Khi mùa về tay lỡ buông tay
Thanh Dương 11/15/2017 07:00 PM
Tưởng chừng giống như một câu chuyện cổ tích, chỉ cần gặp gỡ tình yêu đầu tiên sẽ là tình yêu mãi mãi về sau, sống hạnh phúc bên nhau trọn đời. Nhưng đây là câu chuyện tình yêu trong quyển sách mang tên cuộc sống. Người tính luôn luôn không bằng trời tính.

Hội thi học sinh thanh lịch của trường kết thúc muộn hơn dự định hẳn hai tiếng đồng hồ. Đám sinh viên đi chạy sự kiện cho trường vội vàng chạy đi dọn dẹp bàn ghế, nhặt rác xung quanh, tìm balô rồi nhanh chóng ra về. 

Ngoài trời đã sớm về khuya, sương đêm mỏng manh nhẹ nhàng phủ xuống. Tôi phóng tầm mắt ra phía ánh đèn cuối đường quan sát. Thi thoảng có tiếng xe máy dồn dập vang tới rồi bất chợt có ánh đèn xe lướt qua. Bóng đêm đen đang bao phủ tất cả, cả thành phố đang chìm dần chìm vào giấc mộng.

Đội truyền thông của tôi ở lại sau cùng để kiểm tra lại thẻ nhớ máy ảnh nên ra về gần như là tốp người cuối cùng. Cả đội có sáu người tất cả. Thật may mắn thay vừa có đủ ba xe máy cho cả sáu người. Nhưng khó khăn nhất để chấp nhận sự may mắn này đó chính là cả đám hùa vào gán ghép tôi với Bảo đi chung một xe.

Ảnh: i.pinimg.com

Tôi vùng vằng, chạy hết qua hai xe còn lại đều bị Trang ngăn chặn. Tôi nhất quyết không chịu lên xe của Bảo còn Trang thì nhất định bắt tôi lên xe Bảo bằng được. Sau một hồi giằng co không phân thắng bại, cuối cùng anh Hải trưởng đội nhăn mặt, hắt xì một tiếng rồi nói:

- Nhanh lên chúng mày ơi. Con Minh còn lằng nhằng là cho ở luôn lại trường luôn. Tao sắp chết vì đói và lạnh đây này. Thương anh cả của chúng mày tý đi các em.

- Đúng rồi. Muộn rồi mà cứ khó tính cơ, ai đèo cũng được, con Minh cứ thích lắm chuyện. - Lan ngồi sau xe Hải nói phụ họa theo.

Tôi chợt rùng mình, nhiệt độ ngoài trời đang xuống dần mà người trong đội ai cũng chỉ mặc chiếc áo đoàn mỏng manh. Thương người trong đội đang chịu đói, chịu lạnh còn chưa được về nhà, tôi thương luôn cả mình. Đắn đo lúc lâu, cuối cùng tôi quyết định lên xe của Bảo. 

"Chỉ là ngồi sau xe mà thôi. Tỉnh táo lại đi con điên.” - Tôi lẩm bẩm một mình. Hít một hơi thật sâu rồi nhảy lên xe.

Cả ba chiếc xe máy phóng nhanh ra khỏi cổng sau của trường. Trời đã về khuya nên chẳng ai dám đi cổng chính để đánh thức bác bảo vệ đang ngủ. Anh Hải đi trước, lúc dừng đèn đỏ, anh chợt ngoái đầu lại nói to:

- Mấy đứa con gái về nhà Hiền hết đúng không? Vậy qua Ô Chợ Dừa ăn đêm đi đã. Đói lắm rồi.

- Đi ăn đi. Em cũng đói lắm. Từ chiều đến giờ chạy quanh chưa có cái gì bỏ vào bụng. - Hiền cười hớn hở hưởng ứng.

- Em sẽ gọi một suất lớn. - Trang hớn hở hưởng ứng.

Đi được một đoạn đến cầu vượt Mai Dịch thì trời bắt đầu lấm tấm mưa. Hạt mưa nhẹ đến nỗi phải nhìn lên đèn đường thì mới có thể nhận ra rằng trời đang mưa. Mưa cứ rơi chầm chậm như tiếng thở đều đều của người đang ngủ. Có lẽ mưa cũng đang ngủ giống như thành phố này đã sớm chìm vào giấc ngủ tự bao giờ. 

Ảnh: i.pinimg.com

Lần đầu đi về khuya, lần đầu đi qua đêm với cả đám bạn, lần đầu mới biết thành phố này về đêm lại yên lặng đến lạ thường. Và đặc biệt hơn cả là lần đầu ngồi sau xe máy của người yêu cũ. 

Tự dưng tôi cảm thấy xúc động trong lòng, mặc kệ cho gió rít bên tai. Tôi vẫn thản nhiên ngắm nhìn các ngả đường đêm không một bóng người. Tôi nghĩ vẩn vơ rồi lại tưởng tượng ra những thứ gì đó đáng sợ xuất hiện nơi cuối ngõ nhỏ sâu hun hút vào trong. Tự dưng thấy lạ, cái thành phố vốn dĩ tưởng chừng không bao giờ nghỉ ngơi trong sự tấp nập và bận rộn. Vậy mà đi qua vài cái ngã tư tôi mới bắt gặp vài chiếc taxi đang vội vã lao nhanh.

Cái thành phố mang trong mình cái tính cánh khó ở, khó chiều này lại cũng có những lúc chìm sâu vào giấc ngủ như vậy đấy. Đi hết đường Cầu Giấy rồi sang đến Kim Mã, tôi chỉ nhìn thấy rõ những cột đèn giao thông là vẫn đang chăm chỉ làm việc. Còn lại chỉ còn tiếng động cơ xe máy, tiếng gió rít bên tai. Thi thoảng văng vẳng tiếng nói chuyện của Trang với Hải đang phóng theo đằng sau. 

Bỗng dưng tôi thấy vui. Tôi thích cái khoảnh khắc đi giữa lòng đường một thành phố đang say giấc nồng trong tĩnh lặng, được tận hưởng một cơn mưa đêm không quá ồn ào. Tôi hít một ngụm không khí, tôi có thể cảm giác cái mát lạnh khoan khoái đang tràn vào từng tế bào trong lồng ngực. 

- Lạnh không? - Đột nhiên Bảo lên tiếng, giọng nói của Bảo cắt phăng đi dòng suy nghĩ của tôi. Tôi đã quá mải mê tận hưởng sự thích thú của bản thân mà quên đi mất tôi đang ngồi sau xe ai đó. Tâm trạng tôi lắng xuống.

- Không. - Tôi lạnh lùng trả lời. Mặc cho lúc này tôi mới để ý nhiệt độ ngoài trời hình như đang giảm dần và hai hàm răng của tôi đang va đập vào nhau vì lạnh.

Bảo phanh gấp khiến cả người tôi dồn về phía trước, cằm của tôi đập vào vai của Bảo khiến tôi đau điếng. Tôi kêu lên rồi vội vàng bám chặt vào người Bảo, ba giây sau đó cậu ta lại phóng xe nhanh về phía trước. 

- Cậu bị điên à? - Tôi tức giận, gắt gỏng nói.

- Ngồi im. - Bảo ra lệnh.

Tôi bực mình nhưng cũng không dám làm gì vì đang tham gia giao thông, sinh mạng của tôi còn đang nằm trong tay Bảo. Ngồi đằng sau cho nên tôi khó có thể nhìn thấy vẻ mặt của Bảo. Tôi đoán chắc cậu ta đang vui mừng vì trò đùa của mình. 

"Thật là quá quắt, lố bịch, tồi tệ.” - Tôi lẩm nhẩm. 

Lúc này, tôi chỉ thầm mong có thể đến chỗ quán ăn càng nhanh càng tốt. 

Ảnh: lovethispic.com

Năm đầu đại học, trong khi lũ bạn tôi cắm đầu vào học hành chăm chỉ những môn học mới lạ và khó nhằn như triết học hay giải tích thì tôi cắm đầu vào yêu và dành cả quãng thời gian dài đi vòng quanh Hà Nội. Và người bạn trai tôi đã “nhặt” được kiêm hướng dẫn viên du lịch Hà Nội đó là Bảo - một người đã gắn bó với thành phố từ khi sinh ra.

Mùa yêu ở Hà Nội năm đó đẹp lắm. Tôi ngồi sau xe Bảo đi lượn hết những con đường rợp tán cây xanh, thi thoảng có ánh nắng xuyên qua tán cây đâm thẳng xuống lòng đường. Nắng làm nhòe bớt màu của lá để lá khẽ lay động chuyển mình vào Thu.

Bảo dắt tay tôi băng qua Hàng Mã xem những chiếc đèn lồng đủ loại màu sắc rồi tạt qua Hàng Buồm đi đến Tạ Hiện - thiên đường của đồ ăn vặt phố cổ. 

- Tớ muốn ăn bánh cuốn Đào Duy Từ. Đi Tạ Hiện để uống bia hay sao? - Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Làm cốc bia cho mát lòng bạn ơi. - Bảo cười khúc khích trêu đùa.

Tôi vùng vằng hất tay Bảo ra, đi về phía ngõ Đào Duy Từ.

- Đấy. Vào đấy mà uống đi. Tớ đi ăn bánh cuốn đây.

- Giận à! Thôi nào, tớ trêu thôi. Giờ mình vào Tạ Hiện kiếm quán chân gà nướng ăn đi. Lâu lâu tớ không ăn chân gà nướng nên thèm lắm rồi. - Bảo kéo tay tôi lại. 

- Ăn bánh cuốn nữa. - Tôi liếc xéo Bảo.

- Được rồi chị ba. Đi ăn hết bánh cuốn quán nhà người ta luôn. - Bảo giơ tay đầu hàng. 

- Ngoan lắm em. - Tôi vỗ tay đắc ý.

- Hử. Em?

- Thôi đi nào! - Thấy mặt Bảo nhăn nhó, tôi vội vàng cười hì hì rồi kéo tay Bảo đi.

Đến tối hai đứa lượn quanh chợ đêm Đồng Xuân, nghịch đủ thứ đồ chơi trẻ con rồi lại cầm tay nhau ra bờ Hồ ăn kem chanh. 

Tưởng chừng giống như một câu chuyện cổ tích, chỉ cần gặp gỡ tình yêu đầu tiên sẽ là tình yêu mãi mãi về sau, sống hạnh phúc bên nhau trọn đời. Nhưng đây là câu chuyện tình yêu trong quyển sách mang tên cuộc sống. Người tính luôn luôn không bằng trời tính. 

Bước sang học kỳ hai của năm nhất, tôi “bị đá” không thương tiếc. Lý do chính là không có bất kỳ một lý do hay một lời nói chia tay nào cả. Những dòng tin nhắn vơi dần rồi cả hai cùng im lặng. Im lặng thay cho lời chia tay đúng nghĩa. Và im lặng để nợ nhau một lời chia tay đúng nghĩa.

Tôi buồn suốt hai tháng trời, cố gắng làm đủ trò để mình không nghĩ đến nỗi buồn. Thế nhưng nỗi buồn cũng chẳng vơi đi được phần nào. Dù gì cũng đã từng thích một người, đem lòng yêu một người, dành hết sự quan tâm của bản thân cho họ. Cho nên chia tay vẫn chính là vết thương gây ảnh hưởng về sau rất nhiều. Chính là mình thấy hối hận, thấy tiếc nuối. Hơn cả là thấy mình yếu đuối nhường nào.

Một khoảng thời gian khá lâu sau đó, khi tất cả đã trở lại với quỹ đạo ban đầu vốn có. Tôi có nhận được vài câu hỏi bâng quơ rằng còn yêu hay chia tay rồi. Thậm chí vài người chơi thân với cả hai đứa vẫn thỉnh thoảng hỏi tôi không thấy hận thù hay trách móc gì người ta sao? Tôi cười trả lời:

- Chuyện tình cảm mà, mình biết cho mình là được rồi. Nói đi nói lại cũng có thay đổi được kết quả đó đâu. Người ta hết thương mình rồi thì cho người ta đi thương người khác. Và đổi ngược lại mình cũng sẽ làm vậy...

...
Đám con gái trong đội trở về phòng trọ của Hiền lúc hai giờ sáng. Lúc xuống xe, Bảo có gì đó ngập ngừng định nói với tôi. Nhưng tôi đã vội vàng quay lưng đi. Tôi sợ một cái gì đó lại được chớm nở trong lòng. Như vậy tôi mệt lòng tôi lắm. Nên tôi đành phải bỏ lại tất cả ở đằng sau. Trước khi đi ngủ, tôi tự chúc bản thân ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay.

Một đêm vòng quanh Hà Nội.

Chớm Thu và nhớ cậu!


                                                                                                                                                                     

Tác giả: Thanh Dương

Tin mới trong ngày