Gặp anh là rung động đẹp nhất.
Tôi không tin vào duyên phận cho đến khi tôi gặp người ấy, giữa mùa hè và những bông hồng anh đang nở rộ. Một ngày mà chàng trai ấy đột nhiên chạy thẳng vào trái tim tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng rồi quay đi nơi khác. Thật sự tôi không hề muốn nói chuyện với anh nhưng khi thấy bóng dáng anh ở đâu lại đảo mắt kiếm tìm. Và tôi nhận ra rằng những kỷ niệm lúc anh ấy rời đi, tôi mãi mãi không quên.
Bầu trời - nơi con người không thể với tới. Họ chỉ có thể đứng dưới mặt đất ngắm nhìn, than vãn, cảm thấy mình thật nhỏ bé và cô độc. Từ lúc sinh ra, chúng ta chỉ có một cuộc thi duy nhất, cuộc thi chạy với số phận mà đích đến chung chính là hạnh phúc, hạnh phúc cho bản thân, hạnh phúc cho những người yêu quý bên cạnh mình. Chúng ta sống dưới một bầu trời với ánh nắng chan hoà, cùng nhau hít thở chung một bầu không khí trong lành, trải qua những năm tháng xuân xanh tươi đẹp nhưng kết cục của mỗi người lại không giống nhau.
Nhà tôi sống ở bên kia đồi. Ngôi nhà nhỏ, hoa hồng anh quấn quanh hàng rào. Tôi sống với mẹ, bố tôi mất trong một vụ tai nạn cầu vượt. Tôi không biết trước đó gia đình tôi có sống ở đâu nữa không nhưng kể từ cái năm tôi nhận biết được mọi chuyện, tôi đã ở đây, một vùng đất không có tên nhưng mọi người sống với nhau hòa thuận, đầm ấm.
Kể từ khi bố tôi qua đời, mẹ tôi - một người phụ nữ dịu dàng bỗng trở nên lầm lì, ít nói. Mẹ thường xuyên uống rượu bên cửa sổ khi bóng tối ập xuống. Uống vài ly, mẹ lại ngâm thơ của Lý Bạch. Giọng người mượt mà, dịu dàng khiến tôi không tài nào chú tâm vào việc học, đành nghiêng tai lắng nghe người dốc hết nỗi lòng. Mẹ kể về chuyện tình giữa mẹ và bố, vừa lãng mạn mà không quá đam mê, vừa nồng nhiệt lại không quá mụ mị để có thể mang đến cho nhau những phút giây bình yên mà không vượt quá giới hạn. Tình yêu của mẹ cũng gặp nhiều trắc trở nhưng đến phút cuối họ đều vượt qua. Mẹ nói với tôi, tuổi trẻ phải yêu như thế, thật nồng say, chẳng cần những lời mật ngọt, chẳng cần những tin nhắn mỗi tối, chỉ cần lặng yên ở bên nhau, cảm nhận và chia sẻ. Tình yêu khiến cuộc sống thăng hoa. Mẹ còn khuyến khích tôi kết thêm nhiều bạn trai hơn là bạn gái vì như thế dễ nảy sinh tình cảm. Tôi nói tôi vẫn còn đang trong độ tuổi ăn học. Me nguýt tôi một cái dài.
- Ôi dào, hồi đó mẹ yêu khi mới học lớp năm cơ.
Tôi cảm thấy thật buồn cười, có bà mẹ nào lại muốn con cái mình yêu sớm cơ chứ. Có chăng chỉ có mẹ tôi, một người mẹ kỳ quặc nhất quả đất và cũng tuyệt vời không kém.
Chiếc bàn học tập của tôi được làm bằng gỗ trầm hương, kê sát cạnh khung cửa sổ, quay về hướng Đông, nơi ánh mặt trời luôn chiếu rực rỡ. Thỉnh thoảng, tay cầm bút nhưng mắt lại hướng ra ngoài, dõi theo một dải mây trắng trôi lượn lờ. Chẳng hiểu sao, tôi luôn mang một cảm giác thân thuộc và thích trò chuyện với bầu trời. Tôi có thể kể ra những nỗi niềm riêng với bầu trời mà không chút ngại ngần. Khi vui tôi nói nhiều, khi buồn tôi nói ít, thậm chí khi tức giận tôi hét to, trút hết cơn bực bội vào khoảng không vời vợi. Bầu trời luôn bao dung, ôm hết những phiền não của tôi và chưa bao giờ biết oán hờn khi tôi vô tâm hay lơ đễnh. Mỗi ngày qua đi, cuộc sống lại có thêm những tổn thương, đau khổ, dằn vặt và có thể sẽ rất khó để vượt qua. Nhưng, chỉ cần dành một chút thời gian đứng dưới mặt đất, ngước mắt nhìn trời cao, bạn sẽ nhận ra mọi chuyện không đến mức tồi tệ như bạn đã nghĩ.
Tôi vẫn hay chạy sang bên kia đồi rong chơi vào lúc ánh chiều tà rải đều trên các nhành cỏ dại. Nơi ấy có cây bạch dương ngàn năm cao to, đứng sừng sững giữa trời, mặc cho mưa giông, gió bão vẫn không hề lay chuyển. Cây bạch dương có từ lâu đời, khi đông đến thân cây chuyển sang màu xám, xù xì, rễ lồi lên phía trên, ngoằn ngoèo, uốn lượn, tán lá xòe rộng như tỏe bóng râm. Vài lần, tôi ôm sách ra ngồi đọc dưới gốc cây rồi ngủ thiếp đi trong từng ngọn gió mùa hè mát lành. Nhiều lúc hứng chí tôi trèo lên ngọn cây cao nhất, ngắm nhìn bầu trời biếc xanh qua đám lá xanh ngát trên đầu. Ở đây, tôi có cảm giác khoảng cách giữa tôi và bầu trời thật gần, gần đến nỗi chỉ cần tôi giơ tay ra là có thể chạm vào những áng mây mềm mại kia.
Chọn một cành cây vững chãi, đầu gối lên tay, tôi lim dim mắt, lắng nghe gió hát. Phía xa, những bông hoa hồng anh như được nắng chiều vàng, phủ thêm màu lấp lánh. Không biết tôi đã ngủ bao lâu, khi choàng tỉnh, tôi lập tức quên mình vừa trải qua một giấc ngủ thật ngon trên cây. Vô thức lăn qua tôi mới hay cả người tôi đang rơi tự do cùng với một độ cao tương đối. Mặc dù bên dưới là bãi cỏ êm ái nhưng như vậy không có nghĩa là khi ngã xuống tôi không gãy tay, gãy chân hoặc xây xát, trầy trụa gì đó. Tôi thét lên kinh hãi. Âm thanh vang vọng, dội vào thinh không rồi chợt im bặt khi tôi nhận ra tôi đang ở trong vòng tay một người.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rất rõ hình dáng, khuôn mặt người đã cứu tôi, cả giọng nói trầm ấm kia nữa, nhẹ nhàng nhắc nhở tôi lần sau nhớ cẩn thận nhé. Lúc chàng trai quay lưng, chiếc áo khoác sẫm màu bay về phía tôi như lưu lại nơi đây một chút hoài niệm mong manh. Dáng vẻ trang nhã hiếm thấy. Tay cầm cây sáo nhỏ. Khoảnh khắc chạm nhau ngắn ngủi nhưng đủ để tôi khắc sâu vào tâm trí mình nét mặt lạnh lùng, tuấn tú ẩn giấu đằng sau lớp vỏ dày dạn sương gió.
Người ấy là ai, từ đâu đến, ghé thăm vùng đất nơi tôi ở chỉ để du ngoạn hay có việc? Tôi còn có thể gặp lại người ấy nữa không? Tôi miên man suy nghĩ. Quyển vở để mở trên bàn. Gió thổi khiến từng trang giấy trắng bay phần phật, phát ra âm thanh lạo xạo trong đêm tối. Ngoài trời mưa nhẹ. Cảnh sắc nhòa nhạt, vừa ảo vừa thật. Mùi hương của hoa hồng anh bay vào phòng thơm ngát. Cánh hoa rơi lả tả ngoài ô cửa như tuyết, đẫm trong mưa, dịu dàng trong gió đêm. Mẹ tôi lại ra ngoài uống rượu ở quán trọ dưới chân đồi. Có lẽ sẽ về khuya. Tối nào mẹ cũng đi, người chỉ về khi tôi đã vùi mình trong chăn. Mẹ nói chỉ những lúc nâng chén rượu đầy, mẹ mới cảm thấy vui vì được sống lại trong những ký ức đã qua. Tôi không bận tâm gì nhiều, tập trung tư tưởng nhớ lại hình ảnh cách đây ba ngày.
Giọt mưa hắt lên trang vở, đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tối nay, mẹ về sớm vậy sao? Tôi lẩm bẩm, đôi chân tiến về phía cánh cửa. Cửa vừa bật mở, tôi tròn mắt kinh ngạc. Không phải mẹ tôi. Là chàng trai ở trên ngọn đồi hun hút gió, là người mà tôi rất muốn gặp lại nhưng đến khi gặp rồi, tôi lại chẳng biết nói gì ngoài việc đứng ngây người ra đó nhìn anh. Cảm giác vừa bất ngờ vừa vui sướng.
- Xin lỗi nhưng có thể cho anh trú chân một đêm được không?
Anh đề nghị. Lúc này tôi mới để ý bộ quần áo trên người anh thấm nước mưa. Mái tóc đen tuyền lấm tấm những hạt sương trắng muốt. Tôi mời anh vào nhà để tránh gió lạnh và không quên pha một tách trà gừng ấm đẩy nhẹ về phía anh. Anh gật đầu cảm ơn tôi, cởi áo khoác vắt lên thành tủ. Từng giọt nước nhỏ xuống, chẳng mấy chốc ướt loang cả sàn nhà. Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ không để tâm mấy chuyện vụn vặt này bởi bà là một người phụ nữ phóng khoáng.
Uống một hớp trà, anh hỏi về gia đình tôi. Tôi biết anh không có ý tò mò, chỉ là anh muốn xin phép họ cho anh ngủ nhờ một đêm. Tôi có thể thay mẹ quyết định nhưng trước hết phải đợi bà về nói rõ một tiếng. Trong lúc chờ, anh uống hết cốc trà. Để không ảnh hưởng đến việc học của tôi, anh ra ngoài lan can, ngồi vắt vẻo trên thanh xà bằng gỗ, thổi một khúc. Tiếng sáo hòa cùng tiếng gió nhẹ nhàng, tiếng mưa réo rắt tạo nên một khúc nhạc hoàn hảo. Tôi ngắm trộm anh qua khe nhỏ của ô cửa, chợt thấy tim mình nảy lên một nhịp rất lạ. Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh trông anh tuấn vô cùng.
Rất lâu sau, mẹ tôi về, tay cầm bình rượu, đi loạng choạng. Mẹ khựng lại ở thềm cửa khi phát hiện ra một người xa lạ ở trong ngôi nhà của mình. Ngay lập tức mẹ liếc mắt sang tôi thay cho sự thắc mắc. Tôi nhanh nhảu kể rõ đầu đuôi sự tình sau đó kết luận.
- Anh ấy là một lữ khách muốn xin nghỉ tạm ở nhà mình. Trời có đất hiếu sinh, người có lòng trắc ẩn huống hồ gì giúp đỡ người trong lúc hoạn nạn là việc tốt, việc nên làm. Chẳng phải mẹ đã từng dạy con như thế sao?
Mẹ tôi liếc sang anh, quét mắt ngang dọc rồi hất hàm.
- Cậu biết uống rượu chứ?
Buổi tối đó, mưa rơi đến nửa khuya thì dứt hẳn. Có hai người thi nhau uống rượu xem tửu lượng của ai cao hơn. Họ nói chuyện thâu đêm suốt sáng khiến tôi không sao chợp mắt được. Ánh sáng của vầng trăng tròn rọi vào phòng, rớt trên mái tóc màu hạt dẻ của người lữ khách, lấp lánh ánh kim.
Đợi ngôi sao băng.
- Anh đến từ thành phố phương Bắc, một thành phố không bao giờ ngủ, ánh đèn nơi đó vào ban đêm luôn chiếu sáng. Năm mười tám tuổi, việc điên rồ nhất anh từng làm là mở công ty khi trong tay chẳng có gì. Ba mẹ, người thân, bạn bè đều cho rằng đó là một việc ngu xuẩn. Nhưng anh mặc kệ tất thảy, kiên quyết làm theo ý mình. Em cũng biết đấy, một người tuổi đời còn rất trẻ lại bồng bột, nông cạn, chỉ vừa mới tốt nghiệp thì làm gì có kinh nghiệm trong việc kinh doanh. Anh cứ cắm đầu chạy mà không hay biết gai nhọn đã mọc ra xung quanh, cuối cùng anh giẫm phải và nhận đủ mọi lời phê phán, chỉ trích từ ba mẹ. Chán nản, mỏi mệt, anh rời khỏi thành phố. Không phải anh chối bỏ những việc mình đã làm, chỉ là anh muốn đi đến chỗ này chỗ nọ để khuây khỏa đầu óc rồi trở về làm lại từ đầu khi đã gom đủ kinh nghiệm từ cuộc sống nhưng càng đi anh càng hăng say. Sau mỗi chuyến đi, anh học hỏi thêm nhiều điều, những điều mà anh chưa từng học ở trường, ở lớp. Không ít lần anh gặp phải vô vàn khó khăn, sự dối trá, chân thành, những người nghèo khổ, những kẻ lọc lừa, qua đó anh thấy rằng cuộc đời không giống như một câu chuyện cổ tích, những chuyến đi giúp anh cứng cỏi hơn, bình tĩnh hơn trước mọi tình huống. - Dưới bóng râm, người lữ khách duỗi thẳng hai chân, kể về những chuyến đi không êm ả của anh ấy.
- Nghe anh nói như vậy, đột nhiên em không muốn trưởng thành một chút nào. - Tôi nói, mắt nhìn lên tàng cây, nơi ấy một chiếc lá vàng úa vừa lìa cành.
- Phải học cách sống có trách nhiệm và buông bỏ chấp niệm bản thân, sống thoải mái, không day dứt vì bất cứ điều gì. Nhưng để làm được điều đó thật sự rất khó. Nói tóm lại trưởng thành là quá trình rất đau khổ và phức tạp. Niềm vui càng khó có được, đó chính là tiêu điểm của sự trưởng thành. Khi trải qua va vấp, em sẽ hiểu.
- Con người càng lớn lên, họ đều đeo mặt nạ hay sao? Không khi nào em thấy anh cười?
- Anh vẫn luôn băn khoăn tự hỏi rốt cuộc thì điều gì khiến mình vui. Thích một ai đó, những chuyến đi mải miết hay theo đuổi một ước mơ?
- Tất cả nếu như anh yêu thích chúng và hài lòng với những gì mình đang có. - Tôi nói như thể tôi rất rành về cuộc đời dù tôi chỉ là một cô nhóc hằng ngày vẫn luôn chìm đắm trong các câu chuyện thần thoại. - Anh thử nghĩ xem, những gì mà anh trải qua bất kể là lúc anh đi với ai, những chuyện vui vẻ hay buồn bực, chuyện tốt, chuyện xấu, tất cả mọi thứ đều thuộc về anh. Không phải sao? Chính vì thuộc về anh nên những điều đó sẽ làm anh vui.
Anh quay sang, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
- Cảm ơn em.
Chỉ với đôi mắt ấy thôi cũng đủ làm lòng tôi chao nghiêng. Những cơn gió từ xa đưa lại, vờn quanh, bao phủ lên hai con người bị ánh chiều tà che khuất một phần cơ thể.
Trong những ngày anh lưu lại nơi đây, tôi đưa anh đi thăm các bản làng trong thị trấn. Với bản tính luôn giúp đỡ người khác, lấy niềm vui của người khác làm niềm vui của mình như anh nên chẳng mấy chốc anh trở nên gần gũi, thân thiết với dân làng, còn tôi chẳng biết từ khi nào, đôi mắt luôn nhìn về phía anh. Muốn được nghe tiếng sáo trong veo, muốn được nhìn thấy mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ, muốn được nghe anh kể chuyện đời, những chuyện anh gặp phải trên suốt chặng hành trình. Những niềm vui tưởng chừng như đơn giản ấy lại nằm lại rất lâu và rất sâu trong trí nhớ tôi.
Để thanh xuân thêm rạng ngời, chúng tôi tạo ra thật nhiều kỷ niệm. Ngắm bình minh trên đỉnh đồi, sắc đỏ hoàng hôn ở chân trời phía tây hay vô số lần xuống dưới chân đồi, nơi những ngôi nhà tranh nằm san sát nhau, để làm những việc thiện nguyện. Không khí vùng núi mát mẻ. Vào mùa hè, bầu trời xanh ngắt, nắng rọi xuống các tàn cây, hoa dại nở đầy lối đi, màu sắc rực rỡ. Ánh nắng lấp lánh như gọi mời, như vẫy chào. Khung cảnh này, con đường này đã quá quen thuộc với tôi đến nỗi mỗi sớm thức dậy, vừa mở toang cửa sổ là thấy chúng đập ngay vào mắt nhưng sao hôm nay khi ở bên một người tôi bỗng thấy khung cảnh trở nên thơ mộng hơn, hoa rơi lãng mạn hơn. Thì ra, khi hoa tình yêu nở trong tim, cảnh vật dù có nhạt mờ cũng hóa thành cầu vồng.
Trước đây, tôi không hiểu lắm về tình yêu, chỉ biết rằng tôi muốn được ở bên cạnh anh ấy. Tôi cũng từng thắc mắc, thích một ai đó là chuyện vui vẻ hay buồn đau. Cho tới sau này khi càng gần với anh bao nhiêu, tôi mới nhận ra bản thân mình đã yêu anh, yêu thật đậm sâu và cho dù anh có bên tôi hay không, cho dù anh có làm cho tôi vui hay khiến tôi buồn, thì tôi đều thông cảm, chấp nhận bước đi cùng anh. Vì một người đã trót ở trong tim nên tôi càng phải bận tâm.
Tịch dương cuối cùng cũng tắt. Bóng tối ập đến rất nhanh cùng với sự lặng lẽ và hư vô.
Chúng tôi ngồi ở bậc thềm trước hiên nhà, đợi chờ một ánh sao băng. Từ bé, tôi đã luôn mơ ước được nhìn thấy sao băng dẫu chỉ một lần. Nghe người ta nói nếu ước nguyện một điều ngay vào thời khắc sao băng bay vụt qua thì điều ước sẽ trở thành hiện thực. Nhưng tôi chưa lần nào được nhìn thấy. Sao băng rất hiếm khi xuất hiện hoặc cũng có thể chúng xuất hiện khi tôi đã say giấc nồng.
Có những ngôi sao ở rất xa, có những ngôi sao ở rất gần nhưng như vậy không có nghĩa là sẽ nhìn thấy chúng rõ hơn, được chạm tay vào chúng. Nguyên lý này cũng giống như tình cảnh giữa tôi và anh bây giờ. Chúng tôi ở cạnh nhau đêm nay, đêm mai nhưng còn những đêm sau này thì sao? Liệu chúng tôi có còn ngồi tựa vai nhau ngắm sao trời như thế này nữa không? Thôi thì mặc kệ ngày mai có ra sao, trân quý phút giây hiện tại, vậy là đủ rồi.
Mẹ hiểu tâm ý của con gái, mỗi lần nhìn thấy tôi đi chung với anh, mẹ mỉm cười đầy vẻ bí hiểm. Năm lần bảy lượt bảo tôi tỏ tình với anh nhưng tôi cứ ngại ngần. Tối nay mẹ lại vắng nhà. Tôi bèn rủ anh xuống chợ. Đường đến chợ phải đi qua một con ngõ tối tăm. Nhờ có vầng nguyệt rọi xuống, chúng tôi đã đi hết con ngõ, tiến vào khu chợ.
Trời mùa hè mát mẻ. Không khí dịu ngọt. Hương cỏ dại ven đường tràn ngập xung quanh. Lúc ngang qua quán trọ, tôi trông thấy mẹ uống rượu cùng với một người đàn ông. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có bố dượng, mẹ đối với bố sâu nặng ân tình, có lẽ hai người họ đồng cảnh ngộ nên nói chuyện vậy thôi. Chợ đêm nhộn nhịp. Người đi người về không ngớt. Đi được vài ba bước, tôi trông thấy quầy bán bánh rán bên đường, bảo anh đợi một chút. Tôi chạy tới, lát sau quay lại với hai túi bánh trên tay. Bánh rán không có tên, chủ quầy nhào bột rồi rán lên nên đặt là bánh rán. Cắn một miếng giòn tan, béo ngậy, tôi liên tưởng đến món bánh khoái khẩu của Doraemon. Chúng tôi ngồi trên một tảng đá, cùng thưởng thức bánh, lặng yên nghe hơi thở của đêm và giọng nói, tiếng cười rộn rã của người đi đường. Tôi nghĩ có lúc đời người cũng chỉ như vậy thôi.
- Lên đồi đi, ở đó chắc gió thổi rất mạnh.
Tôi chưa lên đồi vào giờ này, chẳng hiểu sao lại đề nghị với anh như vậy. Khi cả hai lên trên đỉnh đồi, tôi dang hai tay hít căng lồng ngực, thật sảng khoái và dễ chịu. Ngọn cỏ mềm quấn lấy chân tôi. Làn gió mát lành thổi tóc và áo tôi bay phấp phới. Cây bạch dương cổ thụ đứng cô độc, những nhánh cây khô xơ xác đan xen nhau trong bóng tối. Còi tàu vọng lại giữa những ruộng ngô ruộng mía, vài ngọn đèn ẩn hiện đằng sau ô cửa kính. Tôi lén nhìn anh, biểu cảm trên gương mặt anh vẫn không thay đổi. Đôi mắt đầy vẻ ưu tư nhìn xa xăm. Tôi bắt đầu kể cho anh nghe về thế giới của mình, một thế giới trong sạch chỉ có cỏ cây, chim muông và bầu trời.
- Bầu trời sao?
- Nếu em có một đôi cánh em sẽ băng qua đồi, qua núi, qua trời mây, thăm thú những thành phố cổ kính và hiện đại, những ngôi làng nhỏ bé và những thung lung đầy hoa dại.
- Để làm gì?
- Sao lại để làm gì, đó là ước muốn của em.
- Ước muốn của em thật ngây thơ.
- Và cũng thật ngốc nghếch nữa. - Tôi cúi mặt.
- Không đâu, chẳng ngốc một tí nào cả. Chúng ta đều có quyền mơ mà.
Câu nói của anh giúp tôi tỉnh ngộ. Đúng rồi, giấc mơ của mỗi người, không ai có thể ngăn cản. Tôi mặc sức vùng vẫy trong từng giấc mơ của mình. Không có giấc mơ của tôi, trái đất vẫn xoay tròn.
Cuối cùng tôi cũng được chiêm ngưỡng ánh sáng của sao băng, là vào cái đêm trước ngày anh rời khỏi vùng đất yên bình để tiếp tục rong ruổi cùng những chuyến đi của mình.
- Anh có tin vào số mệnh không? - Tôi hỏi người đang ngồi bên cạnh.
- Có những lúc không thể không tin cái gọi là số mệnh. Nhưng trước khi định mệnh an bài, anh muốn đi đến nhiều nơi hơn nữa, ngắm thật nhiều hoa rơi, giúp đỡ những người đang gặp khó khăn.
- Thế còn chuyện tình cảm?
- Có ai tình nguyện theo một kẻ lang bạt như anh chứ?
Vào khoảnh khắc sao băng vụt qua, rất nhanh, tôi chắp tay nguyện cầu. Anh hỏi tôi ước điều gì. Tôi trả lời thành thật, không chút giấu giếm.
- Em ước được ở bên cạnh người em thích. Anh ấy là một lữ khách, vốn dĩ không thuộc về nơi này nhưng định mệnh đã đưa bọn em gặp nhau. Khi thích một ai đó, em chẳng cầu mong anh ấy sẽ đáp lại, chẳng cầu mong có một cái kết viên mãn, chỉ mong được bên người, thương người dù ngày mai người sẽ phải ra đi, chỉ mong được nhìn thấy người an vui, hạnh phúc. Như vậy là tình cảm trong em đã vẹn tròn rồi. Ánh sáng của sao băng chỉ sáng trong thời gian ngắn nhưng để lại hồi ức đẹp nhất. Chúng ta nên trân trọng mối nhân duyên mà ông trời ban tặng dù là mối nhân duyên ấy vĩnh hằng hay dở dang, không đúng sao?
Đêm càng lúc càng khuya. Tĩnh lặng tuyệt đối. Anh quay sang tặng tôi một vòng ôm thật chặt, thật ấm, ấm như thể tôi đang ôm mặt trời vậy.
Thanh xuân không là trường cửu nhưng những khoảnh khắc đẹp đẽ trong suốt quãng thanh xuân sẽ mãi trường tồn.
Có một bầu trời trong tim tôi.
Trời xanh rẽ mây chiếu những đường ray nắng xuống mặt đất đầy cỏ. Lá xanh bạt ngàn trải dài xa tít. Có hai người lặng im bước song song, chừng như muốn nói điều gì, cứ ngập ngừng rồi thôi.
Đột nhiên tôi bước chậm lại, nhìn tấm lưng anh từ đằng sau. Buổi sáng ít có gió nhưng vẫn khiến chiếc áo khoác sẫm màu của anh bay phần phật. Anh dừng chân, quay lại trao cho tôi cây sáo bằng trúc. Anh bảo, để làm kỷ niệm giữa hai chúng ta. Tôi run run nhận lấy, chưa kịp nói lời tạm biệt thì anh vội vã quay lưng, đi một mạch, không ngoái đầu lại.
Sau khi anh đi, tôi vẫn hay ngồi thừ người bên khung cửa, mắt hướng về phía ngọn đồi xanh ngút ngàn, nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tôi vẫn nhớ dáng vẻ của anh khi ấy. Nơi phương xa ấy, chắc anh đang vi vu cùng những bước chân mới. Thời niên thiếu cuồng si ôm ấp bao giấc mộng, vượt qua mọi chông gai mịt mờ. Quãng thời gian trong trẻo suốt cả mùa hè, thật khó để quên đi.
Tôi không có đôi cánh, không thể băng qua bầu trời tìm anh nhưng trái tim tôi là một bầu trời xanh tươi, mãi mãi xanh tươi vì nơi đó có anh.
Chợt phát hiện bên trong thân cây sáo có một vật trăng trắng. Loay hoay mãi tôi mới lấy được vật ấy ra khỏi cây sáo. Anh mượn bốn câu thơ của Nguyễn Ngọc Rene để thay lời muốn nói.
"Trời lỡ có chung nỗi chia sẻ.
Quyết một lòng nhè nhẹ keo sơn.
Dẫu cho núi thẳm mây vờn.
Tình này sẽ mãi còn hơn sông dài."
Sẽ có một ngày anh quay lại nơi này và chúng tôi sẽ nắm tay nhau đi khắp vạn dặm non sông, rong chơi thong thả, cùng ngắm những phồn hoa tươi đẹp của thế gian, giúp đỡ những người cần giúp đỡ, mang trái tim giàu lòng nhân ái hướng đến chân-thiện-mỹ. Sẽ có một ngày chúng tôi được ở bên nhau, cùng nhau trải qua cay đắng ngọt bùi, nếm đủ thống khổ và hoan lạc. Rồi cũng có một ngày chúng tôi sẽ cùng nhau thực hiện lời ước nguyện dưới đêm sao băng năm nào.
Duyên phận như gió thoảng. Thời gian như nước chảy, chỉ nguyện xin một điều: Sẽ luôn nhớ về nhau.
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX