Wenger đã ở lại Emirates quá lâu, ông đang kéo lùi Arsenal vì tuổi tác, vì tư tưởng, chiến thuật cũ kĩ của mình. Và thực tế này đã và đang đẩy đội bóng thành London vào mùa giải tồi tệ nhất trong hơn 20 năm qua.
Dĩ nhiên, ở môn thể thao nổi tiếng là khốc liệt và tàn nhẫn như bóng đá, người ta cũng có cảm giác về một sự cảnh báo được cho là tử tế với HLV người Pháp. Bởi nếu tất cả đều muốn ông rời Emirates, không ai muốn làm ông tổn thương. Dù sao thì những gì xảy ra ở Arsenal giống như một kiểu bi kịch gia đình, khi cảm xúc của mỗi cá nhân bị giằng xé giữa yêu và ghét. Trong mối quan hệ này, tất cả đều đã trải qua cảm xúc đấy, từ thập kỉ đầu đầy tình yêu và sự ngưỡng mộ tới những năm khó khăn vì đổ vỡ và nguy cơ chia tay.
Trong giai đoạn này, có lúc có cảm giác Wenger sẽ về nhà sắp xếp quần áo để ra đi, sau những lời cảnh báo như “Wenger biến đi!” “Đã đến lúc phải thay đổi” “Cám ơn vì những kỉ niệm”, có lúc có cảm giác tình yêu giữa họ đã được hàn gắn khi ông khôi phục lại danh tiếng của đội bóng bằng các danh hiệu FA Cup.
Có điều, FA Cup không che giấu được những rạn nứt ở Emirates. Nó giống như một lớp sơn mỏng hào nhoáng trước khi bị thời gian và sự thiếu kiên nhẫn của những người hâm mộ đội bóng làm hoen ố. Thậm chí những cổ động viên trung thành nhất có vẻ như cuối cùng cũng đã chấp nhận thực tế. Họ muốn Wenger rời Arsenal, họ muốn đội bóng tiến lên, họ muốn có một khởi đầu mới với một ai đó mới.
Vấn đề là Wenger hiện không thấy, không thể hay mặc kệ điều đấy. Ông có lẽ là người ngang bướng nhất trong số các HLV, ngang bướng như một con lừa mà tất cả đã ví vậy. Nếu có, sau hơn 20 năm ông đã gắn bó với Arsenal, ông càng khó nhấc chân khỏi đây. Dù gì thì ông cũng đã đối mặt với rất nhiều chỉ trích, rất nhiều thách thức trong 20 năm qua. Chẳng đâu xa thì mùa giải trước, danh tiếng của ông đã bắt đầu lung lay khi Arsenal chỉ đứng thứ 5 tại Premier League và nên nhớ, trong 20 năm liên tiếp, ông đã đưa đội bóng có mặt ở Champions League. Vào thời điểm đấy, tất cả đều đã nghĩ rằng, chưa bao giờ các “Pháo thủ” lại sa sút đến vậy, trước lúc mọi chuyện trở nên tệ hại hơn ở mùa giải năm nay.
Và nếu mùa giải trước, Wenger đã tự cứu ông bằng danh hiệu FA Cup thì liệu mặt trận còn lại của Arsenal là Europa League có đủ giúp ông giữ được chiếc ghế của mình thêm ít nhất 1 năm nữa?
Mỉa mai là trong khi tất cả đều muốn Wenger biến khỏi Emirates, không cầu thủ hay cổ động viên nào giữ được một thái độ “ngang bướng” như ông. Hiểu theo một cách tiêu cực thì trừ Wenger, tất cả đều đã từ bỏ, giơ cờ trắng. Và thay vì tự đứng lên, tự động viên, họ cho rằng chính ông đã kéo họ đi xuống.
Dường như, tất cả quên rằng, nếu không có ông trong 21 năm qua, Arsenal chưa biết sẽ đi về đâu và chưa biết liệu họ có được thi đấu ở Emirates, Wembley hay những thánh địa khác hay không, thay vì là Highbury nhỏ bé, cũ kĩ.
Trên tất cả, trong thời đại sân cỏ được quyết định bởi đồng tiền, Arsenal, dưới sự dẫn dắt của Wenger, đã phát triển bền vững và ổn định nhất không chỉ về thành tích mà cả về tài chính (Arsenal là câu lạc bộ giàu thứ 6 thế giới với doanh thu 419 triệu bảng năm 2017). Và đây là lí do quan trọng nhất để những ông chủ đội bóng đã kiên nhẫn chừng đó năm với ông.
Vì thế, không biết may hay rủi cho Arsenal nhưng ít nhất, ở Emirates lúc này, vẫn có người chưa chịu buông xuôi ngay cả khi mọi thứ chống lại ông.
Leicester, Real, Barca và những “FC phản thầy” đình đám…
Ký ức SEA Games: Nỗi nhớ Lê Huỳnh Đức cứ…
Mùa hè của Real, mùa hè mang nỗi nhớ Ronaldo
Ở Chelsea có những sự lựa chọn khó khăn
Derby Bắc Luân Đôn: Lịch sử thâm thù và khúc…
Góc chiến thuật: Thế nào là một Regista?
World Cup 2018: Nụ cười châu Âu
Có một đế chế sắp suy tàn?
Gareth Bale và câu chuyện của người thừa kế: Bao…
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX