Bản nhạc cuối cùng
Bảo Thùy 06/07/2017 07:00 PM
Đôi khi anh nghĩ, cô tựa một giấc mơ, mở mắt ra, tất cả đều tan biến. Cô không là gì đối với anh, không là gì cả. Nhưng anh không thể quên, chưa bao giờ quên được kí ức về một cô gái – một cô gái anh bao lần tự hỏi: "Cô ấy… có thực sự tồn tại?".

Cô ấy thích rất nhiều thứ, vốn chẳng hề liên quan đến nhau. Cô thích nghe nhạc Westlife, thích xem phim thần thoại viễn tưởng, đọc sách của Aimatox, thích uống cà phê, thích ngắm hoa cúc dại, thích ngắm bình minh và hoàng hôn,… cùng rất nhiều những sở thích khác anh chẳng thể nhớ nổi. Cứ mỗi lần xuất hiện trước mặt anh, cô lại cho anh thấy một con người khác của mình, lúc vui vẻ, lúc trầm lặng, nhưng tuyệt nhiên không hề khổ đau.

“Em là ai?”

Anh hỏi cô, lần đầu tiên hai người chạm mặt. Cô xuất hiện một cách bất ngờ trước mặt anh, mỉm cười dịu dàng, những sợi tóc bay theo cơn gió từ ngoài khung cửa sổ lùa vào. Phòng bệnh yên lặng, chỉ nghe tiếng lá rơi xào xạc bên ngoài của tiết trời cuối thu. Cô không trả lời, kể từ khi cô xuất hiện và biến mất, anh không hề biết cô là ai.

Anh chấp nhận sự hiện diện của cô một cách bình thản, không giật mình, không ngạc nhiên, không hét lên như cách người ta vẫn thường làm khi thấy một người có thể xuyên qua cánh cửa bước vào trong căn phòng. Kể từ khi được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, kể từ khi phải chịu những cơn đau mà anh chỉ muốn mình chết đi để không phải chịu đựng nữa thì với anh, những việc tưởng chừng bất thường nhất cũng không còn khiến anh bận tâm. Anh không còn đủ sức để bận tâm.

Ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng tan biến. Cái cách cô đến gần anh, ngồi xuống cạnh anh, đưa cho anh một bên tai nghe tự nhiên như cả hai đã quen nhau từ lâu, đã cùng nhau nghe nhạc rất nhiều lần. Bản nhạc "You raise me up" của Westlife chầm chậm vang lên, ảm đạm như ngoài kia hoàng hôn tắt đi những tia nắng cuối cùng. Anh không hỏi, cô cũng không nói, chỉ có tiếng xe cấp cứu và tiếng người ồn ào từ dưới sân thi thoảng vọng lên. Anh quay sang, khuôn mặt nhìn nghiêng mỉm cười hơi cúi mỏng manh tựa pha lê, vài sợi tóc buông lơi trên đôi vai gầy. Thực sự… Em là ai?

Bản nhạc trong tai nghe vang lên những giai điệu cuối cùng, anh nhắm mắt, cảm nhận âm thanh nhỏ dần, nhỏ dần rồi tan biến như chưa từng tồn tại. Anh đưa tay, cảm thấy bàn tay mình trống rỗng. Bên cạnh anh, thực sự đã trống rỗng. Cô ấy không tồn tại.

Ảnh: Kenh14cdn.com

Một giấc mơ kì lạ, anh đã nghĩ như vậy, cho đến khi cô xuất hiện lần nữa trước mặt anh, vào buổi sáng hôm sau. Vẫn nụ cười ấy, vẫn mái tóc dài mượt bay trong gió, vẫn chiếc đầm xếp ly màu hồng phấn dịu dàng. Trên tay cô là một ly cà phê, hương thơm dù không nồng nàn nhưng vẫn theo gió lan tỏa khắp phòng. Ngoài khung cửa sổ, những tia nắng đầu tiên đã bắt đầu vươn mình bao trùm khắp thành phố. Cô đứng đó, bên cạnh khung cửa sổ, đưa bàn tay như cố gắng bắt lấy vài sợi nắng mỏng manh đầu ngày. Buổi sáng vốn dĩ bình yên của anh đã bị cô phá vỡ như vậy. Cho dù lặng yên, sự xuất hiện của cô cũng đủ làm mọi thứ đổi khác.

- Bệnh của anh không được uống cà phê nhỉ?” - Cô quay đầu nhìn anh, mỉm cười rực rỡ, lúm đồng tiền lộ ra rõ nét.

Anh không nói gì. Cho dù chấp nhận sự hiện diện của cô, không có nghĩa anh cũng chấp nhận đối thoại với sự hoang đường của chính mình. Sự thật, có lẽ cô không có ở đây.

- Anh nghe gì không? Mỗi sáng, em đều được nghe bản nhạc ấy.

Cô nhắm mắt lại, tựa như đang thả trôi vào miền xa xôi. Không gian buổi sáng thực sự yên lặng. Từ tòa nhà phía xa xa, vọng lại tiếng ghita buồn réo rắt, giai điệu "You raise me up" của Westlife lần nữa vang lên. Anh chưa lần nào nghe thấy vào mỗi sáng, đây thực sự là lần đầu tiên. Có những điều tưởng chừng rất hiển nhiên nhưng không ai nhận ra nó hiện diện. Như cách mỗi người chúng ta biết rằng mình sẽ thức dậy vào ngày mai. Chỉ những ai phải trải qua cảm giác, có lẽ đêm nay là đêm cuối cùng, mới hiểu rõ sự sống là điều không phải ai cũng được ban tặng.

Khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc cánh cửa được mở ra, một cô gái nữa bước vào căn phòng. Cô tựa người vào khung cửa sổ, đưa mắt nhìn cô gái ấy chăm sóc anh, động viên anh, và mỉm cười với anh. Sự hạnh phúc xen lẫn lo lắng là những cảm xúc không thể nào diễn tả bằng lời. Cô thấy anh nhiều lần muốn nắm tay cô gái ấy, nhiều lần muốn ôm cô gái ấy vào lòng. Nhưng sau cùng, anh chỉ buông một lời: “Em về đi!”.

Cô gái ấy đi rồi, cô chầm chậm lên tiếng:

- Hình như… anh cũng yêu cô ấy…

Anh nhắm mắt lại, tưởng chừng không bao giờ muốn mở mắt ra nữa. Anh nói với cô, cô đoán vậy, mà cũng có thể là tự nhắc nhở chính mình.

- Thà để cô ấy tuyệt vọng bây giờ… còn hơn phải chịu đau khổ về sau.

Cô đã hiểu ra nhiều điều sau lời nói ấy. Anh đã tuyệt vọng, anh không còn muốn đấu tranh với số phận của bản thân. Cho dù buông xuôi là một việc làm hèn nhát nhất thế gian, nhưng như vậy lại mang đến sự thanh thản. Không còn phải nghĩ đến cảm nhận của người khác, cũng không nghĩ đến cuộc đời của chính mình. Nhưng cô biết anh vẫn còn cơ hội để đấu tranh, nếu anh thực sự chiến đấu bằng toàn bộ niềm tin mà anh sở hữu.

Một cơn gió thoáng qua, anh cảm nhận cô ngồi xuống bên cạnh mình, rất nhẹ nhàng. Cô đưa một bên tai nghe trước mặt anh, tỏ ý hỏi, anh không chối từ, anh không chối từ ảo giác của chính mình. Anh tin rằng ảo giác sinh ra khi mình nghĩ về một điều gì đó quá nhiều. Anh không mong một cô gái, anh chỉ mong một ai đó có thể hiểu anh, giúp anh thoát khỏi những gì anh phải chịu đựng, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Một bản nhạc nữa của Westlife, không phải "You raise me up", mà là "Soledad". Đó cũng là lúc anh nhận ra cô gái bên cạnh anh yêu ban nhạc đến từ Ireland này đến nhường nào.

Hình như cô đã phải cô đơn quá lâu thì phải, anh nghĩ vậy. Xen lẫn trong tiếng nhạc từ tai nghe vẫn lẳng lặng phát ra, "Soledad", "My love", "Beautiful in White", "Nothing gonna change my love for you"… chẳng cần để ý anh có nghe hay không, cô kể anh nghe về Giamilia – nữ chính mà cô yêu thích nhất. Cô thích được sống thật với con người mình, được bay nhảy tự do, được yêu, thậm chí bỏ nhà đi cùng người yêu như cô gái trong truyện ấy. Cô kể về truyền thuyết hoa cúc dại, mạnh mẽ khi bình minh, khép mình khi chiều về.

"Nếu có thể trở thành một bông hoa.

Xin được hóa thân thành hoa cúc trắng.

Khép nhẹ khi hoàng hôn tĩnh lặng.

Và vầng dương đánh thức lúc ban mai.

Ta đón chào tia nắng sớm tinh anh.

Và đón cả những long lanh nước mắt" (*)

Không, đây không phải là điều anh mong muốn. Anh không muốn ai đó cho anh biết cuộc sống ý nghĩa như thế nào. Anh cần một người có thể cùng anh đi vào cõi hư không, sẽ không còn buồn, không còn khổ đau, không còn bất cứ một gánh nặng trần thế nào nữa.

Ảnh: Thegioinguoinoitieng.vn

Khi anh tỉnh dậy, bóng chiều đã ngả về tây. Những tia nắng cuối cùng nhạt dần, nhạt dần rồi mất hẳn, kéo màn đêm bao phủ. Lúc này anh mới nhận ra cơn đau tim bất ngờ kéo đến làm anh bất tỉnh. Cô vẫn ngồi bên cạnh, khuôn mặt lộ rõ vẻ trầm tư. Cô vẫn ở đó. Cô thực sự tồn tại?

- Em đã nhìn thấy giấc mơ của anh.

Một lời khẳng định không hề hợp với lẽ thường. Anh quay mặt đi nơi khác. Giấc mơ anh vừa mơ là một điều thật tồi tệ. Không, đó không phải là giấc mơ, đó là kỉ niệm đẹp nhất mà anh từng trải qua. Những ngày tuổi thơ không lo nghĩ, anh đã ước được trở thành một bác sĩ, một phi công, nụ cười tự hào của ba mẹ, những dòng sông, những cánh đồng… từng thứ rời rạc. Sau cùng tất cả như một dòng sông băng lạnh lẽo, giọt nước mắt của mẹ, đôi mắt lo âu của ba, cái ôm thật chặt của cô gái ấy… không phải là mơ, tất cả đều hiện diện ngay hôm nay, trong cuộc sống hiện tại.

- Chỉ cần thay tim, anh sẽ khỏe lại phải không?

Anh quay lại nhìn cô, cái nhìn khó hiểu. Cô mỉm cười, cái siết chặt tay lỏng dần, lỏng dần cho đến khi bên cạnh anh chỉ là hư không.

...

Những ngày lập đông, thành phố ngâm mình trong cơn mưa phùn ảm đạm. Mỗi buổi sáng, bản ghita vẫn từ xa vọng lại. Anh vẫn vậy, cô gái ấy và ba mẹ anh vẫn thường xuyên đến thăm anh. Chỉ có cô là hoàn toàn biến mất. Anh biết đã đến lúc mình phải thức tỉnh những ảo giác về một cô gái không có thật. Nhưng cảm giác trống rỗng vẫn không thể nào lấp đầy. Dáng hình cô gái trong chiếc đầm xếp ly màu hồng phấn quá rõ ràng khiến anh không thể không tin cô thực sự tồn tại. Nhưng cô là ai, câu hỏi anh không bao giờ được nghe câu trả lời.

Một ngày giữa tháng Mười, tiết trời lạnh băng, những cơn gió kéo lá rơi xào xạc ngoài khung cửa sổ. Cô trở lại, nụ cười chưa bao giờ rạng rỡ đến vậy. Anh cũng vừa nhận ra, tiếng ghita hôm nay… không còn nữa.

- Anh có thể nghe nhạc với em không?

- Anh muốn nói chuyện với em. - Đó là lần đầu tiên anh mở lời. Cho dù anh biết có thể chỉ là độc thoại với chính mình.

- Em chỉ muốn được nghe nhạc.

Anh không phản đối. Lần nữa anh nghe lại ca khúc "You raise me up", cảm giác chẳng có gì thay đổi, vẫn buồn như thế, vẫn ảm đạm như thế, và hình như còn xen lẫn cả sự mất mát vô hình sắp diễn ra. Anh tự hỏi, là gì vậy, nhưng anh không thể trả lời.

- Hồi nhỏ em xem phim thần thoại viễn tưởng, đã có biết bao phép màu xảy ra. Em luôn ước một ngày mình cũng có thể mang đến phép màu cho người khác.

- Mấy ngày qua em ở đâu?

- Nhưng dường như điều gì cũng phải có sự đánh đổi, em nhận ra, chỉ có thể xuất hiện phép màu khi mình chấp nhận hi sinh.

Anh quay đầu, khuôn mặt nhìn nghiêng mỉm cười hơi cúi vẫn mong manh tựa pha lê, nhưng lại trở nên xa vời hơn nhiều. Đã có chuyện gì xảy ra? Anh muốn hỏi, nhưng không hiểu vì sao lại quyết định im lặng. Anh cảm nhận cô không muốn nói ra. Sự lo lắng mơ hồ khiến ngực anh nhói lên. Bệnh tình của anh đã tệ hơn, tệ hơn rất nhiều, chắc hẳn sắp đến ngày anh phải khởi hành "chuyến đi xa xôi và bí ẩn nhất cuộc đời" mỗi người. Hình ảnh cô mờ dần, mờ dần. Anh vội nắm tay cô, bàn tay lạnh lẽo.

- Lúc anh tỉnh dậy, em sẽ vẫn ở đây phải không? - Bởi anh còn nhiều điều muốn nói, còn rất nhiều câu muốn hỏi.

Cô mỉm cười gật đầu, đôi mắt cô lấp lánh tựa sương mai. Khẽ nắm bàn tay anh, dịu dàng nhưng thật chật:

- Em sẽ luôn bên anh, mãi mãi.

Nhưng anh không bao giờ nhìn thấy cô nữa. Bản nhạc hai người đang nghe cùng nhau, đây thực sự… là bản nhạc cuối cùng.

Ảnh: Twitter.com

Ngày anh nhận được tin có người hiến tim, và cuộc phẫu thuật nếu thành công sẽ thay đổi toàn bộ cuộc đời anh, anh không vui, cũng không cảm thấy buồn. Tâm trí anh chợt nghĩ về cô. Nhưng rồi tự phủ nhận, chỉ có anh, riêng anh nhìn thấy cô. Có lẽ đó là giấc mơ, hoặc chỉ là ảo giác anh tưởng tượng ra để nhắc nhở anh trách nhiệm về cuộc đời này. Nhưng vì sao hình bóng cô lại rõ ràng đến vậy?

Ngày phẫu thuật, trời đang tạnh đột ngột trút mưa ngâu. Tất cả những hình ảnh thân quen, những người thân quen, bản ghita ở đâu vang lên, những ca khúc của Westlife tua đi tua lại,… tất cả đều ở lại sau cánh cửa. Đèn trong phòng phẫu thuật khiến anh lóa mắt. Thuốc mê ngấm dần, và anh không còn cảm nhận được điều gì nữa.

Trong một khoảng không gian màu trắng, cô xuất hiện bất ngờ trong chiếc đầm xếp ly màu hồng phấn, như lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cô mỉm cười, lần đầu tiên nụ cười không rạng rỡ mà nhuốm màu sầu bi.

"Có lẽ em sắp phải đi rồi. Thật may vì em vẫn có thể gặp anh lần cuối, em nghĩ nếu cứ vậy mà ra đi chắc hẳn là bất lịch sự lắm. Biết nói thế nào bây giờ. Anh luôn muốn hỏi “Em là ai?”, chỉ tiếc là em không thể trả lời anh. Em chỉ có thể nhớ em là cô gái nằm ở phòng bệnh ấy – phòng bệnh phát ra bản ghita mỗi sớm mai. Người chơi đàn là bạn trai của em, anh ấy đã chơi suốt hai năm, kể từ ngày em trở thành người thực vật, hình như bác sĩ bảo em có thể tỉnh lại nếu cảm nhận được sự kết nối với thế giới bên ngoài.

Bất chợt một buổi mai, em thấy mình có thể di chuyển, có thể nói chuyện, có thể uống cà phê, có thể nghe nhạc, có thể xem phim, có thể ngắm bình minh và hoàng hôn… có thể làm tất cả những gì em muốn. Chỉ tiếc là, em chỉ có thể làm mọi thứ trong thế giới của riêng em, không ai có thể nhìn thấy hay chạm vào em. Dù tuyệt vọng nhưng em nghĩ như vậy cũng đủ rồi, miễn là em vẫn cảm nhận được cuộc sống. Em đã sống như vậy cho đến khi gặp được anh, người đầu tiên và duy nhất nhìn thấy được em, cảm nhận được em tồn tại.

Em đã rất vui khi có người làm bạn cùng mình, và nghĩ rằng suốt quãng đời còn lại được như vậy thì tốt biết bao. Và rồi em biết về câu chuyện của anh. Em đã ích kỉ không muốn nghĩ đến, chỉ nghĩ về những lúc mình bên nhau. Nhưng bạn gái anh, ba mẹ anh, họ cần anh hơn em rất nhiều. Em đã chứng kiến họ đau khổ hơn những gì anh nhìn thấy. Có lẽ khi tồn tại trên cuộc đời này, chúng ta không chỉ có trách nhiệm với bản thân mình, mà còn trách nhiệm với những người mà chúng ta yêu quý. Em biết mình không có tư cách nói những lời này vì chính em đã không thể hoàn thành được trách nhiệm với ba mẹ của mình. Nhưng anh khác em, em không thể nhưng anh vẫn còn rất nhiều hi vọng.

Cho dù em không biết lựa chọn của mình đúng hay sai, nhưng em đã nghĩ đến lời anh nói, thà rằng họ sẽ đau khổ khi em ra đi, nhưng chắc hẳn thời gian sẽ giúp hàn gắn vết thương, sẽ tốt hơn khi họ phải ngày ngày nhìn thấy em nằm yên như vậy, ba mẹ em, và cả bạn trai của em. Em hi vọng anh ấy sẽ có thể tìm thấy hạnh phúc mới của mình. Em cũng mong anh sẽ hạnh phúc với người anh yêu. Đó là tất cả phép màu em mong ước mình có thể tạo ra.”

Cô mỉm cười. Đó… thực sự là lần cuối cùng.

...

Anh mở mắt, cảm thấy lồng ngực nhẹ nhàng và khỏe mạnh hơn rất nhiều. Nụ cười của ba mẹ, nụ cười của người anh yêu, tất cả đều rực rỡ như những tia nắng ngoài khung cửa sổ. Ca phẫu thuật thành công, cuộc đời anh một lần nữa bắt đầu. Thông tin người hiến tim được yêu cầu giữ kín, không ai biết được người ấy là ai. Anh sẽ mãi mãi không biết được “Em là ai?”.

Cô không cùng anh đi đến cuối cuộc đời, không cùng anh trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất, cũng không phải một người có khả năng thay đổi điều gì đó trong anh. Với anh, cô chẳng là gì cả, vô hình như cơn gió, lặng lẽ như đám mây, nhưng… dịu dàng như một bản nhạc không lời. Đôi khi anh nghĩ, cô tựa một giấc mơ, mở mắt ra, tất cả đều tan biến. Cô không là gì đối với anh, không là gì cả. Nhưng anh không thể quên, chưa bao giờ quên được kí ức về một cô gái – một cô gái anh bao lần tự hỏi: "Cô ấy… có thực sự tồn tại?".

(*): Khuyết danh

Author: Bảo Thùy

News day