(mến tặng phố nhỏ
và những ký ức thanh xuân…)
Đó là một buổi chiều giữa tháng tư nắng hanh hao, cái tháng giao mùa ngột ngạt, oi nồng, xuân gần đi mà hè còn chưa tới. Nhìn kiểu thời tiết này tôi lại nhớ đến Bắp. Mùa hè ấy, tôi đã cảm nhận trọn vẹn thứ gọi là tình yêu. Dù thời gian sẽ phủ lên đó bao nhiêu lớp bụi, dù có nhiều điều khiến tôi cảm thấy bế tắc và dù cuộc sống này niềm vui ít hơn nỗi buồn, thì tôi vẫn tin rằng đó là mùa hè đẹp nhất.
Mùa hè trong ký ức thanh xuân của tôi, của Trà An, của Bắp và Ghi, tôi sẽ giữ lại cho riêng mình và cho Bắp, người đã từng cùng tôi đi qua thương nhớ.
…
Ngôi nhà của Bắp ẩn sau một thị trấn nhỏ ngoại ô thành phố Đà Lạt. Gió từ đỉnh LangBiang tràn vào, qua khung cửa sổ có tiếng chuông leng keng nhè nhẹ. Trước hiên nhà là chiếc xích đu bằng gỗ của ông ngoại Bắp. Mỗi khi ngồi đó, chúng tôi có thể nhìn trọn khu rừng thông nấp mình trong hơi lạnh của núi rừng cao nguyên và nghe cả tiếng nước chảy róc rách vọng lại từ Thác Cam Ly xa xôi.
Tuổi thơ của tôi và Bắp không giống như bọn trẻ con trong xóm, chỉ biết học và chơi. Hồi đó, tôi một buổi đi học, một buổi phụ mẹ gánh rau ra chợ bán. Nhà tôi trồng rau, nhà Bắp trồng hoa, Bắp sướng hơn tôi vì từ nhỏ đã được sống chung với vô số loại hoa đẹp. Nhà cậu còn có hẳn một cửa hàng chuyên cung cấp hoa tươi cho cả thị trấn. Mỗi khi từ chợ về tôi hay tạt ngang cửa hàng phụ Bắp mấy việc lặt vặt. Niềm yêu thích hoa nhanh chóng kết nối chúng tôi lại, thế là thân. Bắp là cậu bạn hàng xóm dễ thương và cực kỳ vui tính. Cậu ấy chưa bao giờ giận ai lâu quá một ngày và cũng chưa từng to tiếng với ai bao giờ, ở lớp cũng như ở nhà Bắp luôn luôn như vậy. Nhưng tôi ấn tượng nhất ở Bắp là má lúm đồng tiền. Hồi nhỏ, mẹ tôi lúc nào cũng khen cái má lúm ấy xinh làm tôi ghen tị kinh khủng, suýt chút là chơi dại lấy đũa chọt vào má để cũng có má lúm. Mẹ biết chuyện, tặng tôi một trận đòn nhớ đời còn Bắp thì chọc quê: “Rõ là hậu đậu, bao giờ Sam mới hết hậu đậu đây hả?”. Dù vậy tôi vẫn yêu mến Bắp, người bạn trai đầu đời của tôi, bằng một tình cảm trong trẻo và ngây ngô.
Lớn thêm một chút, khi vào học cấp hai, má lúm dễ thương lại làm tôi liên tưởng đến bầu trời và mặt biển, đến những giấc mơ dịu dàng của tình yêu và lúc đó tôi thấy bối rối ngại ngùng khi nhìn lâu vào cái má lúm của Bắp, cảm giác đã không giống như ngày thơ dại. Tôi không biết lý giải thế nào, mãi cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
Năm học cuối cấp hai tôi không còn ra chợ phụ bán rau với mẹ nữa. Thời gian này tôi đến cửa hàng của Bắp nhiều hơn, dù đôi khi chẳng có đơn đặt hàng nào. Chỉ là sắp xếp lại những chậu cây cho gọn rồi tưới nước mấy giò phong lan ở cuối cửa hàng. Nếu có khách vào mua thì gói hoa, tính tiền, có khi phải cắm thêm những giỏ hoa theo yêu cầu của khách. Công việc khá đơn giản nhưng đến tận tối muộn tôi và Bắp mới về nhà.
Thỉnh thoảng, cuối tuần Bắp lại rủ tôi gieo những hạt mầm. Cậu nói: "Nhìn mấy chậu hoa từ lúc nảy mầm, dễ thương lắm.". Vậy là chúng tôi cùng trồng hai chậu cúc hương. Tôi lên mạng search Google thì biết được cúc hương là giống thân thảo mong manh, nở hết một mùa nó sẽ héo, còn hạt rơi xuống mọc lên cây khác vào mùa sau. Thật ra, trồng cúc hương cũng không khó lắm, chỉ cần tìm hiểu một chút về độ pH trong đất, bón phân, tưới nước đều đặn từ lúc gieo mầm thì khoảng nửa tháng, hạt mầm sẽ trở thành một cây con bé xíu và sau đó là chúm chím những nụ vàng li ti.
Buổi chiều một ngày mùa hè, Bắp mang đến hai chậu cúc hương mới trồng. Cậu cẩn thận vun lại góc và để trên ban công nhà tôi. Những đêm trăng sáng, ngồi ở bệ lan can nói chuyện phiếm với Bắp, tôi đưa mắt nhìn hai chậu cây đang lớn dần lên và đầy ngạc nhiên thích thú. Có lẽ Bắp cũng vui khi thấy thành quả của mình. Việc mà cậu thích nhất là có thể đem những hạt mầm ở cửa hàng về nhà tự gieo trồng. Nhìn thấy chúng từ lúc nảy mầm đến khi vừa hé nụ đầu tiên, cảm giác ấy thật tuyệt, giống như mình vừa gieo thêm một mầm xanh mới cho cuộc đời này vậy. Nhưng nổi bật hơn là mấy chậu hoa Mimosa nằm cuối cửa hàng. Đó là những chậu hoa mà theo lời Bắp kể thì hạt giống mua ở Pháp và đã được bố cậu chăm sóc rất kỳ công.
Màu vàng óng ánh của Mimosa lan tỏa dịu dàng như làm cho núi rừng cao nguyên thêm thơ mộng và quyến rũ.
Tôi thích nhất những ngày mưa hè. Có hôm mưa dài lê thê, tôi và Bắp nghỉ học không phải làm gì cả, ở ngoài cửa hàng cả ngày nhưng không thấy ai ghé, trời mưa nên ai cũng ngại ra đường. Vậy là Bắp rủ tôi làm những người lãng mạn thực thụ, cậu vào bếp nướng khoai lang, tôi pha cappucino. Rồi hai đứa ngồi trên ban công vừa nhâm nhi vừa nhìn xuống con hẻm ngập trong mưa. Mùi cafe thơm lừng, vị cafe ngọt đắng quyện vào mùi hăng hắc của dã quỳ, cảm giác thật giống như cơn mưa dịu mát mùa Hạ ngoài kia.
Đều đặn, tôi chăm sóc hai chậu cúc hương vào mỗi buổi sáng tưới nước và mỗi buổi chiều chủ nhật vun gốc, bón phân. Lâu lâu Bắp ghé nhà mang thêm cho tôi những hạt mầm mới. Hôm nay cậu ngồi lặng yên trên ban công, đưa mắt nhìn khóm cúc hương vừa trải qua cơn mưa rào buổi sáng, ban trưa nắng đã dịu lại và buổi chiều mát mẻ, tựa lưng vào thành lan can, Bắp hỏi tôi.
- Sam nè, cậu đã có kế hoạch gì sau khi học xong cấp 3 chưa?
- Tớ chưa nghĩ đến! - Tôi lắc đầu, nhìn Bắp. - Còn cậu thì sao?
- Tớ hả? Cũng vậy, tớ chưa tính gì hết. Mà vào lớp mười hình như tụi mình học khác lớp thì phải.
- Ừ, cả tớ và cậu đều ra thành phố học, trường mới, lớp mới, mà hai lớp chỉ cách nhau một cái ban công có cây phượng già nở hoa đỏ rực. Tụi mình vẫn có thể rủ đi chơi sau giờ học.
Buổi chiều đó ngồi bên Bắp, chúng tôi nói về tương lai, về ước mơ, về những chuyện linh tinh. Và nhận ra chúng tôi đều đã lớn, Bắp đã ra dáng một chàng trai hẳn hoi.Tôi nhìn Bắp. Bắp cũng đang nhìn tôi. Càng lớn cái má lúm kia càng đẹp. Tự dưng lòng tôi xốn xang quá chừng.
Những năm cấp ba, tôi có thêm hai người bạn là Trà An và Ghi. Đó là những năm tháng tuyệt vời, cuộc sống của tôi như một trang sách mới mẻ, tôi mơ mộng như người sống trên mây, tôi trở nên kỳ quái, thích nói chuyện một mình, tôi không hề biết đến sự tồn tại của thời gian và hay lén nhìn Bắp mỗi khi tan học, khi cậu xuất hiện ở cổng trường. Trà An nghĩ tôi điên.Tôi chỉ cười. Nhưng chỉ mình Trà An biết chuyện này, tôi không kể cho ai nghe, cả Bắp. Cuối năm lớp mười trường tôi tổ chức cuộc thi tuyển chọn học sinh giỏi, chúng tôi lao vào học để dành một suất học bổng đi du học. Tôi say sưa với bài vở, quên cả giờ giấc, quên cả chuyện của tôi và Bắp. Bắp cũng giống tôi, cũng lao vào học, bất kể ngày đêm. Tới khi Trà An rủ tôi đi dạo phố đêm Đà Lạt, tôi mới biết trời đã tối từ lâu.
Cứ mỗi lần đi cùng Trà An, tôi lại ghé hàng của một bà cụ bán khoai lang nướng cạnh Hồ Xuân Hương, dù mùa đông lạnh lẽo hay mùa Hạ mát lành, tôi vẫn thích ngồi trước cái bếp than đỏ của bà lơ đãng ngắm nhìn những tàn than nổ lách tách trong đêm, ngắm dòng đời chầm chậm trôi qua trước mắt. Có lẽ người ta thường nhớ về mùa đông Đà Lạt trong gió mùa đông bắc se lạnh với mùi khoai lang nướng vướng víu khắp các góc phố đêm. Khi tôi nghĩ về Bắp, chẳng biết giờ này cậu đang làm gì nhỉ, thì Trà An áp vào má tôi cốc trà nóng hổi.
- Cho cậu này, Sam!
Quay lại, tôi đã thấy Trà An ngồi xuống trước bếp than đỏ, cô bạn mua hai củ khoai lang nướng cho hai đứa, vừa hít hà vừa nhấm nháp. Tôi nhìn Trà An, bật cười, hình như khoai lang nướng đã kéo chúng tôi xích lại gần nhau hơn, dù bây giờ chẳng phải là mùa đông.
Trà An hay gọi chủ nhật là ngày Đà Lạt. Vì cứ đến chủ nhật là cô bạn lại rủ tôi, Bắp và Ghi thong dong đâu đó, đôi khi len lỏi vào các ngóc ngách nhỏ xíu, từ những quán cóc quen thuộc đến những quán có cái tên rất lạ hay quán nằm sâu hun hút trong một con phố nhỏ ngoằn ngoèo chỉ đủ để một chiếc xe đạp chui vào mệt nhọc. Mỗi khi phát hiện ở đâu có món gì ngon bổ rẻ là Trà An lại rủ bọn tôi tìm đến, chúng tôi cứ gọi là tha hồ mà thưởng thức. Trà An thích tất tần tật những món của Đà Lạt, còn tôi thì mê Frappucino phố núi nhất nhất. Nhà Trà An cũng có vườn rau như nhà tôi ngày xưa, chỉ khác là rau trồng để ăn chứ không đem ra chợ bán. Chiều nào học nhóm xong, chúng tôi cũng tụ tập ngoài vườn hái rau dền. Trà An chỉ thích ăn mỗi canh rau dền đến nỗi những năm trọ học ở đây tôi cứ nhớ mãi món canh rau dền cô bạn nấu. Trong vườn của Trà An, rau dền vô số kể, chúng mọc chen chúc với cỏ dại và sinh sôi nảy nở bất tận. Hôm nay tôi ra vườn nhưng không hái rau, tôi và Bắp lùng sục trong các bụi rậm tìm bông dủ dẻ. Quả thật ở đây cũng có dủ dẻ như ở thị trấn quê tôi. Bông dủ dẻ màu vàng, to bằng đầu ngón tay cái, thơm lừng mùi dầu chuối, đặc biệt để trong túi áo thơm tận ba ngày. Hồi đó mỗi khi cùng Bắp lang thang rừng sim, thể nào tôi cũng hái bông dủ dẻ nhét đầy hai túi áo như để nghe mùa hạ đang về.
Kỳ nghỉ hè năm lớp mười, chúng tôi tương đối thảnh thơi trước khi vùi đầu vào những kỳ thi quan trọng. Tôi và Bắp quyết định về quê nghỉ hè, rủ thêm Ghi và Trà An theo cùng. Ở thị trấn nhỏ này có vô số những kiểu chơi mà bọn con nít cũng như đám học trò tuổi mới lớn chúng tôi mê tít. Trong đó có kiểu chơi bứt lá dủ dẻ tết lại làm kèn thổi te te. Lá dủ dẻ trơn nhẵn, tạo âm thanh lạ vang khắp cánh rừng gọi mùa hè về, rộn ràng. Lần đầu tiên được nhìn thấy, Trà An vô cùng thích thú.
Chiều đó, chúng tôi vào rừng sim. Rừng sim nằm trên đường về nhà tôi, cách con ngõ trúc dẫn vào làng khoảng hai trăm mét. Rừng rộng mênh mông, hoa sim và hoa dủ dẻ mọc lan ra cả lối đi. Men theo con đường mòn dưới những tàng cây rợp nắng, tôi đi trước với Bắp, Trà An và Ghi theo sau, tới chỗ nào nhiều sim nhất, Bắp thường xung phong trèo tít lên ngọn cây để bẻ cho bọn tôi những trái sim tím thẫm, căng mọng giấu mình sau những vòm lá. Những khoảnh khắc như thế, tôi hay lén nhìn trộm Bắp, lúc đó gương mặt nghiêng nghiêng của cậu như hòa vào ánh sáng hoàng hôn đỏ rực và tinh khôi, tạo thành một bức tranh đẹp đẽ nhất của mùa hè. Khi đã chơi chán, vặt trụi hết rừng sim, bọn tôi lom khom đi hái bông dủ dẻ hoặc tìm hái những quả nhỏ xíu, bé như ngón tay út mà Bắp gọi là nhãn rừng, vị hơi chát nhưng ăn cũng thú vị, chỉ có tôi và Bắp là thích nhãn rừng, riêng về bông dủ dẻ, cả bốn đứa ai cũng mê mùi thơm của nó, đặc biệt nhất là lúc dủ dẻ chín, từng chùm căng ra mời gọi chúng tôi đi tìm quả ngọt.
Có lần tôi nghe Ghi hát, bài “Những đồi hoa sim tím”. Giọng hát tha thiết của Ghi như hoài vọng về một kỷ niệm nào đó và mỗi lần nghe làm tôi thêm nhớ da diết cái làng nhỏ của mình trong những năm tháng đi học xa.
Có lẽ đây là mùa hè cuối cùng chúng tôi lang thang thế này. Ba tháng nữa Ghi sẽ đi du học. Trong cuộc thi tuyển chọn học sinh giỏi vừa rồi, cậu ấy đã xuất sắc dành được số điểm tuyệt đối, phần thưởng là chuyến du học năm năm đến xứ sở hoa anh đào. Tôi buồn, dĩ nhiên, Trà An còn buồn hơn tôi, có ai lại mong người yêu của mình đi xa khỏi mình bao giờ đâu. Nhưng tôi biết, Trà An chưa bao giờ muốn mình là sợi dây ràng buộc ngăn cản không cho Ghi thoả sức tung cánh. Ở nơi đó Ghi sẽ tự do hơn để làm bất kỳ điều gì cậu ấy muốn. Không mất quá nhiều thời gian để tôi nhận ra điều này. Vì yêu thương là vô hạn, với tất cả mọi người. Tôi kéo tay Trà An rồi cùng nhau nhìn về phía làng, mùi thơm từ những bông hoa màu vàng tỏa ra ngào ngạt. Chúng tôi đã hái được cả một nón đầy dủ dẻ. Nhìn thành quả chẳng ai nỡ buồn, dù trong lòng mỗi đứa đang mang một tâm trạng khác nhau.
- Tớ sẽ trở về, sẽ tìm các cậu. Nhất định thế!
Đó là lời tạm biệt Ghi nói với chúng tôi. Dĩ nhiên cả bọn đều ủng hộ quyết định của Ghi. Chia ly rồi sẽ hội ngộ. Tôi tin như vậy.
Mùa hè ấy, Ghi chính thức đặt chân qua Nhật, bước vào một ngã rẽ mới. Rất nhiều mối quan hệ trong cuộc đời này, chúng ta chưa kịp gọi tên thì nó lại chuẩn bị đi xa mất. Để rồi năm tháng trôi qua, tự chúng ta ngỡ ngàng trước sự đổi thay của chính bản thân mình. Hồi ức tươi đẹp vẫn sẽ nằm nguyên vẹn ở đó, cho dù thời gian sẽ lắng đi, sâu hơn, dịu dàng và man mác qua từng lớp lọc. Bắp nói cậu ấy vẫn yêu quý Đà Lạt như một đứa bạn thân, một đứa bạn mà thỉnh thoảng cậu sẽ nhắn tin vu vơ: “Cậu vẫn ổn chứ, Sam?” để biết mọi chuyện với tôi vẫn ổn. Nhưng đứng trước cuộc đời chẳng ai đủ dũng khí gọi tên chữ “ngờ” bao giờ. Cũng mùa hè ấy, Bắp đi xa, cách tôi hơn 2000 km đường chim bay. Bố cậu chuyển công tác qua Seoul, Bắp dù không muốn đi nhưng cậu cũng không thể làm bố mẹ đau lòng. Chỉ còn tôi và Trà An ở lại.
Trà An bận học thêm tiếng Anh nên chiều nay chỉ mình tôi ghé cửa hàng hoa tìm Bắp, thì thấy cậu đang đóng cửa. Tôi chưa kịp ngạc nhiên, Bắp đã kéo tay tôi.
- Hôm nay tớ cho cửa hàng nghỉ. Đi với tớ nguyên buổi chiều nay, nha Sam.
- Nhưng đi đâu mới được chứ?
- Đến một nơi mà với tớ và cậu đều cảm thấy thú vị.
Nói rồi Bắp sập chiếc cửa nhôm xuống, lôi tôi đi. Cách cậu ấy cầm tay tôi tự nhiên tới mức tôi không kịp phản ứng gì. Bắp cười.
- Ngồi chắc nhé, vì cái yên xe tớ chưa có sửa.
Tôi nhắm tịt mắt khi ngồi sau xe Bắp lúc chiếc xe lên xuống các ngọn đồi của Đà Lạt rất lâu, rồi dừng lại ở một hẻm núi. Tôi mở mắt, bước xuống, quang cảnh thật kỳ vĩ. Hoàng hôn tràn ngập trên những ngọn núi và ruộng bậc thang. Những nhánh thông chót vót đứng an nhiên. Một dòng suối trong veo uốn lượn dịu dàng cạnh sườn núi. Ngay chỗ chúng tôi đứng là một chùm bông dủ dẻ vàng rực rỡ, vàng đến nghẹn ngào trong cái nắng hanh hao mùa hè. Buổi chiều đó bên cạnh Bắp, tôi thấy lòng trống trải lạ lùng, rồi tôi quay sang cậu.
- Bắp nè, có một điều tớ vẫn luôn muốn nói với cậu, từ rất lâu rồi. Tớ thật sự thích...
- Tớ hiểu mà, cậu không cần phải nói tiếp nữa đâu! – Bắp cắt ngang lời tôi. Bây giờ chỉ cần cậu ở đây và ngồi bên tớ như thế này thôi.
Tôi và Bắp cứ ngồi lặng im như thế, nhìn những tia nắng cuối ngày đang nhảy nhót trong đám lá cây. Bất chợt, một cơn gió thổi qua, buốt lạnh. Quay lại đã thấy áo khoác của cậu nằm trên vai tôi, từ bao giờ.
Đột nhiên, Bắp đứng lên rủ tôi chạy, đích đến là ngọn núi trước mặt. Để vẽ lại khung cảnh trong ký ức chúng tôi lúc đó, chỉ cần một mảnh giấy, màu lá ở dưới, màu trời phía trên, đưa cọ đi thành đường nét xiên xiên của những ngọn đồi uốn lượn tỏa mùi hương dủ dẻ rong chơi cùng nắng gió. Bắp gọi đó là bức tranh mùa hè. Chúng tôi bỏ dép ra, chia nhau đường chạy. Bắp đếm. Một. Hai. Ba… Tôi không biết nói thế nào về cảm giác của tôi khi ấy, nó thật sự không thể diễn tả bằng lời. Nhưng đó là phút tự do, sôi nổi nhất tôi từng có trong đời. Cảnh vật bao la và chân trời ở vô tận. Tôi tin nếu cứ chạy hoài, đến ngọn núi kia, tôi sẽ mãi mãi dừng lại ở tuổi mười sáu tươi đẹp, sẽ không lớn thêm nữa, sẽ không thấy nỗi buồn nào nữa. Ở đường chạy bên kia, chắc Bắp cũng giống tôi. Cậu ấy dang tay thành một cánh diều, má lúm vẫn xinh như ngày nào, bay đi rất nhanh, ngược chiều gió.
Chạy một hồi khiến chúng tôi thở hổn hển, đích đến chưa chinh phục được nhưng đã mệt muốn đứt hơi. Bắp kéo tôi lại ngồi gần mấy bụi hoa cúc quỳ, cậu đưa tôi chai nước và hỏi.
- Cậu vẫn còn buồn về chuyện bố cậu bỏ đi sao?
- Nếu có thể tớ chẳng muốn chuyện đó xảy ra chút nào, tại sao bố tớ chưa lần nào lắng nghe tớ nói, bố thật sự không hiểu tớ và không biết cả tớ thích gì.
Bắp im lặng một lúc, rồi nói:
- Sam biết không, có những chuyện chưa chắc đã tệ đến vậy. Như chuyện bố tớ chuyển công tác, thực ra lúc đầu tớ buồn lắm, vì không biết mình sẽ phải làm gì ở một đất nước xa xôi, lạ lẫm đó, chỉ cần nghĩ đến cảnh cô đơn, nhớ nhà là tớ chỉ muốn ở lại. Nhưng rồi tớ nhận ra, sau những nỗi buồn con người vẫn có thể gượng dậy và đi tiếp, để tiếp tục cảm nhận hạnh phúc. Kỷ niệm thì sẽ còn mãi, chẳng ai có thể lấy mất nó đi được. Và kỷ niệm của tớ và cậu cũng vậy, tớ sẽ giữ lại tất cả, cho những năm tháng tuổi trẻ sôi nổi nồng nhiệt nhất. Chẳng phải chúng ta đã từng đi qua một đoạn đường đẹp nhất rồi sao. Tin tớ đi, Sam. Cuộc sống luôn có những điều kỳ diệu khiến mình bất ngờ, mà mỗi khi nghĩ về lại thấy ấm lòng, đơn giản vì đó là hạnh phúc.
Bắp nói bình thản quá, có lẽ tôi đã chờ đợi những lời nói này, từ rất lâu rồi. Mùa hè ấy, cả lòng tôi và Bắp đều ngập đầy lá rụng, thơ thẩn giữa màu hoa tím biếc.
Mười tám tuổi, tôi vẫn lang bạt giữa những chuyến đi, về: Sài Gòn - Đà Lạt. Thời gian này, tôi và Trà An ít gặp nhau hơn, đứa nào cũng bận bù đầu bù cổ. Nhưng hễ được rảnh rỗi chúng tôi lại rủ nhau vào rừng sim chơi, lại lúi húi tìm bông dủ dẻ, để nghe mùa Hạ về hệt như hồi còn thơ dại.
- Cậu lại nhớ Bắp? – Trà An hỏi tôi khi chúng tôi ngồi trên một phiến đá.
- Cảm giác yêu một người thật đặc biệt. Cậu nghĩ sao?
- Và một chút nhớ nữa! – Trà An bổ sung thêm. - Tớ tin là cậu sẽ gặp lại Bắp, một ngày nào đó.
- Cậu nghĩ vậy thật sao?
- Thật!
Trà An im lặng một lúc. Và cậu ấy ngẩng lên, nhìn xuống phố.
- Mười năm nữa chúng mình sẽ thế nào nhỉ?
- Thì già thêm chứ sao. Nhưng tớ biết chắc, chúng mình vẫn sẽ là bạn như lúc này.
Ý nghĩ đó khiến Trà An bật cười. Lâu lắm rồi tôi mới lại thấy Trà An cười. Nụ cười pha lẫn chút nắng cuối ngày, không phải hồng, không phải vàng mà như sắc đỏ thẫm. Gió lùa qua những tán lá rào rào, càng lúc càng mạnh hơn.
Đêm đó, tôi ngồi ở bệ lan can ngắm nhìn hai chậu cúc hương. Có lẽ những vì sao trên trời cũng không thể hiểu nổi tại sao tôi cứ nhìn chúng lâu đến thế. Chắc có một ngôi sao nào đó muốn nói với tôi rằng, nó sẽ nở hoa, chỉ là đợi thời gian nhanh hay chậm mà thôi.
“Gửi Bắp – người đã từng cùng tớ đi qua thương nhớ.
Cậu là gió, tớ là bông dủ dẻ. Bông dủ dẻ dù có mọc lan rộng đến đâu cũng không đuổi kịp gió. Phải thế không Bắp?
Gió trôi vô định. Gió mê mải rong chơi. Chỉ tớ là ở lại.
Rừng sim, bông dủ dẻ…
Xơ xác cuối hè.
Mùa gió qua.
Nhưng yêu thương không nhạt nhòa.
Mùa gió đến.
Ký ức nghiêng nghiêng.
Tớ thả ký ức vào gió.
… xin đừng bay.
Cậu có phải là mảnh ghép tớ tìm. Hay tớ đã sai?”
Tôi không nhớ đó là lá thư thứ bao nhiêu tôi viết cho Bắp. Những lá thư nằm gọn trong ngăn bàn, chưa bao giờ được gửi đi. Nhưng tôi cũng không nỡ bỏ nó. Tôi có cảm giác, qua từng chặng thời gian, những lá thư hệt như sợi chỉ nối dài những mùa ký ức.
Ký ức mùa hè năm ấy.
Những ngày đầu tiên của tháng tám, mây mùa thu chớm vắt ngang cành phượng còn lại vài bông hoa nhỏ, khung cảnh hệt như ngày xưa tôi đi dưới hạ hồng. Chỉ khác giờ đây tôi đang đi giữa cuộc đời.
Lần cuối cùng trước khi về lại Sài Gòn, tôi thấy mình lang thang rừng sim, nắng chói chang chiếu vào mặt. Tôi thấy thấp thoáng phía xa, Bắp đang cười. Cậu gọi tên tôi, tôi chạy theo nhưng cái bóng của Bắp cứ luôn ở phía trước không thể nào lại gần được. Cho đến khi tôi ngã vào một thân cây cổ thụ cao lớn. Bàn tay tôi lần mò trong chạc cây, tìm thấy những bông dủ dẻ đã khô nhưng vẫn còn thơm. Cạnh đó, phía trên thân cây là bút tích được lưu lại. Tôi nhìn thật kỹ, như nhớ về những điều mình đã trải qua. Đây đúng là nét chữ của Bắp. Cậu viết lên đó những dòng xiêu vẹo, chắc cậu ấy đã đến đây. Dòng chữ nguệch ngoạc nhưng lấp lánh.
"Tớ đã tìm thấy cậu trong mùa hè."
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX