Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào - Chương 28
Ichikama Takuji 08/20/2018 01:00 PM
Hôm ấy, tôi một mình rời khỏi thị trấn. Vì tình hình công việc, bố đã lên đường trước tới chỗ thuyên chuyển.

Hôm ấy, tôi một mình rời khỏi thị trấn. Vì tình hình công việc, bố đã lên đường trước tới chỗ thuyên chuyển. Vì chỉ còn một năm nữa là đến tuổi nghỉ hưu lần thứ hai, nên chắc chắn đây sẽ là địa điểm công tác cuối cùng của bố. Tôi và mẹ đi sau. Tuy nhiên, ngay trước hôm khởi hành, mẹ đột nhiên đổ bệnh. Xem chừng bà khó mà chịu đựng nổi chuyến đi dài một ngàn hai trăm cây số, mà ba ngày nữa tôi phải đón kì học mới ở trường học sắp tới rồi. Kết quả là, sau khi bàn bạc với bố qua điện thoại, tôi để mẹ ở lại và đến thị trấn mới một mình. Chúng tôi sẽ nhờ một bác gái quen thân chăm sóc mẹ, rồi bố lựa thời gian quay lại đón bà.

Và như thế, trong lúc đứng đợi tàu ở nhà ga, tôi rơi vào tình trạng nước mắt lưng tròng, chỉ chực trào ra. Nỗi buồn thương khi phải xa Karin và Yuji, nỗi bất an khi bỏ lại mẹ ốm yếu, hơn thế còn cả nỗi sợ hãi trước hành trình đơn độc dài một ngàn hai trăm cây số. Những cảm xúc hỗn độn chuyển thành lệ nóng, rập rình trên hai khóe mắt tôi.

- Hằng ngày tớ sẽ đến thăm mẹ. - Yuji nói, cũng nước mắt nước mũi tèm lem, luồn ngón trỏ xuống dưới cặp kính to bản để lau đuôi mắt. Con Trash vẫn như thường lệ, gác chân trước lên khung chiếc xe hàng và nhìn quanh sân ga với vẻ hứng thú.

- Ừ, tớ trông cậy vào cậu nhé. Mẹ tớ chắc cũng vui lắm.

- Cậu cứ để tớ. - Sau đó Yuji thọc tay vào chiếc xe đẩy, lôi ra cái túi giấy của siêu thị gần nhà. - Cậu cầm theo cái này đi nhé.

Tôi cầm lấy, nhìn vào bên trong thì thấy một cuộn giấy vẽ cuộn tròn. Tôi lấy ra khỏi túi và mở cuộn giấy ra.

- Ôi, cái này…

- Là khung cảnh nhìn từ phòng của Satoshi đấy. - Yuji nói. - Lần đầu tiên tớ vẽ một thứ không phải là rác.

Ảnh: blogradio.vn

Thế giới được nhìn từ cửa sổ phòng tôi. Dĩ nhiên là nó méo mó và rối rắm vì là thế giới thông qua cặp kính to đùng của Yuji. Mặc dầu vậy, các tiểu tiết được khắc họa tỉ mỉ và đầy chân thực.

Có cây trong vườn, thấp thoáng mái ngói nhà bên cạnh, đối diện là đồng ruộng trải dài. Ruộng lúa được phân thửa bởi mương nước và lối đi nhỏ, bao quanh đó là vành đai xanh, tầng mây lơ lửng trên bầu trời, tất cả mọi thứ đều được khắc họa vào tờ giấy vẽ bằng những đường nét đầy chủ ý và chứa chan tình cảm của Yuji.

- Cảm ơn cậu. - Tôi nói. - Tớ sẽ giữ gìn cẩn thận.

- Tớ đã vẽ khi ở một mình trong phòng Satoshi. Tớ mong cậu sẽ không quên thị trấn này.

- Làm sao mà tớ quên được chứ.

- Ừ. Và cả bọn tớ nữa nhé.

- Nhất định tớ sẽ không bao giờ quên.

“Huýt?” - Con Trash hỏi.

- Đương nhiên rồi. - Tôi khẳng định. - Tao cũng sẽ không quên mày đâu.

Từ đầu tới giờ Karin vẫn giữ bộ mặt không vui, cô nàng đứng cách chúng tôi một đoạn. Bốn mắt chạm nhau, cô nàng hờ hững gật đầu.

- Mong cậu sớm gặp được bạn mới. - Yuji chúc.

Không hiểu tại sao, câu nói đó đã đẩy tôi khỏi giới hạn chịu đựng. Nước mắt tôi trào ra.

- Tớ không cần bạn bè gì cả. Vì tớ chỉ có Yuji và Karin là bạn thôi.

- Cậu không được nói như thế. Cuộc sống mới đang chờ Satoshi mà.

- Biết là thế…

Yuji đưa tay nhỏ nhắn tháo cặp kính ra và tựa trán vào ngực tôi.

- Không sao mà. Bọn mình sẽ luôn ở bên nhau.

Giọng Yuji nghẹn ngào làm trái tim tôi cũng rưng rưng.

- Dù có xa nhau thế nào thì bọn mình vẫn sẽ kết nối với nhau. Lúc nào tớ cũng sẽ nhớ đến cậu.

Yuji lùi lại, ngước lên nhìn tôi bằng cặp mắt to tròn, đen láy, lộ rõ cảm xúc.

- Khoảng cách không phải là vấn đề. Quan trọng là thế.

Tôi lấy tay áo lau nước mắt, tiện thể lau cả mũi.

- Ừm, đúng vậy. Bọn mình luôn ở bên nhau.

- Ở thị trấn mới chắc là sẽ có sông nước…

- Cả núi rác nữa.

- Ừ. Chắc Satoshi sẽ ngắm thủy sinh hằng ngày đấy nhỉ.

- Ừ, chắc chắn tớ sẽ làm vậy.

- Có lẽ ở thị trấn đó cũng có một cậu bạn nhỏ thích vẽ tranh như tớ.

- Ừ.

- Nếu vậy thì tớ muốn cậu sẽ làm bạn với cậu ấy. Hai người sẽ trở thành bạn tốt.

- Ừ.

- Hồi trước tớ chỉ ở một mình suốt. - Yuji bảo. - Gặp Karin và Satoshi tớ mới biết có bạn tuyệt vời như thế nào.

- Ừ.

- Vậy nên, tớ muốn cậu chỉ cho người bạn mới ở nơi xa xôi nào đó biết về điều ấy.

- Tớ hiểu rồi.

Yuji lấy tay áo thể thao lau đôi mắt ướt, đeo lại kính. Lau hai tay vào mông quần, cậu chìa tay ra cho tôi.

- Bắt tay nhé.

- Ừ.

Chúng tôi bắt tay nhau. Tay Yuji lúc nào cũng ấm và dấp dính một chút mồ hôi.

Ảnh: 2sao.vn

Tiếng loa thông báo tàu điện sắp tới. Dù vậy hai chúng tôi cũng không buông tay ra.

- Cậu phải tiếp tục vẽ tranh đấy. - Tôi dặn. - Từng ngày, từng ngày một, kể cả những ngày gặp chuyện buồn hay khó khăn.

- Ừ. Tớ sẽ vẽ. Từng ngày, từng ngày một, kể cả khi đau bụng hay đau đầu. Tớ hứa. - Yuji nói.

Loa thông báo lại vang lên lần nữa. Tôi còn chưa đưa vé vào máy soát. Nghe tiếng loa đã có phần sốt ruột.

- Tớ phải đi rồi.

- Ừ.

Rồi chúng tôi buông tay nhau. Nhưng sẽ không sao. Chúng tôi luôn được kết nối với nhau. Khoảng cách sẽ không là vấn đề.

- Tạm biệt cậu, Yuji.

- Ừ.

Sau đó tôi cất tiếng với con Trash đang trong chiếc xe đẩy.

- Tạm biệt mày, Trash.

Con chó nghiêng đầu với bộ dạng thắc mắc. Có vẻ như nó không hiểu rõ tình trạng lúc này cho lắm. Tôi hướng ánh mắt sang phía Karin đang khoanh tay, đứng tựa vào tường nhà ga.

- Tạm biệt, Karin.

- Ừm. - Cô nàng lẩm bẩm với vẻ khó chịu. - Có phải sẽ không bao giờ gặp lại đâu chứ.

Tức là sẽ không nói tạm biệt. Tôi nhấc chiếc túi vải dù to đặt dưới đất lên.

- Tớ đi nhé. - Tôi nhìn lại khắp lượt mọi người, gật đầu rồi đi qua cửa soát vé, hướng về phía sân ga. Trước khi biến mất khỏi tầm mắt nhau, tôi quay lưng nhìn lại một lần nữa.

“Huýt?” - Con Trash kêu lên như đột nhiên nhớ ra điều gì.

- Satoshi, cậu đi mạnh giỏi nhé! - Yuji nói như hét.

- Các cậu cũng vậy nhé! - Tôi vẫy tay thật mạnh, gửi tín hiệu chia tay cuối cùng đến những người bạn.

Tạm biệt, tớ yêu các cậu lắm.

Rồi tôi lặng lẽ quay về phía trước, tiếp tục bước đi. Nước mắt chực trào nhưng tôi cố gằn cổ họng ngăn chúng tuôn ra.

(Còn tiếp)

Theo: Thichtruyen.vn

Author: Ichikama Takuji

News day