Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào - Chương cuối
Ichikama Takuji 09/15/2018 01:00 PM
Cô gật đầu hạnh phúc đoạn dò dẫm từng bước về phía tôi, sau đó cô nhào tới ôm lấy tôi. Từ người cô tỏa ra mùi hương ngọt ngào, giọng vui tươi như đang hát.

Thoạt trông thấy, tôi thực sự bất ngờ. Một kẻ gà mờ máy tính như tôi đã đinh ninh rằng cái máy bị hỏng.

Thoạt tiên màn hình tối đen lại, âm nhạc nổi lên. Vì quá lo lắng nên tôi không phát hiện ra ngay, sau khi nghe kĩ tôi mới nhận ra nó là bài "Funiculi Funicula".

Tiếp đó, trong khung cảnh đen ngòm, hình người được vẽ bằng những chấm trắng hiện lên từ phía góc phải màn hình. Người đó vẫy tay hòa theo tiếng nhạc, vừa đi vừa nhấc đùi lên cao. Tiếp theo sau là một người bằng chấm trắng nữa. Sau khi tất cả xuất hiện trên màn hình là ba con người và một con vật.

Ra là vậy. Cuối cùng đến tôi cũng nhận ra. Đây chắc hẳn là trò của Karin.

Ở giữa là (người chấm trắng mà tôi đồ là) tôi, Karin đứng bên trái (tóc dài, mặc áo khoác), bên phải là Yuji (trông nhỏ hơn hẳn và hình như là đeo kính), bên cạnh đó là con Trash (trông giống sinh vật khó định hình ở hành tinh khác). Bỗng, đột ngột, Yuji bắt đầu hát "Happy Birthday" với giọng the thé kì lạ như hít phải khí heli. Bài hát có hòa âm đàng hoàng, Yuji chấm trắng giơ hai tay lên cao, gập cong lưng lại và hát nhiệt tình. Karin chấm trắng cầm cục bông trong tay từ bao giờ, cô phất lên và vẫy thật mạnh. Lát sau bài hát kết thúc, tôi nghe thấy tiếng “Happy Birthday, Satoshi!”, pháo giấy nổ giòn giã bắn chi chít màn hình. Con Trash chấm trắng nãy giờ chỉ cất giọng “Huýt!”.

Karin vừa ôm Satoshi vừa nói, lời nói được viết trong khung hiện lên trên đầu cô: “Chúc mừng sinh nhật cậu, Satoshi. Cuối cùng cậu đã ba mươi tuổi rồi nhỉ? Tớ luôn cầu mong hạnh phúc đến với cậu. Hạnh phúc của tớ là thấy cậu và Yuji thực hiện được giấc mơ và sống hạnh phúc. Tớ tặng cậu nụ hôn đong đầy tình bạn để trong năm nay cậu sẽ ngập tràn hạnh phúc nhé. Chiu… u… u!”.

Và rồi Karin chấm trắng nhảy chồm lên với một lực mạnh đến mức suýt thì làm gãy xương sườn Satoshi chấm trắng và trao một nụ hôn nóng bỏng.

Lời thoại trên màn hình cuộn tròn, câu cuối cùng hiện lên: “P.S: Cậu phải cảm ơn mẹ cậu đàng hoàng đấy nhé. Hôm này là ngày mẹ cậu đã sinh ra cậu mà. Cậu còn nhớ chứ?”.

- Dĩ nhiên rồi. - Tôi thì thầm với màn hình. - Tớ vẫn còn nhớ. Cảm ơn cậu, Karin. Lần đầu tiên tớ nhận được món quà sinh nhật tuyệt vời thế này. Dù chỉ là nụ hôn tưởng tượng của cậu nhưng có vẻ như một năm tới đây của tớ sẽ rất hạnh phúc.

Ảnh: Youtube.com

Món quà đó hằng năm đều tới. Do đời máy cũ, tôi đã đổi máy tính dùng cho công việc mấy lần nhưng riêng phần mềm này thì tôi sao chép lại cẩn thận. Động tác và lời nói của các nhân vật mỗi lần đều thay đổi một chút nên tôi luôn mong mỏi đến ngày sinh nhật để xem năm nay sẽ là nhân vật hoạt hình nào. Đến tuổi này rồi mà vẫn còn mong chờ đến ngày sinh nhật, thật là hay ho quá đi!

Hôm nay, sau khi đóng cửa hàng, tôi lại xuống quán anh Nguyễn ăn tối. Ăn đêm thì đúng hơn. Một đêm rất lạnh. Hàng cây ven đường dốc xào xạc theo gió. Nghe cũng hơi giống tiếng sủa của con Trash.

Ngồi bên bàn ăn ở quán anh Nguyễn, tôi viết thư cho chị Suzune.

“Mùa đông Ai Len thế nào hả chị? Chắc là lạnh lắm phải không? Chị không bị cảm cúm đấy chứ?”

Khách chỉ còn mình tôi. Anh Nguyễn kéo tấm bảng “Đóng cửa” xuống, khi quay vào anh đi ngang qua tôi, vừa nhìn xuống tay tôi vừa hỏi:

- Thư cho bạn gái ư?

Tôi ngẩng mặt lên, khẽ lắc đầu.

- Không phải đâu.

Anh lau tay vào tạp dề, nhìn bức thư với ánh mắt như muốn hỏi “Thế cái này là…”.

- Chị gái của người yêu em. Chị ấy có khuôn mặt giống với cô ấy, cùng một giọng nói và cùng một điệu cười. Thế nhưng không phải cô ấy.

- Vậy sao. - Nguyễn gật đầu. - Vì anh nhớ có lần em nói người yêu em ở một nơi xa.

- Vâng, đúng là vậy. Cô ấy ở xa lắm. Nhưng lúc nào em cũng nghĩ về cô ấy. Khoảng cách không phải là vấn đề.

- Anh hiểu rồi. - Nguyễn nói với vẻ mặt rạng rỡ. - Gia đình anh… cả người cha già và anh em trai, tất cả mọi người đều đang sống ở quê hương xa xôi. Thế nhưng lúc nào anh cũng nghĩ về họ. Và chắc chắn họ cũng luôn nghĩ về anh. Vậy nên anh và gia đình luôn gắn kết với nhau.

Anh khẽ đặt tay lên vai tôi như nói lời động viên, đoạn chầm chậm bước vào bên trong quán. Nhìn theo bóng anh, rồi tôi quay trở về với lá thư.

"Mùa đông năm nay không hiểu sao lạnh khác thường. Thế nhưng, hình như năm nào em cũng nghĩ vậy thì phải. Điều này chắc liên quan đến tuổi tác hay sao ấy. Bởi vì hồi nhỏ vào mùa đông còn ở bên Karin và Yuji, em không cảm thấy lạnh như bây giờ. Năm nay em cũng đã bốn mươi tuổi rồi. Sống một mình ở tuổi này có lẽ là nguyên nhân lớn nhất của mùa đông lạnh.

Gần đây em cứ hay nghĩ rằng, con người đúng là sinh vật yếu đuối. Nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, dù biết là không có, vậy mà em vẫn cất tiếng gọi Karin bên cạnh. Rằng: “Tớ nhớ cậu lắm”. Em muốn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực sự có những lúc em không thể làm được vì nỗi buồn quá lớn. Con người… hoặc ít nhất là em, không có đủ sức mạnh đến mức cân bằng được với sức mạnh nhìn thấu tương lai xa xôi. Vậy nên em muốn thốt ra những lời yếu đuối. Mỗi khi nghĩ đến sự cô độc đang tiếp diễn phía trước, em lại có cảm giác chẳng khác nào mình vừa nhìn vào một cánh đồng hoang vu bị bóng đêm bao phủ. Ánh sao thì vô cùng yếu ớt, nhỏ nhoi và chẳng thể trở thành chỗ dựa.
Mặc dầu vậy, điều khiến cho em quyết tâm phải làm một điều gì đó để vượt qua có lẽ là câu nói của chị Suzune hồi ấy: “Ước gì mình thấy một giấc mơ thế này”.

Sự thật là việc chúng ta sống tốt và luôn nhớ về những người đã không còn ở bên mình chính là thứ duy trì “giấc mơ” ấy. Điều đó đã vực em dậy. Nếu Karin cũng ở nơi đó thì em sẽ làm mọi thứ nên làm vì cô ấy. Thứ nên làm ở đây chính là “sống”. Mở mắt để ngắm nhìn mọi vật và lắng tai để nghe mọi âm thanh. Em tin nếu làm như vậy em sẽ góp một phần nhỏ vào thế giới ấy và biến nơi ấy thành một nơi có thực.

Chị lại viết thư cho em nữa nhé. Em rất mong thư từ chị Suzune. Và rồi một ngày kia lại gần nhau nhé. Dù không biết “một ngày kia” là “ngày nào”, nhưng hẹn gặp chị vào “một ngày kia”.

Satoshi."

Ảnh: Guu.vn

Ra khỏi cửa hàng, tôi dựng cổ chiếc áo choàng đang khoác trên người. Tiếng gót giày nện lộp cộp trên con đường nhựa làm âm vang khu dân cư đang ngủ yên. Tôi ngước lên bầu trời, đêm nay nhiều sao hơn tôi nghĩ. Trời đêm không tăm tối mà trông khá nhộn nhịp. Chợt nhớ sắp đến đêm Giáng sinh, tôi nghĩ một hồi xem sẽ tặng gì cho công chúa của chúng tôi. Gần đây cô bé mê mẩn đồ trang sức cho trẻ con. Say mê những thứ lấp lánh. Giả sử tôi và Yuji tặng viên thấu kính ngũ giác thì cô bé sẽ nói gì nhỉ? Cô bé có vui mừng không đây? Hay là…

Phải đến khi tiến lại khá gần cửa hàng, tôi mới nhận ra có bóng người ở đó. Tôi đứng chôn chân, nhìn chằm chằm vào cái bóng.

- Cậu là chủ cửa hàng phải không? - Cái bóng nói.

Giọng nói này… tôi biết.

- Phải.

Nghe tôi trả lời vậy, cô bé phe phẩy tờ phôtô A4 trên tay. Nét chữ viết tay hiện dưới ánh sáng đèn đường.

- Tuyển người đồng hành suốt đời. Không phân biệt tuổi tác. Bất cứ ai, chỉ cần yêu thích thủy sinh. Chi tiết liên hệ chủ cửa hàng. Sao mà cầu kì thế này…

Tôi hỏi cô trong khi vẫn còn băn khoăn liệu mình có thể thốt nên lời.

- Cậu đến để xin phỏng vấn? - Quả nhiên giọng tôi hơi run.

- Đúng vậy.

- Nhưng sao lại đến vào giờ này?

- Tớ đến từ lâu rồi. Chính cậu là người bắt tớ phải đợi đến giờ này.

- Vậy sao. - Tôi nói. - Nhưng tớ cũng đã đợi cậu lâu lắm rồi.

- Xin lỗi. - Cô nói. - Xin lỗi, tớ đã bắt cậu phải chờ thế này.

- Không, không sao cả. Thực sự là không sao cả.

Tôi từ từ tiến lại gần, rụt rè dang rộng hai cánh tay. Và rồi tôi gọi cô với tâm trạng hệt như được trở về thời niên thiếu.

- Karin?

Cô gật đầu hạnh phúc đoạn dò dẫm từng bước về phía tôi, sau đó cô nhào tới ôm lấy tôi. Từ người cô tỏa ra mùi hương ngọt ngào, giọng vui tươi như đang hát.

- Tớ đã về! Giờ tớ đã trở về rồi.

Hết.

Author: Ichikama Takuji

News day