Hoa tử đằng lộng lẫy
Thảo Nguyên 06/09/2017 07:00 PM
Mối tình với em như một cái tháp pha lê sừng sững trong trái tim tôi, đẹp lộng lẫy và lúc nào cũng khiến tôi tự hào. Tôi đã từng yêu như thế, đã từng hạnh phúc như thế, đã từng hết mình như thế, không hối tiếc. Và trong cuộc hành trình ngược về quá khứ gian truân cùng đau đớn ấy, thỉnh thoảng một câu hỏi lại vang lên...

Tôi và anh nắm tay nhau đi dạo dưới đường hoa tử đằng nổi tiếng nhất thế giới, thuộc công viên Ashikaga, quận Tochigi, Nhật Bản. Tử đằng đẹp tuyệt vời như một giấc mơ. Từ rất lâu về trước, khi còn là một đứa trẻ con chưa biết gì, tôi đã trót lỡ yêu loài hoa ấy, dù mới chỉ được nhìn ngắm qua tranh ảnh. Tôi mơ về màu tím dịu dàng đó mỗi đêm. Tôi ấp ủ ước mong được sống ở một nơi chỉ có toàn hoa tử đằng mà thôi.

Người ta bảo, tử đằng là loài hoa của tình yêu bất diệt, cũng giống như hoa hồng với người phương Tây. Còn có một giai thoại cho rằng, nếu cặp đôi nào nắm tay nhau đi từ đầu đến cuối đường hầm hoa tử đằng ở Ashikaga, thì cặp đôi đó sẽ bên nhau mãi mãi.

Tôi nghĩ đến câu chuyện ấy, bất giác siết chặt tay anh hơn. Đó là câu chuyện con bé bạn thân tôi từng kể. Nó cũng yêu hoa tử đằng không khác gì tôi.

Bước từng bước chậm rãi, tôi tự hỏi nếu anh và tôi đi hết đường hầm này, liệu hai đứa có bên nhau mãi mãi được không? Ngày hôm nay, tôi cho phép bản thân mơ mộng hơn thường ngày một chút. Và như thế, tôi bắt đầu tin vào những điều mà tôi vốn không tin. Anh kéo tôi lại sát người anh hơn, đặt lên môi tôi nụ hôn ngọt ngào nhất của cuộc đời đứa con gái mười tám tuổi lần đầu biết yêu. Môi người mình yêu thì lúc nào chẳng mềm, ấm và quyến rũ như thể mật ong - con bé bạn thân tôi luôn bảo như thế, thế nên không việc gì cứ phải khen lên khen xuống cả. Tôi cho là đúng. Nhưng tôi vẫn cứ thích trầm trồ mỗi khi hôn anh. Tôi thích làn môi mềm và ấm ấy, thích cái cách anh cọ mũi vào mũi tôi như trong phim, cái cách anh đưa tay lên xoa tóc tôi và kéo tôi sát lại bên anh khi hôn, gần và gần hơn nữa như sợ tôi sẽ rời ra bất cứ lúc nào… Tôi thích mùi dầu gội nhẹ nhàng quyện với mùi mồ hôi của anh - cái mùi mà tôi chỉ có thể cảm nhận rõ rệt nhất những khi kiễng chân lên cho một nụ hôn. Anh khiến tôi say sưa, đê mê trong muôn vàn xúc cảm. Những ngày ở nhà, nụ hôn của anh đưa tôi bay bổng đến đường hoa tử đằng này, còn giờ đây khi đang đứng trên đường hoa tôi hay mơ, nụ hôn của anh lại đem tôi về với quê nhà thân thuộc. Tôi bỗng nhớ đến bố mẹ tôi, thằng em láu cá của tôi, những người bạn của tôi. Tôi nhớ đến cái ngày đầu tiên tôi gặp anh, nhớ đến quãng thời gian chúng tôi tán tỉnh nhau, rồi yêu nhau. Anh của tôi thần kì quá. Chẳng ai có thể làm được như anh. Anh là thứ phép màu tuyệt vời mà tạo hóa ban tặng cho tôi - đứa con gái mười tám tuổi bị ung thư tuyến tụy này.

Nếu anh và tôi đi hết đường hầm này, liệu hai đứa có bên nhau mãi mãi được không?

Con đường chúng tôi đi rợp bóng hoa. Những chùm tử đằng tím sẫm xen lẫn với tím hồng và trắng phơn phớt xanh tươi. Tôi ôm lấy lưng anh, nhưng mắt vẫn không nhắm. Trong đáy mắt tôi ngợp màu hoa tử đằng, quyến rũ và ám ảnh. Nắng xuyên qua giàn hoa dày, chiếu xuống mặt đường êm và ngọt. Tôi ngửi thấy mùi nắng mềm mại lan vào cánh mũi, ấm, thơm, đẫm hương hoa. Khung cảnh đẹp lạ lùng. Hoa đẹp, nắng đẹp, con đường đẹp, cỏ hai bên đường đẹp. Đến cái giàn người ta làm để tạo vòm cho hoa cũng đẹp. Từng chi tiết đều đẹp, đẹp như cuộc sống mà tôi sắp rời xa đây.

Tôi nghe anh nói yêu tôi. Trong nắng, tôi khẽ thì thầm vào tai anh.

“Anh à, em cũng yêu anh.”

Ảnh: Pantip.com

Cho đến thời điểm này, trên đời chẳng thiếu gì những người bị ung thư mà vẫn lạc quan. Người ta khen mãi, ca ngợi mãi, thương cảm mãi đâm nhàm. Thế nên khi nghe bọn lớp tôi kháo nhau rằng hình như ở trường có một học sinh lớp mười một bị ung thư, lý lịch trích chéo khá là bí ẩn, tôi chẳng quan tâm mấy.

Tôi còn nhiều mối quan tâm khác, như là cô bé chẳng hạn.

Tôi là một chàng “hot boy” của trường, theo đúng nghĩa. Tức là chẳng lúc nào tôi thiếu người theo đuổi. Trong số đó, có một cô gái tôi đặc biệt để ý. Cô bé theo đuổi tôi theo cái kiểu buồn cười quá. Đầu tiên, cô bé cố tỏ ra cho tôi thấy mình là người rất dễ thương, bằng cách thường xuyên buộc tóc hai bên như trẻ con, đeo một cái ba lô cũng trẻ con chẳng kém, và tự tạo cho mình những thói quen như là lúc lắc đầu, bĩu môi… Tôi chỉ thấy buồn cười.

Nghĩ rằng không xi nhê gì, cô bé chuyển hướng, lao đầu vào học thật chăm, tham gia thật nhiều hoạt động tập thể, như kiểu văn nghệ văn gừng, làm MC các thứ… Lần này cô bé gây ấn tượng với tôi. Bởi công bằng mà nói, cô bé có một chất giọng làm người ta say mê. Tôi biết đàn ghita và thường đệm đàn cho các tiết mục văn nghệ của trường. Hôm đó thấy cô bé xung phong đơn ca, tôi tá hỏa, tưởng cô bé hát dở lắm vì biết chắc đây cũng là chiêu thu hút sự chú ý của tôi mà thôi. Nhưng thật không ngờ. Bài hát ấy là bài “Everytime” của Britney Spears. Giọng cô bé trong veo, ngọt và rất cao, hợp một cách lạ kì với tiếng đàn. Tiết mục kết thúc, ai cũng phải ngạc nhiên trầm trồ, có lẽ vì chẳng người nào trong số đó nghĩ em lại hát hay như thế. Đáng buồn hơn là suốt năm ngoái, nhà trường lại không hề biết mà khai quật tài năng này. Tôi ấn tượng đến nỗi mãi về sau, tôi vẫn không thể nào quên được giọng hát ấy và bài hát ấy.

Thế nhưng chừng đó chưa đủ để làm tôi đổ. Cô bé dùng đến một trò táo bạo hơn - tỏ ra quyến rũ. Những hôm đội văn nghệ tổ chức đi chơi, cô bé diện nguyên mấy bộ đồ trông đã thấy sợ. Ví dụ như áo hai dây trắng hoặc đen, hở ngực lấp ló, quần đùi thật bó khoe trọn vẹn cơ thể cũng khá là phổng phao. Tôi dở khóc dở cười, vừa thấy ngạc nhiên vì cái sự cố gắng ấy, vừa thấy ái ngại vì những ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cặp chân trắng muốt kia.

Suốt năm học, cô bé cứ bám tôi mãi. Đến cuối năm, khi tôi sắp ra trường, cô bé quyết định từ bỏ. Vấn đề quan trọng ở đây là khi không còn cô bé theo đuôi, tôi lại thấy hụt hẫng. Bọn bạn tôi bảo “mưa dầm thấm lâu”, chẳng bao giờ tôi tin, ấy thế mà giờ chính tôi lại rơi vào hoàn cảnh ấy. Tôi nhớ cái kiểu nhí nhảnh dở hơi của cô bé ghê gớm. Tôi nhớ cái giọng hát ngọt ngào lạ lùng. Tôi nhớ cả những chiếc bánh ngọt cô bé mua cho mỗi lần chúng tôi đi tập văn nghệ với nhau.

Tôi quyết định đi tìm cô bé. Oái oăm thay, vừa đến cửa lớp 11 Văn, tôi đã thấy đập ngay vào mắt, ở bàn đầu tiên, cô bé đang cười rõ tươi với đứa-con-trai-chuyên-văn-duy-nhất, “hàng hiếm” của trường, tay em quàng vào tay cậu ấy có vẻ rất thân mật. Cả hai đang cùng chăm chú vào đọc báo. Bực mình, tôi xông thẳng vào lớp, kéo tay cô bé lôi ra ngoài. Tôi mắng cô bé một tràng, bảo rằng tình cảm hóa ra dễ dàng thay đổi thế sao, mới vài hôm trước thích tôi mà bây giờ đã thế này rồi, có biết như thế là xúc phạm lắm không? Nói chán chê, tôi mới tẽn tò nhận ra mình đang làm gì. Không cách nào bào chữa, tôi đành thú thật tôi có thích em. Em ngơ ra một lúc rồi bật cười. Em bảo đó là bạn thân của em, và cậu ấy đang tia một anh chàng học cùng lớp tôi đấy. Tôi ngượng chín người, nhưng đồng thời cũng sướng rơn.

Thế rồi tôi với em chính thức thành một đôi. Mãi sau này, tôi mới biết cái chuyện từ bỏ hồi cuối năm học ấy cũng chỉ là một trong số rất nhiều chiêu trò cưa cẩm của em mà thôi. Tôi như thể con cá bị mắc câu. Chiêu ấy cũng hiệu quả thật.

Tôi ra trường, đi học đại học. Dù mỗi đứa một nơi nhưng chúng tôi vẫn luôn luôn duy trì mối quan hệ ở mức “chín” nhất. Em mới lớp mười hai nhưng rất năng đi làm thêm. Em làm đủ việc, từ bồi bàn đến phát tờ rơi. Có lần tôi bảo sao em làm nhiều thế, em chỉ cười không trả lời. Tiền kiếm được em dốc cả vào những món đồ thời trang mốt nhất, những cuốn tiểu thuyết mới về tình yêu, tuổi trẻ, về gia đình, bè bạn, tóm lại là đủ loại chủ đề. Đi xem phim với tôi, em có thể phấn khích khua tay múa chân, đấm đá loạn xạ ngay trong rạp khi xem phim hành động; có thể run lập cập và hét lên inh tai khi xem phim kinh dị; cũng có thể khóc ngon lành khi xem phim tình cảm. Nhiều lúc tôi thấy em sống hơi thừa cảm xúc. Nhưng đó mới chính là cô bé tôi yêu.

Có một tối thứ bảy tôi về nhà, rủ em đi chơi. Trong lúc vui vẻ, bỗng nhiên tôi hỏi em một câu chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả.

- Này, em có biết cô bé cùng khối em mà bị ung thư không?

- Biết. - Em gật đầu. - Sao anh?

- Cô bé ấy dạo này thế nào rồi? Anh cũng chẳng quan tâm mấy, nhưng thấy mấy đứa bạn cứ bàn tán mãi, cũng tò mò. Chúng nó nói gia đình và bạn thân cô bé ấy giấu kĩ lắm, tìm mãi mà không biết chính xác tên tuổi với lớp nổi. Thấy bảo bệnh càng ngày càng nặng phải không?

- Có nặng đâu. Vẫn thế mà. À mà, con bé thích anh đấy.

- Sao em biết? Cùng lớp à?

- Không. -  Em nhún vai, bình thản. - Nó đây này.

Tôi ngẩn ra một lúc, nhìn chằm chằm vào bàn tay em đang vỗ vào ngực mình như thể tự hào lắm.

- Ừ, anh đi học ở Hà Nội suốt, không biết là phải. - Em rất vô tư nâng ly nước của mình lên nhấp một ngụm. - Bây giờ anh có bỏ em không?

Không thể thốt ra nổi lời nào, tôi cứ ngồi ngơ ngác ở đó, cơ thể cứng đờ. Tôi còn bận tiêu hóa những gì mà em vừa nói với cái điệu bộ hoàn toàn bình thường kia. Em, cô bé dễ thương của tôi, cô bé tràn đầy năng lượng và lúc nào cũng rực rỡ của tôi, lại bị ung thư tuyến tụy. Tôi không tin nổi điều ấy. Tôi ngỡ ngàng, nghẹn ngào, đau đớn. Chỉ trong vài phút, tôi tưởng như như bản thân đã trải qua đủ tất cả mọi cảm xúc, cảm giác trên đời, đã sống với cả quá khứ, hiện tại và tương lai. Tôi tưởng tượng ra đủ điều, đồng thời nhớ về những ngày bên em.

- Hử? Có tính bỏ em không? - Em vẫn rất hồn nhiên hỏi lại.

Tôi chỉ kịp để thoát ra một từ “Không” gọn lỏn, bởi đầu óc còn lơ mơ chưa hoạt động lại được.

- Tốt. Vì anh có muốn bỏ em cũng không cho đâu. - Em cười toe toét. - Nam nhi vì thấy bạn gái mình bị bệnh mà bỏ là hèn lắm biết không?

Thấy mắt tôi bắt đầu hơi đỏ, em vẫn vô tư cười, chẳng có vẻ gì lo lắng hay an ủi cả. Em bảo rằng có việc gì phải khóc. Tôi mím chặt môi, gắng không cho bản thân rơi một giọt nước mắt nào. Lúc tôi nhào đến ôm em vào lòng, em bình thản ôm lại như thể đó là điều quá thường đối với em, còn bảo lần đầu tiên thấy tôi yếu đuối như thế này, thật thú vị nữa.

- Thực ra mấy ai được như em đâu. Bị bệnh thế này, em mới biết ai là người thật sự quan tâm đến em, ai là người chỉ quen kiểu xã giao. Em có thể nhận ra được khi người ta đến thăm em đấy. Có những đứa hỏi cho có lệ, em thề với anh luôn, nhìn chúng nó có vẻ nhăn nhó khó chịu với cái mùi bệnh viện, chỉ đợi đến lúc được ra ngoài. Nhưng lũ bạn em thì khóc nức nở. Nhìn chúng nó buồn cười lắm. Còn gia đình thì khỏi nói rồi. Em thấy thương bố mẹ lắm, vì em mà họ phải khốn khổ thế kia. Nên em tranh thủ thời gian, thỉnh thoảng xin bệnh viện cho ra ngoài đi làm thêm và đi chơi cho khuây khỏa. Thực ra nhà em không giàu nhưng cũng ổn ổn, tiền nong chẳng phải lo mấy, nhưng đi làm cho biết mùi, chắc gì sau này em đã được đi làm. Cũng có những lúc ở một mình em thấy buồn thật đấy. Em sợ ngày hôm sau lại đến và em lại tiến gần hơn về phía tử thần. Đêm không ngủ được em ngồi khóc. Nhưng buồn mãi cũng chán anh ạ. Thà cái lúc ngồi trên giường bệnh khóc mình đọc một quyển sách, đi xem phim hoặc là ăn uống chém gió với bạn bè còn vui hơn nhiều.

Tôi nghe em nói, vẫn không thể ngừng đau đớn được. Tôi đau nỗi đau của mười chín năm sống trên đời cộng lại. Tôi sợ hãi. Chẳng hiểu tại sao em có thể bình thản đến thế?

- Anh cũng nên học cách nhìn việc này theo lối lạc quan hơn đi. Buồn mấy hôm đầu thôi, buồn mãi em cũng chẳng khỏi bệnh được đâu. Cứ coi như đấy là một phần con người em thôi. Anh phải thấy may mắn chứ, vì có một cô người yêu bị bệnh thế này, anh sẽ biết trân trọng tình yêu hơn. Đấy cũng là một cái may mắn của em nữa, chứ không chỉ của riêng anh.

- Sao em không nói với anh sớm hơn?

- Cũng muốn nói sớm, nhưng thấy hơi khó. Nói với người yêu chuyện đấy khó lắm chứ. Chỉ nghĩ đến việc anh buồn bã khóc lóc như thế này thôi em đã sợ lắm rồi. Thế nên em cứ để tự nhiên, rồi có ngày anh tự biết. Với lại cho người ta biết mình bị ung thư chỉ nhận được sự thương hại thôi. Không chỉ với anh, với nhiều người khác em cũng giấu. Để người ta đối xử với mình như người bình thường. Nhưng bây giờ em nói vì em biết, sau khi hẹn hò từng ấy tháng rồi chắc anh cũng hiểu em. Anh sẽ không đối xử với em kiểu thương hại đâu.

Dù thế, tôi vẫn âm thầm khóc triền miên cả tuần liền. Sau cùng, nghe lời em, tôi tập cách sống lạc quan hơn. Tôi cố không buồn bã khi nhìn thấy em, cố tỏ ra bình thường. Rồi tôi chợt nhận ra, những người xung quanh càng tỏ ra ủy mị đau đớn thì tinh thần kẻ bệnh lại càng bị ảnh hưởng mạnh mẽ. Thế nên lúc nào tôi cũng vui cười. Tôi giữ cho ngọn lửa hi vọng trong em cháy mãi. Tôi thường xuyên đến thăm em, rủ em ra ngoài chơi, hoặc là cùng em đi làm thêm. Tôi chăm sóc em đến tận chân răng những khi nằm điều trị trong viện. Người bị ung thư tuyến tụy thường mắc thêm trầm cảm, vậy mà em lại hoàn toàn khác. Em luôn luôn nhí nhảnh, dễ thương.

Ảnh: Zerochan.net

Tìm hiểu kĩ, tôi mới biết căn bệnh ung thư tuyến tụy của em vào loại phát triển nhanh hơn một chút so với những người khác. Hồi trước em và gia đình có thấy các dấu hiệu, nhưng bởi chưa ai gặp căn bệnh ấy bao giờ, không biết triệu chứng của nó ra sao, tưởng chỉ là bệnh xoàng, đâm chủ quan nên mãi giai đoạn cuối mới phát hiện. Ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối không thể phẫu thuật được. Mà nếu có được, cũng chỉ sống nổi khoảng hai, ba, cùng lắm là năm năm… Tôi thầm mắng em mãi khi cô bé bạn thân bảo tính em từ bé vốn đại khái, ốm đau bệnh tật gì cũng không chịu đi khám, cứ để mặc cho nó tự khỏi. Tôi cứ nghĩ rằng, nếu em phát hiện ra bệnh sớm hơn… Nếu có thể đi ngược thời gian trở về quá khứ… Thỉnh thoảng khi không có em ở bên, tôi vẫn khóc. Tôi cố tỏ ra bình thường, nhưng chẳng thể nào bình thường nổi. Chữ “Nếu” kia chỉ được vang lên khi người ta đã hết hi vọng. Tôi cứ khóc, khóc miên man trong những đêm dài dằng dặc mệt mỏi và đau đớn, khóc đến cạn kiệt sức lực cho mối tình đầu nghẹn đắng của mình.

Thời gian trôi qua nhanh như gió. Người ta càng muốn níu kéo, thời gian càng trôi nhanh. Tôi bất lực nhìn ngày đến rồi lại đêm buông, cứ tuần tự mãi như vậy, bất lực nhìn trái tim mình dần héo hon theo tình trạng tiến triển của căn bệnh quái ác kia.

Nửa cuối năm, em phải nằm viện luôn luôn. Hồi trước em đến lớp học bập bõm, bây giờ thì nghỉ hẳn, việc làm thêm cũng không thực hiện nổi nữa, thời gian đi chơi với gia đình, bạn bè và hẹn hò với tôi cũng bớt. Cô bé của tôi ngày càng ăn ít, ngày càng yếu ớt. Em trở nên gầy rộc đi, cổ tay nổi gân xanh rõ mồn một, những ngón tay trơ xương. Da em vàng vọt, mắt cũng vàng, đôi lúc đỏ hoe lên. Thỉnh thoảng em đau bụng quằn quại, chảy cả nước mắt. Những buổi chiều vàng, tôi ngồi bên giường bệnh ôm chặt em trong lòng. Cô bé run rẩy nép thật chặt vào vòng tay tôi. Da em mềm mại bên dưới da tôi, hơi thở của em ấm, mảnh và thật rõ ràng trên vai tôi. Em vẫn đang tồn tại, ngay nơi đây. Tôi khóc vì lẽ đó. Mỗi ngày trôi qua, nhìn thấy em vẫn cố gắng đấu tranh với căn bệnh dù cơ thể đã tiều tụy đi, nhìn thấy em vẫn mỉm cười vẫy tay với tôi, tôi lại không kìm được mà khóc… Dạo gần đây em không còn bảo tôi thôi khóc nữa. Có lẽ em cũng hiểu điều đó là quá khó khăn, nếu không muốn nói là không thể.

- Anh này. - Hoàng hôn ngày hôm đó em nói với tôi bằng cái giọng trong veo thỏ thẻ mà tôi rất thích. - Anh có biết hoa tử đằng không?

- Anh có nghe tên rồi. - Tôi ngồi im lặng bên cạnh giường em gọt táo.

- Em thích hoa ấy lắm.

- Anh biết. Có phải là loại hoa màu tím nhạt mà em dán đầy ảnh trong phòng không?

- Vâng. Từ bé em đã thích hoa ấy rồi, nhưng chưa được nhìn thấy bao giờ.

- Trông giống hoa sưa lắm. Nhưng hoa sưa màu trắng cơ.

- Anh chẳng biết gì cả. Hai cái đấy là một mà.

- Thật à? Thế thì anh nhìn thấy rồi.

Hoa sưa nghe thật bình yên, dịu dàng và có chút man mác buồn. Cái tên ấy rất hợp với những con phố Hà Nội, với những chàng trai cô gái thủ đô vốn thanh lịch, lãng mạn. Nhưng tôi thích tử đằng hơn. Trái lại với hoa sưa, cái tên tử đằng nghe da diết, não nề hơn, buồn hơn, và thật lay động lòng người. Có lẽ em cũng nghĩ giống tôi vậy.

- Nhưng em thích ở chỗ nào chỉ có nguyên hoa tử đằng thôi cơ.

- Em muốn đi ngắm hoa tử đằng à?

Em khẽ gật đầu.

- Vậy hôm nào mình cùng nhau đi nhé?

- Thật ạ? - Mắt em sáng rỡ lên như bắt được vàng. Tôi bất giác bật cười. Cuối cùng, em vẫn cứ là em, cô bé dễ thương của tôi. Bệnh tật chẳng thể nào làm mờ đi con người em.

- Ừ, thật.

- Em thích đi đường hoa tử đằng ở Nhật Bản. Có được không anh? Hay xa quá?

- Được.

Em reo lên, nhào đến ôm ghì lấy tôi bằng đôi tay gầy của mình, rồi lại lắc lắc vai tôi đến chóng mặt. Tôi nhẹ nhàng đẩy em ra, xoa đầu cô bé dễ thương và đưa cho em miếng táo. Em chỉ gặm được có một tẹo rồi lại lắc đầu bỏ dở. Tôi muốn bảo em cố ăn đi, muốn mắng em, mà nhìn đôi mi cụp xuống kia tôi lại chẳng nỡ.

- À. - Em chợt thốt lên. - Tiền nong anh xin bố mẹ em nhé. Em không xin đâu.

Tôi bật cười lần nữa. Càng cười, tôi càng muốn khóc. Ở bên em càng vui bao nhiêu, tôi lại càng buồn bấy nhiêu. Mấy ai chưa trải qua cảm giác nửa cười nửa khóc? Hạnh phúc nhỏ nhoi của hiện tại như cứa sâu mãi vào nỗi đau to lớn trong tương lai. Hai đối cực của cảm xúc cứ thế thi nhau hoành hành trong trái tim nhỏ bé của thằng con trai mười chín tuổi.

- Ừ. - Tôi khẽ đáp.

- Yêu anh nhất. - Em cười khì.

- Anh bảo.

- Vâng?

- Em có đang muốn khóc không?

-  …Có. - Em trả lời nhẹ bẫng.

- Thế sao em vẫn cười?

- Em chờ đến khi anh về rồi khóc.

- Vì sao?

- Vì em yêu anh.

Rồi em lại cười khì.

- Được rồi, thế thì anh cũng chờ đến khi về nhà mới khóc.

...

Sau khi cùng gia đình du lịch xuyên Việt một chuyến bất chấp việc bác sĩ cảnh báo rằng điều đó không tốt cho tình trạng của em hiện giờ, cộng thêm đi chơi với bạn bè, em cùng tôi khăn gói đi Tochigi, Nhật Bản.

Sau khi đã đời với những cảnh đẹp của quê hương mình, bên cạnh những người mình thương yêu nhất, cộng thêm việc làm một chầu bắt đầu từ lẩu, rồi đến karaoke, rồi đi công viên trò chơi và kết thúc bằng kem cùng tỉ tỉ món ăn vặt khác với lũ quỷ lớp tôi (mặc dù chúng nó ăn là chính, chứ tôi nào ăn được mấy), tôi cùng anh khăn gói đi Tochigi, Nhật Bản.

Em đã thích thú biết bao nhiêu. Trên máy bay em cứ cười tít mắt. Tôi rất lo cho sức khỏe của em, nhưng vì đây là ước mơ em ấp ủ bao nhiêu năm, cho nên tôi tự nhủ phải giúp em thực hiện bằng được. Gia đình em cũng đồng ý như vậy. Chúng tôi là những người thực tế, chúng tôi không cố gắng bám víu vào cái gọi là phép thần, như kiểu em nhờ có tâm lý tốt và trị liệu đều đặn nên bỗng dưng khỏi bệnh chẳng hạn. Cho nên chúng tôi muốn trước khi mọi chuyện quá muộn, phải tạo cho em những kí ức đẹp nhất, để em không bao giờ hối tiếc với cuộc đời mình, để em sống hạnh phúc và vui vẻ hơn bất cứ ai trên thế gian.

Tôi đã thích thú biết bao nhiêu. Trên máy bay tôi cứ cười tít mắt. Anh thì nhìn tôi mãi. Tôi thừa biết anh lo lắng, càng như vậy tôi càng cảm thấy vui vẻ. Ước mơ tôi ấp ủ bao nhiêu năm sắp thành sự thật, và bên cạnh tôi còn có anh. Tôi thực tế, tôi không tin vào cái gọi là phép thần hay cổ tích. Cho nên tôi sẽ sống những ngày cuối cùng này bằng cả trái tim mình, để sau này, dù có lên thiên đường hay xuống địa ngục, tôi cũng không bao giờ hối tiếc. Tôi sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc đến mức tất cả những thiên thần trên thiên đàng và diêm vương dưới địa ngục đều phải ứa gan vì ghen tị.

Ảnh: No-zaku.com

Đường hoa tử đằng trong công viên Ashikaga mùa này thật đẹp, nắng rải rác trên con đường, ấm áp và thơm ngọt như mật ong. Choáng ngợp không gian là sắc tím nhạt mộng mơ và cái màu trắng pha xanh nõn nà tươi mới, khẽ chạm tay vào một bông ở rìa mái vòm, tôi mới biết tại sao em thích đến xem hoa tử đằng như vậy. Loài hoa này đẹp quá. Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như đang sống trong một câu chuyện cổ tích. Tôi và em cứ sống mãi ở đây được thì hay biết mấy, bồng bềnh trong những sắc và hương, trong ánh nắng nhè nhẹ và những cơn gió hiếm hoi lọt qua được giàn hoa.

Giấc mơ của tôi đã trở thành hiện thực. Ở đây, tôi choáng ngợp trong sắc tím nhạt mộng mơ và cái màu trắng pha xanh nõn nà tươi mới, tôi đê mê dán mắt vào những chùm hoa mềm mại. Đẹp lộng lẫy như một câu chuyện cổ tích giữa đời thực. Lãng mạn là vậy, thảo nào tử đằng bỗng dưng trở thành biểu tượng của tình yêu bất diệt. Tôi chợt muốn cùng anh sống mãi ở nơi đây…

Em đi bên cạnh tôi, vẫn cái kiểu nhí nhảnh quen thuộc, vẫn điệu cười tít mắt và giọng nói trong veo. Thỉnh thoảng em liếc trộm tôi rồi lén mỉm cười. Em gầy guộc, vàng vọt, mỏng manh nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Tim tôi bỗng run mãi lên. Tôi vội vã kéo em vào lòng như thể sợ rằng em sẽ tuột khỏi tay tôi mà trôi đi đâu mất. Những ngón tay trơ xương của em đặt lên má tôi, da em mịn và lạnh. Cơ thể em mềm mại như tấm lụa bao lấy tôi. Tôi đặt lên môi em một nụ hôn thật dịu dàng. Môi em nhỏ và mỏng, run rẩy trong môi tôi, yếu đuối quá, tội nghiệp quá. Đến tận bây giờ, cô bé của tôi mới thực sự bộc lộ cho tôi thấy sự yếu đuối, tội nghiệp trong em. Tôi càng hôn em mãnh liệt hơn. Cổ em có mùi của nước hoa hương cam chua dịu, loại nước hoa em thích nhất và chỉ dành cho những dịp trọng đại. Tôi yêu em, tôi muốn hét lên như thế. Tôi không muốn phải rời xa em. Đôi mắt này, đôi tay này, cơ thể này, nụ cười và những cử chỉ đáng yêu, tôi muốn giữ mãi tất cả bên mình. Tôi muốn tan chảy vào em, em của tôi, mãi mãi…

Anh đi bên cạnh tôi, tay phải đưa lên cao, hai ngón tay nhịp nhịp trên gáy. Đó là thói quen của anh những khi đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi tự hỏi, không biết anh đang nghĩ gì nhỉ? Thỉnh thoảng ánh mắt chúng tôi giao nhau trong khi tôi đang liếc trộm anh. Anh bật cười, mấy lọn tóc rối lòa xòa trước trán. Anh vẫn thế, vẫn cứ hay bật cười mỗi khi thấy tôi có hành động gì mà anh cho là đáng yêu, vẫn cứ thỉnh thoảng xoa đầu tôi như xoa đầu một đứa trẻ, vẫn cứ thích chạm mũi vào tóc tôi mỗi khi vui. Thế rồi anh kéo tôi vào lòng, hôn tôi. Tôi thì cứ nép mãi vào trong anh, nhìn chăm chăm đến từng đường nét, khuôn mặt, đôi mắt, cái mũi, xương cổ, xương quai xanh… Tôi muốn tan chảy vào anh, anh của tôi, mãi mãi…

Nếu có thể, chúng tôi muốn làm đám cưới ngay tại đây, ngay lúc này, dưới những chùm hoa tử đằng lộng lẫy. Chúng tôi không có tương lai, chúng tôi cũng chẳng có quá khứ. Hiện tại là mối quan tâm duy nhất của cả hai. Chúng tôi đã yêu nhau và sống cho nhau trọn vẹn như thế. Chẳng còn gì để hối tiếc, chẳng còn gì để ân hận. Chúng tôi tự hào vì đã góp cho cuộc đời một mối tình tuyệt đẹp. Tôi tự hào vì em của tôi đã có được những tháng ngày thanh xuân đẹp hơn bất cứ ai. Chỉ vậy thôi. Và chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ về nhau, về những kỉ niệm đã trao nhau, về những ước mơ, khát vọng cả hai từng ấp ủ…

Với chúng tôi, như vậy là hạnh phúc.

Trong nắng, tôi khẽ thì thầm vào tai em.

“Em à, anh yêu em.”

Tôi nghe anh nói yêu tôi. Trong nắng, tôi khẽ thì thầm vào tai anh.

“Anh à, em cũng yêu anh.”

...

Chúng tôi không nắm tay nhau đi hết nổi đường hoa tử đằng.

Khi còn đang ngây ngất bên nhau, em đã trút hơi thở cuối cùng, đầu gục lên vai tôi. Chúng tôi đứng giữa một vùng nắng ấm áp, yên lành, xung quanh là loài hoa em thích nhất. Nắng bao quanh em như đang nâng đỡ một thiên sứ trở về với Chúa. Tôi ghì chặt em trong lòng và khóc. Những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra, rơi xuống mái tóc em như mưa. Hương nước hoa cam chua dịu cứ ấp ôm quanh tôi. Được thể, tôi lại càng khóc nữa.

Tôi đã bế em đi đến điểm tận cùng của đường hoa, sau đó mới trở về.

Nghe lời em, tôi, gia đình em và cả bạn bè em vẫn sống bình thường, vẫn vui vẻ và hạnh phúc. Trên thiên đường có lẽ em cũng đang vui vẻ và hạnh phúc như chúng tôi ở đây vậy.

Mãi về sau, khi đã có một cuộc sống ổn định với vợ và con, thỉnh thoảng tôi vẫn cứ nghĩ về ngày hôm đó. Tôi bần thần mãi. Tôi nhớ em! Mối tình đầu đầy kỉ niệm mà suốt đời tôi chẳng bao giờ quên nổi - kho báu của riêng tôi. Mối tình với em như một cái tháp pha lê sừng sững trong trái tim tôi, đẹp lộng lẫy và lúc nào cũng khiến tôi tự hào. Tôi đã từng yêu như thế, đã từng hạnh phúc như thế, đã từng hết mình như thế, không hối tiếc. Và trong cuộc hành trình ngược về quá khứ gian truân cùng đau đớn ấy, thỉnh thoảng một câu hỏi lại vang lên.

Nếu em và tôi đi hết đường hầm này, liệu hai đứa có bên nhau mãi mãi được không?

Nếu em và tôi đi hết đường hầm này, liệu hai đứa có tìm được đến tận cùng hạnh phúc?

Tác giả: Thảo Nguyên

Tin mới trong ngày