Kí ức của gió
Thảo Nguyên 08/02/2017 07:00 PM
Người ta vẫn bảo, những kẻ yêu nhau, đi hết bao nhiêu ki lô mét đường đời, rồi cũng sẽ quay về với nhau thôi. Ừ thì nghe sáo rỗng và hoa mỹ như những tiểu thuyết tình cảm lãng mạn dành cho con gái mới lớn… Nhưng câu nói ấy, đâu phải không có phần nào đúng...

Tâm ngồi lặng yên bên cửa sổ, chăn trùm kín đầu, ánh mắt dõi ra xa xăm. Một bài hát thật lạ phát lên từ chiếc radio cũ kĩ dễ đến cả chục năm tuổi cô đặt bên cạnh mình. Tâm khẽ nhắm mắt. Cô đẩy nhẹ cánh cửa ra cho gió lùa vào phòng ngủ mát rượi. Tóc cô gái nhỏ tung bay theo làn gió ướp hương hoa cúc dại cuối thu và hương nắng ấm áp. Đằng sau căn nhà hai tầng xinh xắn là một hồ nước khá rộng, nước hồ trong veo màu bầu trời thăm thẳm.

Thật đẹp. Thật bình yên… Tâm thầm nhủ mình như vậy.

Tâm yêu nhất những buổi chiều chủ nhật rảnh rang ngồi cuộn tròn trong chăn, nghe radio và nhâm nhi một ly cà phê nóng. Những lúc đó, cô gái nhỏ có cảm giác như trái tim mình lắng mãi lại trong một điệu valse êm dịu. Bỏ lại tất cả xô bồ, nhộn nhịp, bỏ lại những lo toan và nghĩ suy của cuộc sống thường ngày, cô ngủ quên trong thế giới của riêng mình, với những bản nhạc lãng mạn và những bức thư đong đầy yêu thương từ những người lạ mặt gửi cho những kẻ ngự trị trong tim họ. Đôi lúc Tâm thầm nhủ, nếu có một người để yêu, cô cũng sẽ gửi thư đến chương trình radio yêu thích của mình. Có thể người ấy không nghe được, nhưng rất nhiều người khác sẽ nghe được, và cảm giác được không ít kẻ lạ mặt đồng cảm có vẻ khá thích thú.

Hôm nay cũng là một ngày chủ nhật đẹp tuyệt vời.

Đang lim dim mắt, chợt Tâm giật mình vì giai điệu quen thuộc vừa mới vang lên trên radio: “Kaze no kioku”, bài hát Nhật Bản mà cô thích nhất, một bài hát không nhiều người biết đến.

“Kí ức của gió”.

Nhẹ nhàng, thoáng một chút buồn, êm dịu và trong veo tựa tiếng chuông gió mùa xuân. Giống như tên gọi, giai điệu của bài hát miên man như những cơn gió, bâng khuâng như chảy từ kí ức về. Tâm đã phải lòng bài hát này ngay từ lần đầu tiên tình cờ nghe thấy trong một quán cà phê sách. Và bởi vì chẳng có đứa nào trong số đám bạn cô biết đến sự tồn tại của bài hát này, cho nên cô vẫn luôn mong muốn tìm được một người cũng thích nó như cô.

“Vừa rồi là bài hát Kaze no kioku - Kí ức của gió, được gửi đến từ địa chỉ email Huudat@gmail.com. Một bài hát thật trong trẻo phải không các bạn? Và hãy đoán xem lời nhắn đến từ bạn trai có cái tên thật kêu Hữu Đạt là gì nào? Khi đọc bức thư, Lưu Anh đã rất bất ngờ với lời nhắn dễ thương này đấy. Cùng nghe nhé!”

Tò mò, Tâm căng tai lên nghe lấy từng chữ.

“Gửi cô gái mà tớ sẽ hẹn hò trong thời gian tới.

Tớ không biết cậu là ai cả, nhưng tớ mong rằng cậu đang nghe SoundCloud Sunday. Tớ gửi đến cậu bài hát mà tớ cực kỳ yêu - Kí ức của gió. Nhạc Nhật là sở thích to lớn nhất của tớ. Và bởi vì thật ít người xung quanh tớ có cùng sở thích nghe nhạc Nhật, cho nên tớ rất muốn có một cô người yêu cũng thích nghe nhạc Nhật như tớ. Cô gái thích nghe nhạc Nhật à, nếu cậu có hứng thú, tớ muốn cậu hồi âm ngay cho tớ khi nghe xong, có được không vậy? Mail của tớ thì như MC Lưu Anh đã đọc rồi, cũng dễ nhớ mà. Chỉ thế thôi! Đơn giản lắm, đúng không?

Vậy nhé! Tớ đang chờ cậu đấy. Tạm biệt cô gái bí ẩn.

Tái bút: Rất cảm ơn SoundCloud Sunday và MC Lưu Anh, nếu lần này thoát kiếp độc thân, có thể tớ sẽ đến tận phòng thu để tỏ lòng biết ơn đấy!”

Nghe xong, Tâm khẽ bật cười.

Cô gái nhỏ nhanh nhẹn chui ra khỏi chăn, khởi động cái máy tính và soạn một bức thư ngắn gửi đến địa chỉ Huudat@gmail.com.

...

Tâm và Đạt là những con người trẻ tuổi, trẻ lòng, lồng ngực họ căng tràn nhiệt huyết và trái tim họ hừng hực khát khao mạo hiểm, khám phá và chinh phục. Họ yêu những giây phút bình yên, yêu những bản nhạc Nhật nhẹ nhàng, nhưng họ cũng yêu cả những điều mới lạ, thú vị, có khả năng khuấy động mạnh mẽ cuộc sống thường ngày của họ. Và bởi thế, họ sẵn sàng lao vào một mối tình chông chênh như cuộc phiêu lưu.

Ảnh: Zerochan

Ngày hôm đó, sau khi Tâm gửi mail cho Đạt, hai người đã hẹn gặp nhau ở quán cà phê sách “Thương”. Tâm chọn nơi đó, bởi đó là nơi Tâm tình cờ rẽ vào trong một chiều mưa tầm tã, một mình, để tránh mưa, và tình cờ nghe được bài hát Kí ức của gió. Đó là một quán nhỏ nằm sâu trong con hẻm tối và vắng, với những chiếc đèn treo tường màu tím dìu dịu, tường sơn trắng, nền gạch ánh tím và toàn bộ nội thất đều được trang trí bằng hai tông trắng tím không thể nào hòa hợp hơn. Những giá sách đầy ắp các loại sách hay ho, sắp xếp theo kiểu phối hợp màu sắc của gáy sách vô cùng tinh tế. Một nơi quá đỗi lãng mạn cho hai tâm hồn tìm thấy nhau nhờ sự đồng sở thích.

- Chào anh. Anh là Hữu Đạt? - Tâm, chọn một chiếc váy xếp li màu bạc hà và áo sơ mi trắng đắp ren cách điệu, xuất hiện trước mặt Hữu Đạt với vẻ ngoài dịu dàng tuyệt đối.

- Chào. - Đạt hơi sững sờ bởi cô gái xinh xắn đứng trước mặt mình, nhưng rồi anh nhanh chóng mỉm cười, đưa hai tay lên trán chào kiểu quân đội rất nhí nhảnh. - Cậu đến sớm nhỉ? Bọn mình vào thôi, tớ đặt bàn rồi.

Hữu Đạt là một chàng trai cao ráo, trắng trẻo, khuôn mặt không thuộc dạng đẹp góc cạnh, nam tính mà mang những nét của một cậu thiếu niên nghịch ngợm giống như trong phim hoạt hình vậy. Đôi mắt nâu tinh anh sáng bừng khuôn mặt, nụ cười hồn nhiên và khá là duyên bởi có chiếc răng khểnh, sống mũi cao.

Bàn mà Đạt chọn nằm cạnh cửa sổ nhìn ra sân sau của quán, nơi có một mảnh vườn nhỏ trồng đầy hoa hồng nhung. Trồng hoa hồng không dễ dàng một chút nào, nhưng có vẻ chị chủ quán vô cùng tỉ mỉ và khéo léo, cho nên những khóm hồng bông nào bông nấy trông tươi đều, rực rỡ tựa như những nàng công chúa kiêu sa. "Chàng trai này khá là tinh tế.", Tâm thầm nhủ. Chỗ ngồi này đồng thời cũng gần cái loa nhỏ nơi phát những bản nhạc êm dịu nữa.

Hai người mất một lúc để giới thiệu, làm quen. Đạt lôi cuốn Tâm bởi sự nhiệt tình, năng động, lối nói chuyện nghịch ngợm và hài hước. Tâm quyến rũ Đạt bởi vẻ điềm tĩnh, dịu dàng, phong thái trưởng thành, già dặn. Trái dấu hút nhau.

- Cậu có nhớ những gì tớ viết gửi lên radio không?

- Có chứ… - Tâm mỉm cười. - Mà em kém anh 2 tuổi, có lẽ không nên tiếp tục xưng cậu tớ đâu.

- Như vậy thoải mái hơn, tớ thích thế. - Đạt nháy mắt. - Tức là, cậu biết rằng tớ viết thư gửi người yêu tương lai. Tức là, khi hồi âm cho tớ, cậu đã nghiễm nhiên tự đặt mình vào vị trí người yêu tương lai của tớ rồi.

Tâm điềm nhiên gật đầu.

- Không hối hận chứ? Cậu chưa biết gì nhiều về tớ cả.

Lắc đầu.

- Ok, cô gái. - Đạt đứng dậy, giả bộ trịnh trọng một cách lém lỉnh, cúi người đưa tay ra trước mặt Tâm. - Từ giờ tớ với cậu chính thức trở thành người yêu.

Cô gái nhỏ bật cười thích thú. Cô đặt tay lên bàn tay to và chắc khỏe của Đạt.

Ừ thì người yêu!

...

“Thương” là điểm đến yêu thích của cặp đôi lạ kỳ ấy. Chị chủ quán có vẻ cũng mê tít những bản nhạc Nhật êm ái, nhẹ nhàng, mỗi lần đến quán Tâm và Đạt đều được thưởng thức một vài bài hát mới và bài nào cũng hay. Những bản nhạc Nhật tạo cho quán cà phê sách nhỏ xinh một không khí bình yên và thơ mộng lạ kì. Không cuồng nhiệt và say đắm như những giai điệu của phương Tây; không sôi động, mạnh mẽ như những bài hát đến từ nước Mỹ; cũng không thoáng buồn như nhạc Hàn; nhạc Nhật mang trên mình cái tên “lạ”, “êm”, và “trong veo”.

Đôi lúc Tâm không hiểu nổi tại sao người năng động và nghịch ngợm như Đạt lại thích nhạc Nhật vốn rất dịu êm. Nhưng rồi cô tự nhủ, bản thân cô, một người yêu thích sự bình yên, chẳng phải cũng đã lao mình vào một tình yêu đầy mạo hiểm và không lấy gì làm rõ ràng đó sao? Ở một góc nào đó trong trái tim cô, một con người khác đang trú ngụ, con người tìm kiếm sự mới lạ, nhiệt huyết; cũng như ở một góc nào đó trong trái tim Đạt là một chàng trai khát khao sự dịu dàng và bình yên. Con người là vậy - vẫn luôn có những mặt trái trong tính cách mà chính bản thân mình cũng không thể nào hiểu nổi. Đến một lúc, mặt trái ấy không chịu ngủ yên nữa mà trỗi dậy, dữ dội hơn bao giờ hết, để rồi cuốn con người vào những cuộc phiêu lưu không có điểm dừng.

Hẹn hò với Đạt là một dạng phiêu lưu như vậy.

Đạt đưa Tâm đi từ niềm vui này sang niềm vui khác. Khiếu hài hước quá đỗi tự nhiên, rất duyên mà không hề bị thô hay lố khiến Tâm say sưa. Đạt khuấy động những buổi chiều rảnh rỗi bình yên và thơ mộng của Tâm, còn Tâm làm lắng lại chuỗi ngày tươi rói của Đạt.

Dần dần, Tâm phải lòng Đạt lúc nào không biết. Từ sự ham vui đơn thuần, cô bắt đầu yêu những lời bông đùa vu vơ, những câu trêu chọc hài hước của anh. Cô yêu nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, yêu đôi mắt tinh anh, yêu chiếc răng khểnh duyên lạ. Cô yêu cái dáng đi hơi gù nhưng vô cùng nhanh nhẹn, yêu những cử chỉ hồn nhiên như đứa trẻ con. Cô yêu cả những lúc Đạt vui vẻ, hạnh phúc lẫn những khi anh lo buồn bởi gặp chuyện gì đó trong cuộc sống. Đạt lém lỉnh và nghịch ngợm, nhưng dáng vẻ anh khi chống cằm suy tư lại quá đỗi nam tính, trưởng thành khiến cho trái tim Tâm luôn loạn nhịp. Cô yêu cả cái cách anh bực mình, gắt gỏng, cái cách anh thỉnh thoảng giận dỗi như trẻ con. Cô yêu tất cả…

Tình yêu đến với Tâm đột ngột quá, cô gái nhỏ không biết phải làm sao. Ban đầu, cô bước vào mối quan hệ lạ lùng này cùng với Đạt chỉ với mong muốn có được một chút trải nghiệm khác biệt hơn so với những gì cô vẫn trải qua hàng ngày. Khi viết mail gửi cho anh, ngày đầu tiên gặp anh, lúc gật đầu đồng ý làm người yêu anh lẫn những ngày hẹn hò sau đó; chưa một lúc nào cô nghĩ đến trường hợp mình sẽ thích anh thật sự. Ấy thế mà chuyện đó đã xảy ra! Nhanh như cơn gió. Bỗng có giai điệu một bài hát thật dịu êm nhẹ vang trong tâm trí cô gái nhỏ.

“Trái đất màu xanh trong tim em,

trăng tròn trôi trên bầu trời đêm,

những bông hoa chớm nở trong tim em,

mặt trời không bao giờ lặn.”

Kí ức của gió.

- Này chàng trai. - Tâm thì thầm. - Có nghe thấy gì không?

- Có nghe. - Đạt mỉm cười liếc lên cái loa nhỏ bên cạnh chiếc đèn tỏa ánh tím dìu dịu. - Dạo này chị chủ quán hay bật Kaze no kioku nhỉ.

- Bài hát bắt đầu tình yêu của bọn mình đấy. - Cô khẽ nói.

- Ừ. Hay mà, đúng không?

- Anh dịch nghĩa bài hát này cho em đi.

- Bài hát này à… - Đạt nhấp một ngụm cà phê nóng, hắng giọng. - Xem nào… tóm tắt lại, thì, một người nào đó… miêu tả về những kí ức của cô ấy. Những kí ức đẹp tựa như hòn đảo châu báu, như giấc mơ, như san hô trong sóng nước. Những kí ức về một người nào đó đã lùi xa vào dĩ vãng, làm đẹp cho giấc mơ của cô ấy, giúp cho cô ấy có thêm nghị lực mà một mình tiếp bước trên hành trình cuộc đời mình. Đại khái là vậy đó.

- Nghe buồn nhỉ.

- Nhưng hay mà. - Đạt cười hồn nhiên.

- Anh này? - Tâm khẽ gọi.

- Ơi?

Ánh sáng màu tím dìu dịu từ chiếc đèn treo tường dáng cổ điển lan tỏa trong không gian; nền nhạc êm lành, du dương như tiếng chuông gió mùa xuân; hương cà phê ấm áp và hương hoa hồng nhung tươi rói từ chiếc lọ hoa chị chủ quán mới cắm dành riêng cho bàn khách quen là bàn của Tâm và Đạt; tất cả hòa quyện với nhau tạo nên một khung cảnh say đắm trái tim cô thiếu nữ vừa chân ướt chân ráo bước vào tình yêu. Trong cái phông nền hệt phim tình cảm Hàn Quốc ấy, Tâm khẽ vươn người từ chỗ ngồi của mình sang chỗ ngồi của Đạt, dịu dàng đặt lên môi anh một nụ hôn phớt đầy nữ tính.

Nụ hôn ấy đánh dấu một tình yêu bông đùa trở thành một tình yêu thật sự.

Ảnh: Pinterest

- Em thích anh thật rồi. - Tâm thì thầm vào tai Đạt như vậy.

Đạt ngơ ngác một lúc, rồi reo lên vì vui sướng. Anh cười tít mắt.

- Ngạc nhiên thật. Anh còn đang lo, không biết em có thích anh chưa hay chỉ chơi bời thôi… Bởi vì anh cũng bắt đầu thích em mất rồi.

Tâm nghe xong câu ấy, bỗng thấy nhẹ nhõm và an yên hẳn. Cô thiếu nữ trôi bồng bềnh trong sự ấm áp, hạnh phúc mà tình yêu mang lại. Vậy là hai người đã chính thức yêu!

...

Đạt lặng im nhìn Huyền hát líu lo trước mặt. Tách cà phê trên bàn của anh đã nguội ngắt. Từ lâu nay rồi, anh bỗng thấy chán nản vô cùng với cái trò đi chơi cùng Huyền, dù rằng cô là một cô gái tuyệt vời. Huyền rất giống anh - sôi nổi, nghịch ngợm, nhí nhảnh, hài hước, lém lỉnh. Bên cạnh cô, anh như nhìn thấy chính mình, lúc nào anh cũng thấy vui vẻ.

Ấy thế mà dạo gần đây anh không còn chút hứng thú nào với việc ở bên Huyền nữa. Anh thường xuyên có những suy nghĩ kiểu "Nếu Huyền là Tâm, cô nàng sẽ không hát hò thế kia mà chỉ thì thầm cho mình mình; nếu bây giờ mình đang ở cùng Tâm, thì thay vì gọi cà phê sữa đá, cô ấy sẽ gọi americano."; hoặc "Tâm trầm lặng và dịu dàng hơn, ở bên cạnh cô ấy bình yên hơn ở bên cạnh Huyền.". Tóm lại, trong vô thức, anh luôn luôn so sánh Huyền với Tâm để rồi lại muốn chạy đến bên Tâm ngay lập tức.

Đạt hẹn hò với cả hai cô gái cùng một lúc là để trải nghiệm. Đúng vậy, nghe có vẻ rất buồn cười, nhưng Đạt luôn luôn tìm kiếm những điều mới lạ, thử thách cho cuộc đời của mình. Sự sôi nổi, nhiệt huyết trong máu anh không bằng lòng với những gì quá bình thường và phẳng lặng. Nhiều người nói anh quá đáng, ác độc, chơi đùa với trái tim phụ nữ, anh cũng mặc kệ. Thế mà bây giờ, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh khao khát an yên. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh tìm thấy sự thú vị ở những điều dịu dàng, nhẹ nhàng nhất. Tâm trái ngược hẳn với những gì anh tưởng tượng về cô gái có thể khiến anh yêu say đắm; và Huyền thì trùng khớp với sự tưởng tượng ấy. Thật trớ trêu, cuối cùng người anh yêu lại là Tâm.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm với các cô gái.

Ngay khi nhận ra điều đó, Đạt quyết định nói với Huyền sự thật và chia tay với cô.

Cô gái ấy đã khóc đến cạn nước mắt trước mặt anh, đã cố gắng van xin anh đừng bỏ cô mà đi. Nhưng Đạt rất cương quyết. Anh muốn dành trọn trái tim mình cho Nguyễn Thanh Tâm, cơn gió lặng của cuộc đời anh, không chia sẻ với bất kì ai khác. Tâm, và cả Huyền nữa, không làm gì nên tội, do vậy anh không có quyền lừa dối họ. Anh chỉ có quyền đi theo trái tim mình.

Tối hôm đó, Đạt nhận được một cuộc gọi từ Huyền.

"Em gửi cho chị ấy rồi."

"Gửi? Gửi gì?" - Đạt ngỡ ngàng hỏi lại.

"Tin nhắn anh gửi cho em. Tin nhắn nói rằng mình hẹn hò đi."

Khoảnh khắc ấy, Đạt cảm thấy đất dưới chân mình như sụp đổ.

"Anh lừa dối cả em và chị ấy. Bọn em không đáng bị như vậy. Chị ấy cần phải biết sự thật. Và đừng ngụy biện rằng anh đã yêu chị ấy thật lòng, anh đã vì chị ấy mà chia tay với em. Sự thật là anh đã có một thời gian lừa dối chị ấy, mà sự thật thì không thể xóa bỏ."

Huyền cúp máy, lạnh lùng.

Đạt run rẩy bỏ điện thoại xuống.

Nỗi sợ hãi bủa vây lấy Đạt, nhấn chìm anh trong những hình dung không mấy tốt đẹp về tương lai của anh và Tâm. Chưa bao giờ, chàng trai luôn đứng ở thế chủ động trong tình yêu, chàng trai luôn khiến các cô gái say như điếu đổ, chàng trai chẳng bao giờ lo sợ bị các cô gái bỏ rơi là anh lại phải rơi vào tình cảnh này. Anh thấy lo lắng, anh thấy buồn bã, anh thấy hối hận. Anh tự trách mình tại sao lại làm như thế, tại sao ngay từ đầu lại bày ra trò chơi mạo hiểm này. Anh thầm cầu nguyện Tâm sẽ hiểu và thông cảm cho mình khi biết được sự thật, dù điều đó quá khó khăn. Anh bấu víu lấy chút hi vọng quá đỗi mong manh rằng cô gái điềm đạm và dịu dàng là Tâm sẽ không bỏ rơi anh vì tin nhắn đó.

Anh rụt rè nhấc điện thoại lên gọi cho Tâm.

"Tâm à?" - Thấy cô vẫn còn nghe máy, anh mừng rơn.

"Gọi cho em có việc gì vậy?" - Tâm điềm nhiên hỏi, giọng điệu bình thản như thể chưa có gì xảy ra.

"Anh…"

"Không có gì thì em cúp máy đấy?"

Trầm mặc, bình tĩnh. Thật đúng phong cách của Tâm. Nhưng điều đó chỉ càng làm Đạt thấy sợ hãi. Anh hiểu Tâm đủ rõ để biết rằng cô đang nổi giận.

"Anh xin lỗi."

"Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi."

"Chỉ cần như vậy thôi?"

"Dĩ nhiên là không. Nhưng dù gì thì biết xin lỗi vẫn tốt hơn. Như thế, ít ra sau khi chia tay chúng mình còn có thể làm bạn."

Giờ thì Đạt chính thức rơi vào vực thẳm.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, chàng trai ấy rơi nước mắt.

...

Những chú chim bay trong ngày mai,

để tới kịp trước khi bình minh đến.

Còi tàu vang lên những tiếng đầu tiên,

tạo nên một mũi tên vô hình.”

Tâm ngồi một mình trong căn phòng khóa trái cửa, chăn trùm kín đầu, nghêu ngao hát.

Những kí ức ngắn ngủi có được bên anh,

một ngày thật xa nào đó, biết đâu sẽ trở lại,

và khi em nhắm mắt lại cùng cơn gió,

anh sẽ trở thành hòn đảo châu báu mà em mãi kiếm tìm,

làm đẹp cho giấc mơ của em,

giống như san hô phiêu du cùng con sóng,

băng qua thời gian,

để em một mình,

tiếp tục cuộc hành trình đơn độc.”

Học lời Nhật của bài hát này không khó lắm. Tâm chỉ việc thuộc cách phát âm, còn về cách viết thì cô không cần đến. Cô học và hát bài hát này những khi thấy nhớ anh.

Hòn đảo châu báu ngoài khơi xa của cô, ẩn sâu đằng sau lớp lớp những con sóng trập trùng.

Giấc mơ đã tan vào trong biển cả của cô.

Kí ức của gió.

Khi chưa hiểu nghĩa của bài hát hày, cô chỉ thấy nó thật hay. Cô đoán rằng đây là một bài hát về tình yêu đầu, bởi giai điệu của nó trong trẻo quá, ngây ngô quá, mộc mạc và dễ thương quá. Đâu có ai ngờ lời bài hát không những rất trừu tượng mà còn man mác buồn. Người Nhật thường gửi nỗi buồn vào trong những giai điệu nhẹ tênh. Có lẽ, họ muốn giảm bớt nỗi buồn ấy chăng?

“Những mảnh vỡ giấc mơ em,

giống như những chú cá vàng, tan vào làn sóng nước,

băng qua thời gian,

bỏ lại phép màu,

để chúng ta nhận ra sự thật.”

Cuộc phiêu lưu mạo hiểm nhưng đầy lôi cuốn của Tâm đã đột ngột dừng lại và kết thúc một cách không thể nào đáng chán hơn. Tâm thất vọng, đau đớn, mệt mỏi, buồn bã. Cô gái nhỏ rơi xuống hố sâu của sự chán chường. Suốt một thời gian dài sau khi chia tay, Tâm như người mất hồn, ăn uống không tử tế, làm việc gì cũng thiếu cẩn thận.

Ấy thế mà đã một năm rồi.

Ảnh: Pinterest

Một năm, Tâm quen dần với việc không còn Đạt nữa. Không còn những buổi chiều ngơ ngẩn ngắm nhau cười, trôi bồng bềnh trong những giai điệu êm dịu và hương cà phê nóng ấm. Không còn những tối gọi điện nói những chuyện vu vơ. Không còn những lo lắng, bâng khuâng những ngày không được gặp. Tâm còn chưa kịp thực hiện mong muốn của mình - gửi một bức thư cho người yêu lên chuyên mục radio yêu thích. Mà cũng một năm rồi, cô đâu có nghe chương trình đó nữa. Cô trở lại cái thời còn một thân một mình, bình lặng mà tận hưởng cuộc sống giản dị.

Một năm, trái tim Tâm tuy đã lắng lại nhiều, nhưng tình yêu dành cho Đạt vẫn chưa bao giờ tắt. Cũng có đôi chút bi kịch… Bởi lẽ, Tâm thật lòng muốn quên anh mà đến với một người khác. Một người không lừa dối phụ nữ như anh.

Chiều chủ nhật hôm nay trời nắng đẹp. Đang lúc tâm trạng tốt, Tâm quyết định bật radio lên nghe lại chương trình mà có một thời chủ nhật nào cô cũng nghe. SoundCloud Sunday. Chương trình đã đưa cô đến với Đạt.

Tiếng nhạc vang lên thật êm dịu. Tâm nhận ra ngay giai điệu này. “Sayonara no natsu” - “Tạm biệt mùa hè”, một bản tình ca buồn của Nhật Bản. Dạo gần đây radio lại phát nhạc Nhật nhiều vậy ư? Có lẽ bởi ngày càng nhiều người yêu thích Nhật Bản?

Cô phóng mắt ra thật xa bên ngoài khung cửa nhỏ, tìm kiếm một miền kí ức ngủ quên.

Nhạc tắt, giọng nói trầm ấm của MC Lưu Anh vang lên.

“Một bài hát thật buồn, phải không các bạn? Bây giờ, Lưu Anh sẽ mang đến cho các bạn câu chuyện đằng sau bài hát này. Đừng ngạc nhiên nhé, các thính giả của SoundCloud Sunday, bởi vì người gửi bức thư vẫn là chàng trai ấy - Hữu Đạt.”

Tâm sững người.

“Một chàng trai quá đỗi chung tình và kiên trì phải không các bạn? Chính Lưu Anh cũng không đếm nổi số lá thư cậu ấy gửi cho người yêu cũ của mình nữa. Cùng lắng nghe tâm sự của cậu ấy và chúc cho cậu ấy sớm gặp lại cô gái mình thương nhé!”

Nghe đến đây, Tâm với tay định tắt đài đi. Nhưng rồi, không hiểu điều gì đã níu kéo cô lại. Cô quyết định nghe cho hết bức thư.

“Gửi Americano,

Cô gái à, anh cũng không biết anh đã gửi cho em bao nhiêu bức thư rồi. Em tắt máy, không hồi âm mail, và dường như cũng đã bỏ thói quen nghe chương trình radio yêu thích mỗi chiều chủ nhật. Hoặc có lẽ, em vẫn nghe, em vẫn biết anh luôn tìm kiếm em, nhưng em im lặng không đáp lại.

Thôi thì đành!

Anh vẫn cứ mải miết soạn thư gửi thư lên đây, bởi ngoài cách này ra anh chẳng biết cách nào khác để liên lạc với em cả. Anh vẫn cứ ôm một chút hi vọng mỏng manh rằng một ngày nào đó em sẽ động lòng. Americano sâu lắng, ngọt ngào và dịu dàng của anh có lẽ đã chịu rất nhiều tổn thương nhỉ? Anh nhớ em lắm.

Không biết em còn nhớ không? Hôm nay là tròn 1 năm tính từ cái ngày đầu tiên em nghe được bức thư anh gửi lên SoundClound Sunday và hồi âm cho anh…”

Tâm tắt phụt radio.

"Mình không muốn nghe." - Tâm thầm nhủ.

Sau này, có vài lần, do cũng tò mò nên Tâm đã nghe thêm vài chương trình SoundCloud Sunday nữa. Và cô ngạc nhiên khi lại bắt gặp một lá thư Đạt gửi cho mình. Vậy là chuyện anh kiên trì từng ấy thời gian tìm kiếm một lời hồi đáp của cô là có thật. Tâm băn khoăn suy nghĩ mãi… Chuyện gì đã qua, hãy để nó qua đi. Chàng trai đó đã lừa dối cô, và giờ anh đã trôi vào dĩ vãng. Cô tự bảo mình như vậy. Nhưng cô đâu thể chối bỏ những cảm xúc dành cho anh vốn đã ngủ quên tự bao giờ, nay vì bài hát Nhật Bản bâng khuâng da diết và một hai lá thư mà sống dậy, cồn cào, mạnh mẽ. Cô cũng đâu thể chối bỏ sự thật rằng cô đã khước từ không ít chàng trai tuyệt vời có ý định tán tỉnh mình chỉ vì còn vương vấn với anh.

Người ta vẫn bảo, hãy thứ tha cho lòng mình thanh thản.

Người ta vẫn bảo, những kẻ yêu nhau, đi hết bao nhiêu ki lô mét đường đời, rồi cũng sẽ quay về với nhau thôi. Ừ thì nghe sáo rỗng và hoa mỹ như những tiểu thuyết tình cảm lãng mạn dành cho con gái mới lớn… Nhưng câu nói ấy, đâu phải không có phần nào đúng...

Thế rồi một ngày chủ nhật đẹp trời, trên nền nhạc "Kí ức của gió" bồng bềnh êm dịu như những cánh hoa anh đào trôi lơ lửng trong bầu trời, cô gái nhỏ tên Nguyễn Thanh Tâm đã quyết định soạn một bức thư thật dài gửi lên chuyên mục radio yêu thích.

Bức thư bắt đầu một cách rất ngắn gọn và dễ thương.

“Gửi Chocolaccino."

Author: Thảo Nguyên

News day