Hồi ức lưu lạc
CTV Quách Thái Di (Ngọc Vy) 02/04/2018 07:00 PM
Tôi đứng dậy, đến bên cửa sổ, kéo rèm qua, lắng nghe tiếng sóng vọng về từ trong tiềm thức. Dù ngày mai có ra sao, tất cả chúng ta rồi sẽ ổn thôi, phải không?

Tôi tỉnh giấc. Đầu óc trống rỗng. Cảm giác cô đơn buồn bã dâng chiếm toàn bộ cơ thể. Tôi không nhớ gì cả, một chút hồi ức cũng không. Đưa mắt nhìn quanh, tôi đoán mình đang ở bệnh viện và căn phòng này rất bé. Chiếc giường được kê gần cửa sổ. Bức tường loang lổ, bám đầy rêu phong. Trong tâm trí tôi hiện giờ chỉ có dòng suy nghĩ: một bệnh viện cổ. Ngoài cửa sổ là khung trời xám ngắt, dĩ nhiên không có lấy một áng mây nào. Âm thanh của những bước chân đang di chuyển vang lên bên ngoài rồi mất hút. Im lặng đến nghẹt thở.

Tôi ngồi dậy, thả một chân xuống giường. Cánh cửa phòng cũng vừa bật mở. Cô gái trong phục trang blouse trắng bước vào đưa tôi chiếc hộp gỗ thơm mùi trầm. Bên trong có một chiếc máy hát đã cũ và quyển nhật ký.

- Chuyện gì thế ạ, sao em lại ở đây?

- Khi xe cứu hoả đến, ngôi nhà bốc cháy dữ dội, mọi người cố gắng cứu em ra khỏi những ngọn lửa đang hừng hực nhưng không thể cứu được mẹ em.

- Nhưng… em chẳng nhớ gì cả. - Trong trí óc tôi giờ đây là một hố đen sâu thăm thẳm, một mảnh ký ức gợi nhớ về quá khứ tôi cũng không tài nào nhớ nổi. Tôi chỉ lờ mờ thoáng thấy một đám cháy rất lớn, tôi thấy đôi chân mình nhấc lên chạy ào về phía đám cháy đó với vẻ mặt hoảng hốt. Rồi khi tỉnh dậy tôi nằm ở đây.

- Em bị sốc tinh thần dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ khoẻ ngay. Khi bình phục em cố gắng từ từ nhớ lại. Có lẽ những ký ức đã lưu lạc ở đâu đó.

Những ký ức lưu lạc, nghe có vẻ mơ hồ và khó tin quá. Sau khi xuất viện, tôi không có nhà để về đành ở tạm nhà một người bạn, bắt đầu hành trình tìm lại ký ức đã mất. "Manh mối" duy nhất là bài hát trong chiếc máy hát mini và quyển nhật ký mang tên Hồi Ức. Tôi có một cảm giác thân quen đối với quyển nhật ký đó. Mỗi ngày tôi đọc vài trang, những tình tiết, những mẩu chuyện vui buồn mà người viết ghi chép lại, dường như tôi đã từng trải qua cùng với một người hay chính xác hơn là một chàng trai nhưng hình ảnh người đó trong trí nhớ tôi rất nhạt, tựa như chiếc bóng lúc ẩn lúc hiện. Nơi ấy có lẽ là vùng biển, tôi không nhớ rõ lắm.

Ảnh: cdn.hoahoctro.vn

"Gia đình tôi sống trong một ngôi nhà ven biển, dây vạn niên thanh quấn quanh bờ rào, ngày đêm nghe tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá. Bọt sóng tung trắng xoá như những dải lụa trắng trải dài dọc bờ cát. Biển liền kề với núi. Bên kia sườn núi, rặng thông xanh rì. Đám hoa dại mọc li ti, bung nở thật đẹp dưới mỗi gốc cây. Khi trời yên biển lặng có thể nghe thấy cả tiếng sóc chuyền cành và âm thanh khi chúng gặm nhấm vỏ thông.

Từ cổng làng đi hết con đường cát rẽ vào con hẻm nhỏ và hẹp, cỏ mọc um tùm là có thể thấy biển ngay. Đứng trên bờ cát phóng tầm mắt ra xa những tưởng có thể thấy đường chân trời ở rất gần nhưng đi hoài không tới. Các cặp đôi yêu nhau vẫn thường thề non hẹn biển rằng sẽ cùng nhau đi đến chân trời góc bể, không chia lìa. Cách ví von này thật hay, tựa như những mối tình chung thủy. Thật ra đường chân trời không tồn tại, chỉ là nơi mà bầu trời và mặt đất giao nhau trong mắt người mà thôi.

Những buổi chiều tà, tôi hay thơ thẩn bước trên cát. Sóng vỗ nhẹ êm ái như một bản nhạc được đệm bằng dương cầm. Những cánh hải âu lượn bay trên mặt nước, thỉnh thoảng sà xuống rồi lại bay vút lên cao.

Biển mùa thu hoang sơ và tịch liêu.

Bầu trời suốt ngày âm u, không có lấy một áng mây nào. Khung cảnh bờ biển cũng mờ đi trong cái âm u đó.

Làng chài chúng tôi mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá. Sống chân thành và ấm áp tình người. Biển bao dung, rộng lượng cung cấp đầy ắp tôm cá cho người dân trong làng nhưng cũng có khi biển nổi sóng to gió lớn, nhấn chìm ghe thuyền, cướp đi sinh mạng của những người dân thiện lương để lại bao nỗi đau, bao giọt nước mắt trên khóe mi. Biển đã cướp đi người cha đáng kính của tôi.

Ánh tịch dương buông xuống lòng biển. Mặt nước như được nhuộm màu đỏ thẫm, lấp lánh những tia sáng của giọt nắng cuối ngày. Tôi ngồi trên một mỏm đá, hai chân ngâm trong làn nước buốt lạnh. Mắt dõi theo một cánh chim phía cuối chân mây. Tôi vẫn hay ngồi như thế đến khi trời nhập nhoạng tối mới trở về và mỗi lần ngồi đây, tôi lại nhớ đến câu hỏi của Misa: “Khi nào thì ba về ạ?”. Tôi nghẹn đắng nuốt cơn xúc động vào lòng, chỉ tay ra xa: “Ba được giữ lại gác cổng ngọn hải đăng nên không về được”. Misa òa khóc, tôi vỗ lưng em dỗ dành: “Misa vẫn còn có anh mà”.

Misa là đứa em gái bé bỏng của tôi, hay khóc nhè và ưa vòi vĩnh. Lúc còn sống, ba tôi là người thương Misa nhất nhà. Tình thương mà ông dành cho Misa nhiều bao nhiêu thì đối với tôi, ông lạnh nhạt bấy nhiêu. Hễ gặp mặt là ông luôn tìm cớ mắng chửi tôi. Mỗi lần tôi làm sai dù là việc nhỏ nhặt, ông luôn nói: “Tao chỉ có một đứa con gái”. Tôi nghĩ do tôi là anh hai nên việc ông thương Misa nhiều hơn cũng là lẽ đương nhiên. Nên tôi chưa bao giờ giận ông.

Trước năm ngày ba ra khơi cùng mấy người bạn trong xóm rồi vĩnh viễn không về nữa, tôi vô tình nghe ba nói chuyện với mẹ và biết được một bí mật động trời mà họ luôn giấu kín. Bí mật ấy giúp tôi lý giải vì sao từ nhỏ đến lớn ba thường xuyên lạnh lùng, có khi còn dùng roi mây đánh tôi. Biết được sự thật, cảm giác đắng cay, tủi hờn bủa vây lấy tôi nhưng khi ba mất tôi vẫn khóc thương, vẫn để tang ông. Chẳng trách ai cả, ba tôi hay mẹ tôi. Chỉ tại số phận trêu đùa tôi. Tôi đã từng nghĩ giá như mình đừng sinh ra trên cõi đời này…"

...

Tôi để quyển nhật ký xuống bàn, thở một tiếng dài. Nghĩ ngợi. Máy thu thanh để bên cạnh vang lên những giai điệu nhẹ nhàng.

"Thuở xưa thơ bé.

Tôi thường háo hức chờ đợi.

Được nghe những khúc ca yêu thích trên radio.

Nhạc nổi lên, tôi cũng ngân nga hát theo.

Môi tôi khẽ nở nụ cười."

Hố đen trong trí óc tôi vạch một đường ngang, mở ra khung cảnh tươi sáng với những ngọn gió biển lành lạnh. Có cô bé cột hai bím tóc chạy nhảy, đùa nghịch cùng sóng, nhặt vỏ ốc rồi xây lâu đài cát. Sóng biển dâng tràn, cuốn trôi tất cả. Cô bé khóc nức nở. Một cậu bé đến, dỗ dành. Cả hai dắt tay nhau qua bên kia sườn núi, ngắt hoa dại kết thành vòng nguyệt quế, chơi trò hoàng tử, công chúa…

Tiếng gõ cửa phòng đúng lúc cất lên cắt ngang dòng suy tưởng trong đầu tôi. Bức màn quá khứ đã khép lại, những hình ảnh bên bờ biển dần biến mất. Địa điểm và nhân vật trong ký ức giống với những gì được viết trong nhật ký.

Chị Như đẩy đĩa mì sang tôi và hỏi.

- Vẫn chưa nhớ lại à?

- Dạ.

- Mất trí nhớ tạm thời chỉ kéo dài một vài tháng. Đó là căn bệnh làm chúng ta quên những sự việc xảy ra trong hiện tại. Chẳng lẽ quá khứ trước đây, em cũng không nhớ gì sao?

- Em nhớ nhưng không hình dung ra được. Mọi thứ cứ như là ảo ảnh vậy, lúc thì chúng hiện lên trong đầu em, lúc thì chúng biến mất đi.

- Đừng cố ép bản thân, thả lỏng cơ thể rồi từ từ em sẽ nhớ lại thôi. Nếu chị có thể mất đi toàn bộ ký ức thì tốt biết mấy.

- Về người ấy sao ạ?

- Người ấy khiến tâm trạng của chị vô cùng tệ, chị chỉ muốn quên hết nhưng càng cố gắng để làm điều đó, chuyện cũ lại cứ hiện về.

- Thế giới không vui không buồn, con người quên đi nụ cười sẽ trở nên lạnh lùng, vô cảm. Thế giới như vậy thật đáng sợ, chị à. Em không muốn sống trong một thế giới không cảm xúc như thế.

- Đến khi nào em trưởng thành, biết yêu, biết đau, biết hận em sẽ giống như chị bây giờ. À, nếu chị là em, ký ức thất lạc, chị không muốn tìm lại.

- Nhưng với em thì khác, đó là ký ức gia đình, em không muốn mất đi dẫu cho đó là những đoạn ký ức buồn.

Tôi rửa chén bát sau khi ăn xong và dọn dẹp gian bếp của chị Như cho tươm tất rồi ra ngoài ban công hóng gió. Từ đây nhìn xuống, thành phố bé nhỏ như nắm trong lòng bàn tay. Xe cộ nườm nượp, ngược xuôi hối hả. Tôi khẽ lẩm bẩm, nơi mình sinh ra không phải là đô thành.

Ảnh: hips.hearstapps.com

"Ba mất, trọng trách gia đình đè nặng lên vai tôi. Ban ngày tôi cùng trai tráng trong làng dong buồm ra khơi đánh cá. Tối về tranh thủ ôn bài. Củi nổ lách tách trong lò sưởi được làm bằng gạch men có màu sắc sặc sỡ. Misa ngồi bên cạnh chơi búp bê. Mẹ tôi thì đan khăn dù còn lâu mới tới mùa đông. Mẹ nói đan từ bây giờ cho tới khi đông về là vừa. Cuộc sống bình lặng cứ thế tiếp diễn qua từng ngày.

Trái ngược với khung cảnh ấm cúng bên trong ngôi nhà với những ngọn đèn sáng rực thì ngoài trời tối đen như mực. Nơi đây, bóng tối sụp xuống rất nhanh. Chừng 6 giờ, khắp các con hẻm đều đen kịt. Biển đêm yên tĩnh. Sóng vỗ yên ả. Nếu bước đi trong không gian tối đen như thế sẽ mang một cảm giác cô độc, vắng vẻ, một mình đối diện với bóng đêm, với biển và với bầu trời không ánh sao.

Những ngôi nhà nằm san sát nhau. Nhìn từ xa làng chài trông tựa như một hòn đảo trên bờ nếu không có tiếng bước chân di chuyển, những bóng hình ra vào hay ánh sáng buổi tối thì ắt hẳn đó là một hòn đảo bỏ hoang. Ngày nghỉ cuối tuần, ghe thuyền nằm lật úp phơi nắng trên bãi cát hay những làn khói bay ngút trời từ những chiếc ống khói. Những lễ hội trong năm hay những đêm trăng sáng vằng vặc, chúng tôi đốt lửa quây quần bên nhau múa hát và thưởng thức rượu chuối hột.

Nghề chài lưới có từ lâu đời. Thế hệ cha ông nối tiếp thế hệ con cháu. Ngày qua tháng lại có biết bao người ra đi nhưng có mấy ai may mắn an toàn trở về. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, dù người đi thì nhiều mà người về thì ít thì chúng tôi vẫn phải tiếp tục công việc của mình, cái công việc cơ cực, nguy hiểm luôn đón chờ bất cứ lúc nào. Tôi tin, bão giông có mạnh đến đâu cũng không thể thắng nổi ý chí bền bỉ của con người.

Tôi có ý định viết một cuốn sách nhưng việc học, đưa đón Misa mỗi ngày và những công việc làm thêm ngoài giờ đã ngốn hết phần lớn thời gian của tôi. Nên tôi đành gác ước mơ của mình lại dù trên bàn học vẫn luôn để những tờ bản thảo viết dở và một cây bút máy mực màu xanh. Chiếc bàn được kê sát cạnh cửa sổ. Mỗi khi trời nổi gió, rèm cửa bay phần phật. Có lần những cơn phong ba mùa hè thổi bay những tờ bản thảo của tôi ra tận ngoài khơi xa rồi sóng nuốt chửng không để lại chút dấu vết nào.

Còn nhớ đợt ấy, mùa mưa qua rồi. Chúng tôi có chuyến đánh bắt xa bờ. Trước ngày đi Misa có tặng tôi con ốc ngũ sắc mà em vô tình nhặt được lúc cùng tôi rong chơi ngoài biển. Nghe nói ốc ngũ sắc mang lại điều may mắn, không ai dễ gì nhặt được. Vì nó biết tránh xa những kẻ xấu xa và độc ác. Misa nhắc tôi phải luôn mang theo nó bên mình. Tôi bỏ ốc ngũ sắc trong chiếc túi vải rồi treo lủng lẳng ở eo.

Buổi tối khi các thuyền viên đều đã ngủ say thì bất chợt giật mình thức giấc bởi tiếng sấm rền vang như muốn xé toạc bầu trời thành từng mảng. Ngay sau đó từng giọt mưa rớt xuống, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nặng hạt. Cơn mưa không báo trước khiến ai cũng hoang mang, lo âu. Gió thổi mạnh kèm với sóng lớn. Những cánh buồm ngã rạp. Chiếc thuyền lắc lư. Thuyền trưởng bảo chúng tôi cố gắng vịn vào một vật gì đó để không rơi xuống biển. Đèn trong thuyền vụt tắt. Khung cảnh tối om. Mưa rơi không ngừng, ào ào, quyết liệt như oán giận, như căm thù. Vòm trời đen ngòm bỗng lóe sáng. Nhờ vậy mà tôi trông thấy một người anh em của mình không chịu nổi sức gió nên đã gieo mình xuống dòng nước đang chảy cuồn cuộn dưới kia. Không kịp nghĩ ngợi, tôi nhảy xuống cứu bạn. Khi đưa được bạn mình lên thuyền, tôi đuối sức. Vì mưa tát vào mặt, vì sóng ập đến nên tôi dần dần tách biệt với con thuyền. Cái chết treo lơ lửng trên đầu. Tôi chợt nghĩ đến mẹ, đến Misa, họ đang chờ tôi ở nhà. Từ khi biết được bí mật mà ba mẹ tôi cất giấu suốt mấy năm trời, tình cảm giữa tôi và Misa có vài sự thay đổi. Mình nhất định phải sống. Tôi căng mắt nhìn quanh xem thử có vật gì để mình bám víu vào không. Và phát hiện một chiếc phao cứu sinh.

Năm đó tôi sống sót trở về. Một vài người trên chiếc thuyền mà tôi đi chung đã mất tích cũng có người bị sóng cuốn trôi. Tang tóc lại bao trùm lên ngôi làng chài nhỏ bé.

Sự sống và cái chết thật ra không hề xa, ngược lại nó chỉ cách nhau trong gang tấc. Chỉ cần nghĩ mình phải sống thì bạn sẽ có lý do để tiếp tục tồn tại.

Phép màu là tìm được ai đó cho ta ánh sáng giữa lúc tuyệt vọng. Người con gái định mệnh ấy đồng thời cũng là em gái cùng mẹ khác cha với tôi."

...

Tôi trở về căn hộ của chị Như sau cả ngày lang thang ngoài phố. Gần đây khi đọc quyển hồi ký, tôi hay nằm mơ về tuổi thơ của mình, ngôi nhà bên bờ biển và chàng thiếu niên áo trắng khôi ngô. Thời thơ ấu là quãng thời gian đẹp nhất. Đứa trẻ nào cũng nhìn vạn vật bằng một màu xanh cổ tích nhiều bí ẩn. Mặt trời, ấm áp hơn. Cỏ xanh mướt và mưa cũng dịu dàng hơn ngay cả khi biển nổi sóng dữ, nhấn chìm thuyền của ngư dân, tôi vẫn thấy những con sóng kia sao mà dâng cao và đẹp đẽ đến thế. Trong mắt trẻ thơ, thiên nhiên vô cùng kỳ bí và thú vị.

Tôi có một người anh trai. Chúng tôi sống hòa thuận, chưa bao giờ xích mích hoặc gây gổ nhau vì anh luôn nhường tôi.

Tôi hay hỏi anh trai rằng.

- Sao cỏ lại có màu xanh?

- Vì cỏ vốn sinh ra là đã có màu xanh, không thể có màu khác được.

- Thế sao con người, có người thấp, người cao, người gầy, người béo?

- Vì con người khác với cỏ cây. Con người biết nói chuyện, biết quan tâm, biết sẻ chia còn cỏ tuy là thứ cỏ cây vô tri vô giác nhưng cỏ hiểu, lắng nghe và chịu đựng mỗi khi có người vô tình giẫm đạp. Chúng ta phải học cách chịu đựng khi ở trong bão táp.

Anh trai tôi học rất giỏi, thông minh lỗi lạc. Anh luôn mặc áo sơ mi trắng. Vẻ điển trai ấy đôi lần khiến tôi ngây người. Nếu anh không phải là anh trai tôi thì có lẽ tôi sẽ yêu anh. Kiến thức anh rộng rãi, điều gì cũng biết chỉ trừ mỗi việc đánh cá ngoài khơi anh còn lúng túng.

- Anh sinh ra không phải để làm nghề chài lưới, anh phải là một hoạ sĩ, nhà văn hoặc kỹ sư.

- Anh phải nối tiếp công việc của ba.

- Có ai ép buộc anh đâu, anh đi theo con đường của anh đi.

- Anh không thể ích kỷ chỉ biết cho riêng mình.

- Bộ anh quên anh đã từng suýt mất mạng như thế nào à?

- Sống chết có số, không thể cưỡng cầu. Nếu số phận của anh gắn liền với nơi này thì anh không có sự lựa chọn nào khác.

Lần nào giấc mơ đến đây cũng chấm dứt. Trong bóng tối, tôi dựa lưng vào thành giường, xâu chuỗi lại từng ký ức và đi đến kết luận: người thiếu niên áo trắng trong giấc mơ chính là anh trai tôi nhưng tại sao anh lại bỏ đi?

Ảnh: images.all-free-download.com

"Cuộc sống của người trưởng thành cũng giống như mảnh đất cằn cỗi, vun trồng và chăm bón, từ hạt mầm sẽ mọc thành cây con, qua ngày tháng cây sẽ ra hoa kết trái rồi sẽ phải trải qua nắng cháy, mưa rơi.

Tuổi trưởng thành không ngừng biến đổi. Yêu-hận-khóc-cười. Có đôi lúc vì yêu nên mù quáng rồi kéo theo những hệ lụy nghiêm trọng. Tôi đang sống trong những ngày như thế.

Càng khôn lớn Misa càng xinh đẹp. Môi đỏ, tóc dài, da trắng. Nhiều chàng trai mới lớn cùng làng để ý Misa, viết thư tình rồi nhờ tôi chuyển hộ. Nhưng Misa không nhận được bất cứ lá thư nào vì tôi đã quẳng đi hết. Tôi không muốn Misa tiếp xúc với bất kỳ ai, không muốn con bé thích ai. Mỗi khi Misa nói chuyện hay tươi cười với ai đó, cơn giận trong tôi như nước sôi 100 độ, sôi sùng sục, bọt bong bóng nổi lên. Tôi siết chặt hai bàn tay, đấm mạnh vào tường để kiềm chế cơn nóng giận trong người.

Tôi biết mình làm vậy là quá vô lý nhưng tôi không sao ngăn được trái tim, nó khiến tôi mệt mỏi từng ngày. Tôi chỉ muốn Misa nhìn về phía tôi. Càng gần gũi với em, tình cảm trong tôi ngày càng dâng cao. Tôi ước gì hôm ấy mình không nghe được cuộc nói chuyện từ ba mẹ. Bí mật cứ là bí mật, mãi vùi sâu chẳng phải sẽ tốt hơn sao. Thà Misa là em gái ruột của tôi hoặc chúng tôi không có quan hệ gì, như vậy tôi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng đằng này, tôi là con riêng của mẹ tôi, chảy chung dòng máu với Misa. Tôi biết có cảm tình với em gái mình là trái với luân thường đạo lý, nhưng hạt giống tình yêu một khi đã rơi vào cơ thể, chúng sẽ ở đó sinh sôi nảy nở, lâu ngày trở thành cây cổ thụ rễ chẳng chịt, lá xum xuê, có muốn bứng đi cũng không thể. Chỉ còn cách phải luôn luôn kiểm soát chính mình.

Một tối nọ, tôi vào phòng thì thấy Misa đứng giữa phòng. Em ngước mắt nhìn tôi, trên tay là những lá thư được thiết kế vô cùng bắt mắt, thoang thoảng một mùi hương.

- Thư của các bạn viết cho em sao anh lại giấu đi mà không đưa cho em?

- Có vẻ như em quan tâm đến mấy chuyện đó nhỉ? Anh nhắc cho em nhớ nhiệm vụ của em là học. Ăn chơi đua đòi chỉ sinh hư.

- Em đua đòi hồi nào, những lá thư đó là viết gửi cho em, anh lấy quyền gì mà giấu nhẹm đi chứ.

- Vì anh là anh trai của em, anh nhất định phải biết em sống và học tập thế nào.

- Dù là anh trai anh cũng không được tùy tiện làm thế. Chuyện của những lá thư thì có liên quan gì tới anh.

- Em dám nói với anh như thế sao?

- Em tôn trọng anh không có nghĩa là mọi việc lớn bé, em đều nghe theo anh. Em lớn rồi, em biết phân biệt tốt xấu, phải trái, trắng đen. Từ giờ anh không được làm thế nữa, nếu không em nổi loạn cho anh xem.

- Em đang dọa anh đấy à?

- Em không dọa, em chỉ muốn anh biết chuyện gì cũng có giới hạn của riêng nó. Vượt quá giới hạn mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng tiêu cực. Vậy thôi.

Buổi tối hôm đó chúng tôi cãi nhau kịch liệt, không ai nhường ai. Thường ngày Misa hiền dịu, ngoan ngoãn, tôi bảo gì em nghe nấy vậy mà hôm ấy chỉ vì những lá thư mà em sẵn giọng, lớn tiếng cãi nhau với tôi lại còn hăm dọa tôi nếu tôi cứ tiếp tục xen vào chuyện của em. Lẽ nào em quan trọng những lời hoa mỹ, bay bướm của mấy tên con trai kia hơn cả tôi?

Sau sự việc ấy, chúng tôi sống như mặt trời với mặt trăng, chạm mặt tôi ở bất cứ đâu, trên lớp hay ở nhà, Misa đều lảng tránh, không thèm cười nói với tôi dẫu chỉ một lời. "Chiến tranh lạnh" kéo dài gần nửa tháng, tôi chủ động làm hoà  Lúc đó hai anh em đang trên đường đi học về. Con đường ngập tràn hoa rơi, lá bay tơi tả. Bên cạnh là biển.

- Anh xin lỗi.

- Lời xin lỗi này em nên nói mới đúng. Em sai rồi.

- Anh quên mất em giờ đã lớn rồi, mọi việc có thể tự làm đâu cần đến người anh này.

- Không có đâu, anh vẫn luôn là anh trai tốt bụng, rộng lượng nhất trên đời, sao có thể không cần đến anh được chứ. Nhưng em thắc mắc sao anh lại giấu thư của em?

- Tại vì…

- Vì sao ạ?

- Vì… em là em gái của anh, ai biết được bọn chúng viết thư có mưu đồ gì xấu xa, anh phải bảo vệ em gái mình chứ.

- Anh trai lo xa quá rồi, hầu hết các bạn ấy khen em xinh, em học giỏi, mong muốn kết bạn với em thôi. Ngoài ra chẳng có âm mưu gì cả.

- Cẩn thận vẫn tốt hơn. Mà Misa nè, hứa với anh chuyện này được không?

- Chuyện gì ạ?

- Dù sau này có xảy ra điều gì đi nữa, dù em có tìm được người khiến em mỉm cười thì… anh em chúng ta vẫn phải ở bên nhau, đúng chứ. Em nhất định phải tâm sự với anh.

- Dĩ nhiên rồi, không tâm sự với anh, em cô đơn chết mất.

- Ngoắc tay đi.

Ngón tay trắng xinh của Misa ngoắc vào tay tôi. Đôi mắt sáng rực, đôi môi chúm chím cười khiến toàn thân tôi như tê dại, vội vàng quay mặt đi. 

Cho đến một tối mùa đông se sắt. Giải quyết xong đống bài tập cao ngất, tôi bước ra ngoài kiểm ra cửa đã khóa hết chưa. Lúc ngang qua phòng của Misa, cánh cửa mở hé, tôi liếc vào trong và thấy chiếc chăn em đắp thường ngày rớt xuống đất. Tôi đẩy cửa nhè nhẹ, nhặt chăn lên đắp lại cho em. Người con gái xinh xắn đang say ngủ kích thích mọi ham muốn trong tôi. Bàn tay vừa chạm đến môi bỗng khựng lại. Chút lý trí còn lại trong đầu bảo tôi phải chấm dứt ngay những suy nghĩ tồi tệ.

Tôi bỏ chạy về phòng mình, toàn thân run bần bật. Gió bên ngoài khung cửa rít lên từng cơn buốt giá. Màn đêm đen kịt như con quỷ dữ thiêu đốt mọi giác quan trong tôi khiến cho tất cả các tế bào như bừng cháy, ngọn lửa đỏ rực, khơi dậy lòng ham muốn. Tôi tự trấn áp bản thân, cố gắng kìm nén tình cảm đang bộc phát. Vốn dĩ ngay từ đầu, tình cảm này đã sai, vô cùng sai. Nếu tôi tiếp tục ở lại, hằng ngày đối diện với Misa, tôi sẽ trở thành kẻ bất nhân không thể tha thứ. Thế nên tôi cần phải đi, rời khỏi ngôi nhà tôi sinh ra và lớn lên, rời xa nơi chốn bình yên tôi và Misa trải qua quãng thời thơ ấu êm đẹp. Vì bảo vệ Misa, tôi đành phải ra đi."

...

"Quãng thời gian đó thật tươi đẹp.

Và những ngày đó không quá xa vời.

Tôi bâng khuâng thầm hỏi ngày thơ ấu giờ trôi về đâu.

Nhưng rồi những ngày xưa đó đã quay về.

Giống như một người bạn thân xưa cũ.

Ôi, những bài hát tôi hằng yêu mến..."

Giai điệu da diết như thấm vào hồn tôi. Tấm màn che chắn phía trước được vén lên. Ký ức bung mở.

Buổi sáng hôm đó thức dậy tôi không thấy anh trai đâu cả. Tủ quần áo được dọn sạch sẽ. Anh đi không nói lời nào cũng không để lại một cánh thư. Tôi và mẹ tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy. Mẹ đoán có lẽ anh đã bỏ làng nhưng nguyên do là vì đâu. Căn nhà trống hoác, vắng vẻ. Tôi một mình đi về, không ai trò chuyện. Bạn bè biết nhà kéo nhau đến, rôm rả tán gẫu, kể bao mẩu chuyện cười nhưng cũng không làm tôi vui lên được chút xíu nào. Từ nhỏ tôi quấn quýt bên anh hơn cả mẹ. Anh chăm sóc tôi, lo lắng cho tôi từng li từng tí. Tôi sốt nhẹ cũng khiến anh cuống lên. Tôi té, trầy xước sơ sơ, anh liền cõng tôi đến trạm xá dưới trời nắng chang chang như đổ lửa. Tôi đã quen với sự có mặt của anh. Giờ anh đi rồi, tôi như con thuyền lạc hướng, không biết nên rẽ về đâu.

Sau khi tốt nghiệp, tôi lên thành phố học đại học. Mẹ đi cùng tôi. Vì giờ chỉ còn hai mẹ con, tôi không an lòng khi để mẹ ở nhà một mình. Trong lúc dọn đồ, tôi nhìn thấy quyển nhật ký của anh trai, đọc nó biết đâu tôi sẽ tìm ra lý do anh bỏ nhà đi. Nhưng vì khi ấy bận rộn giấy tờ nhập học, tôi vô tình quẳng cuốn nhật ký dưới đáy ba lô, lên thành phố cũng quên béng mất.

Thành thị rộng lớn, tấp nập, tìm một người có khác nào mò kim đáy bể. Một buổi chiều nắng hanh hao, tôi trở về nhà trọ sau khi kết thúc việc học ở giảng đường, tôi phát hiện nhà mình bị cháy. Mọi người đang cố gắng dập lửa trong khi chờ xe cứu hoả đến. Nghĩ đến mẹ, tôi chạy vào mặc cho những người ở đó ngăn tôi lại. Lửa ngút trời, bỏng rát cả da thịt. Tôi tìm thấy mẹ cũng là lúc thanh gỗ trên trần nhà đỏ hừng hực từ từ rớt xuống người tôi nhưng tôi không thấy nóng, không thấy đau. Có ai đó đè lên người tôi, giữ lại mạng sống cho tôi. Không gian tối sầm lại. Tôi ngất lịm. Khi tỉnh dậy, vì tâm trí hoảng loạn nên tôi tạm thời mất đi ký ức…

Đèn trong phòng bất ngờ sáng bừng. Chị Như đi làm về, thấy tôi ngồi một góc co ro hỏi tôi có chuyện gì. Tôi nói cho chị nghe tôi đã nhớ ra mình là ai, những chuyện trước đây và cả khoảng thời gian hiện tại, tôi đã giải mã được giấc mơ, tôi cũng biết vì sao anh trai tôi bỏ nhà đi và mẹ tôi mất. Tất cả đều vì tôi. Ký ức thất lạc cuối cùng cũng tìm lại được, không bỏ sót một mảnh vụn nào thế nhưng trong tim tôi, cảm giác mất mát dần xâm chiếm.

- Thế bây giờ em định làm gì?

- Em sẽ về quê tìm lại anh trai, em đã mất quá nhiều em không thể mất luôn anh ấy. Anh ấy là người thân duy nhất của em trên đời này. Em tin anh trai sẽ không bỏ rơi em đâu vì lúc trước bọn em đã ngoắc tay với nhau hứa rằng bất luận sau này có xảy ra chuyện gì cũng phải ở bên nhau.

- Ừ. Mỗi người trong chúng ta ai cũng có hồi ức riêng, dù là vui vẻ hay đau thương, mong rằng đến phút cuối mọi chuyện sẽ ổn.

Tôi đứng dậy, đến bên cửa sổ, kéo rèm qua, lắng nghe tiếng sóng vọng về từ trong tiềm thức. Dù ngày mai có ra sao, tất cả chúng ta rồi sẽ ổn thôi, phải không?

Tác giả: CTV Quách Thái Di (Ngọc Vy)

Tin mới trong ngày