắng sớm chảy tràn trên sân trường, ngây ngô và khờ dại, trong sạch và hồn nhiên, dịu mát mà mãnh liệt. Hòa yêu anh, ngày càng nhiều, đến mức một ngày không được gặp thì thấy nhớ da diết, mà được gặp rồi thì cười hớn hở cả buổi không thôi. Hòa yêu anh, tưởng như yêu hơi thở. Ai bảo tình yêu học trò chỉ là cơn gió thoảng qua? Hòa không đồng ý. Cô đã yêu anh từ hồi còn học cấp ba, cho đến tận bây giờ, tình yêu ấy vẫn ngạo mạn, hiên ngang ngự trị trong trái tim cô như một bức tượng sừng sững không thể phá bỏ.
“Để bên anh em mơ ước,
Để anh vu vơ câu hát,
Để tay trong tay ta mãi ấm áp từng giờ có nhau.
Để mưa thôi rơi ướt vai,
Để nắng lên trong mắt ai,
Đừng cho chông chênh giấc mơ có anh và em...”
Hải Anh không yêu Hòa. Anh yêu Di. Hòa đã luôn luôn nuối tiếc chuyện này. Khi Hòa lớp mười và anh lớp mười một, cô không thích anh. Khi Hòa bước vào năm lớp mười một và anh lớp mười hai, khi cô bắt đầu cảm thấy mình đã yêu anh lắm rồi, thì Di xuất hiện. Di học lớp mười chuyên Văn. Hòa nghĩ, giá như cô thích anh sớm hơn, có lẽ Di đã không thể chen chân vào câu chuyện của hai người. Bởi vì Hòa biết, bằng thứ linh cảm đặc biệt của một đứa con gái, rằng Hải Anh cũng có chút để ý đến Hòa.
Nhưng Di lại xuất hiện thật đúng lúc. Mà đứng trước một cô gái như Di, các chàng trai thật khó để không rung động: làn da trắng muốt, mái tóc đen dài tự nhiên, đôi mắt to tròn, khuôn mặt bầu bầu dễ thương, đôi môi trái tim căng mọng. Di đẹp, cái đẹp trong veo của đứa con gái mới lớn, cái đẹp mà bất cứ ai cũng ao ước có được. Tính Di rất vô tư. Nàng nghịch ngợm như con trai, không kiêng dè ai. Nàng có cái vẻ bất cần, hoang dã, phóng khoáng, hồn nhiên, tâm hồn nàng trong sạch và cao thượng như hoa cỏ. Di thu hút mọi ánh nhìn bằng vẻ đẹp vô tư ấy. Di giết chết trái tim bao nhiêu chàng trai vừa chớm mười bảy, mười tám.
Hải Anh và Di là một cặp thật đẹp đôi. Một cặp trai tài gái sắc, được mệnh danh là kim đồng ngọc nữ của trường. Hòa trở thành kẻ bị gạt ra ngoài lề. Cô ném tung những mộng tưởng về việc Hải Anh cũng thích mình qua cửa sổ, Cô chỉ muốn ném hết đi tất cả những yêu thương chân thành cô dành cho anh mà không được.
Hòa yêu anh, yêu nhiều lắm, ngay cả khi anh đã thuộc về người khác, Hòa vẫn không ngừng dõi theo anh, vẫn đứng trên ban công tầng hai thật nhiều gió mỗi buổi sáng để tìm kiếm dáng người cao cao lướt qua sân trường giữa hàng ngàn dáng người đang đổ vào ào ào từ ngoài cổng. Hòa yêu anh, yêu đến mức cô đã khóc thật nhiều, khóc suốt đêm, mắt thâm quầng, sưng húp. Hòa không thiết gì chuyện hoạt động tập thể, văn nghệ văn gừng nữa. Cô trốn tránh. Cô ghét phải gặp mặt Hải Anh, vì những khi cô nhìn vào mắt anh, tình yêu lại trỗi dậy, cuồn cuộn như thể chưa bao giờ tuyệt vọng, và cô lại muốn khóc. Sau này, không còn thức đêm khóc nữa, thì Hòa lại mơ, những giấc mơ thật dài nhưng đứt đoạn. Có khi mơ Hòa là Di, tóc dài, da trắng, môi đỏ, xinh đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ, sánh bước bên chàng hoàng tử là Hải Anh. Có khi mơ mình tỏ tình với anh, thấy anh ngạc nhiên và rồi mừng rỡ gật đầu, nói rằng đã chờ đợi điều này từ lâu lắm. Có khi mơ mình được anh ôm vào lòng, một cái ôm nhẹ thôi nhưng hơi ấm còn vấn vương mãi không thôi.
Có khi mơ, Hòa và Di đứng bên cạnh nhau, Hải Anh trước mặt. Anh chọn Hòa, bỏ qua Di.
Hòa biết điều đó không thể xảy ra, nhưng cô vẫn khao khát một phép màu. Cô vẫn nghĩ rằng, biết đâu sau này hai người chia tay, cô sẽ có một cơ hội. Hòa chờ đợi, cầu nguyện ngày đêm, nhưng chàng trai ấy luôn luôn say đắm Di như say một thứ rượu ngọt ngào quyến rũ. Trong suốt những cuộc chuyện trò với bạn bè, hay những tin nhắn bất tận mỗi đêm anh nhắn cho Hòa, anh chỉ luôn kể về Di - nàng đẹp như thế nào, nàng hồn nhiên dễ thương ra sao, nàng ân cần đến mức nào…
Một ngày nhiều nắng, Hòa chạm mặt Di ở sân vận động. Cô vốn cứ tưởng rằng chỉ có mình cô mới thích cái trò đến trường từ sáng sớm tinh mơ, khi không có ai, để tản bộ ở sân vận động, tìm lại những mảnh kí ức đã vỡ vụn. Ở chỗ này, Hải Anh thường đứng để hướng dẫn đội bóng nữ lớp anh tập luyện. Ở chỗ kia, Hải Anh thường ngồi nghỉ và chuyện trò với đám bạn thân. Ở chỗ nọ, Hải Anh lặng im, cô độc dưới cơn mưa, nghe nhạc, vu vơ hát một bản tình ca thật buồn vào cái ngày anh tỏ tình với Di lần đầu tiên và bị nàng từ chối - dĩ nhiên, lúc đó nàng chỉ làm cao vậy thôi. Anh không hề biết rằng có một cô gái khác cũng đứng dưới mưa, cũng nghe nhạc, lẩm nhẩm theo bài hát của anh, và nhìn anh không rời mắt.
Di đứng trước mặt Hòa, xinh đẹp, ngạo nghễ đến chói mắt. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Hòa dường như vỡ tan trong vô vàn xúc cảm. Di mỉm cười cất lời chào Hòa, xã giao nhưng thân thiện.
Và không cần biết rằng mình đang ở trường học, Hòa bất ngờ lao vào Di như con thiêu thân. Cô đấm Di một cái thật mạnh, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn hằn lên vệt đỏ khiến cô cảm thấy thỏa mãn đến không ngờ. Đè nghiến Di xuống nền bê tông cứng lạnh băng, Hòa tiếp tục đánh, đánh như thể trút hết tất cả những uất ức, mệt mỏi, đau đớn, tuyệt vọng vào cô gái đang nằm kia. Lạ thay, Di không hề kêu lên một tiếng nào. Nàng co rúm người lại, ôm đầu, nhưng đôi mắt kiên định. Nàng không gào thét, không khóc lóc van xin, cũng không đánh trả. Nàng để cho Hòa đánh mình đến mệt lử thì thôi.
Hòa nhảy bật khỏi Di sau khi đã thỏa mãn cơn tức giận. Cô ngồi bệt xuống đất, ngơ ngẩn nhìn Di trước mặt, tả tơi, bầm dập. Mãi sau, cô mới lên tiếng, giọng run run:
- Tại sao không đánh lại?
- Vì em biết chị ghét em. - Di nói, bình thản, nhưng câu ấy khiến Hòa muốn khóc.
- Tại sao biết?
- Vì ánh mắt của chị. - Di gượng ngồi dậy, phủi quần áo. - Khi chị nhìn Hải Anh. Chắc hẳn chị thích anh ấy còn nhiều hơn em.
Đến lúc này thì Hòa không thể kìm được nữa, cô òa lên khóc như một đứa trẻ. Di không nói câu nào, có lẽ nàng đang nghĩ rằng vỗ về an ủi tình địch của mình thì nghe thật giả tạo. Những hành động của Di khiến cho Hòa thảng thốt nhận ra, bấy lâu nay, Hòa vẫn không thể có thiện cảm với Di được, cô vẫn tìm kiếm những điểm khiến người ta dễ ghét ở nàng. Nhưng thật khó, bởi người ta nói về Di rất đúng: trong sạch, thẳng thắn, phóng khoáng, cao thượng. Một tâm hồn đẹp như hoa cỏ.
Trường bắt đầu đông người. Học sinh túm tụm ở cách đó khoảng chục mét, xì xào bàn tán, chỉ trỏ, nhưng không ai dám đến gần, có lẽ vì ai cũng thấy rõ ràng rằng trận chiến đã kết thúc. Rồi một lúc, Hải Anh đến. Anh bàng hoàng và lo lắng, chạy như bay vào giữa hai cô gái. Anh dìu Di đứng dậy. Thế rồi anh quay sang, nhìn Hòa. Ánh mắt ấy, Hòa không bao giờ quên được.
Đó không phải ánh mắt giận dữ, trách móc, căm ghét như Hòa đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận. Cũng không phải ánh mắt thất vọng như đáng ra phải thế, vì Hòa trong mắt Hải Anh là một cô em gái thân thiết, một cô bạn tâm giao hiểu chuyện và rất dễ tâm sự. Trái với tất cả những gì Hòa tưởng tượng, anh đã dành cho cô ánh mắt thật thương tâm. Day dứt, bối rối, nuối tiếc, buồn bã. Ánh mắt đó nói cho Hòa biết rằng Hải Anh thực sự đã từng để ý đến cô, chỉ có điều Di đến thật đúng lúc và chiếm trọn trái tim anh, không để cho cô kịp làm bất cứ điều gì cả. Rằng Hải Anh đã lựa chọn Di giữa hai người con gái mà anh rung động. Trước khi đưa Di về phòng y tế, anh còn khẽ thì thầm:
- Hòa à, xin lỗi em. Vì tất cả.
Và ánh mắt anh rời khỏi Hòa để dừng lại trên đôi mắt Di, đầy yêu thương, lo lắng. Khoảnh khắc đó, anh đã giết chết mọi hi vọng trong Hòa.
Sau hôm đó, Hòa bị đình chỉ học, bị loại khỏi ban chấp hành đoàn trường, cũng không còn là bí thư của lớp nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc Hòa ít chạm mặt Hải Anh hơn. Đối với cô, đó vừa là nỗi đau vừa là một sự may mắn. Đã bao nhiêu lần cô thầm nghĩ, giá như lúc đó Hải Anh trách mắng cô, nổi giận với cô, thậm chí đánh cô, thì có lẽ cô đã chấm dứt được tình cảm mình dành cho anh. Thật đau đớn, anh lại thấu hiểu cô, thông cảm cho hành động bồng bột của cô. Anh khiến cô không thể nào thoát ra khỏi mối tình đơn phương đáng buồn ấy. Anh khiến cô càng thêm yêu anh, yêu dai dẳng cho đến tận bây giờ, khi mỗi đứa mỗi con đường.
Hòa đã là học sinh năm cuối đại học. Hải Anh đã đi làm. Anh và Di cũng đã chia tay, Di bây giờ không biết ở đâu, làm gì. Thời gian trôi nhanh, tất cả mờ nhòa đi như một giấc mộng. Những điều đã xảy ra, những kỉ niệm, đều nhàn nhạt trong miền kí ức, không còn rõ ràng nữa. Chỉ có sự rung động mãnh liệt trong sâu thẳm con tim khi Hòa nhìn vào mắt Hải Anh vẫn không hề thay đổi, dù đã trải qua từng ấy năm. Hòa vẫn yêu anh, yêu đến chết đi sống lại.
Hôm nay Hòa ngồi cạnh Hải Anh, cùng ôn lại những kỉ niệm ngày cũ. Gặp lại nhau như hai người bạn, Hòa không biết nên vui hay nên buồn. Bất giác cô khẽ gọi:
- Hải Anh?
- Ừ? - Anh đáp, dịu dàng.
- Cho em dựa vào vai anh chút nhé?
- Ừ.
Cả hai đều biết, một cái dựa vai quan trọng với Hòa như thế nào. Có một ngày sau khi Đại hội Đoàn trường kết thúc, vì không thể từ chối, mười học sinh trong ban chấp hành Đoàn trường đều phải đi liên hoan với các thầy cô giáo. Lẽ dĩ nhiên, có tiết mục uống rượu. Hôm đó Hòa không say, nhưng thấm mệt. Lúc về, ngồi cùng một chiếc taxi, cô đã dựa vào vai Hải Anh. Ấm áp, say mê, yên bình, êm ái. Hòa đã có nụ hôn đầu với một anh chàng năm cô vừa vào đại học, dư vị của nụ hôn đó ra sao, đến giờ cô không thể nhớ nổi. Nhưng thật lạ, lần đầu tiên dựa vai một người khác giới không phải cha mình ấy, lần đầu tiên từ rất xa xôi ấy, lại khắc tạc rất lâu trong tâm trí cô. Những rung động trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó thôi, cô chưa bao giờ quên được.
Cũng như tình yêu đơn phương cô dành cho anh.
2015.
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX