Mảnh mơ mộng của tôi dành cho anh
Anh là Phong. Tôi gặp anh vào một ngày nắng không hửng, mây trắng và trời xanh của tiết thu. Anh chuyển đến căn nhà sát cạnh nhà tôi, được ngăn cách bằng tấm tường gạch không cách âm.
Cứ như vậy, tôi chẳng nhớ đã làm quen như thế nào, chỉ nhớ anh đối xử rất tốt với tôi. Ly trà sữa an ủi những ngày buồn, dòng tin nhắn hỏi thăm những khi buồn bã, những món ngon lần đầu anh nấu tôi thử, hay chỉ đơn giản giọng hát trời phú của anh truyền qua phòng tôi cũng đủ cho một cuộc trò chuyện, nhen nhúm tình cảm ngày càng lớn dần trong tôi.
Anh rất đẹp trai, đặc biệt lúc anh cười, nếu miêu tả thì tôi sẽ miêu tả anh như trong các bộ phim thần tượng thường phát trên ti vi - nụ cười tỏa nắng.
Trước ngày anh đi nghĩa vụ quân sự
Hai ngày...
Tôi có thói quen cứ buồn là lại ra bậc tam cấp trước nhà ngồi, nhìn mây, nhìn gió, nhìn cây mai um lá xanh chỉ thay áo khi xuân về, cũng chẳng để làm gì ngoài gặm nhấm nỗi buồn.
- Trà sữa nè. Điểm kém hả?
Anh cầm ly trà sữa lơ lửng lắc qua lắc lại trước mặt tôi, lần nào anh cũng đoán trúng tâm trạng của tôi, đoán trúng luôn cả nguyên nhân khiến tôi vui hoặc buồn, nhưng lần này thì không.
- Dạ không.
- Làm gì sai ba mẹ la hả?
- Dạ không.
- Bị ghi tên vào sổ đầu bài hả?
- Em ngoan vậy sao bị ghi!
- Thì ngoan mà bị ghi với sổ đầu bài mới buồn.
- Anh nhớ con Ngân không? Bữa nó qua nhà làm bài thực hành công nghệ chung với em á, có anh nữa. Con da ngăm ngăm, để tóc mái ngố còn có lúm đồng tiền á.
- Rồi, nhớ rồi. Mà nó sao?
- Nó thất tình. Nó thích anh Khôi nào ở khối 8 á, hôm qua đi tỏ tình nhưng bị anh đó từ chối, còn có mấy anh chị lớp đó cười nó nữa. Sáng đi học mà mắt nó sưng luôn.
- Anh còn tưởng em thất tình. Vậy rồi em an ủi bạn đó chưa?
- Rồi nhưng nó nổi giận với em.
Nói tới đây tự dưng mắt tôi rơm rớm, cũng không hiểu bản thân làm gì sai. Nhìn anh hơi hoảng khi thấy mắt tôi đỏ đỏ.
- Chắc bạn ấy buồn nên mới như vậy. Em uống trà sữa đi, đừng buồn.
Anh xoa đầu tôi, cứ vậy ngồi với tôi hết cả buổi chiều, đến khi vạt đỏ cuối ngày chập choạng tắt.
Một ngày...
- Lại buồn chuyện đó nữa hả?
Anh áp ly trà sữa lên má khiến tôi giật mình.
- Em biết tại sao Ngân ghét em rồi.
Tôi ngước đôi mắt hơi đỏ lên đồng thời đón lấy ly trà sữa. Anh đưa tay quệt vệt nước còn lại trên má tôi.
- Nó bảo tại anh Khôi thích em.
- Thiệt hả? – Vẻ mặt anh ngạc nhiên như chưa từng ngạc nhiên.
- Hôm nay tụi em cãi nhau, con Ngân nói với em, nó khóc, tự nhiên em cũng khóc theo luôn.
- Trời ơi. Vậy anh Khôi đó có nói gì với em không?
- Em còn không biết mặt anh đó nữa. Tào lao ghê!
- Ừ. Tào lao ghê!
Anh lấy ống hút cắm vào ly, bảo:
- Em uống đi. Mai anh đi rồi không còn ai dỗ em nữa đâu.
- Á…
Trà sữa theo lực hút bắn hết lên mặt tôi. Anh đưa tay lau vết trà.
- Anh đi đâu?
- Nghĩa vụ quân sự.
- Nghĩa vụ quân sự là cái gì?
- Kiểu như bộ đội á, tới tuổi phải đi thôi, huống hồ anh không học đại học nên càng phải đi.
- Vậy anh có về không?
Buổi chiều vào ngày ấy ngọt như cái vàng cam của nắng, anh giải thích mọi thắc mắc của tôi về nghĩa vụ quân sự, về tương lai của anh. Về cái "hai năm" sắp tới căn nhà bên cạnh sẽ không còn anh.
Ngày cuối cùng...
Trong tiết công nghệ chán ngắt, tôi ngồi nhìn cánh bướm vờn vạt lá xanhmà trở nên lấp lánh trong gió. Tôi không thể tiễn anh, cứ thế ngồi trong lớp thả trôi tâm trí theo cánh bướm kia. Cảm giác buồn buồn đeo bám tôi từ chiều hôm qua đến giờ.
Tôi phát hiện mình đã thích anh rồi. Từng khoảnh khắc của tôi và anh trong quá khứ như một cuốn phim rõ nét cuộn về trong tâm trí tôi. Cứ nghĩ về chúng, tôi lại có cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Vì một cái mốc "hai năm" của anh, tôi quyết định phớt lờ mọi thứ tình cảm ngoài kia.
Tôi, mười ba tuổi, lần đầu thích một người, quyết định chờ anh.
Anh trở về
- Bé Linh nhà mình ghê thiệt, suốt ngày được người ta mua đồ cho ăn, làm tao muốn giảm cân cũng không được.
Con Minh Mập vừa đi vừa lục tìm viên thạch phô mai dưới đáy ly trà sữa. Da trắng trắng, mặt dễ thương, tròn tròn nhưng chưa bao giờ ngại vẻ ngoài của mình, miệng bảo giảm cân đồng thời cũng liên tục ăn.
- Toàn thính. Bội thính cũng có thể chết đấy!
Linh nhướng mày, cô bạn xinh đẹp ngay cả nhướng mày cũng xinh đẹp. Linh là đứa xinh nhất khối 9 do dàn nam, nữ sinh trong trường bình chọn. Da trắng, mắt tròn, mũi cao, khuôn miệng xinh đẹp, dáng người cao ráo.
- Vậy thì càng phải chia sẻ.
Tôi giựt lấy một gói snack trong tay của Linh.
- Nhi…
Cả ba chúng tôi cùng nhau quay về hướng phát ra âm thanh. Như thể không tin vào mắt mình, anh đứng trước mặt tôi, anh đã trở về. Tôi vội vàng chạy về phía anh, xúc động cười thật tươi đến suýt bật khóc, nhưng là…
- Anh khác quá!
Anh đen hơn, cao hơn, đẹp trai hơn rất nhiều. Trông anh rất trưởng thành.
- Em thì không khác chút nào, hình như không cao lên thì phải!
Tôi bật cười đưa nắm đấm về phía anh.
Minh và Linh chạy theo sau tôi, chưa kịp hiểu chuyện gì thì bị câu trêu chọc của anh làm cho bật cười giống tôi.
- Bạn em á. Linh, Minh. - Chào nha!
Ánh mắt anh nhìn Linh có một tia khó hiểu, nhưng sự nhạy cảm nhanh chóng bị tôi lấp đi bởi niềm vui anh trở về.
Anh dắt tôi đi ăn, kể cho tôi nghe những chuyện trong thời gian anh đi nghĩa vụ quân sự. Chuyện anh bị phạt đứng nắng hai tiếng vì xếp chăn không thẳng nếp, ngậm cả hộp thuốc vì bao che bạn cùng phòng hút thuốc. Anh kể những người bạn thú vị của anh, người có thể cho cả nắm tay vào miệng, người có thể liếm được mũi hay đơn giản cả phòng cùng nhau đàn hát vui tươi cả ngày. Anh hỏi tôi rất nhiều thứ, tôi cũng vui vẻ trả lời và kể vài chuyện nhạt nhạt lợ lợ cho anh nghe.
- Em thích ai chưa?
Câu hỏi này của anh như xoáy vào nội tâm của tôi, khiến tôi có chút chột dạ, có rất nhiều giả thiết chạy lộn xộn trong đầu, tôi ấp úng:
- Chưa… chưa có.
Tôi đánh trống lãng – Anh tính làm gì?
- Anh xin đi bộ đội luôn rồi, đó là lý do anh trở về trễ hơn bình thường.
Tôi nghe có chút buồn buồn nhưng cũng không dám hỏi gì thêm.
***
- Anh Phong là người như thế nào vậy?
Con Linh bất ngờ hỏi khiến tôi hơi giật mình.
- Tốt, dễ thương. Mà có chuyện gì hả? - Không có gì. Mà này thích anh Phong hả?
Con Linh lại một lần nữa khiến tôi giật mình với câu hỏi trực tiếp và bất ngờ của nó.
- Ừ.
Tôi kể toàn bộ cho Linh nghe, Minh cũng vừa tới kịp lúc và cuối cùng thì tôi cũng chẳng còn gì để giấu mọi người.
***
- Nhi này, Linh bạn em có bồ chưa vậy?
So với câu hỏi của Linh thì câu hỏi của anh khiến tôi bất ngờ hơn.
- Chưa. Mà có chuyện gì vậy?
- Không có gì.
Đáp án giống nhau cho cùng một câu hỏi dành cho hai người khác nhau. Dù anh nói không có gì nhưng cả buổi anh liên tục hỏi về Linh khiến tôi buồn phát bực, lại nghĩ không biết nên làm gì đành ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh.
Nhận ra tất cả
Tôi nhận ra từ ngày anh trở về chúng tôi không còn được như trước đây. Có gì đó vô hình ngăn cách chúng tôi, chỉ mỏng thôi cũng đủ khiến tôi lo sợ. Một tuần sau ngày anh về, anh khoe với tôi anh đã cưa được Linh. Tôi không tin vào tai mình. Tôi nghe có cái gì đó nứt vỡ trong lòng. Ly trà sữa trên tay xém chút rơi xuống đất. Trong một khắc rất ngắn tôi như hiểu toàn bộ mọi chuyện. Tôi gượng cười với anh, buộc nước mắt chảy ngược vào trong để xoa dịu con tim đang không ngừng kêu gào như bị bóp vụn ra.
Tôi gục lên vai Minh vừa khóc vừa kể mọi chuyện, nấc nghẹn bởi trái tim không ngừng thắt lại. Bàn tay tròn trịa của Minh không ngừng vỗ về tôi.
Kể từ ngày đó tôi và Minh cũng không còn đi chung với Linh. Chúng tôi không nói gì dù Linh đã xin lỗi, tôi không muốn vì một người con trai mà ảnh hưởng đến tình bạn của chúng tôi nhưng điều duy nhất tôi có thể làm là xem Linh như người bạn bình thường. Tình cảm đến, lý trí có nặng cũng không thể ngăn cản nhịp đập con tim, tôi biết có lẽ Linh cũng rất khó xử.
Anh trở về quân đội, chợt tôi nhận ra hai điều: Thứ nhất, ngày cuối cùng của hai năm về trước, trước khi anh đi nghĩa vụ quân sự là ngày cuối cùng vui vẻ của mối quan hệ giữa chúng tôi. Thứ hai, thời điểm nhận ra mình thích một người cũng rất quan trọng.
Những mảnh ghép của bầu trời xanh
Tháng ngày lớp 9 trôi nhanh bằng những bài kiểm tra cuối kỳ. Mùa hè oi bức, tôi có Minh cùng băng qua những con đường mới khiến tôi tạm quên đi anh và Linh.
Lớp 10, năm học mới, khởi đầu mới. Tôi và Minh được xếp chung một lớp vì có lực học ngang nhau, trong khi Linh lại bị xếp qua một lớp khác. Như vậy đi, chúng tôi đỡ phải chạm mặt, đỡ khó xử.
Không dễ để thay đổi thói quen quan tâm một người, và tôi đang cố gắng không muốn quan tâm đến chuyện của anh và Linh nữa. Chuyện gì đến rồi sẽ đến, cùng lắm anh chỉ xem tôi là em gái. Sau này, một chút thời gian ít ỏi của những ngày về, anh đều không có ở nhà. Đôi lúc yêu thương mua cho tôi ly trà sữa nhưng tôi nói dối là đã có bạn trai và bạn trai rất khó chịu để từ chối sự quan tâm của anh. Anh hỏi sâu hơn thì cũng chỉ một câu trả lời: "Phức tạp lắm, anh không biết đâu".
Cứ thế, bức tường ngăn cách giữa chúng tôi lớn dần, khiến tôi và anh dù sát nhà nhưng cũng không tìm ra được lý do để gặp mặt vào những ngày nghỉ của anh. Tôi và Minh đối với Linh dù đã từng rất thân cũng không thể nhìn mặt dù chỉ là một cái liếc mắt.
Tình cảm là thứ khó nói, nó có thể bắt đầu một mối quan hệ, cũng có thể chấm dứt một mối quan hệ. Khoảng thời gian ngây ngô của tôi, cứ nghĩ là tấm gương lành mãi phản chiếu lấp lánh bầu trời xanh, nhưng rồi lại vỡ ra, thành những mảnh nhỏ. Chúng vẫn phản chiếu bầu trời xanh lấp lánh, chỉ là đã đầy những vết nứt không biết khi nào mới phai.
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX