Vì công việc khá bận rộn nên tôi ngủ rất ít. Có khi một ngày tôi chỉ ngủ được hai đến ba tiếng đồng hồ. Bình thường khi nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, tôi phát hiện ra bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh kỳ lạ. Vậy là cơn buồn ngủ không kéo đến, tôi ngồi dậy lưng tựa vào thành giường ngắm sắc màu rực rỡ của bầu trời ngoài kia. Giống như một tấm lăng kính được gột rửa hết những giọt nước mưa trở nên sáng sủa lấp lánh, mang theo vẻ đẹp tinh khôi và ẩm ướt.
Đó là khoảng thời gian an yên của tôi. Sáng sớm có gió lạnh lùa vào qua khe cửa kèm theo mùi hương thanh khiết của những hạt sương mai trong suốt đậu trên từng nhánh cây. Dòng xe ngoài phố mỗi lúc một nhiều, giai điệu của bài tập thể dục cất lên, tiếng bước chân rồi tiếng người tíu tít trò chuyện. Một ngày mới lại bắt đầu. Khoảng thời gian bình lặng ấy mang theo những nấc thang buồn bã và u ám, tất cả trôi qua chỉ trong tích tắc.
Tôi vào bếp pha một cốc cà phê, hương vị sóng sánh, nóng hổi quyện cùng những bản nhạc không lời của Francis Goya. Tôi uống cà phê thay cho bữa sáng rồi đi giặt quần áo, phơi trên giá phơi đồ ngoài ban công dưới ánh mặt trời. Vài giọt nước li ti nhiễu xuống, tạo thành những chấm tròn trên ban công. Những chấm tròn ấy lập tức được lau khô bởi ánh nắng chói chang của buổi sớm mai.
Việc nhà xong xuôi, tôi đến công ty bằng xe buýt. Suốt dọc đường, ngồi trong xe ngắm nhìn những tán lá xanh mướt lay động trong gió, trong ánh nắng chan hoà.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, chớp mắt một cái đêm đã buông xuống. Buổi tối, tôi thường mất ngủ, sinh ra ảo giác, cứ nghĩ người đó vẫn còn đây, chưa hề đi đâu xa và cùng tôi trò chuyện thoải mái. Căn phòng nóng hầm hập, tôi bật điều hòa rồi quấn mình trong tấm chăn to, cảm giác cơ thể giống một con mực được đặt trong tủ lạnh vậy.
Tôi dường như mang hai tính cách trong người. Ban ngày nói cười hồn nhiên, chỉ khi đêm xuống lại trở về con người sắc lạnh. Luôn làm những việc cô đơn. Chẳng hạn như viết nhật ký, nghe nhạc với âm lượng rất nhỏ, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn thấy lòng dậy sóng và rơi nước mắt một cách lặng lẽ. Khi lục lại những tấm ảnh cũ, tôi vẫn thường khóc như thế. Lúc đối diện với người lạ từng yêu, tôi đã cười rất ngọt ngào, rất tươi tắn. Mà chẳng hiểu vì sao.
Một buổi chiều oi nồng, tôi cùng bạn bè đến cửa hàng băng đĩa thành phố, mua hơn mười đĩa nhạc của Boney M. Thời tiết khá nóng. Trán tôi đổ mồ hôi. Ngay lúc này âm nhạc là phương thuốc trị dứt mọi đau khổ và ảo giác. Tôi nghe nhạc mọi lúc mọi nơi, nghe rất nhiều đĩa CD khác nhau. Chỉ cần đâu đó vang lên giai điệu bất kỳ của ca sĩ hay nhóm nhạc nào, tôi đều tìm mua. Có khi tôi nghe những bản ballad của Sam Smith, có lúc lại là Biffy Clyro. Thật kỳ diệu, rock cuồng nhiệt, mạnh mẽ, rock bao bọc lấy con người tôi, những lúc như vậy tôi lại cảm thấy dễ chịu và an toàn.
Tối cùng ngày, nửa đêm tôi chợt thức giấc, bật máy tính lên mạng. Tôi đăng nhập tài khoản vào Instagram. Đám bạn trên thế giới ảo của tôi vẫn còn thức. Peter, một bạn nam sống ở nước Pháp xa xăm vừa đăng bức hình anh chụp cùng dòng sông Seine thơ mộng. Anh đứng trên cầu tạo dáng khoe nụ cười rạng ngời. Có rất nhiều người like và comment. Anh vốn là người hòa đồng, cởi mở nên rất dễ kết bạn. Tôi nói với anh rằng tôi không ngủ được, không rõ nguyên nhân. Peter nói giờ này ở bên Anh đang là buổi chiều ánh nắng hanh hao. Anh ngồi online gần khung cửa sổ. Từ cửa sổ phòng anh trông ra là ánh tà dương rớt trên dòng sông xanh trong in bóng những hàng cây dài thẳng tắp. Vài chiếc thuyền chầm chậm trôi. Người người tản bộ dọc bờ sông. Không hối hả. Không bon chen. Cuộc sống điềm nhiên, phẳng lặng. Tôi không thể hình dung ra nổi anh trong giờ khắc tuyệt diệu ấy.
Peter là nhà văn, anh viết rất nhiều truyện ngắn đăng báo. Anh trải qua một mối tình không mấy trọn vẹn. Có lần tôi gửi cho anh một tấm ảnh tôi chống cằm ngồi bên ô cửa, mắt nhìn lơ đễnh. Anh nói anh thích bức ảnh đó, nhất là đôi mắt mang ưu sầu kia. Tôi hỏi anh có thể đoán được người khác mang tâm sự qua ánh mắt hay sao. Anh nói, dù em có che đậy thế nào thì đôi mắt không biết nói dối. Tôi kể cho anh nghe tôi đã từng hạnh phúc ra sao. Nhưng niềm hạnh phúc ấy bỗng dưng biến mất. Tựa như pháo hoa. Suy cho cùng thanh xuân của một người nằm trong thời khắc huy hoàng khi pháo hoa được bắn lên sáng ngời lấp lánh sau đó nhanh chóng lụi tàn, chỉ còn lại tro bụi rơi vụn vỡ.
Tôi vào nhóm chat. Một người quen thuộc trong nhóm vừa thấy tôi liền ngắt mạng. Có lẽ do hắn ghét tôi, hễ mỗi lần tôi vào phòng chat là hắn lại out. Tôi không hiểu vì sao hắn ghét tôi, ghét không lý do. Tình yêu cũng vậy, yêu thì cứ yêu vậy thôi. Tình cờ, bạn gặp một người điển trai trên phố, bạn phải lòng anh ta ngay từ lần gặp đầu tiên. Bạn nhìn theo anh ta, giữa phố đông nhộp nhịp, đầy khói bụi. Khi anh ta lướt qua bạn, chỉ cách vài milimet, bạn thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Vẫn không đủ can đảm để bắt chuyện. Rồi anh ta đi mất hút. Không bao giờ gặp lại nữa.
Nỗi ghen ghét đó làm tôi nhớ lại hồi tôi mười hai tuổi bị sâu răng cần phải nhổ ngay lập tức. Tôi bị tiêm thuốc mê và nha sĩ dùng đồ nghề nhổ chiếc răng sâu ra khỏi khuôn hàm tôi. Khi thuốc mê hết tác dụng, cảm giác đau ê buốt ngấm dần vào cơ thể, từng chút từng chút một khiến tôi thấy khó chịu. Tình yêu cũng giống như chiếc răng sâu, đã hư hỏng, đã vỡ vụn thì không nên giữ lại làm gì.
Vết thương trong tôi qua ngày tháng trở nên mơ hồ, không định hình. Tôi chỉ nhớ được một vài phân cảnh trong cuộc tình chóng vánh của mình. Một vài khoảnh khắc vô vị. Hôm đó tôi ở trên sân thượng của một tòa cao ốc ngắm những vạt mây trên bầu trời trôi yên ả. Tòa nhà cao chót vót. Xe cộ phía dưới như những chấm nhỏ di động. Ở trên đây gió thổi rất mạnh đến mức làm mái tóc tôi bay phần phật như đang hòa lẫn cùng những đám mây trên kia vậy. Nhưng tôi chưa kịp hưởng trọn khoảng trời riêng tự do thì nhanh chóng bị đuổi. Bảo vệ của tòa nhà nói tôi hãy đến công viên. Công viên vào lúc chiều tàn người đông vô kể, trẻ con nô đùa mà tôi thì lại không thích trẻ con lắm nên đành đến một quán bar gần đó.
Trong quán bar, tất cả những vị khách vây quanh một ảo thuật gia. Anh ta bảo ai có thể bước lên cùng anh biểu diễn màn ảo thuật tặng mọi người. Không có ai cả. Anh ta chỉ vào tôi rồi đặt tay mình lên tay tôi hỏi tôi có thấy hoặc cảm nhận gì không. Tôi lắc đầu, tôi không thấy cũng không nghe hay cảm nhận được gì.
Phía bên sân khấu có rất nhiều người nhảy nhót. Tiếng nhạc xập xình. Ánh đèn nhấp nháy. Mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra xung quanh. Những cô gái mặc váy ôm sát người. Những chàng trai nhuộm tóc vàng hoe, trong mắt đầy dục vọng. Người đàn ông ảo thuật ban nãy đột nhiên cầm tay tôi, kéo tôi đi xuyên qua biển người. Bàn tay anh ta vững chắc, to lớn bao trọn lấy tay tôi dù tôi có phản kháng cũng không thể.
Chúng tôi đi xuống cầu thang. Bậc thang đầy ắp người lên kẻ xuống, hầu hết đều là thanh niên người nước ngoài. Chúng tôi chạy ra một ngõ vắng ở phía sau quán. Trung tâm mua sắm phát ra thứ ánh sáng chói lòa. Có cô gái đứng đợi xe buýt ở bến. Có cậu bé đánh giày ngồi buồn thiu ngắm dòng người qua lại. Có kẻ cơ nhỡ ngồi bên lề đường, ngửa tay xin tiền từ những người đi trên phố.
Tôi không đến quán bar đó thêm một lần nào nữa. Sự khoái lạc đến từ những con người xa lạ khiến tôi mang cảm giác rợn người. Nhìn thấy vỏ lon bia trên đường, tôi dùng hết sức giẫm lên, nó phát ra một thứ âm thanh tươi sáng. Đây là việc mà tôi thích làm. Bỗng chốc những khao khát mê đắm, ngôn ngữ khác biệt cả tiếng thổn thức của lòng tôi bị âm thanh vỡ nát kia làm cho biến tan.
Đây quả nhiên là một thành phố sầm uất. Càng náo nhiệt lại càng lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo đó phủ lên mọi nẻo đường. Tôi nghĩ là tôi đã yêu thành phố này mất rồi. Nó khiến tôi bơ vơ nhưng nó cũng giúp tôi mạnh mẽ hơn.
Tôi thích cái cảm giác trở về phòng vào lúc một giờ sáng. Bước thật chậm lên cầu thang tối tăm. Cửa vừa mở, tôi bật đèn, nhìn quanh căn nhà trống trải. Đi vào phòng mình, tôi mở cây đèn tròn nhỏ trên bàn lên, chỉ đủ sáng một góc phòng. Quá đỗi yên lặng, tôi nghe thấy tiếng gõ khe khẽ từ chiếc đồng hồ cũ, tiếng lá xào xạc ngoài sân, tiếng gió thổi vi vu bên hiên. Đêm dài dằng dặc. Nếu có ai đó ở đây cùng tôi trò chuyện thâu đêm thì thật tốt biết mấy. Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không đem bất kỳ ai vào phòng này thêm một lần nào nữa. Nơi đây chỉ thuộc về riêng tôi. Tôi có thể ngủ, có thể viết nhật ký, có thể nghe những bản rock đương đại mà không sợ ai quấy rầy.
Có lúc tôi về nhà rất sớm. Có khi ở lại công ty tăng ca nên về rất muộn. Tôi còn nhớ đêm ấy tôi bước chân ra khỏi cổng công ty là hơn mười giờ khuya. Gọi điện thoại cho một người bạn, giờ này anh vẫn còn làm việc ở cơ quan. Tôi đến một cửa hàng nhỏ mua hai chiếc hamburger. Nhân viên đang làm hamburger nên tôi phải ngồi đợi. Trên phố vào thời điểm này rất đông người qua lại. Đúng là một thành phố nhộn nhịp. Qua tấm cửa kính tôi trông thấy đôi tình nhân trẻ tay trong tay bước qua, hạnh phúc ngời ngời trong mắt họ. Những chiếc taxi phóng bon bon trên đường. Một vài chiếc mô tô đi bão. Tiếng hò hét át luôn cả tiếng còi xe gầm rú. Trên trời những vì tinh tú trắng muốt cố gắng tỏa thứ ánh sáng thuần khiết xuống nhân gian. Trong giây phút đó cơ thể tôi đột nhiên bị đông cứng. Thời gian như ngưng đọng. Tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi muốn tôi phải ở một nơi nào đó, trong thành phố, nơi tôi từng hạnh phúc chứ không phải là ở tiệm bán hamburger.
Cảm giác tuyệt vọng kéo theo cả nỗi cô đơn dâng tràn. Tôi nghĩ mình là một lữ khách đi ngang qua con đường này, lưu lạc tại thành phố này. Cuối cùng thì tôi cũng đã dũng cảm chấp nhận sự thật. Một người qua đường.
"Vì yêu nên mới chọn cách ra đi." - Một người bạn thân trên mạng đã nói với tôi như vậy. Ngẫm lại tôi thấy người bạn này nói rất đúng. Có những tình yêu đau đớn và nhiều nước mắt như thế, không chứa đựng bất cứ niềm hạnh phúc hay sự ấm áp nào. Ra đi với một trái tim đầy ắp tình cảm cùng sự chân thành còn tốt hơn ở lại gặm nhấm từng nỗi buồn chẳng có cách nào vơi.
Tôi thích đứng dưới gốc cây khi bầu trời vừa dứt một cơn mưa. Vì nếu tôi lay động những tán lá, những hạt nước mưa sẽ bắn ra ướt tóc, ướt vai tôi. Khoảnh khắc đó tôi chợt nghĩ đến tình yêu, nhớ lại khuôn mặt tươi cười của anh, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi rồi nói tạm biệt và rời đi.
Bạn thân gửi một đoạn tin nhắn từ một người đàn ông cho tôi xem. Cô nói cô và anh ta đang quen nhau. Anh ta ở một thành phố rất gần nơi mà chúng tôi sinh sống. Thời gian rảnh rỗi, anh ta thường ghé quán bar gần nhà, đi lối cửa hẹp, ở đó có một chiếc bàn bida cỡ lớn. Có rất nhiều người nước ngoài ghé thăm. Những người này hẳn đến từ một vùng đất xa xôi rồi lạc chân tới đây, thường hay phán xét thành phố quá ồn ào và xô bồ…
Không hiểu vì sao dạo gần đây tôi cứ hay thức giấc nửa đêm, có lẽ do tôi uống quá nhiều cà phê. Bên ngoài trời mưa. Âm thanh rất lớn, tiếng mưa gõ lộp độp trên mái nhà, chảy xuống khoảng sân trước hiên rồi tràn ra mặt đất.
Tôi đắp chăn kín người, ngồi đối diện màn hình máy tính sáng trưng, đọc lại đoạn tin nhắn mà bạn gửi, không thể tin vào mắt mình, nó được viết nên bởi một chàng trai. Vì anh ta học tin học nên tôi nhờ anh lập cho mình một trang web. Tôi trang trí giao diện của web rất bắt mắt, tải những bức hình lên đó và viết cả những dòng entry ngắn. Anh vào xem để lại những lời bình luận dưới mỗi bài viết rằng anh thích những bức ảnh và những dòng ghi chú của tôi. Đó là hồi ức.
Mắt tôi se cay, vì đoạn tin nhắn đó, vì những câu chữ, vì một chuyện tình đã là quá khứ. Nhiều năm trước đây tôi uống rượu và hút thuốc lá nhưng giờ thì không. Mấy thứ đó càng khiến con người tôi thêm tiều tụy và khổ sở. Tôi chỉ không ngừng… chạy mà thôi. Còn nhớ rất rõ, buổi chiều chia ly, anh vừa quay lưng tôi cũng vừa quay gót. Tôi chạy, chạy mãi, bởi vì khi chạy nước trong cơ thể sẽ bốc hết. Nước không còn, thì nước mắt sẽ không rơi nữa.
Nhớ lại phút giây đó tôi nghĩ nếu mình rời khỏi thành phố này đến một miền quê hoặc một thung lũng thì tôi vẫn có thể sống tốt mà không cần đến ai. Một trái tim đầy ắp nỗi cô đơn thì sợ gì cô đơn. Có khi cô đơn chính là lãng quên. Tôi biết lãng quên không phải là biến mất, chỉ là không muốn nhớ về.
Bạn có hai vé xem phim, người yêu của bạn bận việc nên bạn rủ tôi đi cùng. Chúng tôi bước lên bậc thềm trước cổng rạp. Buổi tối gió thổi se lạnh. Trên nền trời đen kịt có hai chiếc phi cơ bay nhẹ nhàng, để lại vệt khói dài màu trắng phía sau đuôi tựa như chiếc cầu nhỏ bắc qua dải ngân hà rồi dần tan biến vào mây. Từng người lướt qua. Những căn biệt thự đứng sừng sững giữa lòng thành phố. Những khuôn mặt tươi cười. Những cái siết tay ấm áp. Những ánh nhìn lãnh đạm. Những bờ vai cô độc. Đủ mọi cảm xúc.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo chiếc phi cơ đã bay rất xa. Vệt khói sáng ban nãy chỉ còn lại một lớp rất mỏng, tan ra thành từng mảnh rồi mất hút giữa biển sao sáng ngời. Tôi nhớ lại có một lần tôi đứng ở sân bay. Tại sảnh chính, có một chàng trai ngoại quốc dáng cao và gầy đang viết gì đó lên bưu thiếp. Tôi nhìn thấy những dòng chữ tiếng Anh loạn xạ trên tấm thiệp. Anh ta mặc chiếc ao khoác gió màu nâu, đôi mắt màu nâu và mái tóc cũng màu nâu. Tôi không biết anh ta đang tiễn đưa ai đó hay chào đón họ về. Hoặc cũng có thể anh là người đi và để lại những nỗi mong nhớ cho người ở lại. Sân bay rộn lên những thông báo bằng đủ thứ tiếng. Tôi khoác ba lô, bước ra khỏi đại sảnh. Thành phố sáng sủa, bầu trời quang đãng chào mừng tôi quay về. Tôi nghĩ mình sẽ ở lại nơi này. Không từ biệt ai thêm nữa.
Bạn nói bầu trời sau cơn mưa giống như mặt người đang hạnh phúc nhưng tôi thì lại cảm thấy nó giống như một tấm lăng kính che đậy hết mọi đau thương, gột sạch mọi ưu phiền trên thế gian.
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX