Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau qua quầy tính tiền và ăn bánh Chocolate Danish. Ăn bữa tối như vậy quả có chút hơi thiếu thốn nhưng Karin bảo:
- Như thế này được rồi. Đồ uống hình như là “212” thì phải. Nghe bảo đó lại là sản phẩm mới.
- Vậy? - Tôi hỏi. - Mấy giờ cậu đi?
Cô phe phẩy miếng bánh.
- Sau khi tớ ăn xong cái này.
- Vậy thì sắp còn gì?
- Ừ, thế nên tớ mới ăn từ từ. - Karin nói. - Luyến tiếc những gì còn sót lại.
- Bằng mọi giá cậu phải đi trong hôm nay hay sao?
Thật khó để nói lời này ra mà vẫn có thể giữ được vẻ nghiêm túc. Đương nhiên là tôi không làm được. Nó thành ra giọng điệu của đứa trẻ đang hỏi mẹ khi bị bắt trông nhà.
- Ừ. - Cô bảo. - Đúng vậy, đúng như hôm qua tớ nói.
Cuộc hội thoại gián đoạn chốc lát. Hai chúng tôi chỉ chăm chăm xé bánh Chocolate Danish thành từng mẩu và đưa lên miệng.
Nuốt xong miếng bánh, tôi hỏi Karin:
- Khi nào thì cậu đến nữa? Cậu hứa với bố tớ rồi nhỉ?
- Tớ không nói là khi nào mà. Một ngày kia.
- Một ngày kia là ngày nào?
- Thì tớ không biết “ngày nào” nên mới nói là “một ngày kia” mà.
- À, vậy hả?
- Đừng nói những điều như trẻ con thế. Sắp ba mươi rồi còn gì?
- Hình như thế. Tớ cũng không rõ lắm.
Ái chà chà, cô nhòm vào mặt tôi bằng một phản ứng mạnh mẽ.
- Cậu nhõng nhẽo trông dễ thương quá đi. Phải xa tớ, cậu khổ sở thế sao?
Trong một thoáng tôi bối rối, nhưng quyết định trả lời thành thật. Thời gian còn lại chẳng là bao. Tôi sẽ tung ra con bài mạnh nhất trong bộ bài đang cầm trên tay. Tôi biết, con Át Bích vẫn chẳng nhằm nhò gì nhưng với tôi thế đã là cố hết sức.
- Đương nhiên là vậy mà. - Tôi nói, lồng ngực bỗng nóng ran vì lời nói của chính mình.
Karin lộ vẻ dao động trước lời nói thật thà của tôi. Chừng như cô hối tiếc vì câu hỏi hấp tấp của mình.
- Karin thì sao?
Cô lúng túng, nhìn tôi với ánh mắt như nài nỉ, như muốn hỏi: "Cậu định bắt tớ trả lời điều đó sao?".
Đúng là như vậy. Tôi đã thay đổi chiến thuật. Sẽ không mềm mỏng hay vòng vo tam quốc nữa. Cách làm cũ là để bản thân không bị tổn thương, nhưng tôi bây giờ cũng chẳng sợ gì tổn thương nữa. Điều làm tôi sợ hơn cả là chẳng hành động gì, cứ khơi khơi để mất Karin và rồi sẽ rơi tõm vào những tháng ngày ngập trong hối hận và tự dằn vặt.
- Đương nhiên rồi. - Cô nói. - Tớ cũng khổ sở lắm chứ. Tối qua tớ cũng nói với cậu rồi mà.
Cách nói vừa suy tính vừa thăm dò. Karin chỉ nói ra miệng lời thoại đã được kiểm soát, đặt một khoảng cách nhất định với sự thật.
Rốt cuộc, xem ra tôi chỉ còn cách nói câu quyết định. Mới nghĩ thế, mồ hôi lạnh đã túa ra. Nhưng giờ mà không nói thì chắc chắn tôi sẽ phải hối tiếc. Hiếm có lời nói nào chân thực mà lại khó mở miệng thế này. À mà không, dĩ nhiên là cũng tùy thuộc nhiều vào việc đối tượng lên tiếng là ai. Tôi nhớ nhà văn Nick Hornby, trong tiểu thuyết của mình cũng đã gọi đó là một điều dễ hiểu giống như một hiện tượng sinh lí. Có nhiều người như thế. Và cũng có nhiều người không như vậy. Tôi chắc chắn thế.
- Tớ nói trước cho cậu đỡ hiểu lầm. - Tôi rào đón.
- Gì vậy?
- Có lẽ cậu không nhận ra nhưng mà…
- Mà gì?
- Tớ thích cậu!
Vừa nói xong, mạch tôi bỗng tăng vòn vọt, máu từ huyết quản cuồn cuộn khắp cơ thể với tốc độ chóng mặt. Tôi mất kiểm soát, biến thành con búp bê tự động chỉ biết nói thật. Tôi trở thành kẻ chỉ điểm đi tố giác chính bản thân mình.
- Đó, có nghĩa là không phải tình bạn, mà là tớ, một người đàn ông, thích, à không, yêu một người con gái là Karin. - Không biết có phải vừa xảy ra hiện tượng tầm nhìn bị hạn chế hay không mà tôi không thể nhìn thấy biểu hiện trên mặt Karin. Tôi trở nên lo lắng, nói tiếp. - Tớ thích cậu từ lâu lắm rồi. Từ khi tớ gặp cậu lần đầu tiên năm mười ba tuổi. Trong mười lăm năm xa nhau này tớ cũng chỉ nghĩ suốt về cậu. Thế nên mới gặp lại cậu, tớ hạnh phúc vô cùng.
Tôi chớp mắt nhưng vẫn không thể nắm bắt được cảm xúc Karin. Cô vẫn im lặng.
- Thế nhưng, vì có chuyện với Misaki, tớ không thể nói ra được. Xét về mặt đạo đức là không ổn và cũng thiếu trách nhiệm nữa. Tớ đã định sẽ thú nhận thành thật với Misaki. Ngay bây giờ thì có lẽ hơi khó, nhưng tớ sẽ lựa thời điểm để nói với cô ấy rằng, quả nhiên là tớ không thể tiếp tục mối quan hệ. Như thế sẽ đúng với trình tự hơn phải không? Ngờ đâu kết cục đột nhiên lại thành ra thế này…
- Kể cả tớ có bảo cậu rằng tớ sắp đi khỏi đây?
Nghe giọng Karin, tôi thấy phần nào nhẹ nhõm. Tôi không cảm thấy trong đó sự cuống quýt hay bối rối. Chỉ đơn thuần là đang muốn biết sự chân thực của tôi.
- Ừ, đúng vậy. Cậu đi khỏi đây. Rồi tớ sẽ chia tay Misaki. Tức là tớ sẽ quay về là tớ của hai tháng trước. Còn lại một mình, tớ sẽ tiếp tục nhớ cậu giống như cho đến giờ tớ vẫn làm. Tiếp tục chờ cậu quay về.
- Vô ích thôi. - Karin nói.
Ngỡ mình nghe nhầm, tôi nhìn Karin nhưng màu mắt Karin chứng minh câu nói đó. Huyết quản lộn ngược, lần này thì tôi cảm nhận được máu từ đầu bị kéo phựt xuống. Nhưng tôi không thể sợ hãi ở đây được.
- Chờ đợi là quyết định của tớ. Cho tớ được thích cậu. - Lời cuối có hơi run rẩy nhưng tôi không xê dịch ánh mắt.
- Này, tớ xin cậu đấy… - Karin nói. Câu nói khiến tôi đau như bị ai bóp nghẹt trái tim. Cô ấy đang khẩn cầu.
- Cậu ghét tớ sao? - Tôi hỏi hoàn toàn trong vô thức. Đó là câu mà tôi còn ít muốn nói ra miệng hơn cả câu “Tớ yêu cậu”.
- Làm sao mà tớ ghét cậu được? - Giọng điệu có phần giận dữ, Karin hất tóc lên với vẻ mất bình tĩnh. - Này, cậu nên học tập Natsume một chút đi. Tớ không nói ra thì cậu cũng phải biết phán đoán chứ? Ít ra cũng phải nói cậu không bỏ qua tín hiệu từ người mình thích chứ.
- À không, thì dĩ nhiên là thế. Nhưng mà…
- Trời! - Karin lên giọng tức giận. - Tớ thích. Tớ rất thích Satoshi! Như vậy đã được chưa?
- Được. - Tôi trả lời.
Karin chịu thua, đứng lặng người. Tôi thì, ngược lại, trở nên bình tĩnh. Tôi cảm thấy cuối cùng mình đã bắt đầu thuyết phục được Karin. Tôi cố gắng kiểm soát trái tim như đang nhào lộn.
- Nếu không thích thì tớ đâu có mất công đi tìm và đến gặp cậu. - Karin nói. - Chắc cũng giống như cảm giác của cậu. Tớ cũng đã yêu. Từ năm mười ba tuổi. Tớ đã giấu nó trong cái áo khoác quân đội quá cỡ.
- Yêu tớ đây á?
- Ừ, đúng vậy. Tớ yêu đến mù quáng tên ngốc hỏi câu “Yêu tớ đây á?”. Tớ bảo tớ ngưỡng mộ cậu, nhưng không phải vậy. Chỉ nhìn thấy mặt cậu thôi tớ đã hồi hộp như sắp lên cơn đau tim. Nói đúng hơn đó cũng là một kiểu đau tim. Kiểu đau tim không có thuốc chữa.
Phù, cô thở mạnh, vén tóc mấy lần như để hãm lại cảm xúc đang dâng cao.
- Tớ không nhận ra. - Tôi ngập ngừng. - Nó… lại đến mức đó.
- Như thế tớ lấy làm cảm tạ lắm. - Karin lộ vẻ công kích, xem chừng sẽ không bày tỏ thêm chút tình cảm nào nữa. - Tớ đã quyết tâm che giấu, vậy mà khi cậu không nhận ra tớ, tớ lại thấy tức giận.
- Phức tạp quá nhỉ?
- Cũng không phải vậy. Lí do chỉ là tớ sợ và không dám nói thẳng ra. Nếu như Satoshi nói trước, tớ sẽ vẫy đuôi, nhảy cẫng lên như cún con ấy chứ.
- Nhưng diễn xuất của cậu quá hoàn hảo. Không biết người khác thế nào chứ tớ thì không thể nhận ra được.
- Tớ hôn cậu rồi còn gì?
- Trước tớ cũng có nói rồi, rằng tớ cứ nghĩ cậu hôn tớ là vì cậu thương cảm khi biết tình cảm của tớ.
- Vậy mà tớ đã nghĩ ngợi suốt ba ngày trước đó cơ đấy.
- Nhưng tớ không biết cậu lại có tình cảm như thế mà.
- Ừ, phải rồi. Thật là một cặp đôi bất hạnh. Phải mất đến hơn mười lăm năm mới có dũng khí để tỏ tình với nhau.
Đúng là như vậy. Dù là đường vòng thì cũng có giới hạn của nó. Những tháng ngày đã mất quả thực rất lớn. Thế nhưng tôi sẽ không có ý định đi đường vòng thêm nữa.
- Tớ thấy nhẹ nhõm đi nhiều. - Karin nói. - Nói ra được những điều không dám nói, tâm trạng tớ thoải mái hẳn lên.
- Tớ cũng vậy.
- Thực sự tớ định sẽ không nói thẳng ra đâu. - Karin bặm môi. - Kể cả không có Misaki, tớ cũng định sẽ giữ nguyên tình bạn và rời khỏi đây.
- Vì cớ gì…
- Đằng nào tớ cũng đi, nói ra vậy là vô trách nhiệm chứ sao? - Karin cắt ngang lời tôi. - Tớ đã mãi trân trọng mối tình đầu. Kiểu gì tớ cũng muốn gặp lại người ấy, nên tớ đến đây… Chẳng giống tớ gì cả.
- Nhưng biết được tình cảm của cậu là tốt rồi. Tớ đã quyết định được là phải làm gì tiếp theo.
Cô nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
- Đó là…
- Tớ nói rồi mà phải không? Rằng tớ sẽ đợi. Tớ đã hiểu được tình cảm của Karin nên giờ thì không còn băn khoăn gì nữa.
Karin lắc đầu với vẻ đau khổ. Thế nhưng không có nghĩa là tôi chẳng hề suy nghĩ mà chỉ cư xử như một gã đàn ông hết thuốc chữa. Trước đến giờ đã lặp đi lặp lại như thế. Hôm nay tôi sẽ thẳng tiến từ đây. Vì vậy những lời này là cần thiết.
(Còn tiếp)
Theo: Thichtruyen.vn
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX