Lý do mà Phong chú ý đến Hạ Lam không phải vì cô xinh nhất câu lạc bộ, cũng không phải vì cô là người có kiến thức nổi trội bậc nhất. Trong một lần bị chủ nhiệm câu lạc bộ hỏi đột xuất, cô thậm chí không thể nhớ được những kiến thức tính vận tốc, quãng đường hay thời gian – vốn được xem là những công thức căn bản và dễ dàng. Những lần câu lạc bộ bàn luận về một thí nghiệm hay một bài toán nào đó, Hạ Lam thường lén chủ nhiệm đọc truyện, gương mặt lộ rõ vẻ chán nản nhưng vẫn phải cố tỏ ra hứng thú và tập trung trông thật tội nghiệp. Chỉ cần để ý một chút thôi là có thể nhận ra, Lam không thích, thậm chí là ghét Vật lý. Nhưng không hiểu vì sao cô lại quyết định đăng kí vào câu lạc bộ này. Đó cũng là điều Phong luôn thắc mắc và anh vô tình bị Hạ Lam cuốn hút lúc nào không hay.
Hạ Lam không bao giờ đến câu lạc bộ một mình, lần nào đi cùng cô cũng là một cậu bạn có vẻ ngoài rất ổn. Lướt qua bảng tên, Phong biết hai người ấy học cùng lớp với nhau và cậu bạn đi cùng Lam tên Bảo. Nhìn sự thân thiết của họ, Phong đoán có lẽ họ đã quen với nhau từ lâu, mà không phải vài tháng kể từ khi bước chân vào lớp Mười Một, danh sách lớp được chia lại. Có thể hai người học lớp Mười chung, cũng có thể trước đó nhiều năm rồi. Trái ngược hẳn với cô bạn, Bảo sở hữu nền tảng kiến thức sâu rộng về Vật lý và có niềm đam mê đặc biệt với môn học này. Cậu ta luôn là một trong những thành viên có đáp án đầu tiên những lúc chủ nhiệm ra đề cho câu lạc bộ làm. Với trí thông minh như vậy, vẻ ngoài cuốn hút như vậy, không khó giải thích vì sao cậu luôn là tâm điểm bàn tán của tất cả thành viên nữ trong câu lạc bộ. Bảo được chú ý bao nhiêu, thì ngược lại Hạ Lam lại mờ nhạt bấy nhiêu, nếu không vì những lần trả lời sai thì chắc không mấy ai biết cô tồn tại trong câu lạc bộ, trừ Phong.
Dù vậy, Phong và Lam chưa từng nói chuyện với nhau một lời, chỉ thi thoảng mỉm cười xã giao trong những buổi sinh hoạt câu lạc bộ, thường là khi Hạ Lam vô tình phát hiện Phong đang nhìn mình, cô mỉm cười dịu dàng, rồi quay đi. Phong nhận ra, ngoài Bảo, với ai Lam cũng chỉ dừng lại ở mức thoáng qua mà thôi. Mỗi lần bên cạnh Bảo, một cô gái trầm tĩnh bỗng chốc trở thành một cô nàng trẻ con nói nhiều và cười nhiều, dường như Lam luôn cố gắng khiến Bảo chú ý đến mình. Bảo thường chỉ mỉm cười, thái độ nuông chiều và bao dung. Từ trên lan can lầu hai nhìn xuống, Phong thầm nghĩ, trông họ có vẻ xứng đôi. Rồi bất chợt thở dài.
Bước sang năm lớp Mười Hai, câu lạc bộ Lý tổ chức một cuộc tranh tài để chọn ra năm thành viên đại diện cho trường đi thi học sinh giỏi Vật lý. Đề thi chỉ duy nhất một câu, nhưng độ khó khiến gần như tất cả thành viên câu lạc bộ đều phải lắc đầu nhăn mặt. Kết quả cuối cùng, cả Phong và Bảo đều được chọn vào đội tuyển, ba bạn còn lại là Khánh, Quân, và Quỳnh. Quỳnh là cô gái duy nhất của đội tuyển, không chỉ học giỏi Lý, mà năm lớp Mười, cô bạn còn được vinh danh là học sinh giỏi toàn diện. Người ta thường mặc định cô gái nào học giỏi thì thường không đẹp, nhưng Quỳnh trái ngược hoàn toàn, tuy không đến mức tuyệt sắc giai nhân, nhưng cô sở hữu nhiều nét dễ thương với khuôn miệng hay cười và đôi mắt linh hoạt, thông minh. Hơn nữa, Quỳnh lại hòa đồng, thân thiện nên đã khiến không ít nam sinh trộm nhớ thầm thương. Suốt những năm tháng ấy, câu lạc bộ Vật lý đều phải thừa nhận rằng, nam có Gia Bảo, nữ có Phương Quỳnh, hai người một chín một mười khó có thể phân định ai hơn ai.
Ngoài những buổi sinh hoạt ở câu lạc bộ, năm người tham gia đội tuyển còn có thêm nhiều buổi bồi dưỡng khác. Cho dù chỉ có năm người thì Bảo và Quỳnh vẫn là hai người nổi bật nhất, hai người thường rất ăn ý với nhau khi giải bài tập và được hy vọng sẽ mang về vinh quang cho trường. Nhìn Bảo và Quỳnh thân thiết với nhau, không hiểu vì sao Phong liền nghĩ về Lam. Hôm nào có tiết bồi dưỡng, Lam cũng ngồi ở ghế đá dưới gốc me trong khuôn viên trường chờ Bảo cùng về. Có hôm thầy cho ra trễ, nắng tắt dần phía chân trời, cả sân trường không còn ai, Lam vẫn ngồi đấy, dõi mắt về phía lớp học, kiên nhẫn chờ đợi. Dù muốn dù không, Phong vẫn không thể tập trung vào bài giảng của thầy, thỉnh thoảng anh lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Dáng vẻ cô độc của Lam cứ ám ảnh anh, rất lâu về sau, anh cũng không thể quên được.
Phong còn nhớ ngày chủ nhiệm thông báo năm thành viên được chọn đi thi học sinh giỏi, Hạ Lam đã vui rất nhiều, niềm hạnh phúc và tự hào thể hiện rõ qua ánh nhìn mà cô dành cho Bảo. Cho dù quan sát Lam đã lâu, nhưng chưa bao giờ anh thấy Lam vui như vậy. Lúc ra về, từ phía xa, Phong nhìn thấy cô tặng Bảo một món quà, không biết hai người nói gì với nhau, nhưng dường như cả hai đều rất vui vẻ. Có lẽ Lam đã đoán trước Bảo được chọn nên chuẩn bị sẵn cho cậu, Phong thầm nghĩ, cô gái này có vẻ chu đáo quá nhỉ và mỉm cười một mình.
Thời gian trôi qua, mối quan hệ của Bảo và Quỳnh ngày một trở nên thân thiết, hai người thường ngồi chung một bàn trong những tiết bồi dưỡng, Khánh và Quân một bàn, riêng Phong ngồi một mình. Anh vốn không có hứng thú với cuộc thi này, cũng không có hứng thú để kết giao hay làm thân với ai. Anh thường nhìn thấy chính mình trong Hạ Lam khi đưa mắt nhìn cô, chẳng biết đó có phải là lý do khiến anh bị cô thu hút, ngay từ buổi đầu chạm mặt. Anh không bao giờ cố gắng cắt nghĩa điều gì, anh hành động theo tình cảm nhiều hơn lý trí, đó là con người thật của anh không phải ai cũng biết được. Bởi nhìn anh, một kẻ học Tự nhiên với vẻ ngoài phớt đời, ai cũng nghĩ trong anh lý trí luôn luôn giành chiến thắng.
Đôi khi chính anh cũng không hiểu được mình, không thể hiểu vì sao trong những giờ ra chơi, anh thường cố ý ngang qua lớp Hạ Lam chỉ để biết được cô đang làm gì. Lam ngồi ở cuối lớp, ngay cạnh khung cửa sổ. Lần nào ngang qua, Phong cũng thấy Lam cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết, cúi đầu nhẹ nhàng lật giở từng trang. Nắng và gió ùa vào qua khung cửa sổ, gió thổi vài sợi tóc nhẹ bay và nắng đậu lại dịu dàng trên vai cô bạn. Phong cảm nhận được tâm hồn mình cũng như dịu lại, bình yên.
Chiều nay, khi Phong đưa mắt nhìn ra chiếc ghế đá dưới gốc me, lòng chợt trống vắng khi không nhìn thấy bóng dáng thân quen của Hạ Lam, cho dù anh biết, người cô chờ đợi không phải mình. Phong đưa mắt nhìn lên phía trên, Bảo và Quỳnh đang chụm đầu vào nhau, hăng say thảo luận về bài tập thầy giáo vừa cho. Anh thầm nghĩ, không biết Lam có nhận ra tình cảm “xa hơn tình bạn” giữa Bảo và Quỳnh. Phong từng lầm tưởng rằng Bảo và Lam là một đôi, nhưng thời gian đã chứng minh rằng anh đã lầm. Thì ra giữa hai người đó, người chờ đợi, chỉ có một mà thôi.
Hôm ấy, khi ra về, nhìn thấy Bảo và Quỳnh đi cùng nhau, lại nghe Quỳnh bảo với Bảo rằng, cô biết một quán trà sữa rất ngon, Phong đã hiểu vì sao dưới gốc me, không còn bóng Hạ Lam ngồi đợi. Chắc hẳn Bảo đã nói mình có hẹn và kêu Lam về trước. Phong thở dài, lòng bỗng nặng trĩu trước sự việc tưởng chừng chẳng hề liên quan đến mình. Khi anh vòng qua hành lang đến bãi lấy xe, đôi chân chợt khựng lại khi nghe tiếng ai đó khóc. Chầm chậm đi tới, anh giật mình khi nhận ra Lam. Lam cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi, không nhận ra có người đứng bên cạnh nhìn mình. Phong thầm hiểu tất cả, ở vị trí này, Lam có thể nhìn thấy rất rõ Bảo và Quỳnh đi cùng nhau, nhưng hai người ấy sẽ không nhìn thấy cô vì bị bức tường che mất. Có điều, cho dù không có bức tường chăng nữa, cho dù Lam có đứng sau lưng Gia Bảo, thì cậu ấy cũng không hề nhận ra, bởi Phong biết rằng, trong mối quan hệ giữa hai người, người luôn nhìn về phía đối phương, cũng chỉ có một mà thôi.
- Cậu có sao không?
Phong cất tiếng hỏi, đồng thời đưa về phía Lam một chiếc khăn tay. Lam ngẩng đầu nhìn anh, ánh nhìn lạ lẫm. Sau vài giây, cô đưa tay lau nhanh dòng nước mắt, mỉm cười.
- Cảm ơn cậu, mình không sao.
Hạ Lam bước nhanh qua Phong, bước những bước cô độc về cổng trường. Anh quay đầu nhìn theo bóng cô, chiếc khăn trong tay vô thức bị siết chặt.
Dắt xe phía sau Hạ Lam một khoảng xa, Phong không biết cô có còn khóc hay không. Anh thực sự rất muốn bước đến gần cô, nhưng anh cũng hiểu rất rõ mình là ai, hiểu rằng mình nên và không nên làm gì. Anh đi theo cô, không phải muốn an ủi cô, mà chỉ để chắc chắn cô không xảy ra chuyện gì. Nếu có ai hỏi anh lý do vì sao lại quan tâm đến Lam nhiều như vậy, có lẽ anh sẽ không thể trả lời được. Phong luôn trách Lam quá ngốc nghếch, nhưng chẳng biết giữa anh và cô, ai mới là kẻ ngốc nghếch thực sự.
...
Buổi sinh hoạt hôm ấy, Hạ Lam không đi cùng Bảo, buổi sinh hoạt diễn ra được một lúc, cô mới lặng lẽ đi vào. Không giống như mọi khi, cho dù bên cạnh Bảo chưa có ai ngồi, Lam bước xuống cuối phòng và ngồi vào bàn cuối, dãy ngoài cùng. Đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi ngang tầm nhìn với Phong, bởi trước đây cô vẫn ngồi cạnh Bảo, nên cô không hề biết rằng, phía sau cô, luôn có một chàng trai nhìn theo. Bảo không hề ngạc nhiên trước việc Lam thay đổi chỗ ngồi, có lẽ cậu ấy đã biết trước hôm nay Lam sẽ chuyển chỗ. Nhưng thực sự lý do phía sau như thế nào Phong không thể biết được. Lẽ nào Lam định tự nguyện rút lui?
Hôm ấy chủ nhiệm giới thiệu đến mọi người một thí nghiệm rất thú vị. Sau khi chủ nhiệm hướng dẫn xong, mọi người bắt nhóm cùng thực hiện, Quỳnh và Bảo cùng vài bạn khác thành một nhóm, chắc chắn rồi. Hai người ấy nói cười thân thiết và vui vẻ, nhưng Phong không nhìn họ, anh chỉ nhìn về phía bàn cạnh cửa sổ, dãy ngoài cùng, nơi có một cô gái đang dõi mắt nhìn một chàng trai khác trong đám đông. Một lát sau, Phong thấy Lam hơi cúi đầu, đưa tay quệt ngang má, rồi quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đôi vai khẽ run nhẹ. Một lần nữa Phong ước mình đủ can đảm để bước đến bên cô, nhưng sau cùng, anh vẫn chỉ ngồi yên, lặng nghe tim mình thắt lại.
Một buổi chiều cuối tháng hai năm lớp Mười Một, Phong bắt gặp Hạ Lam ở thư viện trường, vẫn vị trí ngồi bên khung cửa sổ, vẫn cuốn tiểu thuyết trên tay, vẫn ánh nhìn xa xăm như chờ đợi điều gì khi ngước lên. Từ ngày rời khỏi câu lạc bộ Lý, Lam vẫn thường lên đây vào những lúc rảnh rỗi. Cho dù Bảo và Quỳnh chưa chính thức là một đôi, nhưng từ lúc hai người ấy đồng giải Nhì trong cuộc thi học sinh giỏi, cùng với sự thân thiết trong suốt quãng thời gian ôn luyện, dường như ai cũng ngầm thừa nhận điều đó. Là người trong cuộc, có lẽ Lam còn hiểu rõ hơn bất kì ai. Nhiều lần đứng trên hành lang lầu hai, Phong nhìn thấy Lam, Bảo và Quỳnh đi cùng nhau, Lam vẫn cười như nắng hạ, tỏ vẻ không có gì xảy ra. Những lúc như vậy, Phong chỉ biết thở dài, cô gái ấy quả thật quá ngốc nghếch.
- Mình có thể ngồi đây được không? - Phong cất tiếng hỏi, anh không biết cô còn nhận ra mình hay không.
Lam mỉm cười gật đầu, rồi nhanh chóng quay lại với quyển tiểu thuyết của mình, không có vẻ gì là muốn nói chuyện. Phong cũng im lặng, anh không muốn phá vỡ khoảng bình yên cô gái ấy đang cố gắng kiếm tìm. Nhưng được một lúc, Lam đột ngột lên tiếng:
- Vì sao hôm ấy cậu lại bỏ thi giữa chừng?
- Hả… à, vì mình thấy có thi cũng không được giải, mất công tốn thời gian.
Nghĩ một lúc, Phong mới hiểu Hạ Lam muốn ám chỉ đến ngày thi học sinh giỏi. Việc anh bỏ về giữa chừng khiến không ít thầy cô bất mãn, đặc biệt là chủ nhiệm câu lạc bộ. Nhưng trước thái độ bất cần của anh, chẳng ai muốn lên tiếng trách cứ, hơn nữa, bốn người còn lại ai cũng được giải, nhờ vậy mà tội danh của anh không còn quá nghiêm trọng. Không ai hiểu rõ vì sao Phong lại làm như vậy, anh cũng không có ý định sẽ nói ra sự thật với bất kì ai, nhất là với Hạ Lam. Làm sao anh có thể nói, anh đã bỏ thi vì sợ cô gặp chuyện. Cho đến tận bây giờ, ánh mắt thẫn thờ của Lam khi nhìn thấy Bảo dịu dàng xoa đầu Quỳnh vẫn khiến Phong thấy nhói lòng. Sau khi nhìn thấy cảnh ấy, Lam đã bỏ đi ngay, Bảo có lẽ không hề biết đến sự hiện diện của cô bởi Lam đứng cách đó rất xa, chỉ có Phong luôn nhìn thấy cho dù dòng người tấp nập đến nhường nào. Ánh mắt của Hạ Lam khiến Phong linh cảm thấy điều không hay sắp diễn ra, anh sợ cô quá yếu đuối dẫn đến làm điều dại dột. Nhưng anh đã lầm, Lam vốn dĩ mạnh mẽ hơn anh nghĩ rất nhiều, thậm chí, còn mạnh mẽ hơn cả anh.
- Mình không tin với sức học của cậu lại không được giải. Cậu không biết chứ mấy đứa bạn của mình hâm mộ cậu lắm đấy.
- Có chuyện đó nữa à?
- Ừ, mình dối cậu làm gì.
- Còn cậu thì sao? - Phong đùa, bởi trong lòng Hạ Lam có ai, anh luôn là người hiểu rõ.
- Mình cũng vậy thôi. Cậu cũng biết rồi đấy, gì chứ Vật lý mình dở tệ. Mình cứ ngỡ tham gia vào câu lạc bộ Vật lý sẽ giúp mình học môn này tốt hơn, ai ngờ kết quả vẫn không có gì thay đổi. - Lam chán nản thở dài.
“Nếu không có Gia Bảo, liệu cậu có tham gia không?”
Dù nghĩ vậy, nhưng Phong không nói ra, anh giấu nó bằng một nụ cười.
- Vậy… cậu có muốn học thêm không?
- Cậu dạy ư?
- Nếu cậu muốn.
Phong mỉm cười, thực ra anh không hề có hy vọng Hạ Lam sẽ đồng ý, bởi giữa anh và cô có một bức tường mang tên Gia Bảo, dù muốn dù không, anh cũng không có cách nào để vượt qua.
- Vậy thì tốt quá. Nhưng mình nói trước, mình không trả phí đâu đấy. - Lam cười.
Một thoáng ngạc nhiên lướt qua trong mắt Phong, cảm giác những lời mình vừa nghe dường như không phải sự thật. Mọi chuyện quá dễ dàng với anh phải không?
Cho đến nhiều năm về sau, anh mới thật sự hiểu rõ nguyên nhân phía sau lời đồng ý của Lam, nhưng anh cũng không hề oán trách buổi chiều hôm ấy, buổi chiều nhiều nắng và gió và nụ cười của người anh thương. Những kỉ niệm được thêu dệt, dù chỉ là ảo mộng của riêng anh, anh chưa bao giờ muốn quên, niềm hạnh phúc không gì có thể sánh bằng.
...
Sau ngày hôm ấy, anh và Lam gặp nhau thường xuyên hơn, chủ yếu là ở thư viện mỗi giờ ra chơi. Dù sau khi tiếng chuông vang lên, anh luôn cố gắng di chuyển thật nhanh, nhưng dường như vẫn là Hạ Lam ngồi chờ ở đó. Có lẽ cô đã cố gắng bằng tất cả sức lực, như đang trốn chạy chính lớp học của mình. Từ phía xa, Phong đã thấy cô ngồi bên cửa sổ, nơi có thể hướng ra khoảng sân trường ngập tràn nắng, hiu hắt mưa bay, lá rơi xào xạc, ngày nối tiếp ngày, tháng đi qua tháng. Đầu cô hơi cúi, quyển sách để trên bàn mặc gió lật giở, cô nhìn nó, nhưng cảm giác không hề biết đến nó đang tồn tại. Cũng giống như những khi anh bên cô, khoảng cách thật gần, chỉ cần đưa tay có thể chạm vào, nhưng sao anh thấy xa vời quá. Bàn tay nhiều lúc định nâng lên, sau cùng đành nắm chặt lại, chỉ mình anh hay.
Có lẽ như Hạ Lam thực sự mất căn bản về Vật lý, nên Phong phải giảng lại cho cô dường như toàn bộ, từ những kiến thức căn bản nhất, đến những kiến thức mới thì cô mới theo kịp với chương trình giảng dạy của nhà trường. Cô luôn cố gắng tập trung hết sức có thể, trán nhăn tít lại, cho dù không phải lúc nào cũng hiểu rõ những gì anh lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Hạ Lam dự định theo khối C, nhưng ở trường này dù theo khối nào thì cũng cần phải đủ điểm ở tất cả môn học, như vậy mới có thể thi Tốt nghiệp và Đại học. Anh hỏi cô định học ngành gì, cô chỉ cười không nói. Có lẽ anh không đủ tin tưởng để cô mở lòng, anh hiểu đó là điều hiển nhiên, nhưng thật khó để ngăn cảm giác tim mình nhói lên mỗi lúc nghĩ về mối quan hệ giữa hai người. Thực ra Hạ Lam có xem anh là bạn hay không, hay chỉ là khoảng trống cần được lấp đầy? Anh tự hỏi, nhưng chưa bao giờ muốn nghĩ đến câu trả lời. Anh đã phát hiện ra có những khi đóng vai kẻ ngu ngốc lại hạnh phúc hơn.
Một buổi chiều, khi anh đang chăm chú giảng cho cô nghe về thuyết lượng tử ánh sáng, một khoảng lặng khiến anh ngừng lại. Ngẩng đầu nhìn lên, anh bắt gặp ánh mắt Hạ Lam nhìn qua khung cửa sổ, bàn tay cô đang đặt trên bàn khẽ nắm chặt lại. Dưới sân trường, theo ánh mắt của Lam, anh thấy Bảo và Quỳnh đang đi cùng với nhau, tay nắm chặt tay. Anh biết đây không phải lần đầu tiên Lam thấy cảnh tưởng ấy, nhưng nỗi đau là thứ duy nhất mà dù trải qua bao lần cũng không thể quen được, thậm chí còn sâu sắc và đáng sợ hơn rất nhiều. Bóng người dưới sân đã khuất ở hành lang lớp học, nhưng ánh mắt Lam vẫn nhìn theo mãi, vô hồn. Anh bất lực, thực sự bất lực, chưa bao giờ anh cảm thấy mình vô dụng đến vậy. Anh học giỏi, anh ưa nhìn, hay nhà anh có kinh tế ổn,… tất cả những gì người ta bàn tán về anh, dù có tốt đẹp đến đâu cũng chỉ là thứ yếu trước sự lựa chọn của yêu thương.
Rồi Hạ Lam bảo mình có việc nên phải đi trước, anh không ngăn cản, cũng không đi theo cô, anh hiểu cô mạnh mẽ đến nhường nào. Sắp đến giờ vào học nên thư viện không còn ai, chỉ còn anh. Cô quản lý từ xa đưa mắt nhìn anh khó hiểu. Anh mỉm cười với cô, rồi cũng rời đi.
...
Thời gian sau cũng là thời gian chuẩn bị ôn thi cuối kỳ, rồi ôn thi Đại học, ngay cả đứa học sinh lười học nhất cũng cảm thấy rõ áp lực đè nặng lên vai mình. Phong và Lam không còn thường xuyên gặp nhau, vì còn nhiều môn khác cần ôn tập. Hai tháng quen nhau, anh có số điện thoại và cả Facebook của cô, nhưng chưa một lần liên lạc. Có những đêm anh lặng ngồi nhìn màn hình máy tính, chỉ để đợi cô offline rồi mới đi ngủ.
Cô thức rất khuya, có hôm đến ba giờ sáng, nick cô vẫn còn sáng đèn. Anh bật chat, gõ vài chữ, rồi lại xóa, đóng khung chat lại, nhìn vào bông hoa hồng xanh cô độc trên phần ảnh đại diện của cô. Anh và cô quá giống nhau, một cuộc sống tẻ nhạt và cuộc sống ảo cũng tẻ nhạt không kém. Sáng hôm nay, từ phía xa, anh thấy mắt cô thâm quầng, khuôn mặt mệt mỏi. Anh thực sự muốn đến và nói với cô, đừng thức khuya nữa, nhìn như gấu trúc vậy, không xinh chút nào. Nhưng đã có người thay anh nói những lời ấy. Là Bảo. Cậu ta vẫn luôn đóng vai trò là người bạn thân nhất của Lam, vô tư nói chuyện, vô tư cười đùa với cô, tự hào luôn biết rất nhiều bí mật của cô, duy chỉ có bí mật quan trọng nhất cậu không bao giờ biết được. Phong không trách cậu, bởi không phải cậu vô tâm, mà chỉ bởi Lam đã che giấu quá tài tình. Có lẽ Bảo cũng từng nghi ngờ, nhưng rồi Phong xuất hiện và Lam chấp nhận sự xuất hiện ấy, chỉ để muốn người cô thầm yêu thấy rằng, tình cảm của cô đã dành cho một chàng trai khác, không phải cậu, nên cậu an tâm đi.
Và Bảo cũng tin là vậy. Có vài lần sinh hoạt câu lạc bộ Vật lý ra về, cậu ta thường vỗ vai Phong, hỏi mọi chuyện diễn ra thế nào rồi. Anh không bao giờ trả lời, chỉ ậm ờ cho qua rồi đi. Đã quen với thói thờ ơ và khó gần của anh nên cậu ta cũng chỉ thở dài ở sau lưng. Nhiều lúc anh đã có ý định điên rồ, thay Hạ Lam cho Bảo biết tình cảm của cô. Nhưng sự ích kỷ đã giữ anh lại. Thà rằng bây giờ, cho dù mong manh, anh vẫn có thể ở bên cạnh cô, nhìn thấy cô mỗi ngày, cho dù thay đổi tốt hay xấu cũng đều có thể mang cô rời xa anh bất cứ lúc nào. Còn tình cảm trong anh? Nó có quan trọng gì kia chứ, thứ tình cảm đơn phương làm sao có thể đóng vai chính và quyết định mọi chuyện.
Một buổi chiều cuối tháng Năm, Hạ Lam bất ngờ nhắn tin cho Phong, kể từ buổi ôn Lý cuối cùng cách đây một tháng, nhưng hôm nào anh cũng đều đứng từ phía xa, nhìn về phía cô. Nội dung tin nhắn vỏn vẹn sáu từ: “Cậu rảnh không? Đi chơi nhé?”. Anh đồng ý, chắc chắn rồi.
Hai người gặp nhau tại một quán trà sữa gần trường học, bởi Lam nhắc đến quán nào Phong cũng đều không biết, chỉ có quán này ngày nào cũng ngang qua. Thì ra, Lam muốn cảm ơn anh vì đã giúp cô đạt điểm cao môn Vật lý trong kỳ thi cuối năm. Anh cười, bảo không có gì. Câu chuyện ngắc ngứ kéo dài chỉ trong nửa tiếng, chẳng còn gì để nói. Không phải anh không biết nói gì, chỉ là không đủ can đảm để mở lời. Thậm chí cả câu hỏi đơn giản, cậu định thi trường nào, anh cũng không dám hỏi. Bởi nếu muốn nói, cô đã nói từ lần đầu tiên.
Nhà trường không tổ chức ôn thi Đại học, nghĩa là mỗi cá nhân phải tự ôn riêng, mỗi người mỗi chỗ, cũng nghĩa là, giữa anh và cô, rất có thể, sau ngày hôm nay sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau nữa. Tốt nghiệp cấp ba, những người bạn từng rất thân rồi mai đây cũng mỗi người một ngã, huống chi đối với cô, anh chỉ là một người bạn thoáng qua, mặc cho trong anh tình cảm sâu đậm đến dường nào. Vậy thì đâu có bất cứ lý do gì để tỏ ra luyến tiếc?
Trước khi chia tay, anh tặng cô một quyển sách: "Núi đồi và Thảo Nguyên". Quyển sách văn học đầu tiên và duy nhất anh từng đọc. Mai này biết đâu cô sẽ nhìn nó và bất chợt nhớ đến anh, không quá rõ nét , không quá nhói tim, chỉ cần không quên lãng hoàn toàn. Anh sợ, thực sự rất sợ cảm giác bị lãng quên bởi ai đó, nhất là người anh thương, dù chỉ là thương thầm.
Lam đi rồi, Phong vẫn đứng yên nhìn theo bóng cô, cái dáng nhỏ nhắn đã khắc sâu vào tâm trí anh suốt hai năm dài, một tình yêu tồn tại chỉ mình anh biết, là những kỷ niệm đẹp anh sẽ không bao giờ quên, cho dù mai sau dòng đời đổi trắng thay đen thế nào chăng nữa. Và ai đó từng nói rằng, không ai có thể yêu một người đến trọn đời, nhưng chắc chắn sẽ nhớ đến trọn đời người mình đã từng yêu.
Rất nhiều năm về sau, chuyến xe buýt chiều muộn đưa anh qua góc phố ấy, nơi anh và Lam gặp nhau lần cuối cùng, cảm giác thân quen bất chợt tràn về như cuốn phim quay chậm, như thể mọi chuyện vừa hôm qua. Ngày hôm qua, anh đã luôn ước mình đủ can đảm để bày tỏ lòng mình, cho dù cô từ chối đi chăng nữa, thì vẫn không có gì nuối tiếc trong thời điểm hiện tại. Cảnh vật vẫn thân thuộc, quán xá chẳng nhiều thay đổi, hàng cây cứ im lìm trong nắng trong gió như bao năm nay vẫn vậy, duy chỉ người ta thương lại xa ta nhiều quá.
Chiếc xe buýt nhanh chóng vụt qua quán trà sữa, Phong chợt nhìn thấy một cô gái mở cửa đi vào, mái tóc dài nhẹ bay trong gió. Anh chỉ kịp hét lên với bác tài xế:
- Bác tài, cho cháu xuống xe!
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX