Một giấc mơ
CTV Thảo Nguyên 12/13/2017 07:00 PM
Tôi xúc động, vỡ òa, khóc nức nở. Tôi hạnh phúc đến mức không thở nổi. Tôi hét lên, thật sung sướng. Và rồi bất chợt, từ từ hiện ra giữa tôi và Đạt, như một bóng ma, là Hạ đang đứng hiên ngang. Tôi đứng sau lưng Hạ, giật mình nhìn lại đôi mắt anh, thật kĩ, thật cẩn thận.

Khi tôi nói với anh ấy câu đó, tôi đã thấy rõ đôi mắt anh hoang mang, sợ hãi và đau đớn như thế nào.

“Nếu tôi nói với ông rằng tôi đã hết yêu Hạ rồi, ông có ở lại bên tôi không?”

Rõ ràng tôi biết anh không thể cho tôi câu trả lời. Rõ ràng tôi biết anh trong tôi chỉ là những ảo ảnh, mộng tưởng tôi tự dệt nên. Nhưng tôi vẫn gắng gượng, vì tôi biết, thời khắc anh rời xa tôi, tôi sẽ sụp đổ mãi mãi. Tan vỡ, như những giọt mưa kia, như những giọt nước mắt mà có lần tôi đã nhìn thấy anh lén rơi ở một góc thư viện. Anh tan vỡ, tôi cũng vỡ tan.

...

Ngày xưa tôi không yêu anh. Tôi yêu Hạ. Hạ, xinh đẹp như con gái. Hạ, tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt sáng và nụ cười thật tươi. Tôi và Hạ là bạn thanh mai trúc mã. Chúng tôi gắn bó với nhau từ hồi mới sinh ra. Mẹ tôi và mẹ Hạ đã rất ngạc nhiên và thích thú, bởi họ như hình với bóng khi còn là học sinh, đám cưới cùng một ngày và bây giờ, thật trùng hợp, lại mang thai cùng một thời gian. Họ còn đùa nhau rằng nếu hai đứa trẻ này là một trai một gái thì lớn lên hẳn chúng sẽ yêu nhau. Và tôi yêu Hạ thật. Hạ sinh ra trước tôi, nhưng lúc nào tôi cũng có cảm giác mình là chị của cậu. Hạ là mối tình đầu tiên, cũng là nỗi buồn đầu tiên của tôi.

Mười bảy tuổi, tôi yêu Hạ. Mười bảy tuổi, tôi ngắm nhìn Hạ, vui đùa với Hạ, dạy Hạ học, chăm sóc Hạ và được Hạ chăm sóc. Mười bảy tuổi, tôi cảm thấy thật lạ lùng khi phát hiện ra ở con người mà tôi đã gắn bó chừng ấy năm, vẫn còn những điều mà tôi chưa hề hay biết. Mười bảy tuổi, tôi chợt thấy xốn xang, rung động trước một ánh mắt, một nụ cười, chợt biết cảm giác bối rối, ngượng ngùng trước chàng trai mình thương.

Mười tám tuổi, Hạ có người yêu. Lục không đẹp chim sa cá lặn gì, nhưng nhỏ nhắn, hơi gầy, đáng yêu, đôi môi hồng chúm chím và má lúm đồng tiền duyên dáng. Lục đứng cạnh Hạ trông thật đẹp đôi. Lục, Kiên và Đạt, đó là ba người bạn thân nhất của chúng tôi thời cấp ba. Chúng tôi học ở trường làng có cái tên rất kêu: Trường tư thục Hoàng Lan.

Việc Hạ có người yêu khiến tôi suy sụp trầm trọng. Và đó cũng chính là lúc tôi tìm ra anh.

Anh, chẳng phải ai xa xôi, mà chính là Đạt, người con trai trầm tính nhất bọn. Đạt lúc nào trông cũng như đang suy tư điều gì, khuôn mặt đăm chiêu và ánh mắt xa xăm. Đạt ít nói, ngược lại hoàn toàn với Hạ, vì vậy trước đó tôi không để ý gì đến anh cả.

Ngày Hạ và Lục tuyên bố hẹn hò, tôi tuyệt vọng. Ai cũng nói tôi đẹp. Ai cũng nói tôi yêu kiều như đóa hồng nhung. Ai cũng nói tôi dịu dàng, duyên dáng. Tại sao tôi lại không thể sánh vai bên cạnh Hạ, giống như Lục kia? Tôi, là tôi, chứ không phải cô gái ấy, đã ở bên cạnh Hạ suốt mười tám năm đầu đời, đã thấu hiểu gần như tất cả về Hạ, đã yêu Hạ bằng cả trái tim. Tình yêu của tôi có gì là sai? Hay, phải chăng, như trong một cuốn sách nào đó của mẹ tôi, tình yêu đơn phương vốn dĩ đã là sai lầm ngay từ khi bắt đầu?

Tôi ngồi bên cạnh bụi hoa hồng gai trồng ở chính giữa sân trường, nơi thư viện nhìn ra, khóc, không kể gì đến lời xì xầm bàn tán của những người qua lại. Và rồi Đạt đi đến trước mặt tôi. Anh nắm lấy vai tôi và kéo tôi đứng dậy. Anh nhẹ nhàng và ân cần, nói:

- Bà yêu Hạ nhiều lắm, phải không?

Hoa hồng. Một chàng trai tĩnh lặng như nước hồ thu. Một cô gái xinh đẹp nhưng đau khổ. Có khác gì một tiểu thuyết diễm tình? Ừ thì cứ cho là tôi mơ mộng. Trong giây phút đó, tim tôi đã thoáng đập loạn nhịp trước ánh mắt anh. Và tôi biết đó là tiền đề cho mọi thứ.

Tôi ấm ức gật đầu, nước mắt ướt nhòa khuôn mặt.

- Đi uống nhé?

Lúc đó, trong bụng tôi đã thầm cười. Thật thế - dù tôi đang buồn bã đến cực điểm. Một chàng trai rủ một cô gái đi uống rượu à? Tôi không nghĩ đó là chuyện nên làm. Nhưng tôi vẫn gật đầu. Tôi cho rằng chính anh cũng đang có tâm sự. Người ta tìm đến rượu mỗi khi trong lòng có điều gì dồn nén. Rượu chẳng giải quyết được gì, nó chỉ giúp con người quên đi tất cả. Giống như một dạng trí nhớ ngắn hạn vậy, nhưng ở chiều ngược lại: người ta không nhớ, mà quên đi hoàn toàn một thứ trong một khoảng thời gian nhất định, lúc đang say. Khi tỉnh, cuộc sống trở về như cũ. Đau khổ, buồn bã, chán nản, tuyệt vọng.

Thế là hai đứa dẫn nhau đi uống rượu. Không biết Đạt đã kiếm ở đâu được chai rượu táo mèo, đem sang nhà tôi. Chúng tôi trải chiếu ra hè ngồi uống. Chúng tôi uống đến khuya, uống đến say mèm không còn biết trời đất gì nữa. Tôi dĩ nhiên là say trước anh. Từ bé đến giờ tôi chưa uống rượu lần nào. Đầu óc quay cuồng, tôi nhìn chàng trai trước mặt thành Hạ, lẩm bẩm mấy lời trách móc, cười như điên dại rồi lại khóc tu tu. Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy mình nằm ngay ngắn trên giường còn Đạt đang co ro dưới nền đất lạnh, đôi tai ửng đỏ, tôi chợt thấy lòng mình hát vu vơ. Đạt mười tám tuổi. Bằng tuổi tôi. Là con gái, chính tôi ở tuổi này cũng đang có những khao khát kì lạ, dù chỉ thỉnh thoảng thôi. Vậy mà Đạt, một chàng trai, trong tình trạng say xỉn, lại không làm gì tôi.

Và tôi chợt hiểu - không, đúng hơn, tôi chợt ngộ nhận rằng: Đạt yêu tôi. Vì yêu tôi, anh mới biết tôi yêu Hạ dù tôi chưa hề nói ra điều đó lần nào. Vì yêu tôi, anh mới cùng tôi đi uống rượu giải sầu. Vì yêu tôi, anh không động một ngón tay đến tôi dù anh có cơ hội.

Ảnh: ihdimages.com

Điều làm người phụ nữ trở thành biểu tượng của sự trong sáng và thuần khiết chính là cái cách họ yêu một người đàn ông bằng tất cả trái tim, chỉ vì vài khoảnh khắc, bằng vài hành động đơn giản. Nhưng cũng chính điều đó biến người phụ nữ thành ví dụ sinh động nhất cho sự nông nổi, ngu dại. Tôi là một cô gái như vậy. Sự dịu dàng của người đàn ông là thứ thuốc độc có vị ngọt và hương thơm như mật ong, khiến phụ nữ tự nguyện mà nếm thử để rồi không tài nào thoát ra được. Lẽ ra tôi không nên yêu anh chỉ vì vài cử chỉ ân cần, săn sóc. Lẽ ra tôi không nên thả mình rơi vô định trong đôi mắt anh. Tôi đã đánh mất bản thân mình trong anh, trong sự ngọt ngào và cảm giác ấm áp anh mang lại. Tôi đã hoàn toàn quên mất Hạ, người mà mới hôm trước đây thôi tôi còn yêu đến chết đi sống lại. Có phải vì trái tim con người thật kì lạ? Hay là do tôi vốn dĩ không biết thế nào là tình yêu? Có phải tình yêu là như thế, bất ngờ, đột ngột, say sưa? Khi Đạt tỉnh dậy, anh đã nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như thể tôi là cả thế giới của anh vậy. Và anh khẽ hỏi, trong lúc tôi còn chưa kịp cất lời:

- Có bị đau đầu không?

Anh ngỏ ý muốn nấu cho cả hai chúng tôi một nồi cháo nóng để giải rượu. Buổi sáng hôm ấy, bất chấp việc chúng tôi mới chỉ gần gũi với nhau được có một chút còn trước đó tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì về anh, trong lúc cùng anh nấu cháo ở trong bếp, tôi đã ngước mắt lên nhìn anh và ngỏ lời:

- Đạt này, ông có muốn hẹn hò với tôi không?

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị từ chối. Một cô gái vừa hôm trước còn khóc lóc vì thất tình, hôm nay đã lại ngỏ lời yêu với người khác à? Không ai ưa gì một cô gái như thế.

Ấy vậy mà Đạt gật đầu. Điều đó càng khiến tôi chắc chắn hơn về giả thuyết của mình, rằng anh đã yêu tôi từ trước đó. Một giả thuyết ngu ngốc.

Suốt năm mười tám tuổi, tôi được Đạt dệt cho một giấc mơ. Anh mang tôi vào xứ sở thần tiên, ngọt ngào và say đắm. Anh ân cần, chu đáo, ấm áp. Anh là một người tình tuyệt vời, tôi nghĩ vậy. Anh yêu chiều tôi hết mực, anh làm cho tôi đủ điều. Anh cùng tôi đến trường mỗi buổi sáng, ngồi bên tôi trong thư viện, trò chuyện với tôi bằng chất giọng trầm đục với một phong thái rất đỗi điềm đạm. Anh lúc nào cũng điềm đạm như thế. Chiều vàng nắng, anh nắm tay tôi đi dạo trên triền đê lồng lộng gió và thơm hương cỏ dại. Anh vu vơ nói về những miền đất mà mẹ anh đã từng miêu tả, những miền đất tưởng tượng thôi nhưng đẹp đến không ngờ. Và thỉnh thoảng anh nấu vài món cho tôi ăn. Chàng trai biết nấu ăn là chàng trai có tâm hồn đẹp, mẹ đã dạy tôi như thế.

Anh làm cho tôi yêu anh đến mức không thoát ra nổi. Tôi đã say mê, say mê đến quên mình, tôi đã yêu anh như chưa từng yêu bất cứ ai trên cõi đời này. Tôi dành tất cả tâm trí của mình cho anh, tôi nghĩ về anh từng giây, từng phút, tôi mong được gặp anh, được cầm tay anh và nghe giọng anh mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi chiều. Tôi đã quá lạc lối. Cho nên, mãi đến gần ngày tốt nghiệp, khi đã quen dần với sự ngọt ngào của anh, tôi mới chợt nhận ra một điều khác lạ.

Trong sự quan tâm, săn sóc Đạt dành cho tôi, dường như thiếu cái gì đó. Tôi không biết là cái gì. Tôi chỉ biết, giờ đây, những khi Đạt ân cần với tôi, những giây phút Đạt khiến tim tôi đập loạn nhịp, đồng thời tôi cũng cảm nhận được thứ gì như là sự hụt hẫng. Hụt hẫng và chênh vênh. Và hỗn loạn. Tôi không biết phải làm gì. Tại sao tôi lại cảm thấy hỗn loạn? Hụt hẫng? Chênh vênh? Ở chúng tôi còn có khoảng trống nào nữa chứ? Rõ ràng chúng tôi rất hợp nhau. Rõ ràng mọi thứ thật hoàn hảo.

Tôi suy nghĩ miên man trong những đêm dài và dần hiểu ra. Sự hoàn hảo quá mức ấy chính là vấn đề. Đạt ở bên tôi, làm mọi thứ một cách tỉ mỉ, cẩn thận. Và, sao nhỉ, máy móc. Như cái cối xay lúa. Hoạt động đều đặn, mười lần như một, cứ thế, quay, quay, quay. Không có cảm xúc. Không có sự sáng tạo. Không có đam mê, nhiệt huyết, cháy bỏng, nồng nàn. Không có tất cả những gì cần có ở một tình yêu. Là như thế - giờ thì tôi đã hiểu.

Đạt đã hết yêu tôi rồi chăng? Hay anh đã có người khác? Không, sự hoàn hảo vô cảm kia không phải chuyện mới xảy ra gần đây. Ngay từ đầu đã vậy, chỉ là tôi quá mù quáng mà thôi. Điều đó dẫn đến một kết luận duy nhất, rằng Đạt, ngay từ đầu, đã không yêu tôi. Phát hiện này thật quá sức chịu đựng. Nhưng đó là một phát hiện đúng, từ sâu thẳm trong tim, tôi biết vậy.

Tôi quan sát Đạt nhiều hơn, cốt để tìm ra lí do cho chuyện anh đồng ý hẹn hò với tôi. Hơn hết, tôi muốn tìm ra lí do để biện minh cho sự vô cảm của anh, rằng vì điều gì đó mà anh phải làm thế, rằng thực ra anh rất yêu tôi. Tôi đang cố chấp. Tôi để ý từng hành động, cử chỉ, ánh mắt, lời nói, những thói quen, những vật dụng, nơi anh thích đến, thứ anh thích ăn, tất cả những gì mà tôi đã chẳng thèm để ý suốt quãng thời gian qua, vì chúng bị che lấp bởi sự ngọt ngào của Đạt. Cách anh ăn, cách anh viết, cách anh cúi đầu đọc sách, cách anh búng búng ngón tay, nhịp nhịp chân khi nghe nhạc, cách anh mấp máy môi nói yêu tôi, cách anh nằm ngủ quên trên bàn thư viện...

Quan trọng hơn, cách anh nhìn Hạ. Cách anh âm thầm quan tâm đến Hạ. Cách anh lặng lẽ đi sau lưng cậu ấy trước khi hai người đến chỗ tôi, đang chờ ở bên kia sân trường. Cách anh cười mỗi khi nghe Hạ kể về chuyện gì đó. Cách anh nhăn trán mỗi khi Hạ và Lục thể hiện tình cảm trước mặt anh. Cách anh vỗ vỗ vào mái tóc hạt dẻ của Hạ, để rồi cậu nổi khùng lên và bảo anh đừng coi cậu là trẻ con nữa. Cách anh lặng im ngồi trong một góc thư viện, sách cầm trên tay nhưng không hề đọc, đôi mắt dừng vô định trong khoảng không, như thể đang chẳng suy nghĩ gì, cũng như thể đang suy nghĩ mông lung lắm. Cách anh run run đôi vai, mắt hoe đỏ và nước mắt chảy dài, một lần duy nhất thôi, cũng ở góc thư viện. Cách anh đưa cuốn sách đang cầm lên để che đi giọt lệ ấy.

Đó là câu trả lời. Thật nghiệt ngã và chẳng dễ gì để đón nhận, nhưng đó chính là câu trả lời. Tại sao tôi không nhận ra điều này trước đó nhỉ? Sự quan tâm Đạt dành cho Hạ rõ ràng là rất dễ nhận ra.

Nhưng Đạt không thể ở bên Hạ! Hai người đều là con trai. Hạ đã có người yêu, một cô gái xinh xắn. Đạt đã có tôi. Tôi đau khổ, nhưng tôi cố chấp. Anh sẽ phải ở bên tôi. Anh sẽ cần đến tôi, để che giấu đi giới tính thật của anh trước mọi người, để sống một cuộc sống bình thường, sinh con đẻ cái, hưởng thụ hạnh phúc gia đình bình dị. Anh không thể rời bỏ tôi. Thật lạ lùng, người ta thường cảm thấy phẫn nộ, đau đớn trước tình huống này, khi biết rằng chàng trai kia đến với mình chỉ để lợi dụng, để dùng mình mà chối bỏ sự thật. Tôi thì không. Tôi đau khổ, nhưng tôi cố chấp. Tôi chỉ cần được ở bên anh, chẳng cần gì khác cả. Yêu cũng được, không yêu cũng được. Chỉ cần mỗi sáng tôi vẫn được rảo bước cùng anh; mỗi trưa tôi vẫn được về nhà cùng anh, lội qua ruộng lúa đang trổ đòng và bắt anh lén lấy cho mình một vài hạt nõn nà ăn cho đỡ đói; mỗi chiều tôi vẫn được anh dẫn ra đê hóng gió, thỉnh thoảng thả diều; mỗi hoàng hôn trước khi chia tay tôi vẫn được anh hôn nhẹ lên trán. Điều đó thật đơn giản, có đúng vậy không? Hạnh phúc như vậy đối với tôi là vừa đủ. Tôi đâu cần anh yêu tôi làm gì?

Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng, thật may khi người anh yêu là con trai. Nếu anh yêu một cô gái khác, tôi sẽ chẳng thể giữ anh lại bên mình. Bây giờ, tôi sẵn sàng làm lá chắn cho anh trước áp lực của những lời bàn tán, xì xào. Bí mật của anh, tôi sẽ giúp anh che đậy. Bù lại, anh sẽ ở bên tôi.

Có lẽ, mù quáng là bản tính của phụ nữ. Cũng có lẽ, tình yêu là một thứ độc dược khiến cho người phụ nữ bản lĩnh nhất cũng trở nên mù quáng.

Là như vậy đấy.

Ảnh: dailyurbanista.com

Đạt vẫn luôn nghĩ rằng tôi yêu Hạ, tôi đến với anh chỉ vì muốn khỏa lấp nỗi buồn. Ngày tốt nghiệp, tôi quyết định sẽ đặt một dấu chấm hết cho suy nghĩ đó trong anh. Anh đã nói chia tay với tôi, viện cớ rằng tôi vẫn còn tình cảm với Hạ. Tôi biết sự thật không phải vậy. Anh tưởng rằng tôi sẽ chấp nhận điều đó. Nhưng tôi phản kháng. Tôi tỏ tình, lần thứ hai trong đời, với cùng một người. Tôi cứng đầu cho rằng nếu Đạt biết tôi yêu anh thật lòng, anh sẽ không bỏ tôi mà đi nữa.

Câu nói của tôi khiến anh sững sờ, hẳn là vậy.

- Nếu tôi nói với ông rằng tôi đã hết yêu Hạ rồi, ông có ở lại bên tôi không? Em yêu anh mất rồi, Đạt ạ. Anh đã làm em cảm động. Em hết yêu Hạ từ lâu rồi.

Đạt chết đứng trước mặt tôi. Anh không biết phải nói gì. Tôi thật mong anh gật đầu và chấp nhận ở bên tôi. Tôi cầu nguyện, tránh nhìn vào mắt anh và liên tục cầu nguyện, cầu thổ địa, cầu tổ tiên, cầu thần phật, cầu Nguyệt lão và cả Chúa. Làm ơn, ông trời, hãy để anh ở bên tôi…

Rồi tôi mở mắt ra. Và cho dù lúc đó anh không nói gì, tôi vẫn biết rằng lời cầu nguyện của tôi không thể thành sự thật.

Trong đôi mắt anh hiện lên hình bóng Hạ. Sau lưng tôi. Rất nhỏ bé, mờ nhạt, gần như không thể thấy. Tại sao lúc đó tôi lại nhìn thấy nhỉ? Chắc hẳn cậu nghĩ rằng tôi và anh đang xúc động vì sắp phải kết thúc những ngày tháng học trò ở bên nhau, vui vẻ với nhau. Hạ chẳng biết gì cả. Cậu chẳng biết gì hết. Tôi bỗng muốn hét lên. Hét lên với Hạ. Tôi muốn chạy ra, đánh cậu, nói cậu hãy buông tha cho Đạt, hãy trả lại tuổi trẻ cho anh ấy, hãy trả lại anh ấy cho tôi. Tôi muốn chạy ra, quỳ xuống, cầu xin cậu biến mất khỏi tầm mắt anh mãi mãi, đừng khiến anh và tôi đau khổ nữa. Tôi muốn, muốn trở về ngày trước, khi chúng tôi chưa gặp Đạt, khi chúng tôi vẫn còn là đôi bạn thanh mai trúc mã, khi tôi còn chưa biết yêu. Đạt vẫn đứng đó, trân trân, nhìn Hạ, không thốt nên lời. Tôi muốn gào thật to cho anh nghe: "Em cũng rất đẹp! Em đẹp hơn cậu ấy! Nhìn em này, Đạt! Đừng nhìn bất cứ ai ngoài em!". 

Tôi muốn đặt tay lên đôi má anh và thật dịu dàng nói với anh rằng: "Hãy nhìn em đây, em đang ở trước mặt anh này, em luôn luôn bên cạnh anh, em mới là thực, còn người con trai ấy chỉ là giấc mộng".

Và rồi Đạt nhìn tôi thật. Hạ biến mất trong mắt anh. Ánh mắt tôi đã mong chờ, cuối cùng cũng hướng về phía tôi. Khoảnh khắc ấy, đến lượt tôi chết lặng.

Thương hại.

Đó là tất cả những gì tôi đọc được trong mắt anh. Anh đang nghĩ gì? Cô gái này thật tội nghiệp, tôi có lỗi với cô, cô đáng thương lắm, tôi phải làm sao để bù đắp cho cô? Anh đang trăn trở điều gì? Ở bên tôi hay rời xa tôi? Tiếp tục yêu Hạ hay chấm dứt mối tình đơn độc? Ánh mắt anh giết chết mọi hi vọng trong tôi. Tôi sụp đổ. Vỡ òa. Một cơn mưa rào đổ xuống.

- Không. - Đạt buông một câu ngắn gọn. - Không, Mai ạ, tôi không yêu bà. Người tôi yêu…

"Dừng lại đi!" - Tôi thầm nghĩ. - "Dừng lại đi, đừng làm tôi tan vỡ thêm nữa."

- Người ấy không ở nơi này.

Ảnh: favim.com

Mưa bắt đầu nặng hạt. Sân trường tư thục Hoàng Lan ngập trắng trong mưa. Tôi nghẹn ngào khóc. Ngày tôi biết Hạ không yêu tôi, tôi cũng khóc như hôm nay vậy. Nhưng chẳng còn bàn tay nào đưa tay cứu vớt tôi. Lạc lối. Cô đơn. Khổ sở. Tuyệt vọng. Tôi lạnh run lên. Tại sao tôi không thể quên anh dễ dàng như ngày xưa tôi đã quên đi Hạ? Mưa chảy xuống mặt, xuống cổ, ướt áo quần, thấm vào từng thớ da thịt. Tôi quay lưng lại, bỏ đi. Tôi không muốn anh biết tôi đang khóc. Có được gì, khi điều đó chỉ càng làm anh thêm thương hại? Vài phút trước đây tôi còn nghĩ rằng không yêu cũng được, chỉ cần anh ở bên tôi. Kể cả vì thương hại. Giờ tôi nhận ra, ở bên nhau như vậy chẳng có nghĩa lí gì. Giống như mùa hạ mà không có mưa rào vậy. Giống như ăn một món ăn khi vị giác đã tê liệt. Chơi một bản nhạc khi tai không còn khả năng nghe. Giống như, mở mắt nhìn cuộc sống, nhưng cuộc sống tối đen trước mặt. Tôi đã ngã một cú đau nhất, cú ngã từ trên thiên đường. Tôi đã bay quá cao, nên giờ tôi gãy cánh. Càng ngọt ngào, càng cay đắng. Càng ảo tưởng, càng vô vọng. Càng chân thực, càng hư ảo. Càng đau đớn, càng khó phai.

Tôi bỏ đi. Bỏ đi. Chạy trốn tất cả. Đến một nơi thật xa. Tôi cố quên đi cả Đạt, cả Hạ, cả Lục, cả Kiên. Tất cả. Những gì làm tôi đau đớn.

...

Tôi chạy, nhưng không trốn nổi khỏi những giấc mơ.

Bao nhiêu năm đã trôi qua rồi, tôi vẫn chẳng thể yêu ai khác. Sắc đẹp, sự kiêu sa và kiều diễm làm say lòng cánh đàn ông, tất cả chỉ là cái vỏ bề ngoài, là một vật trang trí rực rỡ và xa hoa. Bên trong tôi vô hồn, trống rỗng. Tôi cũng chẳng còn liên lạc với bất cứ người bạn nào, chỉ sợ nỗi đau sẽ trỗi dậy. Mọi người cố tìm cách gặp tôi, kể cả Đạt, nhưng tôi đều không dám đáp lại. Và mỗi đêm, tôi vẫn luôn luôn mơ, một giấc mơ thật dài, lặp đi lặp lại. Giấc mơ rất thật, rất sống động, như thể tôi chỉ cần vươn tay ra là sẽ chạm đến giấc mơ.

Tôi mơ lại những tháng ngày năm đứa chúng tôi ở bên nhau. Có cả Hạ, Đạt, Kiên và Lục. Tôi mơ về những triền đê đầy cỏ dại, nắng và gió sân trường, mơ về những bài hát chúng tôi thường lẩm nhẩm vu vơ, về thư viện trường làng nghèo nàn, ít sách nhưng cuốn nào cũng là một xứ sở thần tiên ngọt ngào. Và cuối giấc mơ, anh đứng trước mặt tôi, ngập ngừng một câu tỏ tình rất thật.

“Em biết không, tôi yêu em, từ rất lâu rồi, yêu nhiều lắm. Tất cả những gì thuộc về em đều làm lay động trái tim tôi…”

Tôi xúc động, vỡ òa, khóc nức nở. Tôi hạnh phúc đến mức không thở nổi. Tôi hét lên, thật sung sướng. Và rồi bất chợt, từ từ hiện ra giữa tôi và Đạt, như một bóng ma, là Hạ đang đứng hiên ngang. Tôi đứng sau lưng Hạ, giật mình nhìn lại đôi mắt anh, thật kĩ, thật cẩn thận.

Trong đôi mắt ấy hoàn toàn không có tôi. Mà chỉ có Hạ, cậu con trai có mái tóc hạt dẻ và nụ cười thiên thần.

Author: CTV Thảo Nguyên

News day