Bầu trời xanh ngày ấy
Kỳ Kỳ 05/22/2017 07:00 PM
Cuộc đời mỗi người luôn có những nhân vật xuất hiện trước mắt ta một cách bất ngờ. Tựa như duyên phận kì lạ! Giữa hàng trăm ngã rẽ, chúng ta mãi mãi không thể biết chắc rằng mình sẽ gặp ai, gặp ở đâu và gặp như thế nào. Duyên phận là một trong những điều diệu kì ấy.

Dô! Không say không về… Dô mạnh lên tụi bây.

- Dô! Haha.

- Lâu… lâu… lâu… người ta mới nhậu một lần. Lâu… lâu… lâu… người ta mới say một lần… Haha.

Bọt sủi văng lên miệng ly, tràn khóe môi. Tiếng những ly bia 333 va vào nhau. Những tiếng hát ngập tràn hơi men hòa quyện vào bóng đêm. Nơi căn phòng được thắp sáng bởi nguồn sáng duy nhất của chiếc điện thoại smartphone. Đó là ý tưởng khá thú vị của Hà:

- Tắt điện hết, mở nhạc sàn remix lên quẩy đi tụi bây. Thế mới đúng điệu và thú vị chứ… 

Khuôn mặt ửng đỏ của ba cô gái tuổi độ hai mươi mấy trông thật đáng yêu. Đôi mắt ngà ngà say vì men của các cô, chỉ cần vài lon là đủ ngất ngây. Thứ men hòa vào người dễ khiến người ta có một cảm giác lâng lâng buồn. Một loại cảm xúc dễ xuất hiện vì những nỗi buồn của cuộc sống thường nhật góp nhặt, tích tụ và âm ỉ. Người với người là hàng triệu những nỗi lòng giấu kín. Người với người chỉ còn là những cảm xúc nửa vời chưa kịp thốt ra. Lẳng lặng. Nhưng đủ nhắc nhớ. Họ luôn luôn biết cách giấu kín và cứng rắn bước tiếp giữa cuộc sống lắm bộn bề, lo toan. Đôi khi, giữa hàng vạn người, ta bắt gặp một ánh mắt, một nụ cười, một khuôn mặt. Tất cả hòa thành những khung hình vạn trạng khác nhau giữa tỉ tỉ nỗi cô đơn giấu kín đằng sau những bận rộn thường ngày. Càng trưởng thành người ta càng ngộ ra sự im lặng đằng sau những sôi động ngày thường. Hà cũng vậy. Cô đang trong trạng thái nửa vời của nỗi buồn. Với đám bạn thân bốn năm dài đằng đẵng này, cô đã được là chính cô. Một con người khác với mình cách đây bốn năm về trước. Vui tươi hơn. Hòa đồng hơn. 

Khoảng thời gian thầm lặng ấy đã trôi tụt vào quá khứ. Một kí ức đủ để làm nỗi nhớ âm ỉ dâng trào. Còn lại gì sau những mảnh hồi ức vụn vỡ của một thời quá vãng? Còn lại Hà, một cô gái như bây giờ. Mạnh mẽ hơn cô tưởng. Ở một độ tuổi nhất định, Hà dường như đã tạm quên đi những ngày tháng thanh xuân mộng đẹp ngây ngô tuổi học trò. Còn lại gì sau những tháng ngày rong đuổi thênh thang giữa bầu trời kí ức ngày đó. Hà đang miên man trong những hồi ức xưa, một cách mà con người hay cho phép bản thân quay trở về quá khứ để bồi hồi hai tiếng “giá như” trong vô thức. 

Mày say chưa?

- Tao say rồi.

- Mày xạo quá! – Thủy cất cái giọng ngà ngà lưng chừng trong hơi men. Thủy nhìn Hà miệng cười nguy hiểm nói:

Giờ tụi mình chơi màn nói thật đi! Kể về chuyện tình của tất cả. Bắt đầu là mày… - Thủy chỉ tay về phía Hà đầy mong đợi. Nụ cười lém lỉnh của cô bạn hiện rõ trên khuôn mặt.

Tao làm gì có mối tình nào, ế dài cổ đến giờ. Haha.

-  Tụi tao không tin, mày cứ nói tụi tao nghe thì chết à… - Hân cất tiếng nói. Đôi mắt chừng như sắp vào giấc ngủ do hơi men tạo ra.

Ảnh: lovewallpaper.in

Hà nhớ. Ngày đầu gặp Hân, Hà và Thủy từng có những nhận định hài hước về cô bạn này. Cái đứa gì đâu mà “lúa thấy bà”. Xét về ngoại hình, Hân hay để đầu tóc cá trê, Thủy hay nói thế khi thấy đầu tóc cô bạn có hai lọn tóc nhỏ hai bên, dài phủ xuống mặt. Hễ đi ra đường, Hân lại mang áo sơ mi, quần tây rộng thùng thình trông rất hài khi mà model của thời trang hiện nay là những chiếc quần jean phá cách, bụi bặm. Một đứa bạn được xếp vào loại ngoan hiền có đẳng cấp, được xếp vào danh sách cháu ngoan Bác Hồ. Hân chưa từng thử một giọt bia, giọt rượu nào. Vậy mà giờ đây, cô bạn này đã có thể nhậu nhẹt giải sầu cùng chúng cô. Hà cười khi nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ đáng yêu của cô bạn gái thật thà này. Cuộc sống luôn khiến chúng ta có những người bạn tuyệt vời. Có thể họ không đầy đủ về những thứ mà ta mong chờ nhưng giữa đường đời chúng ta lại bắt gặp họ và nhận ra rằng: Đôi khi, tình bạn luôn là những điều diệu kì sưởi ấm những trái tim cô đơn giữa chốn đông người. Hà luôn cảm thấy mình hạnh phúc với những điều tưởng như đi đâu, lúc nào ta cũng dễ dàng tìm kiếm.

Khi bước chân vào chốn Sài thành, người ta đa nghi nhau là lẽ thường. Chúng ta luôn biết cách bảo bọc bản thân trước những tính toán dè chừng và những lợi ích sân si. Nhưng, Hà đã có Hân và Thủy. Những người bạn chở che cô giữa những cô đơn tưởng chừng không có ai thấu hiểu. Chỉ có một điều Hà mãi không thể thành thật với họ. Dường như, nơi Hà luôn chứa đựng một bí mật về một điều gì đó khiến những người bạn tò mò. Hà đọc được ánh nhìn nơi hai cô bạn thân đại học này của mình. Đôi lúc, Hà nhận ra sự ích kỉ của chính cô. Khi trong lòng là những đợt sóng ngầm nhưng chẳng thể đủ dũng cảm để tâm sự ra với bất cứ ai. Đã có lúc, Hà những tưởng mình sẽ dễ dàng thốt ra và khi bồi hồi nhớ lại cô sẽ để mình òa khóc. Có người đã từng nói, nước mắt luôn là cách hay để những nỗi đau được xoa dịu. Cô đã từng muốn khóc mỗi khi nhớ Huy. Nhưng khi rời mảnh đất thương nhớ ấy, Hà đã thôi khóc và chỉ cười.

Ảnh: images.unsplash.com

A… đau… Hà lại đánh Huy. Đau chết đi được.

- Ai kêu Huy ngu quá chi. Đây, tui chỉ cho. Huy phải chứng minh tam giác này trước, rồi mới suy ra hai cạnh này bằng nhau. Chứ sao Huy lại chứng minh cái này. 

- Thì từ từ người ta làm, Hà cứ cốc đầu hoài ai chịu nổi. Đầu tui quý lắm đó! Con gái con đứa gì hễ chút là bạo lực.

- Xía!  – Hà lườm Huy không chút thương tiếc.

Haha! – Nụ cười giòn tan của Huy lại đổ thêm dầu vào lửa.

Những khung cảnh xưa hiện về rõ mồn một. Những hồi ức xa xăm.

Cuộc đời mỗi người luôn có những nhân vật xuất hiện trước mắt ta một cách bất ngờ. Tựa như duyên phận kì lạ! Giữa hàng trăm ngã rẽ, chúng ta mãi mãi không thể biết chắc rằng mình sẽ gặp ai, gặp ở đâu và gặp như thế nào. Duyên phận là một trong những điều diệu kì ấy. Lắm lúc, chỉ cần một nụ cười, ta biết nhau. Lắm lúc, chỉ vài biến cố nho nhỏ, ta lại nhớ nhau đến da diết. Và đôi khi, chúng ta xuất hiện và biến mất trong cuộc đời của người kia không cần một dấu hiệu nào báo trước. Huy đã đến và rời đi trong cuộc sống của Hà theo cách như thế. Nói đúng hơn, chàng thanh niên này đã xuất hiện trong khoảng khắc thanh xuân thiếu thời tươi đẹp ấy.

Lần đầu tiên, Hà chẳng có mấy ấn tượng tốt với Huy. Một cậu học sinh lớp 8 vừa chuyển đến trường Hà. Với vóc dáng phát triển mạnh mẽ của tuổi dậy thì Huy cao hơn so với những cậu con trai cùng lớp. Cậu đến từ một thành phố khác – Vũng Tàu biển xanh, cát trải rộng. Trông cậu chẳng khác nào một chàng công tử bột chính hiệu, da trắng, chân tay chẳng có bất kì dấu hiệu nào của lao động vất vả như những cậu bạn miền biển của Hà. Nơi đầy nắng và gió này, Hà đã cùng bạn bè mình phụ giúp gia đình bằng nghề biển lam lũ. Không cần phân biệt nam nữ, ai cũng trải mình giữa hương vị mằn mặn của biển cả. Những đôi bàn tay đầy những vết chai. Những làn da rám nắng mang một sự khỏe mạnh lạ thường. Huy được xếp khỏi danh sách đó. Cậu có một cuộc sống khá tốt so với bạn bè cùng lớp.

Ngày đầu, cậu đến lớp đã khiến cho bạn bè cất tiếng ồ lên không một chút ngại ngần. Hà khi ấy làm lớp trưởng. Cô khá ít nói. Hà có một sở thích ngồ ngộ là quan sát và tự thẩm định hơn là cất lời, tiếp xúc và nhận xét. Thông thường, tất cả mọi thứ đều đọng lại trong mắt cô và cái đầu lắm suy nghĩ. Cô không quá lưu tâm về cậu bạn này. Chỉ biết rằng, Huy khá thân thiện. Cậu dễ dàng hòa nhập với mọi người trong lớp, kể cả đám bạn thân của cô. Một chiều, như thường lệ, cô cùng Khanh đến buổi học nhóm tại nhà Ly. Khanh mới cho cô hay rằng nhóm đã cho Huy gia nhập. Hà cũng không quá để ý, chỉ kịp “ừ” đồng ý. Khi ấy, cô mới có nhiều dịp tiếp xúc với Huy, hình thành một tình bạn bằng cách không ngờ đến. Thời gian cứ thế trôi qua, tình bạn cứ thế tiếp diễn. Hà và Huy trở nên thân thiết hơn ngày đầu. Dường như, cả hai trở thành đôi bạn khá hợp cạ nhau. Chỉ khác nhau một điều, Huy lém lỉnh, Hà khá nghiêm túc y như bà cụ non. Năm cuối cấp hai cũng dần kết thúc, cả nhóm tăng tốc ôn thi vì tất cả đều muốn cùng đậu trường chuyên. Nơi Hà ở chỉ có hai trường cấp ba, một trường công, hai trường bán công. Hiển nhiên, học sinh chúng cô đều mong muốn đậu trường công, một phần tiền học phí nhẹ, một phần trường công chất lượng dạy rất tốt, một phần mang lại niềm vui đến cho gia đình. 

Một buổi chiều sau tiết học thể dục, trường THCS X…

Những cơn gió mùa hạ thổi trên những ngọn cây phượng đỏ thắm. Trường quê luôn mang một sắc màu đẹp khi hạ về. Những đứa trẻ như cô thời đó luôn tụ năm tụ bảy cùng bạn bè dưới gốc phượng đỏ trò chuyện, đùa giỡn chẳng bao giờ biết chán. Thời học sinh, chúng cô đã vui vẻ đến toét miệng vì những trận đùa giỡn không hồi kết. Thời học sinh, chúng cô đã có những ước mơ tươi đẹp bay cao như những quả bóng hơi đầy màu sắc trên nền trời xanh thẳm. Một mai, những người trẻ như cô nhớ về bỗng chợt ấm lòng.

Sau này, tao sẽ làm giám đốc ngân hàng.

- Sau này, tao sẽ làm nhà báo. Lúc đó, đứa nào mà ăn hối lộ tao sẽ cho lên báo hết. Cho nên, giờ lo đối tốt với tao một chút đi.

- Xí, mày báo ăn báo hại chứ nhà báo gì. Tao nè, tao sẽ phấn đấu trở thành cô giáo hiền dịu.

- Haha! – Trận cười vang lên đồng thanh. – Mày mà làm cô giáo tao cùi sứt móng nè. Ai dám giao con cho mày. Mặt thì lúc nào cũng hầm hầm, không nói. Mày đánh con người ta như cơm bữa chắc chết. – Hà khi ấy đã bị bọn bạn sỉ nhục không thương tiếc. Lâu lắm, cô mới mở miệng một câu đầy tự tin như thế. Vậy mà, chúng bạn cứ thế sỉ nhục. 

Ảnh: i2.wp.com

Giờ nhớ lại, Hà bất giác mỉm cười hạnh phúc. Thì ra, những năm tháng ấy, cô đã từng mơ ước như thế. Thì ra, bạn bè cô đã từng mộng ước bay cao như vậy. Đến lúc này, mỗi người một hướng đi. Chẳng ai đủ may mắn và nhiệt huyết để đi theo điều mình từng mong muốn. Cuộc sống là những sự đẩy đưa không ngờ. Chúng cô đã khác xưa, thực tế hơn và biết điều chỉnh hơn giữa mơ ước và cuộc sống.

Tuổi học sinh cứ thế vui vẻ, cứ thế mộng tưởng. Tuổi học sinh dần trôi qua. Tuổi học sinh hình thành những cảm xúc của tuổi mới lớn. Huy và Hà đã có những cảm xúc đặc biệt dành cho nhau. Chẳng ai ngờ đến điều đó. Tình bạn cứ thế dâng đầy và những cảm xúc cứ thế hình thành. Khi Hà hiểu cuộc sống của Huy, cô đầy sự cảm thông kì lạ. Một ngày, cô và Huy ngồi trước biển sau giờ học nhóm. Cả hai đung đưa đôi chân trần trên nền cát trắng đầy sỏi. Biển vỗ trắng xóa. Những cơn gió thổi mát hất tung mái tóc dài của Hà. Ánh mặt trời chiều chiếu nhẹ lên biển. Những tia nắng sắp tàn. Hà và Huy đã có những phút trải lòng đầy thương cảm. Hôm ấy, Hà buồn. Có lẽ Huy đã nhận ra điểm khác thường nơi Hà.

Hà sao vậy? Nay cứ trông buồn buồn sao đó. Mắt Hà còn đỏ kìa.
- …

Hà muốn nói với Huy cho nhẹ lòng không?

- Ba má Hà lại cãi nhau. Không khí gia đình nặng nề lắm! Ba Hà cứ nhậu say và đập phá lung tung. Ba Hà nghiện rượu, cho nên, mỗi lần nhậu say, ba Hà trở thành một người khác, trông rất dữ. Khi ba tỉnh rượu, ba rất hiền. Má Hà từng nói ba Hà nghiện rượu nên như thế. Vì cuộc sống, ba trở nên khó chịu và dùng bia rượu để quên những khó khăn mà đồng tiền mang lại. Nhà Hà quá nghèo và túng thiếu. Ngay cả việc Hà đi học cũng là sự mệt nhọc của ba má. Hà hiểu. Lắm lúc, Hà không hiểu sao người lớn cứ mãi thế. Họ không biết mệt mỏi sao Huy? Không phải, cuộc sống chỉ cần hạnh phúc là đủ sao?

Hà à, Huy hiểu cảm giác của Hà.

- Huy hiểu? – Hà nhìn Huy với cặp mắt ngạc nhiên.

- Huy hiểu. – Giọng Huy có vẻ trầm lại. Đôi mắt cậu không còn vẻ lém lỉnh như ngày thường. – Ba mẹ Huy đã li dị từ ngày Huy chuyển đến đây. Trước khoảng thời gian đó, không khí gia đình luôn nặng nề. Ba mẹ chiến tranh lạnh chẳng ai nói với ai câu nào. Những bữa cơm nửa vời, chẳng có lấy một hơi ấm của một gia đình. Huy đã nhận ra điều đó từ rất lâu dù ba mẹ luôn cố giấu Huy. Có những lúc, Huy nghe ba mẹ tranh cãi trong phòng. Nhưng khi có Huy, họ luôn cố gắng vui vẻ. Huy cũng giả vờ như không biết. Cho đến một ngày, ba mẹ tranh cãi lớn về chuyện li hôn. Huy đi học về và trông thấy, từ đó mọi thứ chẳng có gì để che giấu nữa. Ba mẹ cũng ly dị. Huy khi ấy quá chán nản với cuộc sống như thế nên xin ba mẹ cho về ngoại ở. Về sau, Huy hiểu và chấp nhận chuyện của ba mẹ. Khi đã không còn tình yêu, chia tay là cách tốt nhất cho ba mẹ Huy. Hà à, ai cũng có những hoàn cảnh khác nhau. Quan trọng là mình dựa vào nó để cố gắng hơn trong cuộc sống. Huy dường như cảm thấu được những cảm xúc của Hà lúc này. – Huy cười. Nụ cười nhẹ hiện trên khuôn mặt Huy. Khác hẳn một Huy cá tính, hay cười, chọc ghẹo người khác. 

Lúc này, Hà trông thấy Huy người lớn một cách lạ thường. Hà cảm giác mình có một người bạn sẻ chia ấm áp trong lúc này. Như nỗi đồng cảm giữa những trái tim cần được sẻ chia, Hà và Huy đã bên nhau những tháng ngày mà thương tổn gia đình đã in hằn lên trái tim của những đứa trẻ đang dần lớn như cô và Huy. Những cảm xúc tinh khôi dần xuất hiện. Cả hai dành cho nhau những quan tâm thầm lặng của một tình cảm tuổi mới lớn nhưng ấm áp, thân quen. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, cả Hà lẫn Huy đều nhận ra sự đặc biệt trong lòng nhau. Đó là thứ tình cảm đáng trân quý của tuổi thanh xuân. Có người đã từng nói rằng: Những tình cảm của thời học sinh đôi lúc chỉ là thoáng qua nhất thời của tuổi mới lớn. Hiển nhiên, nó chẳng thể nào đậm sâu dài lâu. Khi đủ trưởng thành, người ta sẽ cảm nhận đó chỉ là nhất thời. Riêng Hà không nghĩ thế. Với cô, Huy là sâu đậm và chẳng thể mờ phai. Thứ tình cảm ngỡ là nhất thời ấy mãi chạy theo cô đến mãi về sau. Để khi nhớ về, cô chỉ kịp mỉm cười trước sự biến mất vô hình của Huy. 

Ảnh: maxpixel.freegreatpicture.com

Tại bờ biển...

Khi nào Huy đi?

- Thứ Hai tuần sau Huy sẽ đi. 

Khoảng im lặng bao trùm nơi đây. Huy quay trở về nơi Huy đã rời đi. Huy đã đến và giờ đến lúc Huy nói lời chia tay Hà. Suốt bốn năm, Huy đã bên cạnh Hà. Sự gắn kết không ngờ đến với cả hai như một sợi dây bền chặt khó dứt. Giờ đây, Huy phải trở về nơi Huy đã sinh ra. Hà cảm giác được sự mất mát vô hình. Làm sao có thể vui vẻ thật sự khi giờ đây Hà chia tay Huy? Làm sao Hà có thể tập quen một cuộc sống không có Huy – cậu bạn thân đã bên cô những năm tháng học sinh đầy ước mơ? 

Huy đi rồi. Huy cố gắng sống vui vẻ nha!

- Hà à…

- Sao Huy?

- Hà và Huy hẹn ngày gặp lại nha! Hà muốn thi vào trường Đại học Sư Phạm Thành Phố Hồ Chí Minh mà. Tụi mình hẹn nhau ở Sài Gòn nha! 

Ờ… Hãy giữ liên lạc với nhau qua Yahoo nha! – Đó là câu nói đầy đợi chờ nơi Hà. Cô đã không thể nói nhiều hơn một câu nói. Cô chỉ có thể để Huy nắm chặt tay mình trước biển xanh. Biển hôm nay đẹp thế nhưng sao cô lại thấy buồn vô hạn. Và rồi, Huy cũng rời đi. Để lại Hà với lời hứa hẹn năm cũ. Đó là năm Hà học cuối lớp 11.

Ảnh: hokkaido-izyu.com

Cậu bạn thanh xuân để lại trong Hà những kỉ niệm tươi đẹp. Tình cảm thanh xuân đã đọng lại những hồi ức đẹp đẽ nhưng đủ sâu để Hà nhớ lâu. Những lần giận hờn vu vơ. Những ngày cười toét miệng giữa nắng hè oi bức. Những lần đèo nhau đến quán kem gần trường. Cả hai hào hứng giành ăn đến ngộ. Chiều tan học, trên những con đường mang hương vị của biển cả, Huy đã chở Hà vi vu hóng gió biển. Cả những lần, Huy nhớ nhà. Hay những khi Hà buồn chuyện gia đình. Cả hai đã lẳng lặng bên nhau những ngày tháng đó. Vui vẻ. Ấm áp. Thấu hiểu thông qua một ánh nhìn. Sẻ chia qua những tâm sự đứt quãng, khó nói. Đôi khi là những lần không lời kì lạ nhưng lại cảm nhận những chân tình dành cho nhau. Cho đến một ngày, sự im lặng kì lạ nơi Huy đã khiến Hà khó chịu đến ngột ngạt. Huy đã biến mất. Đã sáu tháng trôi qua, Hà không nhận được một tin nhắn Yahoo nào của Huy. Hà đã gửi cho Huy rất nhiều thư nhưng chưa có lấy một lời hồi đáp. 

Như thường lệ, vào ngày Chủ Nhật, Hà lại ra tiệm net kiểm tra Yahoo của Huy. Hà đang đợi Huy. Bỗng Hà thấy nick Huy sáng. Một tin nhắn mới từ Huy, Hà mừng rỡ ấn nút. Đập vào mắt Hà là dòng chữ kì lạ mà đến mãi về sau Hà chẳng bao giờ tin nó là sự thật.

"Chào em, anh là Khánh, anh họ của Huy. Anh rất thân với Huy. Anh nghĩ em sẽ rất ngạc nhiên khi anh lại nhắn tin bằng nick của Huy. Anh nghĩ anh sẽ phải nói điều này cho em hay. Nhưng anh mong em hãy thật bình tĩnh nghe anh nói. Anh đã đợi em online để trò chuyện cùng em."

Một nỗi lo lắng trào lên, nghẹn ứ lồng ngực Hà. Cô linh cảm một điều rất xấu từ cuộc trò chuyện này.

"Dạ, chào anh! Anh cứ nói. Em có biết anh, Huy đã từng kể về anh rất nhiều." 

"Cảm ơn em. Hà à, em bình tĩnh. Anh muốn nói là… Huy đã…"

"Huy đã sao anh? Anh cứ nói đi. Em nghe." – Hà trông có vẻ bình tĩnh khi gửi những dòng ấy. Thực ra, đôi tay cô run run trong vô thức. 

"Huy đã gặp tai nạn xe và em ấy mất sau đó một tuần tại bệnh viện. Huy chẳng kịp nói gì nhiều vì em ấy chấn thương đầu rất nặng. Anh chỉ kịp hiểu em ấy nói về một cuốn sổ trong tủ và một câu nói duy nhất với anh: "Đừng cho Hà biết về tai nạn của em.". Sau đó, cậu ấy chìm vào giấc ngủ sâu và mãi mãi ra đi không một lời tạm biệt. Anh đã rất sốc. Tang lễ kết thúc, anh đã tìm cuốn sổ nhỏ ấy và hiểu rằng em ấy đã rất thương em. Em ấy đã rất nhớ em. Anh quyết định cho em biết điều này. Anh sẽ gửi lại cho em cuốn sổ nhỏ này." 

"Em không tin. Anh nói xạo em phải không?" – Hà bật khóc. Tiếng khóc vô thức trào ra khiến tất cả mọi người trong quán đều ngạc nhiên nhìn cô. Đôi chân cô bước vô thức về phía biển. Nơi mà cô đã cùng Huy ngồi tâm sự những câu chuyện cùng nhau. Nơi mà Huy đã nắm tay cô ấm áp. Nơi mà cô từng dựa đầu vào vai Huy để cảm nhận những yên bình mà Huy đã chở che cho cô. Hà chỉ kịp nhớ đến câu nói của anh Khánh rằng Huy đã qua đời. Và hình ảnh ấy cứ hiển hiện trong đầu cô. Cô khóc. Đau. Đúng, cô đau đớn đến nghẹt thở khi cô nhớ đến trang giấy đầy chữ mà anh Khánh gửi cô. Những nét chữ nguệch ngoạc của Huy mà cô đã biết từ rất lâu ấy.

Ảnh: cms.pm

“Vũng Tàu, ngày… tháng… năm…

Gửi Hà – người tôi thương!

Có lẽ, chẳng bao giờ Hà đọc được những dòng này. Vì có bao giờ Hà tin Huy viết nhật kí đâu nhỉ? Huy đã từng nói Hà mà Hà hay cười Huy dở hơi đó thôi. Hà sao rồi? Nơi đó, Hà có nhớ Huy không? Chứ ở đây, Huy nhớ Hà quá! Huy nhớ nụ cười của Hà. Huy nhớ ánh mắt của Hà. Huy nhớ những kỉ niệm của hai đứa mình. Ngày ra đi, Huy rất hối hận vì đã không đủ dũng cảm để nói cho Hà biết tình cảm của Huy rằng: Huy thích Hà và thương Hà nhiều lắm! Huy sợ quá! Huy nhát quá phải không Hà? Huy thương Hà và Huy muốn gặp lại Hà ở Sài Gòn để có thể nói với Hà những điều này. Mãi mãi về sau, Huy lúc nào cũng muốn trông thấy nụ cười của Hà. Hà cười đẹp như bầu trời xanh vậy. Dù nơi đấy có xảy ra chuyện gì thì Huy mong Hà mãi cứng rắn và mạnh mẽ tiếp bước. Huy tin Hà không bao giờ bỏ cuộc. Hà là một cô gái mạnh mẽ nhất mà Huy từng gặp.“

Những dòng chữ ấy đã kéo dài nỗi đau của Hà trong lúc này. Tình cảm của Huy khiến Hà đau đớn. Tại sao? Hà hét lớn giữa biển xanh. Sóng vỗ. Trắng xóa. Ì ầm. Hà khóc cho những mất mát. Hà ngước nhìn bầu trời xanh kia. Khung trời mà cả hai đã cùng nhau ngắm nhìn và nói lên những điều khó nói. Khung trời đã nhìn thấy những cảm xúc của cả Hà và Huy. Giờ đây, chỉ còn lại Hà giữa bầu trời kỉ niệm. Huy đã vĩnh viễn ra đi không một lời tạm biệt. Huy đã đi thật xa Hà, không một câu nói. Thật khó để cảm thấu những nỗi đau vô hình dày vò Hà. Chưa bao giờ, Hà muốn trông thấy Huy đến vậy. Hà khát khao nhìn thấy nụ cười lém lỉnh của Huy để tất cả những sự thật kia chỉ là một giấc mơ, để rồi khi tỉnh giấc, Hà và Huy lại bên nhau ấm áp. Hoặc dù có xa nhau, thì Hà vẫn biết Huy còn tồn tại đâu đó. Hà ước ao được Huy nắm tay mình. Và ngàn lần, Hà ước gì Hà có thể nói ra những tình cảm chôn chặt trong tim rằng: Hà cũng thích Huy. Hà thương Huy. Hà hạnh phúc khi Huy đã bên cạnh Hà suốt những năm tháng qua. Hà muốn nói nhiều hơn một lời nói vào ngày Huy tạm biệt Hà vào Vũng Tàu. Để giờ đây, Hà không cảm thấy tiếc nuối đến đau lòng. Để giờ đây, Hà lại nhớ Huy đến muốn hét lên. Khi cuộc sống là những chuỗi ngày vô hạn định giữa hạnh phúc và đau thương, người ta không đủ lí trí để bình tâm giữa những cơn sóng lòng nổi sóng. Khi yêu thương là những điều chưa kịp nói, người ta đã vội vã xa nhau. Khi duyên phận là những nỗi đau, chẳng ai đủ bản lĩnh để chống chọi. Hà khi ấy chỉ là một cô bé học lớp 12, chưa đủ lớn và không quá bé nhỏ để không cảm nhận rõ sự mất mát. Những chiều lang thang một mình, Hà vẫn ngồi chốn cũ và nhớ Huy đến da diết. Hà đã khóc suốt những ngày một mình như thế. Âm thanh của biển cả đã hòa lẫn tiếng khóc của Hà. Chẳng ai bên cạnh Hà và nói với Hà rằng: “Đừng khóc! Hãy mạnh mẽ lên!”. Nơi đây, chỉ còn Hà với những kỉ niệm nuối tiếc. 

Hà đủ mạnh mẽ như lời Huy. Hà vùi đầu vào ôn thi đại học, rồi Hà đậu như lời hứa năm đó. Một lời hứa mà người nói đã không kịp ở lại để chứng minh. Một lời hứa cho tuổi thanh xuân của Hà. Ngày cất bước vào Sài Gòn, Hà đã kịp ngồi lại nơi đây, mỏm đá xanh rêu bạc trắng những cơn sóng. Hà đã nhìn vào khoảng trời xanh và mỉm cười: "Hà đỗ rồi. Huy phải thật vui vẻ nhé! Hà sẽ sống vui vẻ và luôn cười như điều Huy mong. Hãy bảo vệ Hà nhé!". Rồi Hà để mình bình an dưới khoảng trời xanh, cô vẫn tin rằng: Nơi phía xa chân trời ấy, Huy luôn ở đó cổ vũ và chở che cho Hà suốt quãng đời khó khăn. Nơi xanh thẳm ấy, Hà luôn nhớ về nụ cười ấm áp của Huy mỗi khi Hà cần một hơi ấm. Huy vẫn ở đó. Mãi mãi, Huy không xa Hà. Cô tin vào điều ấy. Dù đôi khi niềm tin chỉ là một cách xoa dịu trái tim nơi cô. Mãi mãi, Hà muốn cất giữ hình bóng Huy lại cho riêng mình. Không một ai. Không bất cứ điều gì cho phép Hà nói ra. Dù ích kỉ nhưng Hà muốn Huy mãi là hình bóng chỉ một mình Hà lưu giữ. Vì Hà sợ rằng một mai, nếu Hà nói ra sự hiện diện của Huy, Hà sẽ quên đi. Và Huy sẽ lại biến mất hoàn toàn trong trí nhớ của cô. Có lẽ, Hà chưa đủ dũng cảm để bỏ Huy lại một mình, đằng sau cuộc sống của mình mà bắt đầu một cuộc sống mới. Có lẽ, Hà vẫn như ngày xưa, một cô bé bên Huy những năm tháng tươi đẹp nhưng đau thương. Cô cất tiếng hát nhẹ nhàng giữa tàn cuộc của cuộc nhậu lúc này:

“Bạn đừng quên nơi ấy.

Chúng ta sống bên nhau vui hồn nhiên.

Em trốn dưới bóng cây thần tiên.

Cho tôi ngơ ngác đi tìm.

Biển chiều nay thương nhớ.

Giấc mơ đã qua bao giờ bao giờ...

Xa mãi xa cánh buồm xanh thắm.

Ôi giấc mơ tuổi thơ!

Bao cách xa xóa nhòa năm tháng.

Em có quên chiều xưa.

Ai cách xa phai mờ nỗi nhớ.

Em vẫn như ngày xưa.” (*)

Chào cậu! Chàng trai năm ấy! Hãy bình yên như cách cậu mang đến cho mình! Mình nhớ cậu! Bầu trời ngày ấy vẫn xanh như trong trí nhớ hai chúng ta. Huy ơi!

(*) Bài hát "Em vẫn như ngày xưa."

Author: Kỳ Kỳ

News day