Bản năng diệu kỳ
Kha Thụy Oanh 10/09/2017 07:00 PM
Và khi làm được điều tuyệt vời này, tôi mới hiểu một điều: Tôi là con của bố mẹ không phải từ huyết thống mà từ trái tim.

Bố mẹ của tôi gặp nhau tại Úc khi cả hai đang du học. Cả hai đã quyết định kết hôn, rồi vừa học, vừa làm để chăm sóc gia đình nhỏ của mình. Nhưng mọi việc không tốt đẹp như bố mẹ tôi luôn ao ước.

Năm tôi lên bốn, bố mẹ tôi cùng mất trong một vụ tai nạn ở Úc. Vì bố tôi là trẻ mồ côi, còn ông bà ngoại của tôi đã mất cách đó hai năm nên không còn một người họ hàng nào ở Việt Nam có thể chăm sóc tôi. Trước khi mất, bố mẹ tôi đã giao tôi cho những người bạn thân nhất - là bố mẹ của tôi bây giờ. Không lâu sau đó cả gia đình tôi về nước.

Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ rằng bố mẹ tôi bây giờ chỉ là bố mẹ nuôi. Nhưng có một điều vô hình nào đó cứ ở giữa ngăn cách tôi và bố mẹ. Đó là những kí ức lờ mờ về bố mẹ ruột của tôi trước kia. Đó là những giây phút nhìn thấy bố mẹ và cu Bun - em trai tôi ở bên nhau. Đó là những khi cả nhà ra ngoài cùng nhau, bắt gặp những cái nhìn đầy thắc mắc của những người xung quanh vì tôi nhìn chẳng giống bố mẹ chút nào. Chúng như nhắc nhở tôi: Tôi không hoàn toàn thuộc về gia đình mình đang sống. Mặc dù bố mẹ rất quan tâm tôi và đối xử với tôi rất công bằng trong tất cả mọi việc: Họp mặt gia đình, vui chơi, đi du lịch hay quà cáp gì đó của tôi và Bun đều như nhau. Nhưng những suy nghĩ của một chàng trai 17 tuổi vẫn khiến tôi hoài nghi về hai tiếng "gia đình" mà tôi đón nhận lâu nay.

Gần đây, bố mẹ có chuyện gì đó. Hai người không còn bông đùa hay cùng nhau pha trò trong bữa cơm như trước đây. Đôi lúc tôi để ý thấy mẹ nhìn tôi hay cu Bun rồi thở dài. Thỉnh thoảng bố lại sang phòng tôi ngủ, tôi hỏi, bố nói là muốn xử lý đống bài tập với tôi. Nhưng tôi biết bố mẹ đang cố giấu một chuyện gì đó.

Ảnh: i.pinimg.com

Thầy giáo có việc bận nên tôi được về sớm hơn thường lệ. Về đến nhà, tôi thấy cửa đã mở. Khi đi qua phòng bố mẹ tôi nghe thấy những tiếng cãi vã, những lời lẽ gay gắt của mẹ, những lời thuyết phục yếu ớt của bố. Qua tất cả những gì nghe được, tôi đã hiểu nguyên nhân những thay đổi của bố mẹ gần đây. Hóa ra, bố tôi ngoại tình. Mẹ đã biết tất cả. Tuy bố nói rằng bố đã cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia và mong mẹ tha thứ, nhưng mẹ nói có lẽ bố mẹ nên chia tay. Mẹ không thể chịu đựng được sự phản bội từ chính người mà mẹ tin tưởng nhất.

Cố giữ cho chân mình không khuỵ xuống, tôi nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà. Lặng lẽ ra sân bóng sau thư viện ngồi, tôi cứ nghĩ mãi về những điều đã nghe. Mẹ là người rất quyết đoán, mẹ đã định làm gì thì xưa nay không ai cản được. Hơn nữa, mẹ rất ghét dối trá, mẹ luôn dạy tôi và cu Bun không được nối dối, dù sự thật có làm người ta đau lòng đi nữa. Lần này bố lừa dối mẹ như vậy, mẹ làm sao chịu đựng được. Mẹ sẽ không tha thứ cho bố và bố mẹ sẽ ly hôn ư? Nghĩ đến đây, nước mắt tôi tự dưng cứ chảy ra. Đã có lúc tôi hoài nghi đây có phải là gia đình thật sự của tôi không? Hay bố mẹ đã mất mới là gia đình thật sự của tôi? Nhưng giờ đây khi sắp mất đi gia đình, tôi thấy như lồng ngực bị ai đó bóp chặt, sắp vỡ vụn ra. Gần tối tôi mới về nhà, khi bố mẹ hỏi, tôi chỉ trả lời qua loa là thầy giáo bảo cả lớp ở lại làm thêm bài tập nên về muộn. Bố mẹ tin ngay và không hỏi gì thêm. Tôi nói là đã ăn cùng mấy đứa bạn và xin phép lên phòng học bài nhưng cả buổi tối tôi chẳng học được gì. Cả đêm tôi thức trắng.

Sáng nay, lúc cả nhà ăn sáng, cu Bun mải nghịch nên làm vỡ cốc sữa. Bố quát lên với nó. Mẹ lại quát lên với bố, giọng còn gay gắt hơn:

- Sao anh lại nổi nóng với con? Anh còn đánh mất nhiều thứ ghê gớm hơn trăm lần đấy!

Tiếp đó là tiếng bố dường như muốn hét lên:

- Em thôi đi được không, các con đang ngồi cả đây mà!

Mẹ im lặng. Nhưng tôi thấy cả người mẹ đang gồng cứng lên để nén cơn giận dữ. Nhìn thấy những cảnh đó, cu Bun sợ quá khóc thét lên. Tôi chẳng còn đủ bình tĩnh để dỗ dành em như mọi lần, chỉ cố đứng sao cho vững hay cố để không oà khóc lên như nó. Nhìn thấy đôi mắt ầng ậc nước của Bun và đôi mắt đầy sợ hãi của tôi lúc đó, mẹ bỗng dịu lại:

- Không có gì đâu, bố mẹ chỉ to tiếng chút thôi. Hai đứa đi học nhanh lên không muộn.

Cu Bun dường như tin những lời mẹ nói lúc nãy là thật nên bình thản đi học như mọi hôm. Còn tôi, tôi đã biết mọi chuyện nên không bình thản như em được. Nhìn nó tôi nén tiếng thở dài.

Đợi cả nhà ăn tối xong, bố tôi có một thông báo:

- Hai anh em đều nghỉ hè cả rồi, nên bố mẹ sẽ cho hai đứa vào Nam chơi với ông bà nội, ông bà nhớ hai đứa lắm đấy!

- Bố mẹ sẽ đi cùng bọn con chứ? - Tôi vội hỏi.

- Không, bố mẹ còn nhiều công việc phải giải quyết ngay nên hai đứa sẽ đi một mình. Con yên tâm, xuống sân bay ông bà và chú Nam sẽ đón các con ngay.

Sợ tôi hỏi thêm điều gì, bố liền bảo hai đứa lên phòng. Tự nhiên cu Bun đẩy cửa bước vào. Nó hỏi tôi đầy nghiêm trọng:

- Anh ơi, có phải bố mẹ mình sắp bỏ nhau không hả anh?

Tôi giật mình trước câu hỏi của em, chẳng lẽ nó đã nghe được chuyện gì từ bố mẹ ư? Tôi nhẹ nhàng hỏi em, tránh cho nó nghi ngờ gì thêm:

- Sao Bun lại hỏi thế? Bun nghe thấy bố mẹ nói thế à?

- Không! Bạn Minh lớp em bảo tự nhiên bố mẹ bạn ấy cũng cãi nhau rồi bạn ấy được sang nhà ông bà ngoại chơi mấy ngày liền. Khi về bố mẹ bạn ấy bỏ nhau rồi, chẳng thấy bố về nhà nữa. - Cu Bun ngây thơ trả lời.

Tôi vội xoa đầu em, trấn an nó:

- Người lớn không phải ai cãi nhau cũng bỏ nhau đâu. Bun đừng lo, bố mẹ không bỏ nhau đâu, chỉ giận nhau một tí thôi. Chẳng phải hôm trước Bun bảo muốn vào Sài Gòn với ông bà nội để đi tàu lượn siêu tốc còn gì. Bây giờ được đi chơi Bun không thích hả?

Nhắc đến chuyện đi chơi, Bun hớn hở hẳn ra, chẳng còn hỏi thêm gì chuyện của bố mẹ nữa. Khi Bun ra ngoài, tôi khẽ nhìn theo nó thở dài, chắc thằng bé sẽ buồn lắm nếu biết bố mẹ chia tay, có thể không bằng những gì tôi đã trải qua trước kia nhưng đó cũng sẽ là một cảm giác rất khó chịu. Nhất định tôi sẽ phải làm gì đó. Tôi không thể mất gia đình một lần nữa được. Trước kia khi mất bố mẹ, tôi có bố mẹ tôi bây giờ và cả Bun nữa, nhưng lần này nếu mất gia đình này tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Cả nhà đang ăn sáng, tôi lên tiếng xin phép bố mẹ về chuyện sẽ không vào Nam cùng cu Bun mà sẽ ở nhà để đi tình nguyện cùng Đoàn trường. Mẹ không đồng ý, nên cản ngay:

- Con cứ vào thăm ông bà trước, rồi về đi tình nguyện cũng được, không thì hoãn lần sau con ạ!

- Đây là đợt cuối cùng rồi mẹ à. Hơn nữa, đợt tình nguyện này rất cần thiết cho thư xin học bổng của con năm sau. Con chỉ đi trong khoảng hơn một tuần thôi.

- Nếu đã vậy thì em để con đi đi. Còn Bun anh sẽ cho nó đi cùng mấy đồng nghiệp ở cơ quan anh vào đó du lịch. Em đừng lo. - Bố chậm rãi nói.

Mẹ lưỡng lự một chút rồi gật đầu. Hôm nay Bun sẽ vào Nam, tôi cũng sửa soạn đồ đạc rồi đến trường cùng mẹ để chuẩn bị đi tình nguyện. Nhưng thực ra chẳng có chuyến đi nào dài một tuần như tôi nói cả. Đây chỉ là một đợt tình nguyện kéo dài 2 ngày ở ngoại thành. Tôi chỉ nói vậy vì biết rằng sau khi anh em tôi đi, mẹ cũng ra khỏi nhà, thu dọn đồ đạc đến trang trại của ông bà ngoại ở Hòa Bình. Mẹ nói với bố cần có một nơi yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện. Và tôi cũng cần một khoảng thời gian để thay đổi quyết định của mẹ.

Mẹ đã cùng ông bà ngoại sống ở đây từ nhỏ. Nhưng cách đây vài năm, ông bà đã chuyển về thành phố vì sức khoẻ không cho phép ông bà ở lại đây. Khu trang trại này được thuê người chăm sóc. Nhưng họ thường ở căn nhà nhỏ ngoài vườn để tiện trông coi mọi thứ, còn căn nhà cũ trước kia bỏ không, thỉnh thoảng có người đến dọn dẹp lại. Đúng là một nơi yên tĩnh để suy nghĩ.

Xong đợt tình nguyện, tôi đón xe lên Hòa Bình. Đến nơi, tôi thấy bố ra về với vẻ rất buồn bã. Chắc bố đã đến thuyết phục mẹ nhưng thất bại. Cũng may là bố không nhìn thấy tôi. Vào đến nhà nhưng tôi không thấy mẹ, chắc mẹ vừa mới đi đâu đó. Bếp núc lạnh tanh, trên bàn chỉ có vài gói mỳ tôm. Mẹ là người không thích nấu nướng, thường ngày mẹ nấu ăn là vì mấy bố con thôi. Nếu có ở nhà một mình, mẹ lại ăn mỳ. Tôi biết vậy nên trước khi đến tôi đã đi chợ mua một ít thức ăn. Tôi sẽ làm món đậu xào và canh trứng mà mẹ thích. Cơm vừa nấu xong thì mẹ về. Nhìn thấy tôi, mẹ sững lại không nói nổi một lời nào. Còn tôi thì cố tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra:

- Mẹ về rồi à! Mẹ vào rửa tay rồi ra ăn cơm, con đói quá rồi!

Không biết vì bất ngờ hay vì không muốn tôi thất vọng nên mẹ vẫn ngồi vào bàn ăn cơm như bình thường. Mãi tới khi hai mẹ con ngồi ăn hoa quả mẹ mới khẽ hỏi tôi:

- Con biết hết mọi chuyện rồi hả Huy?

Tôi chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Mẹ chẳng nói gì, chỉ đưa tay lên vuốt má tôi như hồi còn nhỏ. Tôi quay sang nhìn mẹ và khẽ giật mình. Mới có mấy ngày sao mẹ có thể gầy nhanh đến vậy. Hai mắt thâm quầng, nặng trĩu, làn da xanh tái nhợt nhạt. Chắc mẹ đã nghĩ ngợi rất nhiều, dằn vặt rất nhiều. Chắc mẹ biết tôi lên đây để làm gì. Nếu bây giờ, tôi lại thuyết phục mẹ tha thứ cho bố có phải là làm mẹ mệt mỏi thêm không? Nghĩ vậy tôi nhìn mẹ, mỉm cười, khẽ nói:

- Con lên đây để chăm sóc mẹ thôi! Mẹ cứ làm gì tuỳ thích, con sẽ lo phần cơm nước!

Suốt mấy ngày, hai mẹ con cùng nhau đi chơi loanh quanh đây đó, rồi lên đồi hái măng, hái dứa. Sau một ngày mệt nhoài, ăn cơm xong tôi ra ngoài hiên ngồi, chợt mẹ lại gần đưa cho tôi một lon bia. Bất ngờ, tôi chẳng biết làm gì, chỉ ngồi thừ ra nhìn mẹ. Bỗng mẹ bật cười:

- Con uống đi! Để cho mát hay để lấy can đảm thì tuỳ. Bố con cũng uống rượu từ năm 17 tuổi đấy!

- Thật không ạ?

- Thật! Nhưng không phải là bố Phúc, mà là bố Hoàng - bố đẻ của con. Trong một lần đi chơi bố con đã kể với mẹ. Nói thật mẹ đã thích bố con rất nhiều trước khi gặp bố Phúc. Nhưng bố con không thích mẹ mà thích mẹ của con. Mẹ đã giấu tình cảm của mình ở trong lòng và chúc phúc cho hai người. Khi bố mẹ con mất, mẹ đã nhận nuôi con vì mẹ mong làm được gì đó cho người mẹ từng yêu. Lúc đó, cũng là lúc mẹ nhận lời cưới bố Phúc, một phần vì yêu một phần vì muốn con có một gia đình trọn vẹn, một người bố yêu thương con. Mẹ nghĩ rằng luôn có cách để yêu thương hai người một lúc mà không làm cho ai tổn thương, nên mẹ đã rất buồn khi biết bố con phản bội mẹ. Mẹ đã suy nghĩ rất nhiều về việc ly hôn vì mẹ sợ các con bị tổn thương, nhất là con. Con đã mất gia đình một lần rồi, sao mẹ có thể để con mất gia đình lần thứ hai được. Mẹ biết con luôn nghĩ về bố mẹ đẻ và giữ một khoảng cách nhỏ với bố mẹ. Nhưng dù ai có nói gì đi nữa con vẫn là con của mẹ. Nhờ có con mà mẹ đã quyết định lấy bố mà không còn do dự, không chỉ mẹ mang gia đình đến cho con mà con mới là người đem gia đình đến cho mẹ. Vì vậy con mãi là con trai của mẹ.

Ảnh: cssalberta.ca

Nghe những lời đó của mẹ, nước mắt tôi chảy dài. Tôi nhìn vào mắt mẹ, nói thật chậm:

- Lúc đầu con lên đây định khuyên mẹ về nhà. Nhưng giờ con biết gia đình của con chỉ cần có mẹ là đủ, mẹ đã suy nghĩ cho con một lần rồi, lần này mẹ hãy suy nghĩ cho mình.

Mẹ chẳng nói gì chỉ khẽ ôm tôi vào lòng. Sáng nay, vừa thức dậy tôi đã thấy hành lý của hai mẹ con được thu dọn sẵn sàng. Mẹ giục tôi ăn sáng nhanh để còn chuẩn bị về nhà. Mãi đến khi ngồi trên xe, mẹ mới giải thích cho tôi về quyết định của mình:

- Khi nhìn vào mắt con, mẹ biết là con muốn mẹ về nhà. Nhưng con đã nghĩ cho mẹ trước khi nghĩ cho bản thân mình. Cảm ơn con! Mẹ cũng muốn cho bố con thêm một cơ hội. Khi đã gắn bó với một điều gì đó quá lâu, từ bỏ quả thật không dễ dàng.

Mẹ nhẹ nhàng để đầu tôi ngả vào vai mẹ. Thật nhẹ nhàng! Lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày qua, tôi thấy lòng mình thật thanh thản. Sau một giấc ngủ dài, hai mẹ con đã về đến nhà. Bố đã rất bất ngờ khi nhìn thấy mẹ. Khi đi ngang qua phòng bố mẹ, tôi đã nghe thấy giọng bố ngập ngừng:

- Cảm ơn em!

- Người mà anh nên cảm ơn là Huy. Thằng bé đã lên đó và làm cho em thấy mình cần phải về nhà. - Mẹ nhẹ nhàng trả lời.

Khi xuống dưới phòng khách, nhìn thấy tôi, bố vỗ vai tôi nói khẽ:

- Cảm ơn con, con trai, vì con đã mang mẹ về nhà!

Có lẽ phải đợi một thời gian nữa bố mẹ mới có thể trở lại như trước kia. Nhưng không sao cả, yêu thương hay tha thứ đều cần thời gian. Tôi từng nghe nói rằng: "Hàn gắn cha mẹ là bản năng kì diệu của con cái". Và khi làm được điều tuyệt vời này, tôi mới hiểu một điều: Tôi là con của bố mẹ không phải từ huyết thống mà từ trái tim.

Theo: Truyenngan.com.vn

Tác giả: Kha Thụy Oanh

Tin mới trong ngày