Mối tình đầu
Nguyễn Thị Mỹ Uyên 01/14/2018 07:00 PM
Thì ra, mối tình đầu là như vậy, sâu đậm, kiểu như nó vẫn ở đó và chỉ cần một hình ảnh nhỏ là có thể dội về mọi thứ, cả kí ức lẫn cảm xúc. Thì ra, thích một ai đó thật lòng là như vậy, có những lúc rất vui và cũng có những lúc rất buồn, chỉ cần nghĩ về người đó thôi cũng thấy lòng nhẹ hẳn. 

Mối tình đầu? Cảm giác thực sự yêu thương một ai đó là như thế nào? Ngày trước tôi đã từng tự hỏi câu đấy không biết bao nhiêu lần. Đi dọc bờ cát, sóng dạt vào từng đợt, nước biển mùa đông sao lại ấm như thế này. Năm phút trước tôi lướt Facebook và thấy một định nghĩa về mối tình đầu: "Thanh xuân của bạn luôn có một người mà bạn sẽ nhớ đến cả khóe miệng cười của cậu ấy, nhớ cả âm điệu khi cậu ấy nói chuyện, thậm chí nhớ đến cả mùi bột giặt trên quần áo của cậu. Chỉ vì cậu ấy, giấc mơ của chúng ta sáng rực và mạnh mẽ...", tự nhiên tôi nghĩ đến Long.

Cậu chuyển vào và học chung với tôi từ năm lớp 8, cậu rất trầm tính, cậu ngồi bàn cuối còn tôi ngồi bàn đầu, tôi chẳng để ý, thậm chí chẳng nói chuyện với cậu cho đến năm lớp 10, khi tôi được xếp ngồi cùng bàn với cậu, không ngờ là tôi đã học chung lớp với cậu hai năm liền. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu khi được tiếp xúc ở cự li gần nhất (bạn cùng bàn) là mũi cậu rất cao, nhìn nghiêng trông cậu khá đẹp.

- Cậu còn bút không? Cho mình mượn đi! - Cậu ấy bắt chuyện với tôi nhưng tôi không biết đó có phải là bắt chuyện không nữa vì trước đó cậu đã hỏi tất cả những bàn xung quanh nhưng đều nhận được cái lắc đầu.

- Đây. - Tôi đưa bút cho cậu.

- Cảm ơn Ngọc!

- Ừ. Mà cậu là Long. Bảo Long?

- Ừ.

Ảnh: i.pinimg.com

Đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau sau hai năm học chung lớp với nhau. Không biết bằng cách nào đó và từ khi nào chúng tôi trở thành bạn thân của nhau. Long rất ít nói nhưng một khi đã nói thì tôi nói cũng không lại, cậu thích chơi guitar, cậu ấy học rất giỏi các môn tự nhiên và chạy cực kỳ nhanh, còn tôi thì dở tệ các môn tự nhiên và rất ghét môn chạy bộ, người ta nói những người có tính cách trái ngược nhau thường hút nhau, tôi thấy nó rất đúng với tôi và Bảo Long.

Cậu rất đào hoa, tôi nghĩ cậu đào hoa là phải rồi: ngoại hình cậu ưa nhìn, lực học khá, giỏi thể thao lại biết nghệ thuật, chưa kể cậu lại rất dễ thương nhưng khá ít nói. Có rất nhiều bạn gái thích cậu, trong đó có cả tôi. Tôi nhận ra mình thích Long là khi cậu bệnh và phải nghỉ học, chỗ ngồi chỉ còn mỗi mình tôi, tôi buồn và nhớ cậu kinh khủng, tan học tôi qua thăm cậu mà thấy thương, ban đầu tôi cứ nghĩ đó là cảm giác chung của những người bạn thân, cứ vắng là thấy thiếu, thấy nhớ, nhưng tôi chợt thấy vui lên hẳn mỗi khi thấy cậu cười, tim đập nhanh và phấn khích khi ở bên cậu, tôi chợt nhận ra mình luôn là người kết thúc cuộc hội thoại của hai đứa, đôi khi tôi vô thức gọi: "Long ơi!" và cậu quay đầu lại nhưng tôi chẳng có gì để nói.

Tôi suy nghĩ rất nhiều về việc có nên nói cho cậu ấy biết là tôi thích cậu, lỡ cậu không thích tôi, lỡ cậu không đồng ý và sự tự nhiên của chúng tôi sẽ bị phá vỡ, lỡ cậu sợ hãi mà né tránh tôi, chung quy tôi rất sợ việc tình bạn giữa tôi và Long sẽ bị phá vỡ, tuy nhiên mỗi lần đứng trước gương tôi đều tập nói câu đó, mẹ tôi vài đợt thắc mắc không biết tôi làm gì mà cứ đứng trước gương suốt, ngạc nhiên vì thấy cây son trong cặp tôi, kiểu tóc cột cao hằng ngày được thay thế bằng đủ kiểu tóc khác nhau như thắt bím, búi cao,...

Một ngày đẹp trời tôi đọc được một bài viết về sự dũng cảm trong việc bước qua sự cô đơn, nó khiến tôi cảm thấy mình cần nói với Long rằng mình thích cậu, những cái "lỡ" trước đó được thay thế bằng cái suy nghĩ "biết đâu cậu ấy cũng thích mình", nhưng tôi chưa kịp mở lời thì cậu đã kể cho tôi nghe một bí mật về cậu, bí mật nơi ngực trái đã lâu.

Dâu là mối tình đầu của cậu, Dâu là một cô bạn hiền lành, nhỏ nhắn, có nước da ngăm và cùng quê với Long. Long kể nhà cậu và nhà Dâu sát cạnh nhau, Dâu học chung với cậu từ hồi mẫu giáo, cậu hứa hè nào cũng sẽ về quê chơi với Dâu nhưng từ hồi lên cấp III, cậu bận rộn với việc học và không thể thực hiện lời hứa. Cậu bảo cậu thích Dâu hồi học cấp II, cậu có tỏ tình nhưng Dâu không chịu. Tết năm chúng tôi học lớp 11, gia đình Dâu lên thăm gia đình cậu, vừa gặp lại, Dâu liền trách cậu sao thất hứa, kỉ niệm lẫn cảm xúc ùa về, cậu phát hiện mình còn thích Dâu. Chúng tôi từ hai đứa hay đi chơi chung thành ba đứa, Dâu và cậu cứ ôn lại kỉ niệm, trong vài cuộc trò chuyện tôi chỉ có cười, Dâu tinh ý hơn cậu, biết tôi ngại nên cũng cố kiếm chủ đề để tôi được thoải mái, Dâu thường hay rủ tôi đi chơi, Dâu bảo thấy tò mò về cô bạn thân của Long trong này, nhưng chúng tôi cứ ngồi với nhau được một lát là Long lại tới, bảo hai bạn nữ cho cậu ra rìa, tôi biết Long muốn nói chuyện nhiều hơn với Dâu nên trong vài cuộc trò chuyện tôi vẫn kiếm cớ để về trước hoặc báo bận để họ có không gian riêng. Vì qua Tết là Dâu phải đi, thời gian của họ đâu có nhiều, tôi đâu thể là kẻ phá bĩnh được, tôi thích Long và tôi cũng mến Dâu nữa, dù tiếp xúc có vài ngày nhưng tôi cảm thấy Dâu là một cô gái dễ thương và sự chân thành trong con người bạn ấy có thừa. Chẳng bao lâu họ đã trở thành một cặp, lúc đó tôi mới hiểu câu tình đầu sâu đậm.

Tôi quyết định giấu nhẹm mọi thứ, tôi ra biển và hét khàn cả cổ, là do tôi ảo tưởng về bản thân. Tôi muốn bắt đầu lại mọi thứ từ hôm sau, không còn yêu đương gì nữa, cậu và tôi vẫn sẽ là bạn thân.

Một ngày trời mưa tầm tã lớp 12, cậu xuất hiện với bộ mặt như gói gọn cả mây đen trên trời đến tìm tôi, cậu dựa đầu vào vai tôi và khóc hết nước mắt cả buổi chiều, Dâu của cậu đã đi theo người khác - cậu bạn luôn ở bên cạnh Dâu, đối tốt với Dâu. Cũng phải, cậu và Dâu yêu xa, mà yêu xa thì khó và khổ biết bao, cố gắng được đến như vậy đâu phải là chuyện dễ.

- Mình vẫn luôn ở đây, ngay bên cạnh cậu. - Không biết trong tiếng mưa cậu có nghe được những lời tôi nói hay không nhưng tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm sau khi nói câu ấy. Đột nhiên tôi thấy nó cứ như một lời tỏ tình ngầm, kiểu đội lốt một lời an ủi, chắc đó là lí do vì sao lúc đấy tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Ảnh: data.whicdn.com

Mùa đông sau khi thi đại học, chúng tôi dạo bước trên biển, sóng biển dạt vào chân buốt lạnh.

- Long ơi! Mình... thích cậu nhiều lắm!

Cậu đứng lại, nhìn tôi.

- Hôm trước, lúc chúng ta hẹn nhau trong quán cafe, trong lúc đợi cậu mình có đọc một tờ báo Trà Sữa, tớ thấy nhà cậu cũng có quyển đó, "Những mảng lục địa trôi dạt", cậu đọc rồi đúng không? Thực sự thì mình không muốn chúng ta như hai nhân vật chính kia đâu!

- Ừ. - Tôi mỉm cười nhìn cậu, chắc gió biển thổi khô nước mắt tôi rồi.

- Xin lỗi cậu!

- Sao phải xin lỗi chứ!

- Ngọc này, sắp tới có lẽ mình sẽ đi ra nước ngoài học, bạn của ba mình có một công ty bên nước ngoài, bác ấy nói sau khi học xong chương trình bên đó mình có thể vào đó làm việc.

Tôi nhìn cậu, mỉm cười.

- Sướng vậy! Vậy từ đây cho tới đó cậu phải đi chơi thật nhiều với mình á!

Tôi không hiểu lí do vì sao tôi có thể đón nhận thông tin đó một cách nhẹ nhàng đến như vậy, rõ ràng, tôi nghĩ lúc đó tim của tôi đã rơi vụn xuống cát và bị sóng hòa vào đại dương kia.

Ngày cậu đi tôi khóc nhiều lắm, tiễn cậu ra sân bay, cậu bảo học xong sẽ về thăm tôi. Vài ngày đầu chúng tôi còn nhắn tin hỏi han nhưng càng về sau, dòng tin nhắn thưa dần và biến mất, cậu bận rộn với việc học của cậu, tôi bận việc học của mình.

Tôi bấc giác mỉm cười, nhìn ra phía xa, bên kia bờ biển là đường chân trời, mặt trời lặn, cả vùng trời rực đỏ, ngày trước tôi với cậu cũng hay ngắm mặt trời lặn chung với nhau nhưng giờ chỉ có mình tôi.

Thì ra, mối tình đầu là như vậy, sâu đậm, kiểu như nó vẫn ở đó và chỉ cần một hình ảnh nhỏ là có thể dội về mọi thứ cả kí ức lẫn cảm xúc. Thì ra, thích một ai đó thật lòng là như vậy, có những lúc rất vui và cũng có những lúc rất buồn, chỉ cần nghĩ về người đó thôi cũng thấy lòng nhẹ hẳn. 

Author: Nguyễn Thị Mỹ Uyên

News day