Có những tình yêu không thể chạm tới
CTV Quách Thái Di 05/21/2018 07:00 PM
Những tòa nhà nằm sát đường, những ngọn đèn đã tắt. Trên từng góc phố, dòng đời vẫn tiếp tục trôi. Ngày xưa cũng đã qua lâu rồi…

Quay ngược về quá khứ

Thiện - 23 tuổi

Mùa hè ở Wroclaw diễn ra rất nhiều lễ hội cùng các buổi hoà nhạc ngoài trời nên buổi tối mọi người đổ ra đường rất đông, múa hát và vui chơi. Thời tiết lại ấm áp, vô cùng dễ chịu.

Tôi nhốt mình trong phòng, cách biệt với cái thế giới ồn ào, náo nhiệt ngoài kia. Chiếc đồng hồ để ở đầu giường nhích từng cây kim mệt nhọc. Dù đã đóng kín tất cả các cửa sổ, tiếng nói, tiếng cười vẫn cứ vọng đến. Chẳng biết làm gì cho qua hết đêm nay, tôi lại đằng bàn cầm chai vang lên, tu ừng ực như thể thứ tôi đang uống là nước khoáng chứ không phải là những giọt chất lỏng màu đỏ cay nồng tràn qua cuống họng.

- Anh à, uống ít thôi, rượu không tốt cho sức khoẻ đâu. - Tôi giật nảy người, đánh rơi chai rượu. Những mảnh vỡ thủy tinh văng khắp sàn. Chính xác là tôi nghe thấy giọng của Amber. Nhưng trong phòng ngoài tôi ra thì chẳng có ai cả.

Bật tung cửa, tôi lao ngay ra ngoài hành lang vắng lặng. Chỉ thấy ánh đèn vàng vọt trải đầy khắp lối đi. Bên dưới mọi người vẫn hò hét.

"Mình nghe nhầm chăng, có lẽ rượu khiến mình sinh ra ảo giác." - Tôi đặt hai tay lên ban công, trầm ngâm một lúc lâu rồi quay vào dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà, tiếp tục mở chai vang thứ hai và uống suốt đêm.

Đêm cuối tôi ở Wroclaw.

Gần sáng, tôi mới chợp mắt. Đến khi tỉnh dậy, những sợi nắng vàng mềm mại ươm đầy mái tóc.

Tôi gói ghém áo quần, kiểm tra lại các giấy tờ và cho hết vào vali. Trước khi khoá cửa lại, tôi nhìn quanh căn phòng thêm một lần nữa, từ bệ cửa sổ đến những bức tường xám tro, khẽ nói "Tạm biệt Amber!" - cái tên luôn ở trong trí nhớ của tôi.

Thiện - 21 tuổi

Tôi nộp đơn xin nghỉ học trong khi chỉ còn vài tháng nữa là tôi tốt nghiệp. Với tấm bằng cử nhân kinh doanh, tôi hoàn toàn có thể yên tâm tìm một công việc ổn định cho tương lai hoặc không, ra trường tôi có thể ngồi vào vị trí mà ba mình dành sẵn nhưng tôi đã từ bỏ cơ hội tốt đẹp ấy.

Ba tôi rất tức giận khi biết tin. Ông đấm mạnh tay xuống bàn. Mặt bàn gỗ rung lên bởi cú đấm quyền lực. Hộp đựng bút rơi xuống, khi chạm đất tạo nên một âm thanh leng keng nghe như tiếng chuông gió.

- Con nghĩ con cứ tiếp tục thì con sẽ lãng quên ước mơ của mình mất. - Tôi nói, cố giữ giọng thật bình tĩnh.

- Người làm vườn ấy hả? - Ba tôi nhạo báng. Cơn giận dữ của ông đã đạt tới cực điểm. - Tại sao con đường tao vẽ ra mày không chọn lại chọn một cái nghề chẳng đem lại ích lợi gì?

Căn phòng ngột ngạt đến mức tôi không thở nổi dù cho ngoài kia nắng vẫn vàng đậu trên những chùm hoa trắng muốt tôi không biết tên. Ba tôi thả phịch người xuống ghế, đưa hai tay ôm đầu. Mái tóc lấm tấm muối tiếu của ông đung đưa trong cơn gió nhè nhẹ. Tôi sợ nếu như tôi vẫn kiên quyết giữ vững sự lựa chọn của mình. Ba tôi một tay gầy dựng sự nghiệp. Suốt bao nhiêu năm qua, ông cố gắng, đưa cái công ty mà ông đang nắm giữ ngày một đi lên chỉ mong rằng sau này tôi có thể tiếp quản. Nhưng tôi đã khiến ông thất vọng tràn trề. Kinh doanh cũng được, nhà làm vườn cũng được, miễn là có niềm đam mê và yêu thích.

Bữa sáng trôi qua thật nặng nề. Đột nhiên ba tôi nói, giọng ông chùng hẳn xuống.

- Ba đã rất kỳ vọng vào con. Cả Amber cũng thế.

Miếng bánh mì sandwich trên tay tôi rớt lại xuống đĩa. Lòng tôi chênh chao khi nghe ông nhắc đến Amber. Đúng, cô ấy đã đặt hiết niềm tin và hy vọng ở tôi.

Thiện - 19 tuổi

Tôi và Amber ngồi bên nhau, trên bãi cỏ ấm ướt. Trên cao, trăng vàng treo lửng lơ cùng với những dải đèn đường mang ánh sáng chiếu rọi nhân gian. Khoác tay tôi, Amber khẽ nói.

Tình yêu thật kỳ diệu, đúng không anh?

- Sao tự nhiên em lại hỏi vậy? - Tôi nhìn cô.

Amber mơ màng.

- Bởi từ khi yêu anh, em cảm thấy cuộc sống thật nhiệm màu.

Tôi cười mỉm, vuốt mái tóc dài thướt tha của Amber và nhìn lên bầu trời đầy sao. Nơi đây đúng là thiên đường trong mơ. Gdansk cổ tích, Gdansk tuyệt vời và Gdansk có Amber.

Những ngày yên bình cứ lặng lẽ trôi qua, tôi không hề hay biết thời gian đang dần rút ngắn những niềm vui giữa tôi và Amber.

- Sau khi tốt nghiệp em sẽ rời khỏi Gdansk, đúng chứ? – Tôi hỏi.

- Đúng vậy, em sẽ đến Wroclaw, sống và học những chuỗi ngày tiếp theo ở đó. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở Wroclaw!

Câu nói "Anh không muốn rời Gdansk" ngập ngừng nơi bờ môi. Những khu vườn xanh mát. Những vườn ươm đầy nắng. Không biết từ khi nào, tôi muốn làm việc cùng với chúng, những chiếc lá, những nhành cây quá đỗi thân quen. Đó mới là cuộc sống của tôi, là thế giới mà tôi luôn khao khát.

Amber không đọc được những suy nghĩ này, cô nói bằng giọng tin tưởng tuyệt đối.

Các kỳ kiểm tra và những buổi học ngoài trời khiến chúng ta xa nhau quá lâu rồi nên em muốn lần này chúng ta có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.

Tôi chưa bao giờ nói cho Amber biết nỗi lo lắng của mình, vì lòng tự tôn của một thằng đàn ông không cho phép tôi làm điều đó. Trong lúc Amber vui vẻ hồ hởi nói về suất học bổng cô may mắn có được thì tôi lại chú tâm vào cuốn cẩm nang làm vườn mà mình mượn từ thư viện. Khi cô tham dự một event quan trọng nào đó ở trường thì tôi lại đến nhà một người bạn có khu vườn rộng thoáng mát để thực hành.

Ảnh: Dear.vn

Vào ngày tốt nghiệp, tôi chính thức nói lời chia tay Amber sau nhiều tháng dằn vặt suy nghĩ. Tôi không nói rõ lý do, chỉ nói chung chung rằng khoảng cách địa lý sẽ tạo nên những cách trở. Amber tròn xoe đôi mắt nhưng không khóc. Cơn bàng hoàng qua đi, cô khẽ thì thầm:

Có lần em bắt tàu điện đến thành phố Wroclaw. Ở đó có những toà nhà cao chọc trời, những quán cà phê sang trọng, những khu trung tâm mua sắm bậc nhất. Em rất muốn một lần được đặt chân vào đó. Rồi em chợt nghĩ đến anh , tự hỏi lòng rằng anh có chấp nhận cùng em đến một nơi ồn ào như Wroclaw? Bởi vì em hiểu con người anh chỉ thích những nơi yên tĩnh mà thôi.

Tôi né tránh ánh nhìn tha thiết của Amber. Chúng tôi đứng trên tầng thượng, gió thổi lồng lộng. Phía bên tay phải tôi là những ngôi nhà cổ san sát mái ngói đỏ au. Bên trái tôi là dòng chảy phẳng lặng của con sống Motlawa. Dù sinh ra trên mảnh đất Gdansk, một thị trấn cổ điển nhưng Amber luôn nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ đến những nơi ồn ã hơn, được đắm chìm trong những bản nhạc sôi động tại các quán bar nổi tiếng, được diện lên người những bộ váy lộng lẫy. Đó là giấc mơ của Amber. Tôi không có quyền gì ngăn cản càng không thể ích kỷ giữ cô lại bên mình khi đôi chân cô lúc nào cũng muốn bay nhảy, khắp nơi khắp chốn.

Tốt nghiệp, tôi chọn một ngôi trường hạng vừa như ý muốn của ba tôi. Ngày ngày lên giảng đường, tôi chỉ chăm chú ngồi đọc những quyển sách trồng hoa, làm vườn. Những con số khó nhằn, những cách làm giàu gì đấy… tôi không có hứng thú.

Hướng đến tương lai

Amber - 18 tuổi

Tôi cột lại mái tóc, thoa chút son ở môi rồi rời khỏi nhà. Với đôi hài mang dưới chân và chàng hoàng tử đang chờ tại điểm hẹn, tôi cảm thấy mình giống như cô bé bước ra từ truyện cổ tích vậy.

Ngang qua cửa hàng bánh ngọt Tekstylia, tôi dừng bước mua vài chiếc bánh kèm với hai cốc cà phê nóng.

Tới nơi, tôi thấp thoáng thấy bóng lưng của Thiện trong những vì sao lấp loá. Một góc công viên vắng tênh. Tôi rón rén bước lại, đập tay lên vai anh khẽ hù một tiếng. Anh giật nảy người, xoay lại véo mũi tôi. Dù anh có đề cao cảnh giác vẫn bị tôi làm cho giật mình, luôn là vậy.

- Cho anh nè. - Tôi đặt chiếc bánh thơm ngon béo ngậy lên lòng bàn tay anh.

- Em mua ở Tekstylia, đúng không? - Thiện hỏi, mỉm cười.

Tôi gật đầu.

- Không chỉ bánh ở Tekstylia mà sau này chúng ta sẽ ăn những món ngon hơn nhiều, ở những nhà hàng đắt tiền, nhé?

Chợt anh thôi cười, mắt tối sầm. Mỗi khi tôi nhắc đến thành phố nhộn nhịp Wroclaw, anh thường không tập trung hoặc nghe bằng đôi tai lơ đễnh. Tuy nhiên, anh nhoẻn cười bảo tôi kể tiếp. Tôi muốn có một đám cưới hoành tráng, rất nhiều người tới dự, hoa và váy cưới phải đẹp, đặc sắc cùng những tấm thảm màu trắng lót hai bên lối đi… Đang thao thao bất tuyệt, Thiện đột ngột cắt ngang lời tôi.

- Mình dừng lại đi em.

Giống như có ai đó nhấn chìm tôi dưới lòng biển sâu thẳm, cảm giác nghẹt thở muốn kêu cứu mà không còn sức. Thiện nói chúng tôi quá khác biệt.

- Tình yêu có thể đánh tan mọi thứ kia mà. - Tôi cố bám víu vào một tia hy vọng nhỏ nhoi. - Chỉ cần chúng ta yêu nhau.

- Chỉ cần chúng ta yêu nhau? - Anh lặp lại, cười mỉa mai. - Tình yêu không phải là hai người cùng hướng về nhau mà còn phải hiểu đối phương muốn gì. Em nói em hiểu anh nhưng thật sự em chẳng biết anh muốn gì.

Điều anh muốn có lẽ nào là chỉ lời chia tay? Tôi ngốc nghếch tự hỏi.

Ảnh: Dear.vn

Amber - 20 tuổi

Quyết định cuối cùng của tôi vẫn là rời Gdansk và đến Wroclaw. Mùa đông nơi này rất lạnh. Tuyết rơi dày đặc trắng xoá các ngã đường. Những ngày lạnh lẽo, tôi lang thang hết chỗ này sang chỗ kia, tìm một nơi ấm áp mà chẳng thấy. Ngồi trong Pub House, tôi đưa mắt nhìn ra phố. Những dấu chân hằn in trên tuyết. Cốc cà phê nóng hổi xua tan đi cái giá rét của đêm.

Tôi không hối tiếc khi lựa chọn Wroclaw để sinh sống và học tập mặc dù đôi lần chạnh lòng nhớ về thị trấn Gdansk cổ tích và êm đềm. Mỗi tối đi bộ quanh Osttrow Tumski, đưa mắt nhìn lên mũi nhọn nhà thờ Gothic, tôi tự hỏi lúc này Thiện đang làm gì. Khoảng cách hai chúng tôi thật xa.

Có lần anh gọi điện hỏi tôi có nhớ nhà không? Tôi im lặng. Người ở đầu dây bên kia cũng chẳng nói thêm được câu nào. Rồi tôi lặng lẽ cúp máy.

Gió tuyết lùa qua song cửa. Bông hoa trắng muốt ấy đậu lên tách cà phê của tôi. Khi đã yêu, tôi yêu sâu đậm và mãnh liệt. Và một khi đã lựa chọn rồi tôi sẽ kiên quyết theo đuổi đến cùng. Nhiều lúc tôi nguyền rủa bản tính ích kỷ của mình. Tại sao không thể vì tình yêu mà ở lại? Có nói thế nào thì câu chia tay ngày ấy đã cắt đôi con đường của tôi và anh. Nó đưa tôi đến khu đô thị hào hoáng và giữ anh ở lại thị trấn nhỏ bé.

Những năm tôi học cấp hai, trong tiết ngoại khoá thầy giáo có ra đề bài: "Bạn có dám thay đổi cuộc sống hiện tại hay chấp nhận cái gọi là định sẵn?".

Tôi không cần phải nghĩ ngợi, viết đáp án vào giấy rồi nộp cho thầy. Câu trả lời duy nhất là có, tôi viết thêm: "Em muốn làm mới bản thân, mỗi ngày và em ghét sự ràng buộc bởi một khuôn khổ nào đó". Thầy đọc to lên cho cả lớp nghe và còn khen tôi có chí khí.

Thiện quay sang nhìn tôi chằm chằm, anh ra về ngay khi chuông tan học vừa reng lên. Tôi đuổi theo, gặng hỏi vì sao lại tỏ thái độ như vậy, anh không nói chỉ cười gượng gạo. Sau này anh thú nhận anh hài lòng với những gì mình đang có và không muốn thay đổi bất kỳ điều gì. Ngay từ đầu quan điểm của cả hai đã không đồng nhất. Với anh, việc thay đổi cũng giống như chối bỏ gia tộc mình vậy.

Ai đó vô ý va vào cạnh bàn làm tôi bừng tỉnh giấc mộng. Tách cà phê nguội ngắt. Gió lạnh bên ngoài không ngừng thổi. Tôi kéo cổ áo, chầm chậm tản bộ. Phía trước có một nhóm nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn nhạc cụ. Khi họ chơi xong, tôi vơ vét hết các đồng xu lẻ đưa cho họ. Những con người dễ mến ấy, cảm ơn tôi và nói:

- Cô gái à, cười nhiều nhé!

Tôi ngớ người đến khi sực tỉnh thì nhóm nghệ sĩ đã rời đi rồi, có lẽ họ đến một nơi khác tiếp tục cuộc hành trình.

Từ ngày đặt chân đến khu đô thị tuyệt vời này, tôi không có cho riêng mình một quãng thời gian thực sự vui vẻ, có cười cũng chỉ là những nụ cười giả tạo. Vì sao, tôi đã thực hiện được điều mình muốn, vì sao vẫn cứ thấy lòng chơi vơi.

- Em có vui với sự lựa chọn của mình không? - Thiện hỏi tôi qua điện thoại.

"Em không biết nhưng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ." - Tôi đáp.

Anh hát cho tôi nghe, bài hát mà chúng tôi từng nghe trên radio. Anh hỏi tôi có muốn về không. Tôi lặng im, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Những toà nhà nằm sát đường, những ngọn đèn đã tắt. Trên từng góc phố, dòng đời vẫn tiếp tục trôi. Ngày xưa cũng đã qua lâu rồi…

Amber - 23 tuổi

Khi công việc giải quyết ổn thỏa, tôi thường xuyên gọi cho Thiện để kể lể những mẩu chuyện không đầu không đuôi. Ngay khi hồi chuông đầu tiên vừa vang lên, anh nhấc máy và lắng nghe. Tôi nói về những thành tựu đạt được, những món đồ xa xỉ mà tôi mua tự thưởng cho mình. Giọng điệu hết sức hãnh diện. Anh kiệm lời, chỉ nói vài câu chúc mừng tôi.

Đêm thanh vắng nghe thấy cả tiếng gió đuổi bắt những hạt tuyết rong chơi. Ngập ngừng một phút, tôi nói tiếp.

"Anh chàng giám đốc công ty ngỏ lời cầu hôn em…"

Từ những ngày chân ướt chân ráo vào công ty thực tập, tôi được anh ta giúp đỡ rất nhiều. Một thời gian sau khi trở nên thân thiết, anh ta mời mọc tôi, tặng hoa, cùng đi xem hoà nhạc, những nụ hôn thoáng vội lúc tạm biệt. Nếu tôi gật đầu, mọi thứ sẽ tiến xa hơn nữa. Tôi yêu Thiện nhưng có điều gì đó ngăn chặn tôi đến với anh, một bức tường rào vô hình nhưng vững chắc đẩy tôi càng lúc càng xa.

"Em ngủ sớm đi." - Anh nhỏ nhẹ.

"Thật ra em đã nhận lời cầu hôn của anh ta rồi. Bọn em cũng đã thử áo cưới và lên kế hoạch sau khi kết hôn. Trong khoảng thời gian này em chỉ toàn nghĩ đến anh, tình cảm tốt đẹp giữa chúng ta. Tại sao lại thế, em không muốn tiếp tục như vậy nữa. Nếu đã chọn Wroclaw thì em phải quên Gdansk, thị trấn nhỏ bé bình yên ấy chỉ còn là một chấm nhỏ mờ nhạt trong kí ức của em thôi, anh hiểu không?" - Tôi hét lớn như muốn xé tan màn đêm.

"Anh hiểu mà." - Thiện đáp, cụt ngủn.

Tôi vứt điện thoại, nằm dài trên giường. Trong giấc mơ, những hình ảnh tuổi niên thiếu hiện lên rồi vụt tắt giữa ánh đèn điện sáng choang nơi đô thành.

Thực tại

Amber đẩy cánh cửa của Monopol - quán cà phê quen thuộc của cô. Hôm này là ngày đông cuối cùng. Vài bông tuyết rơi lất phất. Những ngọn nến thắp sáng đặt trên những chiếc bàn gỗ nhỏ xinh. Không cần Amber gọi, cậu bồi bàn mang đến món thức uống quen thuộc.

Amber gật đầu.

- Cảm ơn!

Lần nào cô đến, dù cậu ta có bận thế nào cũng đều chạy ra phục vụ cô làm cho những nhân viên nữ ở đấy nảy sinh lòng nghi ngờ rằng cậu thích cô.  Đúng là như vậy, có lần cậu đến tận công ty cô chỉ để nhìn cô cho thoả mãn nỗi nhung nhớ rồi về.

Ảnh: Dear.vn

Amber không lấy làm ngạc nhiên vì cô đã quá quen thuộc với việc mỗi ngày đều có người để ý mình, trao những ánh nhìn nồng thắm hoặc những nụ cười ngọt ngào. Thỉnh thoảng buồn buồn hay mệt nhọc, cô lại cầm túi xách chạy nhảy trên phố phường.

"Ổn rồi, mình không còn phiền lòng nữa về những chuyện đã qua nữa." - Cô nói thầm.

Thiện tránh mặt cô lúc cô trở về thăm Gdansk, gọi điện cũng không thấy hồi đáp. Cứ như thể anh đã biến mất như chưa từng tồn tại. Dần dần Amber hiểu ra sở dĩ anh làm vậy là vì muốn cô quên anh đi, chỉ tập trung vào con đường mà cô đang bước trên đó. Đôi lần đứng ở ngã tư, cô chợt nhìn thấy rồi nhận ra chỉ là ảo ảnh.

Nhóm nghệ sĩ đường phố say sưa với phần trình diễn của họ. Tiếng vỹ cầm, tiếng guitar, tiếng kèn quyện vào nhau tạo nên những giai điệu mê hoặc lòng người. Thiện dừng chân lắng nghe. Anh đã tới Wroclaw, cách đây sáu tháng để tìm mua những hạt giống cây trồng mới thuận tiện cho công việc.

Lạc chân trên những cung đường tấp nập, anh tự hỏi hiện giờ Amber đang ở đâu, có mệt mỏi với quyết định của mình không?

Tiếng vỗ tay vang dội từ những người xung quanh làm đầu óc anh tỉnh táo. Lục hết các túi áo, túi quần, anh không tìm thấy đồng xu nào cả nhưng lại tìm được một chiếc nhẫn bằng bạc. Đó là chiếc nhẫn anh mua dự định tặng Amber, giờ thì cô không cần nó nữa. Vứt đi thì phí mà giữ lại chỉ càng làm tăng thêm nỗi nhớ, anh bèn tặng cho nhóm nghệ sĩ.

- Xin lỗi nhưng chúng tôi không thể nhận. - Một trong số họ từ chối.

Anh ngạc nhiên.

- Tại sao, nó rất quý giá, có khi là cả một gia tài đấy?

Người chơi dương cầm lên tiếng.

- Nếu nó quý giá vậy thì tại sao cậu lại đem cho chúng tôi? Đừng vứt bỏ khi yêu thương còn tràn đầy trong tim cậu.

Nhóm nghệ sĩ rục rịch thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Thiện đứng tần ngần tại chỗ, nghĩ ngợi. Về chiếc nhẫn, về Amber, về tình yêu đã qua. Anh và cô đã chia tay, mỗi người tự chọn cho mình một lối đi riêng. Để rồi đến hôm nay, vào đêm mùa đông cuối cùng ở Wroclaw, anh nhận ra bóng hình Amber vẫn còn ngự trị trong tim, chỉ là không còn nhìn thấy nhau nữa. Bởi có những tình yêu, buông tay không phải kết thúc.

Author: CTV Quách Thái Di

News day