Cậu ấy. Anh.
Thảo Nguyên 05/24/2017 07:00 PM
Và tôi biết mình cũng yêu anh. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi muốn chạy về nhà ngay lập tức và sà vào lòng anh, để anh ôm trọn vẹn mình bằng đôi cánh tay vững chãi ấy. Ở bên anh rất bình yên, vừa giống như ở bên gia đình, vừa giống như ở bên người bạn thân nhất, lại vừa giống như ở bên người yêu mình say đắm. Tôi chợt nghĩ, sau khi để tôi chạy đi, giờ anh đang làm gì nhỉ?

Cậu ấy là trẻ mồ côi. Cậu ấy lang thang trên đường, trộm những thứ nhỏ nhặt mà người ta thường không để ý như một chiếc bánh mì để ở giá ngoài của tiệm tạp hóa, một vài trái ổi, trái xoài ngoài chợ... Thỉnh thoảng cậu ấy lên xe bus và móc ví của người ta để lấy tiền mua quần áo mới. Đêm, cậu ngủ trong gian nhà kho bỏ hoang nằm ở cuối con hẻm nhỏ gần nhà tôi. Hôm tôi gặp cậu, cậu đang đánh nhau với một đám du côn. Tôi nhìn cậu, bất giác cảm thấy tim nhói lên. Lúc đó tôi vừa đi chợ về, tay còn xách nguyên cái làn đầy những thịt, trứng và rau cải. Không nghĩ ngợi, tôi lôi trứng ra ném thẳng vào đám du côn, khiến chúng ngạc nhiên, lùi vội về phía sau, còn tôi thừa cơ nắm tay cậu chạy biến.

Tôi dắt cậu ấy về nhà, vừa đi vừa nghĩ ngợi. Ngày xưa, khi tôi mười ba tuổi và anh hai mươi tuổi, tôi cũng đã gặp anh như thế. Tôi ăn cắp mấy cái bánh mì của người ta, bị người ta đuổi đánh, đâm sầm vào anh đang đi trên đường. Anh đón tôi về, cho tôi ở trong nhà anh, cho tôi cái ăn, cái mặc. Anh nuôi nấng tôi từ hồi đó cho đến tận bây giờ, khi tôi đã mười chín còn anh hai mươi sáu tuổi.

Cậu ấy bằng tuổi tôi. Lúc tôi dẫn cậu về nhà, cậu thập thò không dám vào, đôi mắt mở tròn vừa thích thú vừa sợ hãi. Cậu cao lớn, đôi vai rộng, nhưng khuôn mặt cậu trông thật trẻ con. Có lẽ vì chưa từng có ai dạy cậu cách trưởng thành. Tôi lôi cậu vào trong phòng khách, lấy cho cậu một chút cơm nguội với muối vừng. Nhìn cậu ăn ngấu nghiến, tôi đoán cậu phải bị đói đến ba, bốn hôm rồi chứ chẳng ít.

Tối hôm ấy anh về nhà, nhìn thấy một chàng trai lạ mặt thì rất ngạc nhiên. Tôi vội vã trình bày đầu đuôi, xin anh cho cậu ở lại đến khi nào cậu tự tìm được một công việc. Lúc đầu anh không đồng ý, nhưng vì tôi năn nỉ riết quá, anh đành phải gật đầu. Anh nói dịu dàng, chỉ có thể cho cậu ấy ở lại một thời gian ngắn thôi, vì lương của anh không đủ nuôi cả ba người đâu. Tôi vui vẻ báo cho cậu. Lúc đó, nhìn cậu cười, nụ cười hồn nhiên như nụ cười của một đứa trẻ, tôi đã cảm thấy thật hạnh phúc. Tôi muốn nhào vào ôm ngay lấy cậu và lắc lư, nhưng tôi nghĩ mình không nên làm thế. Anh đã dạy tôi, là một cô gái thì phải biết cư xử tế nhị.

Ảnh: Amino Apps

Anh là người cha, người anh, cũng là người yêu của tôi. Anh dạy tôi mọi thứ trong cuộc sống. Căn nhà chúng tôi ở nằm giữa lòng thành phố, là một căn nhà nhỏ nhưng trông khá dễ thương. Bố mẹ anh sống ở tỉnh khác, mua cho con trai căn nhà này để anh sống khi lên thành phố học đại học. Tôi chưa bao giờ quên được cảm giác lần đầu tiên đặt chân vào một mái ấm đúng nghĩa. Năm tuổi, bố mẹ đều tự tử, tôi lang thang vất vưởng đầu đường xó chợ, ăn ngủ rất tạm bợ, chưa bao giờ tôi dám nghĩ đến một gia đình. Anh đã cho tôi hai chữ “gia đình” mà tôi hằng tưởng tượng đến khi mỗi đêm nằm ngoài ghế đá nhìn vào những ô cửa sổ sáng đèn, hay mỗi sớm bơ vơ giữa dòng người đông nghịt, đi làm, đi học. Tôi đã từng cô đơn như thế.

Cậu hiểu nỗi cô đơn của tôi. Tôi cũng hiểu nỗi cô đơn của cậu. Chúng tôi là những đứa trẻ giống nhau. Vì vậy chúng tôi thân với nhau rất nhanh. Mỗi sáng thức dậy, tôi sẽ thấy cậu ấy ngồi ở bệ cửa hát vu vơ giống tôi đã từng làm ngày mới được anh đón về săn sóc, hát rất thoải mái, như thể đang cố gắng tận hưởng đến tận cùng cuộc sống mới mẻ này. Hoặc giả không hát, thì cậu sẽ nhìn ra xa xăm, nhớ về ngày trước, không thể tin được rằng mình đang sống trong một căn nhà thực sự. Tôi sẽ chạy ra bịt mắt cậu lại, và sau đó cậu sẽ giả điệu bộ của một con chó sói gầm gừ dọa cắn vào tay tôi. Hai đứa cùng nhau chơi rất nhiều trò, những trò mà hồi bé chúng tôi vì bận chuyện vật lộn với cuộc sống nên chưa bao giờ có dịp được chơi: đuổi bắt, trốn tìm, bắn bi, ô ăn quan... Buổi tối chúng tôi sẽ ra ban công ngồi với nhau, tâm sự bao nhiêu chuyện. Chuyện hai đứa đã bị bỏ rơi như thế nào, đã tồn tại như thế nào, đã gặp những loại người gì. Chuyện đồ ăn nhặt được ở chợ thì rất bẩn thỉu, mất vệ sinh, nhưng hồi đó ăn sao thấy ngon như vậy... Chuyện có được một mái ấm thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Chúng tôi còn cùng nhau ngồi xem ti vi đến tận khuya, thì thầm bình luận và cười khúc khích, cố gắng thật nhỏ tiếng vì biết anh đi làm về mệt không thích ồn ào. Chúng tôi ngồi cùng nhau mỗi sớm, tôi đàn ghita - bằng cây đàn sinh viên của anh, hồi đó anh đã dạy tôi chơi, giờ anh không động đến nó mấy nữa – và cậu ấy hát. Tôi dạy cậu ấy nấu ăn. Bù lại, cậu ấy dạy tôi cách đẽo gọt vài thứ đồ gỗ xinh xinh, nói rằng ngày xưa, những khi chán, cậu thường rúc vào một góc trên đường phố, tìm mẩu gỗ, mẩu củi nào đó, lôi con dao luôn giắt trong túi ra và nghịch ngợm. Cậu đẽo những khúc gỗ thô kệch thành một chiếc tách bé xíu trông rất đáng yêu, hoặc một bông hoa nhỏ, một chiếc lá, bất cứ cái gì cậu có thể tưởng tượng ra.

Tôi nấu ăn khá, nên anh nói rằng lúc nào tiết kiệm đủ tiền sẽ cho tôi vốn để mở một quán ăn nhỏ. Có lẽ là một quán ăn sáng đơn giản thôi, bán xôi, bánh mì hoặc bún, phở gì đó. Đối với một đứa trẻ mồ côi, thất học, có một gánh hàng rong để bán đã là cả một niềm ao ước rồi, chứ không dám kể gì đến hàng ăn sáng bên đường. Cho nên tôi rất biết ơn anh. Trong lúc chờ tích góp đủ vốn, tôi làm nhân viên phục vụ ở một quán ăn gần nhà. Về phần cậu ấy, cậu luôn nói rằng mình chẳng biết làm gì, nhưng tôi thì trộm nghĩ, nếu cho cậu đi học nghề rồi vào làm ở một xưởng gia công gỗ, có lẽ sẽ rất phù hợp. Như thế, chúng tôi đều không cần dựa dẫm vào anh nữa. Chỉ có điều, tiền để cậu học nghề, không biết phải kiếm đâu ra. Lương của anh chỉ vừa đủ nuôi ăn nuôi ở cho cả ba người, mọi khoản chi tiêu đều phải rất tằn tiện.

Anh học y, đã ra trường và bây giờ đang làm bác sĩ ở một bệnh viện nhỏ ngoại ô. Anh bận suốt, lúc nào cũng phải trực, có hôm cả đêm không về. Tôi không hiểu lắm công việc của một bác sĩ, chỉ biết thường thì anh rất ít khi có mặt ở nhà. Anh rất vất vả. Nhưng anh vẫn luôn quan tâm đến tôi. Hồi anh còn chưa tốt nghiệp đại học, dù việc học hành căng thẳng, anh không bao giờ quên dành chút thời gian để quan tâm, săn sóc cho tôi. Cuối tuần, anh đưa tôi đi công viên hoặc ra ngoại thành hóng gió. Tôi và anh sống cùng nhau suốt sáu năm như hình với bóng, mọi điều về anh tôi đều biết cả, mọi điều về tôi anh cũng hiểu hoàn toàn. Anh chứng kiến tôi từ một đứa trẻ con lớn dần thành một cô thiếu nữ. Anh cùng tôi trải qua những ngày khó khăn nhất, khi tôi đau bụng quằn quại đến mức tưởng chết đi sống lại, khi tôi khóc nức nở mà anh thì luống cuống không hiểu tại sao, rồi thì tôi có kì kinh nguyệt đầu tiên, nhìn thấy máu, hoa cả mắt, tưởng mình mắc căn bệnh hiểm nghèo gì, anh phải ngăn mãi tôi mới thôi không nghĩ đến chuyện chết quách đi. Anh là đàn ông, nhưng đã phải ra cửa hàng muối mặt mua cho tôi gói băng, hướng dẫn tôi cách sử dụng. Tôi còn nhớ lúc đó mặt anh đỏ lựng, anh tránh không dám nhìn vào mắt tôi.

Rồi thì vật giá leo thang, tiền bố mẹ ở quê gửi cho anh không đủ để nuôi cả hai đứa, anh phải nai lưng ra làm thêm, làm đủ mọi công việc. Ban đầu anh làm gia sư, nhưng rồi việc học ở trường y, việc chăm sóc tôi khiến anh không thể đi dạy học. Thế là anh làm những công việc cần đầu tư ít thời gian và trí tuệ hơn: đi phát tờ rơi, đi dán quảng cáo, đi nhặt bóng ở sân golf, gánh gạch thuê cho lò gạch... Đêm về, anh tắm rửa, ăn vội vàng bát cơm tôi nấu rồi lăn ra ngủ. Tôi ngồi lặng im ngắm anh, ngắm khuôn mặt gầy rộc, hốc mắt trũng sâu, thấy sống mũi cay cay khó tả. Vất vả là thế, không hiểu tại sao anh vẫn vượt qua. Chúng tôi đã sống với nhau sáu năm như vậy, khốn khổ như vậy, hạnh phúc như vậy. Tôi nghĩ, tôi và anh yêu nhau giống như một lẽ dĩ nhiên.

Năm tôi mười bảy tuổi, anh nói rằng anh thích tôi, muốn làm người yêu của tôi. Tôi đã ngay lập tức gật đầu, như thể chờ đợi câu nói ấy từ lâu lắm rồi vậy. Tôi đã nghĩ, tôi sinh ra là để tìm thấy anh.

Nhưng trên thực tế, anh mới là người tìm thấy tôi. Còn tôi, người tôi tìm thấy lại là cậu. Cậu sống với tôi và anh, chăm chỉ làm việc nhà, chăm chỉ làm thêm, những công việc giống như ngày xưa anh đã nai lưng ra làm. Tôi ngỏ ý bảo cậu ấy dùng tiền tôi làm phục vụ bàn kiếm được để đi học nghề rồi vào xưởng gỗ làm việc, con người đâu ai có thể dựa vào làm thêm mà sống cả đời, vốn cho tôi mở quán sẽ tính sau. Nhưng cậu nói mình áy náy, không chấp nhận. Cậu nói: "Tớ đã mang ơn Uyên một lần, không thể lại dùng tiền của Uyên mà đi học được...".

Có lẽ tôi đã yêu cậu chăng? Nhưng cũng có lẽ tôi chưa yêu cậu. Một cơn cảm nắng và một tình yêu, hai thứ đó liệu có cách nhau quá xa không? Hay phải chăng, ranh giới giữa chúng chỉ rất mỏng manh thôi? Hoặc, nói thế này: một cô gái có thể cùng lúc yêu hai chàng trai hay không? Cậu ấy cho tôi những cảm xúc mà tôi chưa bao giờ có với anh, hoặc giả đã có nhưng bị cuộc sống vất vả che lấp mất. Tôi cảm thấy tim đập thật nhanh, cảm thấy ngượng ngùng, cảm thấy muốn ngắm nhìn cậu, muốn gần gũi cậu, muốn chạm vào cậu nhiều hơn. Tôi nghiện đôi mắt tròn trẻ con, nụ cười vô tư và dáng người cao cao của cậu. Tôi cười thật nhiều, nói thật nhiều trước mặt cậu. Tôi hình như khác với tôi của ngày trước. Những xúc cảm ấy cứ dâng lên, dâng lên, cuồn cuộn trong trái tim bé nhỏ. Tôi như được sống trong tình yêu đầu đời vụng dại, ngây ngô, không hề trần trụi, mộc mạc như tình yêu của tôi với anh mà lãng mạn và nhiều cảm xúc hơn. Tôi thấy bức bối trong lồng ngực, như thể mình đã phản bội anh, dù chỉ là trong ý thức. Tôi bắt đầu nghĩ mình là một đứa không ra gì. Tôi tự dằn vặt bản thân, tự cho rằng mình hư hỏng.

Vì tôi cứ dai dẳng khuyên mãi, cuối cùng cậu cũng đồng ý đi học nghề. Ba người chúng tôi ăn tiêu tiết kiệm hơn một chút. Một thời gian sau, thấy cậu có năng khiếu, biểu hiện khi học nghề ở xưởng gỗ rất khá, người ta nhận cậu vào thử việc luôn. Rồi một thời gian nữa, cậu có được công việc chính thức, đủ để thuê một căn phòng nhỏ ở khu chung cư dành cho công nhân và sống độc lập với chúng tôi.

Tôi và anh trở lại cuộc sống ngày trước, không có cậu. Vắng đi nụ cười ấy, tôi thấy căn nhà trống trải lạ thường. Tôi buồn nhiều hơn và hay hát vu vơ những bài mà hồi trước cậu thích hát. Tôi cảm thấy cô đơn. Tôi ít trò chuyện với anh hơn. Trong ngực tôi như có một khoảng trống. Dĩ nhiên chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau, thỉnh thoảng tôi sang thăm cậu ấy và thỉnh thoảng cậu ấy sang thăm tôi và anh, nhưng khoảng cách khiến cho chúng tôi không còn trò chuyện thân mật như hồi trước nữa.

Một ngày cậu ấy mua được chiếc điện thoại mới, liền vui vẻ gọi điện cho anh để khoe khoang, giọng nói sung sướng như giọng một đứa trẻ con được tặng đồ chơi vậy. Anh đưa điện thoại cho tôi, nghe giọng cậu, tôi bất giác bật cười, vui niềm vui của một người chị gái thấy em trai đã lớn, của một người yêu thấy người mình yêu đã thành công. Chỉ là một chiếc điện thoại thôi, tại sao tôi lại thấy mừng như vậy? Cậu ấy đã tự lập rồi... Cậu ấy thật tài giỏi và bản lĩnh. Nhưng ngay sau đó, tôi lại tức tưởi khóc, khóc ngay khi đang trò chuyện với cậu, khiến cậu bối rối hỏi vì sao. Tôi nghĩ, như vậy tức là cậu đã xa tôi thêm một chút. Vì tôi, tôi vẫn ở đây, tôi vẫn phải dựa dẫm vào anh, đợi tích đủ vốn mới có thể mở quán ăn được. Cũng chẳng biết sau này tôi có làm ăn được ra hồn hay không... Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình chênh vênh như thế. Tôi bất giác tự hỏi, mình phải làm sao đây?

Thế rồi khi tôi tắt điện thoại, anh nhìn tôi bằng ánh mắt buồn rầu. Lúc sau anh nhẹ nhàng nói:

- Đi đi. – Anh cúi đầu. – Đi tìm cậu ấy.

- Anh? – Tôi ngạc nhiên mở to đôi mắt vẫn còn long lanh ngước lên.

- Anh biết em thích cậu ấy. Đi đi. – Anh khẽ gật đầu, không nhìn thẳng vào tôi nữa. – Nói với cậu ấy rằng em thích cậu ấy.

- Nhưng còn... – Tôi đang định nói nốt chữ “anh”, bất chợt khựng lại. Nếu tôi nói như vậy, thì chẳng khác gì tôi đã thừa nhận rằng mình thích một người khác.

- Em biết không Uyên? Nếu em tìm một người yêu em hơn tất cả, thì em nên đến với cậu ấy. Anh, ngoài em ra, còn rất nhiều, còn gia đình, bạn bè, sự nghiệp. Nhưng cậu ấy. - Anh nói, giọng trầm trầm. – Thì chỉ có một mình em thôi. Em là cả cuộc sống của cậu ấy.

Suốt ngần ấy thời gian ở bên nhau, chưa bao giờ tôi thấy anh trông nghiêm túc đến vậy. Kể cả khi anh lúng búng nói thích tôi, kể cả khi anh hôn tôi. Giây phút này, trông anh như người khác. Và đôi mắt anh rất buồn. Tôi bỗng thấy xót xa trong lòng. Có phải vì muốn tôi vui nên anh đã nén lại niềm vui của bản thân? Anh trông càng nghiêm túc, tôi lại càng bối rối. Tôi cứ đứng như trời trồng trước mặt anh một hồi lâu, cho đến khi anh phải lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Anh bảo tôi không cần cảm thấy có lỗi, giục tôi cứ đi đi.

Tôi nghe những lời anh nói, xúc động đến mức nước mắt giàn giụa, liền vội vã gật đầu, lúng búng xin lỗi anh. Anh xoa đầu tôi, cười hiền dịu. Thế rồi tôi lao ngay ra khỏi nhà, chạy đến khu chung cư của cậu ấy. Tôi chạy nhanh như thể đằng sau tôi là cái gì khủng khiếp lắm, và nếu không chạy thì tôi sẽ chết vậy. Tôi sợ, sợ rằng bản thân sẽ vấn vương anh, sợ rằng chỉ cần chần chừ một chút nữa thôi, tôi sẽ quyết định chôn chặt tình cảm của mình với cậu ở trong lòng.

Ảnh: Amino Apps

Đến phòng cậu ấy, tôi đập cửa rầm rầm.

Cậu ra mở cửa, tròn mắt ngạc nhiên. Cậu xúc động như thể đứa trẻ gặp lại mẹ sau nhiều ngày xa cách. Có lẽ cậu không nghĩ rằng tôi lại chạy đến đây ngay lập tức như thế. Tôi nhào đến, vòng tay ôm lấy cổ cậu, hạnh phúc cười. Cậu cao hơn tôi cả một cái đầu, cho nên tôi phải kiễng mãi chân lên mới có thể ôm được cậu.

- Uyên? – Cậu ấy hoang mang gọi. – Có chuyện gì à?

Tôi lắc đầu, buông tay, mỉm cười nhìn cậu. Chàng trai đang ở trước mặt tôi đây thật đẹp, thật thân quen. Nụ cười hồn nhiên như nụ cười của một đứa trẻ, đôi mắt tròn. Dáng người cao, đôi tay xương xương nhưng rắn rỏi – đôi tay của một anh thợ mộc yêu nghề. Cậu gần gũi quá khiến tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Đây đâu phải lần đầu tôi đến thăm cậu, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy xúc động như vậy. Thế rồi lấy hết can đảm, tôi nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt chàng trai của tôi, khẽ nói:

- Dương này. Tớ thích cậu.

Cậu ngẩn ra một lúc.

- Tớ thích cậu lắm. Thật đấy.

Cậu bắt đầu đỏ mặt, trông rất dễ thương. Thế rồi cậu quay mặt đi, nhìn vào chiếc bàn gia công nhỏ trong phòng mình. Cậu ấp úng:

- Cậu làm tớ bất ngờ... quá... Nhưng tớ cũng, cũng thích cậu. Uyên à, tớ cũng thích cậu. – Và cậu quay mặt lại, dũng cảm nhìn thẳng vào tôi, bắt đầu nói thật nhiều. Hình như tôi đã chạm vào đúng nỗi lòng đã bị đè nén bấy lâu của cậu. – Thích cậu nhiều lắm. Tớ không dám nói vì, vì anh ấy... Nhưng tớ thích cậu, thích cậu ngồi đàn ghita thật say sưa, thích cậu nói cười, chơi trò chơi với tớ. Tớ thích cậu lo lắng cho tớ, cậu làm việc để kiếm tiền cho tớ đi học nghề... Tớ thích tất cả, tất cả thuộc về cậu. Uyên à, tớ, tớ... Xin lỗi nhé, bây giờ tớ đang vui quá, tớ không kiềm chế được. Uyên à...

Tôi cười rất nhiều. Tôi nghiêng đầu xin phép cậu cho tôi bước vào phòng. Cậu gật đầu, bước sang bên cạnh để tôi vào, điệu bộ giống như đang mời một công chúa vào bữa tiệc hoàng gia. Tôi nhìn cậu, cậu nghịch ngợm nhướng mày nhìn lại tôi. Chàng trai này lúc nào cũng vậy, luôn vui vẻ, luôn tươi cười, rất lém lỉnh và hài hước. Tôi thích cậu như vậy. Tôi thích cậu lắm.

Chúng tôi ngồi bên nhau và trò chuyện thật nhiều, thật say sưa, như những ngày đầu tiên chúng tôi tìm thấy nhau vậy. Ngày hôm đó tôi đã cảm thấy rất vui vẻ. Tôi thấy mình như một đứa trẻ nằm trên cánh đồng đầy hoa, cỏ dại và gió mát, sung sướng tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, sung sướng mỉm cười. Những cảm xúc rất tinh khôi nở bừng lên trong trái tim tôi. Có lẽ tôi sẽ nổ tung vì vui sướng mất.

Thế rồi cậu ấy khẽ chạm tay vào tay tôi. Cậu ấy nắm tay tôi, cái nắm tay ngượng nghịu của chàng trai lần đầu tiên biết yêu. Mãi sau này, tôi vẫn không thể lí giải cảm xúc của mình khi ấy.

Có một cái gì thật tươi mới chạy dọc cơ thể tôi như luồng điện giật.

Nhưng đồng thời, bất chợt xuất hiện cả một cái gì như lo âu và buồn man mác. Cảm xúc lạ lùng ấy chưa bao giờ tôi cảm thấy khi ở cạnh cậu. Đúng là tôi đang buồn rầu, lo lắng. Trong khoảnh khắc cậu nắm lấy tay tôi, tôi bỗng nhớ về anh. Tôi nhớ về ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh đã bế thốc tôi về nhà mặc cho tôi người đầy bùn đất còn anh thì đang mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tinh tươm. Tôi nhớ về những ngày tháng ở bên cạnh nhau, cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, vất vả. Anh cũng đã từng nắm tay tôi như cậu nắm tay tôi bây giờ, dịu dàng, ngượng nghịu, trước đó còn hỏi tôi rằng có được không. Anh đã từng đứng ra bảo vệ tôi khi tôi đi ngang qua cửa một nhà hàng mà trước đó người ta đã bắt gặp tôi ăn trộm ở đấy, đã giơ tấm lưng rộng vững chãi ra che chắn khi người ta vác chổi ra định đánh tôi. Anh dạy tôi tất cả - như một người cha, người anh. Anh yêu thương tôi bằng tình yêu giản dị, dịu dàng nhưng chân thành. Anh không biết nói những lời đường mật, cũng không biết làm nhiều trò dí dỏm khiến tôi vui cười. Anh chỉ thể hiện tình yêu với tôi bằng hành động.

Và rồi khi cậu ấy kéo tôi lại gần cậu hơn một chút, tôi nhìn thấy đôi mắt anh hiện lên rõ mồn một trước mặt, đôi mắt lúng túng đảo qua đảo lại ngày anh tỏ tình với tôi. Và đôi mắt anh, đượm buồn như thể thế giới sắp đến ngày kết thúc khi anh nói: “Nếu em tìm một người yêu em hơn tất cả...”. Tôi thầm nghĩ, tám năm qua, anh đã dành cho tôi những gì, anh đã vì tôi mà chịu cực khổ đến thế nào? Tôi thầm nghĩ, nếu tôi thực sự tìm một người yêu tôi hơn tất cả, liệu người đó có thật là cậu không? Hay chính là người đã khuyên tôi ra đi, đã nén lại những nỗi đau mà để tôi tung cánh, đã yêu thương tôi bằng tình yêu thuần khiết và cao thượng? Anh đã yêu tôi, yêu rất nhiều.

Và tôi biết mình cũng yêu anh. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi muốn chạy về nhà ngay lập tức và sà vào lòng anh, để anh ôm trọn vẹn mình bằng đôi cánh tay vững chãi ấy. Ở bên anh rất bình yên, vừa giống như ở bên gia đình, vừa giống như ở bên người bạn thân nhất, lại vừa giống như ở bên người yêu mình say đắm. Tôi chợt nghĩ, sau khi để tôi chạy đi, giờ anh đang làm gì nhỉ?

Tôi ngước lên nhìn cậu ấy. Cậu ấy đang ở thật gần tôi, đôi mắt đầy yêu thương và rất chân thành. Bất giác tôi cảm thấy đau đớn.

Tôi khẽ thì thầm:

- Dương này?

- Ừ? – Cậu dịu dàng đáp lại,

- Tớ thích cậu, đúng thế, rất thích cậu. – Tôi cắn chặt môi. – Nhưng...

- Nhưng?

- Dương à... Tớ còn anh ấy.

Ảnh: Amino Apps

Cậu không nói gì cả, chỉ nhìn chăm chăm vào tôi. Đôi mắt cậu ánh lên tức giận. Không có gì lạ - tôi đã khiến cậu ấy hi vọng, rồi lại làm cho cậu ấy thất vọng. Nhưng nếu được lựa chọn lần nữa, tôi vẫn sẽ nói với cậu tình cảm của tôi. Có lẽ là một cơn cảm nắng. Có lẽ là tình yêu, nhưng là một tình yêu không đúng thời điểm. Vì tôi đã chọn anh, người tôi yêu hơn bất cứ ai. Tôi quyết định ở bên anh, yêu thương anh đến hết cả cuộc đời, chỉ có anh thôi, không phải bất cứ ai khác dù cho người đó có làm con tim tôi rung động mãnh liệt đến đâu đi chăng nữa.

Chúng tôi cứ im lặng nhìn vào mắt nhau một lúc lâu. Tôi vì cảm thấy có lỗi mà đã mấy lần định trốn tránh ánh mắt cậu, nhưng rồi tôi nghĩ rằng, đã lựa chọn thì phải kiên định với lựa chọn của bản thân. Vì vậy tôi cứ giữ ánh mắt như thế đấu với cậu.

Cuối cùng cậu thở dài, nói nhỏ:

- Được rồi. Cậu về đi.

Tôi suýt bật khóc khi nhìn thấy khuôn mặt xịu xuống vì buồn rầu của cậu. Tôi chạy vội ra khỏi căn phòng nhỏ. Xuống đến cổng khu chung cư, tôi ngước lên ban công phòng Dương, thấy cậu đang cúi xuống nhìn theo. Tôi vội vàng bắc tay thành cái loa, hét thật to cho cả chung cư nghe thấy:

- Dù gì tớ cũng đã thích cậu, Dương ạ!

Tôi nhìn thấy rõ ràng, lúc đó cậu ấy đã mỉm cười. Đúng, là nụ cười tôi đã rất thích đó, là chàng trai tuyệt đẹp của tôi đó. Bỗng tôi thấy lòng thật an yên.

Tôi trở về, gặp anh đang ngồi trầm ngâm suy tư ở phòng khách. Trống ngực đập thình thịch, tôi khẽ gọi một tiếng:

- Anh!

Tác giả: Thảo Nguyên
Từ khóa: Truyện ngắn love

Tin mới trong ngày