Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào - Chương 22
Ichikama Takuji 08/14/2018 01:00 PM
Karin buông tiếng thở dài thườn thượt và nhìn tôi với ánh mắt hăm dọa. Tôi không hề run sợ mà mỉm cười với cô.

Sau đó Karin khẽ khàng đặt cái bể lên bàn, khoác tay qua vai chúng tôi, kéo đầu hai đứa sát lại.

Mùi hương thật dễ chịu. Mùi hương của cô gái vừa sang tuổi mười bốn.

- Cảm ơn hai cậu. - Cô nàng thì thầm. - Tớ sẽ giữ gìn nó cẩn thận. Suốt đời.

Cô nàng ghì mạnh hai cánh tay, má của chúng tôi chạm nhau. Làn da trông như tờ giấy Kent cao cấp, chạm vào quả nhiên có cảm giác như chạm vào tờ giấy Kent cao cấp.

- Giờ... - Cô nàng nói rồi thả cánh tay ra.

Yuji chỉnh lại cặp kính bị tuột trở về đúng vị trí, bộ dạng bồn chồn.

- Tớ phải mang cái này về nhà. Làm sao chở về được nhỉ?

- Không sao đâu. Tớ có xe đạp mà.

Tôi đã chở bể cá vàng từ nhà đến đây bằng xe đạp. Chiếc xe tôi thừa hưởng từ bố ấy có cấu tạo cục mịch, thực dụng. Sau khi trút bớt quá nửa nước khỏi bể, tôi bọc nó lại trong giấy gói quà rồi đặt lên giỏ xe. Tôi dắt xe, Karin và Yuji theo sau.

Nhà cô nàng nằm trong khu vực những người nhập cư đầu tiên của thị trấn này. Nhập cư nghĩa là di dân từ nơi khác về, còn những người sống ở đây từ ngày xưa được gọi là “dân bản xứ”. Hàng cây mọc đều tăm tắp trên ngọn đồi là một không gian khác lạ trong thị trấn. Quy hoạch tổng thể được trau chuốt, kiểu cách, có chủ ý. Trông nhà nào cũng đơn giản, cấu trúc bình thường nhưng đều toát ra sự tinh tế. Khác hẳn kiểu nhà xây hàng loạt để bán, cái nào cũng giống cái nào, kiểu như nhà tôi.

Chúng tôi leo lên một con dốc thoai thoải. Karin rất cao hứng, cô nàng ngân nga suốt bằng giọng mũi.

- Cảm ơn các cậu. - Đi đến giữa con dốc, Karin dừng lại và nói. - Đến đây là được rồi.

Cô nàng nhấc cái bọc bể cá vàng từ giỏ xe ra, ôm vào người.

- Hôm nay là ngày sinh nhật tuyệt vời nhất của tớ. Nhờ có hai cậu.

Chúng tôi nhìn nhau, nở nụ cười ngượng ngùng.

- Vậy hẹn gặp lại các cậu nhé. - Karin nói.

- Ừ, chào cậu.

- Vậy nhé! - Cô nàng gật đầu, quay lưng về phía chúng tôi rồi bắt đầu bước đi. Tôi và Yuji đứng một lúc nhìn theo bóng Karin xa dần.

Ảnh: vietgiaitri.com

Giọng ngân nga của cô nàng vẫn còn vọng lại.

Phải rồi, tôi đã nhớ ra.

Bài hát mà cô nàng ngân nga là bài "Funiculi Funicula".

Tôi trở về cửa hàng vào lúc mười giờ kém.

Ngoài cửa treo tấm bảng “Đóng cửa” điện bên trong đã tắt. Tôi bước vào trong, chỉ còn duy nhất ngọn đèn ở quầy tính tiền đang bật, Morikawa Suzune ở đó. Cô đang cầm cốc nước uống gì đó như thuốc, nhưng thoáng thấy bóng tôi, cô vội giấu vào chiếc túi màu trắng trên quầy.

- Anh về rồi đấy à? - Cô chào.

- Tôi về rồi.

Tôi dùng ngón tay trỏ cởi cà vạt, đoạn ngồi xuống cầu thang dẫn lên tầng hai.

Tôi đang phân vân không biết có nên hỏi về việc tôi vừa nhìn thấy hay không, tuy nhiên trước khi tôi kịp quyết định thì cô đã mở miệng trước.

- Buổi hẹn của anh thế nào?

- Vui lắm. - Tôi trả lời. - Chúng tôi còn uống cả rượu Vintage nữa cơ mà.

- Ái chà chà! - Cô bảo. - Trẻ em mà uống rượu sẽ bị la đấy nhé.

- Không sao. Vì tất cả mọi người trên thế gian này đều ở tuổi teen mà.

- À, đúng vậy nhỉ.

- Anh uống trà không? - Cô hỏi.

- Được đấy. Trà ô long quế hoa nhỉ?

- Yes! - Cô nói đoạn với tay tới cái bình đặt trên bàn cà phê phía sau lưng. Vừa rót vào cốc, cô vừa nheo mắt nói. - Thơm quá!

- À nhắc đến mùi thơm mới nhớ. - Tôi lấy từ trong túi áo ra một lo thủy tinh sẫm màu. - Tinh dầu thiên nhiên Misaki tặng đấy. Bảo là cho Karin.

- Hả? Vì sao?

- Hôm trước, lúc quyết định ngày giờ hẹn hò tôi đã nói chuyện với cô ấy. Tôi bảo có một cô nhân viên mới vào, cô ấy thích mùi hoa hồng.

- Anh đã nói chuyện về tôi ấy hả?

- Ừ thì… giấu cũng không hay mà.

Cô cầm cốc trà trên tay rồi tiến về phía tôi. Tôi đưa cho cô lọ tinh dầu đổi lấy trà.

- Thấy cô ấy bảo là hoa hồng Bulgaria.

Cô vừa ngắm nhìn chăm chú lọ thủy tinh màu xanh vừa mỉm cười vẻ vui sướng.

- Đẹp quá. Những đồ đựng bằng thủy tinh như thế này là những thứ tôi thích.

- Cô ngửi mùi thử xem.

Gật đầu bảo ừ, cô mở chiếc nắp màu hồng, đưa lại gần mũi.

- Ôi, mùi hương tuyệt quá. Ngọt ngào lắm. - Cô nhắm mắt, đắm chìm trong mùi hương hoa hồng Bulgaria. Rồi đột ngột mở mắt nhìn tôi. - Vừa nãy anh nói gì cơ?

- Vừa nãy?

- Tinh dầu thiên nhiên Misaki tặng đấy… Sau đó là gì?

Tôi nhìn cô với khuôn mặt như muốn nói à-chuyện-đó-hả.

- Tôi bảo là, để cho Karin.

- Là ai vậy?

- Là cô. Vừa nãy cô đâu có phủ định phải không nào?

Cô chăm chú nhìn vào mặt tôi khoảng mười giây. Lúc đầu tôi nở nụ cười gượng gạo, cuối cùng vì xấu hổ, tôi cúi mặt xuống.

- Cuối cùng cậu đã nhận ra. - Cô nói.

Phải, cuối cùng tôi đã nhận ra. Cô nhân viên của cửa hàng tôi là người tôi đã trao nụ hôn đầu.

- Cậu nhận ra khi nào? - Nghe kĩ, đó đúng là giọng của Karin.

- Tớ kể cho Misaki nghe chuyện hồi trung học cơ sở. - Tôi nói. - Lúc đó, câu chuyện chuyển sang món quà tặng cho Karin ngày sinh nhật.

- Cái này nhỉ? - Karin nói rồi lấy từ ngực ra viên thấu kính ngũ giác.

- Thì ra đúng là như vậy.

- Đúng mà. Cả mấy viên bi ve tớ vẫn còn giữ cẩn thận.

- Rồi tiếp đến là bài hát "Funiculi Funicula”.

- "Funiculi Funicula" là sao?

- Là bài hát lúc nào cậu cũng hát đấy. Cậu ngân nga khi tâm trạng tốt.

- À, cậu bảo thế tớ mới để ý. "Chiếc quần của con ma" phải không?

- Ừ ừ.

Cô nàng khoanh tay, khom lưng đoạn tiến sát vào mặt tôi.

- Mà, cho dù thế đi nữa thì cậu cũng đúng là một kẻ lạnh lùng.

- Lạnh lùng gì cơ?

- Gì cơ à, chẳng phải cậu quên sạch mọi chuyện về tớ sao?

- Thì tại cậu chẳng nói gì cả.

- Tại tớ nghĩ không cần phải nói.

- Cậu lại còn bảo cậu xem thông tin tuyển dụng.

- À, cái đó thì là thật. Tớ đến thăm thì cậu đang tuyển người. Cả chuyện tớ bỏ nghề người mẫu cũng là thật.

- Lúc ấy cậu tự nói ra có tốt không.

- Thì tớ cũng cứng đầu mà. Cậu hoàn toàn chẳng nhớ gì cả. Tớ đã nghĩ thế này thì đi luôn cho rồi.

- Biết là vậy nhưng mà… - Giọng tôi nhỏ dần. - Cả cách nói chuyện của cậu cũng khác so với hồi trước.

- Thế thì, tớ phải nói như thế này hả? - Cô nàng thả tay ra đoạn duỗi thẳng lưng. - Ê Satoshi, lâu lắm không gặp cậu. Cậu chẳng thay đổi tí nào cả.

- Phải. Chính là nó.

- Hừm... - Karin khịt mũi. - Trông thế này thôi, tớ cũng là tiểu thư đấy chứ. Sao có thể ăn nói kiểu đàn ông đó được.

- Chà... - Tôi buột miệng buông tiếng thở dài. - Thân thương quá. Một Karin không lẫn vào đâu được.

Ảnh: phunutoday.vn

Cô chùi bàn tay phải vào áo sơ mi đoạn chìa ra phía tôi.

- Lại lần nữa nhé! - Karin nói. - Lâu lắm rồi không gặp cậu.

Tôi nắm lấy tay Karin.

- Lâu quá rồi. Tớ nhớ cậu lắm.

Karin nhận xét.

- Cứ như trở lại điểm xuất phát ấy. Bỏ nghề người mẫu, tớ có nhiều thời gian hơn, hay mình thử quay lại nơi mình đã từ đó ra đi, tớ đã nghĩ như thế.

- Cậu tìm chỗ tớ giỏi nhỉ?

- Cũng khá vất vả. Cậu chuyển nhà những năm lần cơ mà. Cậu còn vay tiền tín dụng đen nữa hả?

Bắt chước Karin, tôi thử nhướn lông mày bên trái lên. Tỏ vẻ như muốn nói rằng làm-gì-có-chuyện-đó.

- Mà thôi, bỏ qua. - Cô nói. - Cuối cùng tớ cũng tìm được tới nơi, cậu không có ở nhà. Đợi dài cả cổ, rốt cuộc đến lúc gặp cậu cũng chẳng nhớ ra.

Karin buông tiếng thở dài thườn thượt và nhìn tôi với ánh mắt hăm dọa. Tôi không hề run sợ mà mỉm cười với cô.

- Mười lăm năm rồi mà. Con người thay đổi mà kí ức cũng mờ nhạt đi.

- Tớ thay đổi? - Cô hỏi.

- Có lẽ. Hàm răng cậu đẹp hơn, cậu còn cao hơn nữa chứ.

Cô vẫn im lặng nhìn chăm chăm vào tôi như ngụ ý “Còn câu gì nữa cơ mà”.

- À, thêm nữa là cậu còn trở thành một thiếu nữ duyên dáng.

- Cảm ơn. - Cô cúi đầu đầy khách sáo rồi nói với tôi bằng giọng chẳng có vẻ gì là biết ơn.

- Thế là đủ rồi còn gì? - Tôi nói. - Xin lỗi vì tớ đã không thể nhớ được, nhưng nói dối suốt từ đầu tới giờ là cậu đấy nhé. - Và bổ sung. - Lại còn đổi cả tên nữa.

- Morikawa là họ bên mẹ tớ. - Cô nói. - Còn Suzune là tên chị gái tớ.

- Chị gái? Karin là con một cơ mà?

- Tớ có chị. Chị tớ mất hồi tớ lên chín.

À, vậy hả, tôi lẩm bẩm trong miệng.

- Bố mẹ tớ li dị, vậy nên tớ xưng họ mẹ. Rồi tớ mượn tên của chị và lấy tên đó làm nghệ danh.

- Có nhiều chuyện xảy ra quá.

- Đời là vậy mà.

- Ừm, biết là thế.

Karin hỏi tôi có uống thêm trà không, tôi nhờ cô rót thêm một cốc nữa. Cô vừa rót trà vừa nói:

- Cậu hoàn toàn chẳng thay đổi gì nhỉ! Nhìn một cái là nhận ra ngay. Hệt như ngày xưa.

(Còn tiếp)

Theo: Thichtruyen.vn

Author: Ichikama Takuji

News day