Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào - Chương 16
Ichikama Takuji 08/08/2018 01:00 PM
Natsume xen vào đoạn hội thoại của chúng tôi ở thời điểm giống như một điện báo viên đang làm nhiệm vụ trao đổi thông tin giữa các hành tinh.

Bánh gato sôcôla và bánh trứng mocha lần lượt bốc hơi khỏi đĩa của cô. Đây mới là chương mở đầu của ước mơ, sau đó là chương chính, cuối cùng đón chương kết, tiếp theo còn có đến mấy lời bạt nữa cũng nên.

Lúc này ở đầu dĩa của cô là món bánh trứng kèm việt quất. Cô nheo mắt, đưa bánh vào miệng với vẻ mặt khoan khoái. Nói thế nào nhỉ, một cảnh tượng hết sức gợi tình. Như đang chiêm ngưỡng một hành vi vô cùng cá nhân. Như đang nhòm ngó vào phòng ngủ của cô vậy.

- Ngon quá. Hạnh phúc tràn trề. - Cô liếm nước việt quất còn đọng trên môi. Cái lưỡi màu hồng vẽ thành một vòng tròn đầy khêu gợi rồi biến vào giữa cặp môi. Một màn trình diễn phim người lớn.

- Tôi biết rồi. Tôi biết cô vui rồi nên cô hãy bình thường xem nào.

Nếu không thì, tôi không biết phải nhìn đi đâu nữa.

Cô lấy ngón tay lau môi, đoạn nói với tôi.

- Hành vi ăn uống vốn đã mang tính khêu gợi rồi. Như thế này là bình thường đấy.

- Nghĩa là, đây cũng là một trong những hành động để ủng hộ tôi? Để làm cho tôi quen hơn?

Ảnh: ilike.com.vn

Nghe tôi hỏi, cô ngước nhìn phần trán dô ra của mình, vờ như suy nghĩ.

- Thế nào nhỉ? Chắc không phải vậy đâu. Chỉ là tôi thấy thú vị thôi. Bởi vì… Bởi vì anh thể hiện ra mặt ngay lập tức. Thế nên tôi muốn trêu anh chết đi được.

À, ra vậy.

Natsume điềm nhiên uống espresso. Tôi có cảm giác chúng tôi đang bị giãn cách khá xa nhau, không phải về mặt thời gian hay không gian, mà bởi một trục tọa độ nào đó.

Suzune đang ăn dở cái bánh ngọt thứ tư thì có hai người khách đi vào sân. Một cặp vợ chồng già ngoài lục tuần. Ông bà chọn được chỗ sau khi bỏ qua một bàn. Trông họ rất giống với cặp vợ chồng mà tôi đã từng gặp vài lần. Vóc dáng nhỏ nhắn, vài sợi bạc điểm trên mái tóc dày, một vài nếp nhăn được khắc một cách ưa nhìn. Có lẽ do họ sống bên nhau quá lâu nên tôi có cảm giác mọi điểm của họ gần như đồng hóa.

- Hai người trông hạnh phúc nhỉ? - Cô vừa ăn bánh phô mai souffle vừa nói. - Hai người cùng đón tuổi mới như thế kia thì ngày sinh nhật cũng bớt đau khổ hơn phần nào nhỉ?

- Ngày sinh nhật đau khổ? Không phải là vui sao?

- Thế nên tôi mới nói anh là trẻ con. Từ hai mươi tuổi trở đi ấy à, sinh nhật chẳng đem lại gì khác ngoài đau khổ cả.

- Tôi thì vẫn thấy vui mà. Tôi nghĩ về người mẹ đã đứt ruột sinh ra mình. Thế nên ngày sinh nhật, đối với người mẹ, thì cũng là ngày sinh nở.

- À, đúng.

- Vì thế ít ra nên có một ngày để bày tỏ lòng tri ân, rằng cảm ơn mẹ đã sinh ra con. Đó là ngày để chúc mừng các bà mẹ đấy chứ.

Cô chăm chú nhìn vào mặt tôi một lúc, chỉ có miệng là cử động.

- Trong cái thế giới méo mó đầy rẫy xấu xa này, anh đã lớn lên khá ngay thẳng đấy nhỉ? Sự tồn tại của anh, tự nó đã là một điều kì diệu.

- Tôi bình thường mà.

- Đúng vậy. Mọi người đều nói vậy đấy.

- Mọi người?

- Tất cả những kẻ không bình thường.

À, ra thế.

- Nhưng, cách suy nghĩ đó rất tuyệt. Từ giờ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy. Rằng ngày sinh nhật là ngày của các bà mẹ.

- Đúng thế. Vì vào ngày đó chúng ta chẳng làm gì to tát cả. Chỉ là hít căng không khí vào lá phổi xẹp lép, vừa khóc oe oe vừa đẩy không khí ra ngoài.

- Cũng oách đấy chứ!

- Có lẽ vậy, nhưng so với cố gắng của những người mẹ thì còn xa lắm. Nghe nói mẹ tôi sinh muộn nên cũng khá nguy hiểm tới tính mạng.

- Mẹ tôi hình như cũng sinh khó. Phụ nữ thật tuyệt vời nhỉ!

Tôi cười hinh hích.

- Bình luận cứ như chuyện của người khác ấy. Rồi đến lúc nào đó cô cũng thế mà.

Trong một tích tắc, mọi biểu cảm trên gương mặt cô biến mất. Nhưng ngay tức khắc cô cười xòa và đáp trả.

- Phải nhỉ! Thế thì, tôi muốn sinh ra những đứa con của anh.

Đến đây đáng lẽ ra tôi phải tỏ ra bối rối vô cùng, nhưng tôi không thể hiện được.

- Thế à, à, nhưng mà…

Khi biểu cảm từ bỏ khuôn mặt cô, tôi có cảm giác mình đã nhìn ra được sự thực đằng sau. Cô vừa lỡ bộc lộ những điều giấu kín từ trước tới giờ. Bằng vẻ mất tự chủ đó.

Ảnh: Dear.vn

Trước phản ứng nửa vời của tôi, cô cũng mất bình tĩnh.

- Mà thôi. Tôi chỉ đùa thôi. Thật nhàm quá nhỉ? - Rồi chuyển ánh mắt về phía cái bánh, dùng dĩa xiên một cách vô nghĩa.

Natsume xen vào đoạn hội thoại của chúng tôi ở thời điểm giống như một điện báo viên đang làm nhiệm vụ trao đổi thông tin giữa các hành tinh.

- Đúng rồi đấy. Em không ghét ngày sinh nhật. Em háo hức mong chờ, rồi lại ước giá như mỗi tháng đều có sinh nhật thì tốt biết bao.

- Natsume bao nhiêu tuổi nhỉ?

- Hai mươi sáu ạ.

- Thế tức là em còn trẻ. - Cô nhấn mạnh.

- Không phải thế. Em có lí do.

- Lí do?

Nghe tôi gặng, cậu nở nụ cười quý tộc rồi gật đầu với điệu bộ của một vị cha xứ già.

- Vì sẽ có thư. Của chị gái em.

- Ôi, thật là một người chị chu đáo.

- Đúng vậy.

Suzune đang xử lí cái bánh ngọt thứ năm. Vừa nhai nhồm nhoàm quả dâu tây trong bánh ngọt, cô vừa hỏi.

- Trong thư viết gì hay lắm hả?

- Những lời khuyên đúng đắn. - Natsume đáp. - Hoặc những lời răn dạy.

- Uầy uầy... - Suzune trêu chọc. - Hãy cẩn thận đấy. Đã đến lúc em phải tự quyết định lấy những việc cần làm. Không thì có ngày em chẳng còn biết mình nên xỏ chân nào vào giày trước đâu.

- Chị nói đúng. - Natsume ngoan ngoãn gật đầu. Lẽ nào cậu có thói quen tuân theo lời khuyên của những phụ nữ hơn tuổi một cách vô điều kiện? Biết đâu đây lại là một loại tài năng cũng nên.

(Còn tiếp)

Theo: Thichtruyen.vn

Author: Ichikama Takuji

News day