Fernando gần như phát cuồng khi được gặp lại Kim, anh ôm ghì lấy cô hôn thắm thiết giữa phi trường đông đúc rồi chở cô về căn hộ của mình trong một tâm trạng phấn khích đến mức cô cứ sợ tai nạn xảy ra. Kim không hiểu sao thấy mình bình thản hơn, thậm chí còn phát ngượng trước vẻ nồng nhiệt thái quá của Fernando. Kim ái ngại nghĩ về Việt Nam mà xoắn xuýt kiểu này chắc gia đình cô không chấp nhận nổi. Căn hộ của Fernando nằm trong một khu phố yên tĩnh và giàu có, xung quanh là cây xanh được chăm chút, những bồn phun nước mát mẻ trông giống như một resort sang trọng. Fernando chỉ tay ra một hồ bơi rộng kinh khủng, chiều dài cũng phải đến hai trăm mét:
- Ở đây em muốn đi bơi lúc nào cũng được, chỉ thiếu có đối tác Mauricio của em thôi!
Kim không thèm trả lời, cô hơi mệt sau chuyến bay dài, đã lâu rồi cô không nghĩ đến Mauricio nữa mà phải khổ sở trốn tránh chạm mặt David, dù ngay cả trong những giấc mơ. New York to lớn với những căn nhà chọc trời không làm Kim thấy thích. Căn hộ của Fernando trên tầng ba mươi nhưng đi thang máy bằng kính trong suốt chỉ mất vài dây. Kim ngơ ngác thấy căn hộ bài trí sang trọng, rộng rãi và tươm tất như trong khách sạn năm sao. Xung quanh đều là kính, kéo màn ra có thể thấy New York cả ba mặt. Fernando dường như hiểu ý Kim:
- Của người ta thuê cho anh, anh không trả đồng nào hết! Mỗi ngày đều có người đến lau chùi. Xe của anh cũng của người ta cấp!
Kim nghĩ hẳn vị trí của Fernando cũng quan trọng lắm. Nếu là cô, dù đang yêu đương mãnh liệt bao nhiêu cũng sẽ đồng ý sang đây vì được đãi ngộ kinh khủng như thế này.
Kim mỉm cười nhìn thấy hình mình đặt trên kệ trong phòng khách. Fernando đã chụp cô đứng trên đại lộ "Tự do" ở Lisbon với vẻ mặt phụng phịu rất "Kim". Anh dẫn Kim vào phòng ngủ, nói cô có mệt thì nghỉ một chút rồi ra ăn tối. Kim bật cười nhìn tấm hình mẹ Fernando chụp lén hai người treo trên tường. Lúc ở Lisbon, dù đang trước mặt bao nhiều người, Fernando vẫn hay tự nhiên âu yếm cô. Mẹ anh "chộp" được tấm hình này lúc anh đưa tay vuốt tóc Kim còn cô thì đang có vẻ rất rụt rè khi bị anh nựng nịu trước mặt gia đình.
- Em tìm cái gì? - Fernando ngơ ngác hỏi khi thấy Kim đi khắp nhà nhìn quanh quất. - Em cần cái gì?
- Em tìm hình của con mèo Lousiana! - Kim làm bộ tỉnh bơ tiếp tục tìm. - Hình "người yêu" của anh đó!
Fernando phì cười bế thốc Kim vào giường, nói thôi cô không cần tìm vô ích, biết cô ghen tuông vớ vẩn, anh dẹp hình con mèo vô... nhà vệ sinh rồi. Fernando không ngờ anh làm Kim sung sướng vì điều này, cô ôm ghì cổ anh nói:
- Em biết anh yêu em hơn nó! Em không sống được đâu nếu thiếu anh!
Fernando cảm động trước cái vẻ yếu đuối của cô.
- Hình như em mệt phải không? - Fernando nhẹ nhàng hỏi sau những nụ hôn âu yếm không được Kim đáp lại nhiệt tình. - Thôi em ngủ đi!
Kim ậm ừ:
- Em mệt! Tự nhiên em thấy nhớ nhà!
Fernando ngạc nhiên:
- Nhà nào?
- Nhà em, nhà ở Việt Nam... Tháng bảy em sẽ về thăm gia đình! Hai năm rồi... Không thể nào ba mẹ em tưởng tượng nổi đứa con gái út lúc nào cũng núp trong vòng tay mình lại đi một chuyến dường như không muốn về.
- Em hứa rồi đó, cho anh về nữa. - Fernando ôm Kim vào lòng âu yếm. - Anh tò mò muốn biết gia đình em thế nào mà có một cô con gái "ngộ nghĩnh" như em!
Kim im lặng không đáp. Chưa bao giờ cô dám thú nhận với gia đình mình có bạn trai rồi, lại là một người phương Tây. Kim có viết email kể với mẹ cô về Fernando, như một người thầy giúp cô trong học tập. Lúc giận dỗi bỏ nhau dạo anh mới đi Mỹ, Kim viết: "Con không cần ai hết vẫn có thể sống tốt!" làm mẹ cô "đánh hơi" được. Bà cố răn đe trong sự tuyệt vọng khi biết con gái đã vượt ra khỏi vòng tay mình: "Ráng giữ mình nghe con, sống không gần gia đình ở nơi xa lạ như vậy, mẹ lo quá! Con là con vàng con bạc của mẹ, gia đình mình có gia phong lễ giáo, nếu ai mà nói xấu con, mẹ không sống nổi đâu!". Mẹ cô là giáo viên cấp hai, suốt đời chỉ biết chăm sóc dạy dỗ con cái, sống với niềm hãnh diện các con đem lại. Lúc này khi Kim báo tin sang Mỹ thăm bạn, mẹ cô biết ngay cô sang tìm Fernando. Bà rên rỉ trong email: "Biết con yếu đuối như vậy thà trước kia không cho đi du học còn hơn! Tại sao để bị sa đà vô những chuyện như vậy chứ? Con mà hư rồi chắc mẹ chết mất!" làm Kim buồn lòng không muốn đi nữa. Nhưng Fernando đã mua vé máy bay gửi về, làm thủ tục xin visa cho cô và xin nghỉ phép để có thời gian chăm sóc cô nên cô không dám chọc giận anh.
Fernando bật đèn nhìn Kim lo lắng:
- Sao em không ngủ? Em đói bụng không? Anh có nấu súp cho em nhưng thấy em mệt không ăn nên anh cũng không ăn!
- Không... không đói! - Kim ú ớ. - Anh ăn đi!
- Em ngồi dậy ăn một chút đi! - Fernando nài nỉ. - Sao qua thăm anh mà thấy em buồn bã quá! Dạo này có bị ai ăn hiếp nữa không? Thôi sang đây "đì" lại anh trả thù người ta cũng được!
Kim bật cười cô ôm cổ Fernando, thú nhận:
- Anh không biết em khổ sở thế nào khi yêu anh đâu!
Nhìn nụ cười hài lòng của Fernando, Kim biết chắc quả thật anh không hiểu gì. Làm sao một người kiêu hãnh như Fernando có thể tưởng tượng nổi gia đình Kim sẽ khó chấp nhận anh và cô đã phải che giấu mối quan hệ của hai người như thể yêu phải một đối tượng đầu trộm đuôi cướp.
Fernando đã kéo được Kim vào bếp, bắt cô ăn một chút súp. Thấy Kim nuốt khó nhọc quá, anh đề nghị gọi điện cho nhà hàng đem đến món gì đó hấp dẫn hơn. Cô nói thèm pizza, Fernando đồng ý. Kim ngại phải chờ lâu nhưng anh xua tay cười:
- Ở New York gọi pizza còn nhanh hơn cả xe cấp cứu. Không lâu như bên châu Âu đâu!
Khi người ta đem miếng pizza to như cái trống đến đột nhiên chưa ăn Kim đã thấy ớn.
- Ăn đi em! - Fernando đưa một góc bánh cho cô. - Mau lên còn đi ngủ, khuya rồi!
Kim nhăn nhó cạp cái phần bánh giòn giòn bên ngoài rồi rên rỉ mình không ăn được phần trong mềm quá. Fernando kiên nhẫn lấy dao cắt toàn bộ phần viền bánh bên ngoài đưa cho cô, nói cô thích ăn giòn thì cứ ăn hết, để phần mềm anh ăn dùm cho. Kim ái ngại nhìn Fernando đang cố gắng chiều mình rồi thở dài nhớ đến lần cùng ăn "fish and chips" với David và được anh ăn dùm phần dư ra. Fernando nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Kim hỏi:
- Em sao vậy? Em đang nghĩ đến ai hả?
Kim giật mình, cô vờ hỏi lại:
- Anh làm vậy không sợ em "hư" sao? Hồi đó anh đâu có nghe em, toàn là áp đặt, độc đoán vô cùng. Em còn nhớ phải ráng tọng vô mớ thức ăn anh ép phải tiêu thụ trong một tuần. Nhiều lúc nuốt vô tới bụng rồi còn ớn phải nôn ra. Kinh khủng!
Fernando phì cười, anh nói lúc đó nhìn cô xanh lè, hơi thở đứt quãng, rất ốm yếu. Không nghiêm khắc bắt cô ăn chắc cô không sống nổi qua mùa đông. Giờ lâu lâu mới gặp, chiều cô một chút cũng không sao. Kim nhân đó đổ thừa Fernando làm cô cảm động, nghẹn họng không nuốt nổi nữa. Anh lắc đầu, ráng ép cô ăn thêm một chút rồi hối cô đi đánh răng lại.
Nhìn Fernando chu đáo lấy bàn chải rồi khăn mặt thơm tho đưa cho mình, Kim bật cười:
- Anh còn hơn mẹ em nữa!
Fernando không tỏ thái độ gì trước nhận xét này, anh khoanh tay đứng chờ cô. Kim đánh răng xong ngoan ngoãn theo Fernando vào phòng ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ bình yên trong vòng tay ấm áp và những nụ hôn dịu dàng của anh, cô thì thầm thú nhận:
- Em phát điên lên vì yêu anh!
Những ngày ở bên Fernando, Kim được anh dẫn đi giới thiệu với bạn bè và đồng nghiệp. Nhìn vẻ tự hào của Fernando khi anh khoe: "Đây là bạn gái tôi!", Kim buồn cười tự hỏi mình có gì mà anh yêu đến vậy. Chưa bao giờ Fernando trả lời câu hỏi này dù bị Kim "mớm cung" đến đâu. Anh chỉ nhún vai nói: "Không biết! Chắc thấy em vừa tội nghiệp vừa "chảnh". Trông ngộ nghĩnh làm sao!". Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Kim, thường Fernando phải nói thêm một câu an ủi: "Hồi ở Oxford, nhiều lúc nhìn em làm bài tập một cách căng thẳng, đang mùa đông mà mồ hôi rơi, thấy tội nghiệp muốn vuốt tóc em vỗ về nhưng anh cố kìm lại!". Kim thở dài nghĩ đến David rồi trách móc Fernando: "Anh mà không nói được lý do vì sao yêu em, có ai hỏi em cũng không biết đường trả lời!"
Trong suốt một năm bên nhau ở Oxford, chưa bao giờ Fernando đưa cô tới bất kỳ một chốn giải trí nào. Kim đã luôn phải chạy đua theo thời gian với những bài thi dồn dập nên Fernando thường chỉ thúc cô học mà không thích dẫn đến những buổi họp mặt bạn bè hay tham gia những party đông đúc. Sang New York, thành phố không bao giờ ngủ, Fernando mới có dịp ngạc nhiên nhận ra Kim có vài "giá trị" mà anh chưa từng biết tới trong chốn hội hè. Khi nghe cô nói tiếng Pháp trôi chảy với một đồng nghiệp của Fernando đến từ Marseille, anh kéo Kim ra một góc, thắc mắc:
- Em biết tiếng Pháp sao?
Kim nhún vai:
- Hồi đó em nói chuyện với tụi sinh viên Pháp trong khu học xá hoài, tại mỗi lần anh đến đều nhốt em trong phòng, không cho trò chuyện vơi ai nên anh không biết.
Fernando kinh ngạc:
- Vậy mà anh thấy ngôn ngữ này khó chịu quá!
Rồi anh ngỡ ngàng nhìn Kim nhảy điệu nghệ đến mức phải ngoắc cô ra ngoài hỏi:
- Ở Việt Nam làm gì biết nhảy Salsa, một vũ điệu Nam Mỹ chứ? Chắc ở Oxford em đi hộp đêm với Mauricio hoài phải không?
Kim nhăn mặt nhìn Fernando, nói nửa đùa nửa thật:
- Cái gì Việt Nam dở chứ ba cái khoản ăn chơi thì người Việt Nam còn hơn ai hết!
Fernando còn bán tín bán nghi Kim đã tiếp tục chứng minh khi hào hứng nhảy twist với mấy anh bạn da đen. Bốn giờ sáng Fernando đã muốn về nhưng Kim vẫn còn ham vui lắm. Anh phải cố chờ cô ngồi vào đàn piano hát xong một bài nhạc Pháp rồi mới chịu để anh cầm tay lôi về.
- Không ngờ em "ăn chơi" thiệt đó! - Fernando không biết mình nên khen hay nên chê. - Em học tất cả những trò này ở đâu vậy?
Kim khoái chí được có dịp khoe những tài lẻ của mình:
- Bộ anh tưởng em là một con nhỏ "nhà quê" phải không? Còn em cũng không ngờ anh mang tiếng là người Bồ Đào Nha mà nhảy dở tệ!
Fernando không thèm trả lời, anh mệt mỏi ngáp và thắc mắc không biết Kim lấy sức lực ở đâu ra mà múa may quay cuồng hào hứng đến vậy. Mắt cô sáng rực, mặt đỏ hồng và ngực phập phồng căng tràn nhựa sống sau lớp áo bết mồ hôi. Vậy nhưng khi Fernando lái xe về nhà, Kim đã tựa đầu lên vai anh thiếp ngủ và nhất định bắt anh cõng mình lên. Fernando chép miệng:
- Sao em gặp người lạ thì tràn đầy sức sống còn về với anh thì nhõng nhẽo nhũn ra vậy? Đứng dậy mau lên!
Kim giận dỗi không thèm tự đi, cô đứng dựa vào xe chờ Fernando đến dìu. Anh bỏ đi trước, ra lệnh:
- Mau lên! Còn muốn thích đứng đó một mình thì anh lên đây!
Kim làm lì đứng lại, Fernando chuẩn bị mở cửa thang máy, giơ tay tắt đèn hầm giữ xem làm cô phát hoảng la toáng lên trong bóng đêm anh mới mở đèn lên.
- Sao, em bé? - Fernando bực bội cao giọng. - Em mấy tuổi rồi? Chịu đi chưa hay chờ người lớn đánh cho mấy roi!
Kim nhận ra mình kỳ cục y như một đứa con nít, cô lật đật chạy theo "người lớn" còn Fernando đang che miệng ngáp, giấu một nụ cười hài hước.
Lúc cô trút bỏ lớp áo xống lộng lẫy, rửa mặt cho trôi sạch son phấn rồi khoác áo ngủ ngoan ngoãn leo lên giường, Fernando bật cười thú nhận:
- Anh thích nhìn em "nhà quê" như vậy hơn!
Kim đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố giải thích:
- Anh tưởng muốn "ăn chơi" như em dễ lắm hả? Cũng "công phu" lắm chứ bộ. Em học tiếng Pháp từ ba tuổi với mấy bà sơ. Lớn lên học cấp hai mới theo tiếng Anh. Piano mẹ em bắt học từ nhỏ xíu, để thỉnh thoảng khách đến nhà cho hai chị em của em ra biểu diễn. Mẹ em hãnh diện lắm! Còn nhảy nhót là do mấy ông bồ của chị em dạy cho, ba mẹ em không biết đâu! Nhưng cũng phải luyện dữ lắm đó.
Fernando đắp mền cho Kim, lắc đầu:
- Vậy sao hồi mới qua anh nhìn em quặt quẹo không chút sức sống vậy?
Cô nhắm mắt lại cuộn mình trong lòng anh thì thào:
- Chắc tại gặp anh em bị khớp! - Rồi chìm hẳn vào giấc ngủ ấm áp.
Buổi sáng hôm sau khi Kim cùng Fernando xuống hồ bơi dài hai trăm thước ở nhà anh, không phải Fernando mà là Kim ngơ ngác nhận ra mình bơi giỏi hơn anh gấp nhiều lần. Fernando làm mặt tỉnh, đổ thừa:
- Tại em thường xuyên tập dượt với Mauricio nên mới bơi giỏi vậy!
Kim bật cười khanh khách, vui vẻ khi biết mình cũng hơn anh được nhiều khoản:
- Nếu biết trước anh dở hơn em nhiều, dạo anh còn "ăn hiếp" em, em trổ tài cho anh bớt làm tàng.
Fernando lắc đầu cười:
- Thật ra tối qua anh tự hào về em lắm. Em hơn anh được thì tốt chứ sao!
Càng gần đến ngày Kim quay lại Anh, Fernando càng tỏ vẻ bồn chồn. Anh lúc nào cũng quấn quýt bên cô và luôn miệng lặp đi lặp lại: "Em mà đi rồi chắc anh buồn lắm!". Hai người huỷ hết những chương trình đi xem kịch ở Broadway hay đi tham quan Chinatown và Little Italy. Họ dành thời gian ở bên nhau tối đa trong chốn riêng tư của mình. Fernando không làm bộ "tự chủ" nữa, để lộ anh yêu Kim điên cuồng và không ngần ngại hỏi:
- Em muốn gì? Anh có thể chiều được hết những mong muốn của em!
Không muốn phá vỡ không khí hạnh phúc, Kim không nỡ nói: "Em chỉ muốn anh quay về Oxford với em, đừng ở New York nữa!"
Đêm cuối cùng nằm bên nhau, đột nhiên Fernando đề nghị:
- Em sang Mỹ ở với anh đi! Anh tìm gì đó cho em học!
Kim nhìn anh không hài lòng, nghĩ anh chỉ ích kỷ lo cho thân mình. Fernando có vẻ ngượng vì ánh mắt trách móc của cô, anh thở dài:
- Tại anh yêu em quá! Anh thấy thật khổ sở vì phải sống xa em. Mấy tháng mới được gặp em một lần, mỗi lần chỉ vài ngày ngắn ngủi!
Kim nhìn Fernando thương cảm, cô chợt thú nhận mình lo lắng cho tương lai chung của hai người vì gia đình cô chưa chắc đã chấp nhận anh. Trái với vẻ lo lắng của Kim, Fernando không phản ứng mạnh khi nghe Kim nói thế. Anh cười tự tin:
- Miễn em vẫn yêu anh, thì dù gia đình em không chịu em vẫn sẽ đến với anh!
Kim quạu:
- Sao anh chắc vậy? Anh có biết gia đình em có ý nghĩa với em lắm không?
- Nhưng nếu gia đình em cấm đoán vô lý thì em sẵn sàng đấu tranh. - Fernando vuốt tóc Kim kiêu hãnh. - Em đâu phải dễ bị áp đặt!
- Hè tới nếu muốn về Việt Nam với em. - Kim ra điều kiện. - Anh phải biết nói năng nhỏ nhẹ, lễ phép, không được cao ngạo nói chuyện tay đôi với ba mẹ em nghe chưa?
Fernando bật cười trước vẻ căng thẳng của Kim:
- Em làm như anh "mất dạy" lắm vậy đó! Vừa phải thôi!
- Anh cũng không được... - Kim ngập ngừng. - Không được đòi ngủ chung với em! Kể cả hôn hay âu yếm nhau cũng phải tránh!
- Lạy Chúa tôi! - Fernando phì cười. - Thôi được rồi! Anh giỏi "chịu đựng" mà, Mauricio vẫn thường khen em không nhớ sao? Hôn nhau cũng không cho hả? "Ác" thiệt đó! Thôi được rồi, lâu lâu lén vô nhà tắm hôn nhau vụng trộm càng hay!
Kim bực tức trước vẻ giễu cợt của Fernando:
- Nè! Em nói nghiêm túc đó! Ở Việt Nam ngay cả vợ chồng cưới nhau đàng hoàng cũng không được hôn nhau trước mọi người đâu. Mà anh phải xin ba mẹ em cho cưới em đi!
Fernando ngơ ngác:
- Tại sao em lại dám đề nghị thẳng với anh chứ? Ở phương Tây phụ nữ không bao giờ nói: "Hãy cưới em!", chỉ có đàn ông nếu muốn cưới thì mua sẵn một chiếc nhẫn, chờ một dịp thuận tiện nào đó, trong nhà hàng chẳng hạn, rồi đưa ra chiếc nhẫn và hỏi: "Em có muốn kết hôn với anh không?". Vậy là ở Việt Nam phụ nữ nắm quyền hơn cả những nước phát triển rồi đó!
Kim hơi ngượng:
- Chờ anh chủ động hỏi cưới em thì đến chừng nào? Mà em "khơi khơi" dẫn anh về Việt Nam giới thiệu là bạn trai sao được, gia đình em không chịu đâu.
- Thôi được rồi. - Fernando nhún vai nói. - Vậy anh phải làm sao?
- Thì đó! Anh xin ba mẹ em được cưới em!
- Có bắt anh quỳ gối xuống giống hồi châu Âu ở thế kỷ mười bảy không? - Fernando hỏi xong không nhịn được, cười sặc sụa.
Kim cao giọng:
- Không cần, nhưng anh phải dẫn cả cha mẹ anh qua nữa mới được. Để nếu anh có trốn chạy thì cha mẹ anh là người lớn phải chịu trách nhiệm về hành động của anh!
Fernando tiếp tục cười nắc nẻ:
- Khổ thân cha mẹ anh! Tự nhiên anh "hưởng" mà bắt họ phải chịu trách nhiệm. Trời ơi, anh ba chục tuổi rồi! Đâu phải con nít mà phải có "phụ huynh" đi kèm.
- Không biết! Luật ở Việt Nam vậy đó! - Kim bướng bỉnh. - Không chịu thì thôi!
- Nè! Bây giờ anh mới biết vì sao cô bạn đồng hương tên Thụy Vũ của em xinh đẹp tuyệt vời mà trên ba mươi tuổi rồi vẫn không có ai dám nhào vô yêu. - Fernando giễu cợt. - Còn cô nàng Thuý Hà nữa, chắc ngày trước bị gia đình o ép quá, lấy chồng mà không yêu nên sang Anh gặp tụi đàn ông mới lẳng lơ như vậy. Mà tại sao phải cưới nhau chứ? Theo thống kê một trăm phần trăm những vụ ly dị xuất phát từ... hôn nhân.
Kim giận dỗi quay mặt qua chỗ khác, dù biết chuyện "dâng hiến" là hoàn toàn không chút ý nghĩa với người phương Tây, thậm chí còn làm Fernando bị áp lực và không thoải mái do phải "chịu trách nhiệm" tạo cho cô những cảm xúc tốt đẹp đầu tiên của cuộc sống tình dục. Kim vẫn thường ấm ức, sụt sịt:
- Ba mẹ em mà biết chuyện em "dâng hiến" cho anh rồi dám giết em lắm!
Fernando bật cười:
- Chứ anh không "dâng hiến" lại cho em sao?
Kim nổi khùng, nói:
- Anh còn gì đâu mà "dâng hiến", không phải dân Tây như anh đã biết "mùi đời" từ hồi Trung học hay sao?
Fernando lắc đầu, nói không phải ai cũng như Kim nghĩ, người phương Tây cũng còn nhiều gia đình nghiêm túc, giáo dục con cái rất đàng hoàng. Đặc biệt ở Bồ Đào Nha người ta còn rất ngoan đạo và làm theo những lời dạy ở nhà thờ. Bồ Đào Nha là một nước hiếm hoi của châu Âu còn giữ luật cấm phụ nữ phá thai. Dĩ nhiên khi yêu thì vẫn có thể đến với nhau trọn vẹn nhưng không phải bạ ai cũng quan hệ bừa bãi.
- Em đến nhà anh rồi mà không nhận ra cha mẹ anh rất khó hả? - Fernando hỏi. - Em nghĩ cha anh cho anh dẫn bạn gái về nhà "hú hí" lúc còn Trung học sao? Lúc đó anh đang phải học như điên.
Kim biết Fernando nói thật, ở Oxford chung với dân Anh hơn một năm nay, cô thấy bọn họ đa phần thuộc gia đình nghiêm túc. Muốn vô được Đại học Oxford không những phải học cực giỏi mà gia đình còn phải có điều kiện tài chính dồi dào. Trừ một vài trường hợp có học bổng, nhưng đã vào được Oxford đều phải đặt nặng chuyện học hành lên trên. Vì thế, hầu hết dân Oxford rất đàng hoàng trong chuyện tình cảm. Những trường hợp lăng nhăng không nhiều, đa phần đến từ những nước có nền văn hoá "nóng" Nam Mỹ. Tuy nhiên Kim vẫn còn ức, cô gây sự với Fernando:
- Dù gì em biết anh không còn "tân" nữa khi gặp em!
Fernando bật cười:
- Em quan trọng chuyện đó chi vậy? Miễn anh không phải loại Casanova giống Mauricio được rồi! Từ lúc yêu em anh có để ý đến ai đâu, mà em thấy rồi, người đẹp bên anh đâu có thiếu. Chỉ có em là "lạng quạng", có bạn trai rồi mà còn ngồi xe đòn ngang để Mauricio chở trên xe đạp đi chơi hoài. Em tưởng anh không biết chắc? Rồi từ lúc em biết David Wilson, em cũng "thầm thương trộm nhớ" anh ta. Thậm chí tối hôm qua trong lúc ngủ em còn mơ, gọi David to đến mức anh phải giật mình. Cái kiểu "ngoại tình tư tưởng" của em còn nặng tội hơn ai hết. Em tưởng anh "máu lạnh" không biết ghen sao? Tại anh không thèm!
Kim giật mình trước những lời "kết tội" của Fernando nhưng nhìn anh vẫn tự chủ nên cô yên tâm, có thể anh chẳng biết gì nhưng "chụp mũ" trước, dụ cô khai ra. Kim nghĩ tốt hơn hết vẫn phải tiếp tục dỗi:
- Anh đừng nói bậy nữa. Trước sau gì em cũng chỉ có mình anh. Em đã "dâng hiến" cho anh rồi thì anh phải có trách nhiệm với em chứ.
Fernando lần này cười nhiều đến mức Kim sợ hàng xóm nghe được:
- Em đừng giả bộ nữa! Ở Việt Nam mà biết nhảy Salsa, mấy khoản ăn chơi đều biết rành thì ba cái chuyện "dâng hiến" đâu có ý nghĩa gì nữa!
Kim đột nhiên nổi điên vì nghĩ bị Fernando xem thường. Cô quay lại tát cho anh một cái rõ đau rồi ôm mặt khóc oà.
- Anh giỡn thôi mà! - Fernando sờ tay vào má cố bình tĩnh. - Anh thật không hiểu nổi. Đánh người ta cho đã rồi còn bày đặt khóc trước nữa hả? Nín khóc chưa? Anh đếm từ một đến mười mà em còn khóc thì anh không thèm cưới em nữa, anh đi cưới Vi Vi Le ráng chịu!
- Đừng! - Không đợi Fernando đếm, Kim bặm môi cố nín. - Anh phải cưới em!
- Được rồi! - Fernando cười ôm Kim vào lòng âu yếm. - Trời ơi, sao anh bị em hành hạ dữ vậy nè! Em muốn gì anh cũng chiều hết. Kể cả bắt anh không ở New York nữa về Oxford với em anh cũng chịu!
- Thật sao? - Kim ngạc nhiên.
- Thật! - Fernando tỉnh bơ. - Nhưng như vậy anh là người đàn ông không xem trọng sự nghiệp, dễ dàng chạy theo em, em sẽ không thèm yêu đâu. Nên thôi anh vẫn ở lại New York!
Kim bật cười trước vẻ "đểu cáng" của Fernando. Anh ôm ghì Kim vào lòng, hôn lên tóc cô thì thầm:
- Ráng chờ anh đi! Anh xin gia đình em cho anh đính hôn với em trước, rồi chừng nào anh xong công việc ở đây mình sẽ làm đám cưới, được không? Em muốn về Việt Nam làm việc thì anh cũng sẽ xin việc làm ở đó. Hoặc mình sẽ sống vài năm ở Bồ Đào Nha. Anh với em đi đâu mà không sống được. Có gì đáng lo đâu? Miễn là hai đứa mình lúc nào cũng yêu nhau là được rồi!
(Còn tiếp)
Theo: Thichtruyen.vn
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX