Tâm sự với cô đơn
CTV Quách Thái Di (Ngọc Vy) 12/01/2017 07:00 PM
Hạnh phúc không thể nắm lấy đặt vào lòng bàn tay rồi cất giấu. Hạnh phúc tựa như nắng mai, tuy không chạm vào được nhưng đủ sưởi ấm trái tim trong khoảng thời gian nào đấy.

Gió mùa tràn vào thành phố kèm theo mưa phùn rơi tí tách. Mùa đông năm nay thật sự rất lạnh. Khắp các ngõ vắng hoe. Nhà nhà đóng cửa kín như bưng. Dường như ánh mặt trời ngủ quên, không chịu thả vài tia nắng xuống mặt đất để sưởi ấm. Trong không khí se sắt ấy, bao giờ cũng có một nỗi bâng khuâng mơ hồ xâm chiếm lồng ngực của những người khách bộ hành.

Dưới bóng cây bạch quả, hai bóng người cô độc bước đi, ngược chiều.

Ngày 5 tháng 10, trời mây xám.

Anh và cô sống trong cùng một khu phố. Cô ở đầu phố. Anh ở cuối phố. Cách bốn căn nhà. Mỗi lần ra ngoài, cô đi về phía mặt trời mọc. Anh đi về phía mặt trời lặn.

Căn phòng của cô sơ sài, ngập mùi hương long não. Những ngày đông, gió thổi rất nhiều, miên man khiến cô có cảm giác như gió thổi suốt cả bốn mùa.

Buổi tối, anh đọc sách dưới một ngọn nến. Ánh nến lay động chập chờn. Tường hoa trước sân loang sắc màu.

Ngày 14 tháng 10, trời âm u mù mịt. Mưa rơi như trút nước.

Song cửa cũ phòng cô có đặt một chậu hoa nhài.

Sống cùng nhau nhưng họ chưa bao giờ gặp mặt dù là tình cờ. Không phải vì phố đông, có lẽ vì duyên chưa đến.

Ngày 26 tháng 10, nắng chiều ngắn ngủi, phút chốc màn đêm buông. Ánh trăng bạc chiếu qua song cửa.

Trên bàn ngổn ngang những tờ giấy, thước kẻ, bút chì và tẩy. Gió thổi ào ào. Rèm cửa bay phần phật. Anh không buồn thu dọn đống vụn ấy mà ngả lưng xuống giường. Anh cảm thấy mỏi mệt khi ngày ngày dồn hết tâm trí làm việc đến nỗi quên ăn quên ngủ vậy mà thu nhập cũng không được bao nhiêu. Nến đỏ cháy gần hết, đêm cô quạnh vẫn còn dài.

Dạo gần đây anh sống thiếu thốn. Thỉnh thoảng vào những đêm trăng tỏ, anh mang guitar ra quảng trường gảy tưng tưng, hát vu vơ, đôi chỗ sai nhịp thế nhưng khách kéo đến xem rất đông.

Có một lần cô đi ngang qua quảng trường nhưng không chen chân vào. Cô không thích nghe nhạc. Cô chỉ thích chơi cây cảnh.

Ngày 3 tháng 11, mưa bụi phiêu dạt cùng gió. Trên góc mái vài cành cây rủ xuống, bươm bướm nhẹ nhàng bay.

Những lúc rảnh rỗi, cô đi dạo một vòng thành phố, lượn qua các công viên. Lần nào cũng vậy bến đỗ dừng chân của cô là một cửa hàng hoa. Có khi cô ở đó ngắm những chậu hoa suốt cả buổi chiều không biết chán.

Người ta từng nói trên đời này làm gì có tình yêu mãi mãi, mọi thứ rồi sẽ đổi thay. Cô chưa trải qua một lần yêu. Nếu cô được yêu, dù tình yêu đến lặng lẽ hay cuồng nhiệt, dù là tình cờ ghé qua hay tại định mệnh an bài thì cô cũng sẽ không từ bỏ.

Ảnh: i.pinimg.com

Ngày 9 tháng 11, ráng chiều trống trải.

Bệ cửa sổ khẽ hé ánh nến. Anh cảm thấy cô đơn và muốn có ai đó bầu bạn trong lúc này. Anh mở danh bạ. Danh sách bạn bè của anh dài ngoằng nhưng anh không tìm được ai để tâm sự. Không ai đáng để tin cậy.

Ngày 16 tháng 11, mây trôi chậm rãi trên bầu trời.

Cô vẫn có thói quen đi về phía bình minh, còn anh theo bóng tà dương rong ruổi vô định trên đường.

Anh và cô chưa từng gặp nhau trong đời. Vận mệnh như bụi trần chẳng thể nào nắm bắt.

Ngày 20 tháng 11, thềm đá xanh màu rêu nơi hẻm nhỏ, chớp mắt đã lại chiều buông. Chiếc lá còn sót lại trong mùa đông nhuộm sương trắng trên tàn cây.

Ngoài sở thích cắm hoa, cô còn vẽ tranh. Những bức tranh của cô mang màu ảm đạm, thê lương như chính cuộc sống buồn tẻ của cô vậy.

Ngày 1 tháng 12, mưa rơi nhạt nhoà. Từng đám mây đen dồn lại tựa như ngọn núi cao ngất rồi từ bên dưới những đám mây, mưa nhỏ giọt.

Gió lại cuốn đi mộng đẹp đêm qua. Giấc mộng mà cô nghĩ mình không thể mơ thêm một lần nào nữa.

Những lúc chán chường, cô rẽ vào một quán cà phê, hoặc tìm một cung đường đầy lá để mà thả bộ, có khi cô trò chuyện với bóng mình dưới dòng sông.

Ngày 7 tháng 12, ánh tà dương nhiễm giá sương buốt lạnh.

Anh pha một chén trà trầm hương ấm áp và ngồi thưởng thức. Cuốn sách ố vàng vẫn âm u lập loè dưới ánh nến.

Ở bên này, cô ngồi trước hiên, lặng lẽ đợi một ánh sao băng.

Ngày 12 tháng 12, ngút ngàn sương bay đến, mùa đông càng thêm rét buốt.

Có một con mèo hoang màu đen xuất hiện ở cửa sổ chái bếp nhà anh. Sau nhiều lần đuổi hoài không đi, anh bỏ cuộc. Có khi còn cho nó ít cơm nguội. Lâu dần anh và nó trở thành đôi bạn thân thiết.

Ngày 17 tháng 12, khi cô thức dậy nhìn ra ngoài khung cửa, vài sợi nắng lẻ loi nằm trên sân.

Cô nhìn mình trong gương và nhận ra mình không còn trẻ như lúc trước nhưng cũng chưa hẳn già. Ở cái tuổi lưng chừng ấy, cô chẳng cầu mong có một tình yêu vĩnh cữu, chỉ mong có thể sống và yêu thương theo tâm ý của bản thân.

Ngày 21 tháng 12, anh bước ra phố thấy hai đứa trẻ đang chơi trò tạo tuyết giả. Cậu bé trèo lên một nhánh cây gần đó rải từng hạt bông gòn xuống. Tuyết nương theo gió bay tứ tung. Cô bé ở phía dưới dang hai tay ngẩng mặt xoay tròn. Tuyết cài lên tóc cô, xinh xắn như một thiên thần. Anh nghĩ, giá như những bông gòn trắng tinh kia là tuyết thật thì tốt biết mấy.

Anh xoay người, đi về phía mặt trời lặn.

Nơi đầu phố, cô mở cổng, đi về phía mặt trời mọc.

Họ cùng lên một chuyến buýt. Anh đi cửa trước. Cô leo lên bằng cửa sau. Họ ngồi đối diện, xoay lưng và im lặng cho đến hết quãng đường.

Có nhiều lúc họ ở thật gần, rất gần chỉ cần cả hai ngoảnh lại họ sẽ nhìn thấy nhau. Nhưng giữa họ vẫn tồn tại một khoảng cách xa xôi diệu vợi.

Ngày 22 tháng 12, gió đông thổi vào ngõ vắng. Chim sẻ đậu nhánh ngô đồng tắm ánh trăng.

Họ cũng giống như những người khác, vô tình lướt qua nhau trên con phố quen thuộc mà chẳng bao giờ nhận ra mình với đối phương là hàng xóm bao năm rồi.

Nhưng, cuộc đời không quá tàn nhẫn với họ. Dù đường ngược lối nhưng vẫn có lúc tương phùng.

Ngày 23 tháng 12, trời trong ấm áp. Chậu hoa nhài lười biếng sưởi nắng đông.

Khăn choàng của cô bị gió thổi ngược về phía sau. Cô quay lại tìm. Vô tình gặp anh. Anh cúi người nhặt giúp cô. Họ nhìn nhau trong thoáng giây rồi nhoẻn cười.

"Anh ấy có nụ cười dịu dàng!" - Cô thầm nghĩ.

"Cô ấy có một đôi mắt thật sáng!" - Anh nghĩ thầm.

Họ giống như những người cũ gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách. Anh đề nghị cho anh ở bên cạnh cô cả buổi chiều này. Cô đồng ý. Mùa đông vì thế mà không còn cô đơn nữa.

Cảm thấy nói chuyện hợp nhau, họ trao đổi số điện thoại. Lúc ra về, một cơn giông đổ ào xuống, không dự báo. Ông trời thật biết trêu đùa. Anh và cô tạm biệt nhau rồi ai đi đường nấy.

Cô chạy xuyên qua màn mưa, lòng rạo rực dù cơn mưa kia khiến cô ướt nhẹp từ đầu tới chân.

Anh bước trong làn gió ào ào, nghe tiếng nhịp tim mình đập nhanh hơn thường ngày.

Đêm đó, mưa rơi mãi, tí tách ngoài ô cửa. Gió lay lắt, ngọn đèn đổ bóng thật dài xuống lòng đường vắng tênh.

Ngày 24 tháng 12, trời nổi gió. Nhiệt độ bỗng hạ xuống rất thấp. Bản tin thời tiết nói rằng những ngày cuối năm sẽ lạnh bất thường.

Buổi chiều tươi đẹp ấy có thể không quyến luyến? Anh thao thức mãi rồi quyết định gọi cho cô.

Nhưng cuộc đời cũng lắm ưu phiền, bất hạnh. Niềm vui mà anh tưởng rằng đã có thể nắm trọn trong tay thì khi mở ra lòng bàn tay chỉ còn lại những mảnh vụn tựa khói sương.

Tờ giấy có số điện thoại của cô ướt sũng nước, chữ nhòe đi. Anh để tờ giấy cạnh ngọn nến cho khô, cuối cùng vẫn không thấy rõ những con số. Anh căng mắt, bấm từng con số trên bàn phím với một chút hy vọng. Khi áp điện thoại vào tai, anh thở dài. Tổng đài báo rằng số điện thoại anh đang gọi không có thật.

Đêm Giáng Sinh, những đôi tình nhân tay trong tay, hạnh phúc ngời ngời trong mắt họ. Cô vẫn ở nhà, không rời chiếc điện thoại dù chỉ nửa bước. Mảnh giấy có số điện thoại của anh, cô đã đánh rơi, chắc có lẽ cô làm rơi vào buổi chiều mưa lần đầu gặp anh. Cô cũng đã thử quay lại tìm kiếm nhưng hoài công. Cô chỉ còn cách đợi anh chủ động gọi trước.

Quá 12 giờ, Giáng Sinh tàn, mưa đã ngừng. Mảnh trăng lưỡi liềm mờ mờ hiện ra một góc trời xa. Khuôn trăng nửa tàn như mây đen héo úa. Cũng giống như tình yêu chẳng bao giờ mang lại trái ngọt.

Ngày 31 tháng 12, trời càng rét. Ánh dương lạnh buốt.

Cô quẩn quanh trong căn phòng ngập mùi khói ấm. Chậu hoa nhài không chịu được cái lạnh, những cánh hoa rũ xuống. Những chiếc lá xám ngắt. Cô đóng hết tất cả các cửa, cuộn tròn trong chăn nghe radio. Ngoài đường, người dân nô nức kéo nhau đi xem pháo hoa. Đâu đó vọng lại tiếng nói của đám đông cùng nhau đếm ngược những giây cuối cùng, tiễn đưa năm cũ.

Cô nghe một tiếng nổ lớn trên bầu trời. Từ ô cửa kính, hàng ngàn bông pháo đủ màu nở khắp không trung. Ly hợp cũng tựa như pháo hoa trong tích tắc.

Ngày 1 tháng 1, ngoài song cửa, nắng xuân dịu dàng.

Hồi ức kia đến cuối cùng như trang giấy trắng nhuộm mực đen. Một mình cô tựa lan can ngắm mai vàng rơi rụng.

Ngày 9 tháng 1, trời hửng nắng. Anh bước ra ngoài hiên, ngửa mặt để cho vầng dương chiếu xuống. Cơ thể anh nóng dần lên.

Anh khoác áo, đi dạo ở đài phun nước. Hồ nước trong vắt xanh biếc rọi màu trời. Sóng nước mênh mang một khoảng trong lành, hạt nắng nghiêng nghiêng rơi trên vai anh.

Ngày 17 tháng 1, thành phố ươm nắng đầy các ngõ ngách, ở những góc tối tăm, giá lạnh vẫn còn.

Cô đợi điện thoại của anh từng giờ, từng phút. Dường như muốn làm cô thêm phần sốt ruột, chiếc điện thoại im lìm, chẳng chịu reng lên.

Ngày 9 tháng 2, thời tiết êm dịu, gió thổi thật khẽ.

Ảnh: i.pinimg.com

Anh đứng giữa ngã tư đường, nhìn dáo dác, thầm hy vọng sẽ gặp lại cô tại một ngã rẽ nào đấy.

Ngày 14 tháng 2, khắp các cửa hàng trong phố đều là hoa tươi, socola và những quả cầu thuỷ tinh trong suốt.

Vầng nhật nguyệt hết đi lại đến, đáp lại chỉ có tĩnh lặng. Gót chân cô âm thầm. Con phố sáng rực ánh đèn nhấp nháy giăng mắc trên các cành cây khô. Xung quanh cô có rất nhiều tiếng nói tiếng cười, tiếng thì thầm to nhỏ. Từng cặp sóng đôi. Cô ao ước có được niềm hạnh phúc giống như họ. Khoé mắt cô bỗng trào ra những giọt nước long lanh.

Tình yêu của cô, đang ở nơi nào, kẹt ở quãng đường nào mà cô mỏi mắt tìm mãi không ra?

Ngày 23 tháng 2, mây mù khắp trời như tụ lại quanh một chỗ. Ánh dương đã lạnh. Ngày tháng vội vàng trôi.

Cô vẫn giữ thói quen, mỗi khi rời khỏi nhà là đi thẳng về hướng bình minh.

Anh vẫn thế, nơi hoàng hôn tím sẫm màu là hướng mà anh đi mỗi ngày.

Ngày 26 tháng 2, cơn gió se se lạnh ùa vào gối người cô đơn, con phố tối tăm. Nơi chân trời chỉ có vài con quạ bay qua.

Thiết kế, đọc sách, gảy đàn, trò chuyện cùng sao trời… công việc, sở thích của anh cứ lặp lại như thế. Kể từ ngày đó, họ không còn gặp lại nhau thêm một lần nào nữa.

Ngày 7 tháng 3, cây cà phê nở hoa hai bên tường rào, hương thơm ngào ngạt.

Anh và cô vẫn đi về giữa lòng phố. Nỗi buồn của cô. Nỗi nhớ của anh. Tình yêu chưa cất lời của họ. Tựa như cầu vồng chỉ xuất hiện thoáng chốc. Hạnh phúc qua đi mới biết trái tim từng rung động.

Ngày 20 tháng 3, mây rộng lớn, núi xa xanh thẳm. Ban đêm, trăng sáng lung linh, yên tĩnh biết bao.

Họ mải miết tìm kiếm hình dáng đối phương, sau cùng lại là nỗi thất vọng tràn trề.

Tình yêu thống khổ nhất không phải mỗi người một hướng đi mà chính là kề bên nhau nhưng không bao giờ ngoảnh mặt nhìn nhau.

Ngày 7 tháng 4, cuối xuân đầu hạ. Ve sầu tìm cành cây hóng giò, tấu lên những khúc nhạc nghe buồn não nề.

Nếu như có một ánh mắt hoặc một nụ cười nhẹ nhàng có thể khiến cô quên mất bản thân thì tình yêu đoạn trường khổ luyện đều xứng đáng để cô theo đuổi tìm kiếm.

Cô nhớ vô cùng buổi chiều năm ấy.

Ngày 28 tháng 4, mùa mưa bắt đầu kéo đến. Đầu tiên là những cơn mưa nhẹ nhàng, sau đó là những trận mưa triền miên suốt cả tuần.

Mưa dai dẳng. Đường phố loang loáng nước làm anh không đi đâu được cả.

"Tìm một người giữa thành phố đông đúc quả thực không dễ dàng nhưng sao cô ấy có thể biến mất không để lại một chút dấu vết nào?" - Đôi lần anh tự hỏi.

Ngày 11 tháng 5, mưa tạm dứt nhường chỗ cho bóng nắng và mây xanh.

Phía xa, có cánh chim đang bay lượn trên bầu trời. Anh thầm ước giá mà mình được như cánh chim ấy bay đến bên người anh luôn hằng nhớ thì tốt biết mấy.

Ngày 19 tháng 5, tịch mịch buông xuống khắp thành phố. Hoàng hôn nhuộm màu trời thành cánh hoa đỏ sẫm. Cảnh sắc nhìn như một bức hoạ.

Cô ngồi trên chiếc xích đu ở sân thượng, trầm tư.

Bên này, anh đăm chiêu tựa lưng vào ban công. Dải đèn rực sáng. Tìm lại quãng thời gian đã qua ấy tựa như những mảnh gương vỡ nát xao động trong lồng ngực.

Ngày 29 tháng 5, chiều buông, anh một mình bước dọc bờ biển. Một chiếc thuyền con chao mình giữa sóng cuộn.

Hạ về mang theo những làn gió dịu mát. Nơi cuối chân mây, quả cầu lửa phát ra vầng hào quang vàng đỏ nhuốm lên cả vạn vật.

Buổi tối cô đơn. Ánh đèn cô đơn khiến anh cứ trằn trọc, hoài nhớ về câu chuyện đã trôi xa.

Ngày 6 tháng 6, gió lặng. Từng cụm mây trắng xốp khổng lồ chất cao như núi, nằm im chẳng buồn trôi.

Chẳng hiểu vì lý do gì, cô cứ buồn hoài, ngóng nhìn tuổi xuân của mình đang từng ngày trôi qua.

Ngày 11 tháng 7, ban ngày mà trời cũng xám xịt. Đến tối, ai đó thả một ngọn thiên đăng lên trời. Bụi cỏ ngoài sân nhà anh thoang thoảng hương thơm hoà quyện cùng tách trà ấm nóng, bốc khói nghi ngút.

Ảnh: limelanephotography.com.au

Ngày 13 tháng 8, trăng sáng lặng lẽ lướt qua đêm dài.

Cô oán trách thành phố sao quá rộng lớn, chẳng thể cho cô gặp lại anh. Những con đường rộng thênh thang, đi đâu cũng vương nỗi nhớ. Những chuyến xe nối dài, hành khách đông vô số kể, cô chen chân trong dòng người ấy mà vẫn thấy mình đơn lẻ.

Ngày 30 tháng 8, nắng vô cùng rạng rỡ.

Cô vừa tưới cây vừa nghĩ ngợi.

"Lẽ nào anh ấy đã rời khỏi thành phố này?"

Hạnh phúc không thể nắm lấy đặt vào lòng bàn tay rồi cất giấu. Hạnh phúc tựa như nắng mai, tuy không chạm vào được nhưng đủ sưởi ấm trái tim trong khoảng thời gian nào đấy.

Ngày 16 tháng 9, thu tới mưa phùn gõ bên song cửa.

Anh trêu đùa cùng mèo hoang, bộc bạch hết nỗi lòng với nó. Trong cơn giông, anh nhìn thấy một cây dù sặc sỡ lạc lõng giữa những chiếc áo mưa đơn điệu.

Ngày 27 tháng 9, buổi sáng có sương.

Họ cùng ra đứng ngoài ban công, cùng nhìn bầu trời cao vời vợi và cùng nghĩ về nhau.

Ngày 3 tháng 10, mùa cây thay lá, từng chiếc lá vàng bình yên rụng trong nắng sớm.

Họ cùng đi dạo trong công viên, cùng nhặt một chiếc lá khô giòn dưới chân, cùng tựa vào gốc cây lơ đễnh ngắm mây toả ra tứ phía trên trời.

Ngày 14 tháng 10, những con đường trải đầy lá vàng, những hàng cây rực sắc màu khi lá bắt đầu chuyển từ vàng cam sang đỏ.

Có đứa trẻ muốn cô giữ giúp nó bong bóng. Cô chọn một chiếc quấn vào tay nhưng sơ ý thế nào để bong bóng tuột khỏi tay bay vút lên cao. Cô đứng ngẩn ngơ, nuối tiếc nhìn theo, chợt nhận ra những gì tốt đẹp thường trôi qua rất mau.

Ngày 25 tháng 10, cây trút lá khắp mặt đất, gió se se lạnh.

Ký ức nơi anh chỉ còn lại những mảnh ghép về buổi chiều mưa không quên năm ấy và dáng vẻ của cô, lúc mờ nhạt lúc rõ nét.

Ngày 7 tháng 11, bầu trời cao xanh trong không gợn bóng mây, nắng vàng hanh hao thả từng chùm óng ả xuống khoảng sân trước hiên nhà.

Hôm nay là sinh nhật cô. Một mình cô mua bánh, mua nến, mua hoa tự chúc mừng mình thêm một tuổi mới. Ánh nến lay lắt in bóng lên tường nhẹ nhàng đung đưa.

Nơi góc phố yên tĩnh, anh chơi bài "Loving you". Tiếng đàn của anh trầm buồn, như ai oán, như nức nở. Mỗi lần nhớ về cô, anh lại gảy đàn.

Ngày 30 tháng 11, sương mù dày đặc, gió rít từng cơn rét mướt.

Nỗi nhớ trong cô dần phai nhạt. Cô có cảm giác như tình yêu chưa một lần đến với mình.

Ngày 2 tháng 12, gió lạnh đầu đông.

Đêm chưa tàn chợt thấy tia sáng của sao băng. Cô giấu đôi tay cóng rét trong lớp găng to sụ, ngồi bên cốc trà ấm phảng phất ngày hè trong xanh.

Ngày 8 tháng 12, mùa đông rét căm căm đến tê người. Tuy vậy cô vẫn yêu cái lạnh của mùa đông cuồng nhiệt.

Cô còn đặt những cái tên thân thương cho mùa mà cô yêu thích như: mùa nỗi nhớ, mùa kỷ niệm, mùa yêu.

Ngày 16 tháng 12, ngày không có nắng, đêm không ánh trăng, không một hạt tinh tú.

Những ngôi nhà trầm mình trong tiết trời u ám. Thành phố giống như mê cung đi hoài không tìm được lối ra, chỉ thấy những bức tường loang lỏ, ẩm mốc bao quanh khiến anh ngột ngạt, khó chịu.

Ngày 21 tháng 12, những hạt mưa lạnh thấu xương khẽ chạm vào bờ môi.

Cô quyết định tạm xa thành phố băng giá này một thời gian, đợi nắng ấm xua tan mây mù cô sẽ trở về. Mặc dù yêu mùa đông nhưng cô không chịu được sự nhớ nhung cứ bám riết lấy cô từng ngày, từng giờ.

Ngày 23 tháng 12, người ta quét vôi trắng lên các thân cây chuẩn bị đón Giáng Sinh.

Thành phố đông đúc, chật chội là thế vậy mà anh tưởng như chỉ có mỗi anh cô độc đi về.

Ngày 24 tháng 12, bài hát Giáng Sinh rộn rã vang lên ở các ngã tư.

Tối, mọi người tiến về nhà thờ cầu nguyện, chúc nhau mùa Noel an lành. Chuyến xe buýt cuối cùng trống trơn, chỉ có một hành khách duy nhất.

Ngày 31 tháng 12, trời ấm dần.

Lại thêm một năm cố nhân xa cách. Trước quảng trường, mọi người tụ tập cùng đón chờ thời khắc sang mùa. Khi pháo hoa nở, họ ôm nhau vui mừng chào năm mới đến.

Ngày 3 tháng 3, trời quang mây, gió lao xao.

Cô quay về nơi thành phố cũ, căn nhà cũ để sửa sang dọn dẹp phòng ốc. Rèm cửa được thay thế bằng giàn bông giấy. Nắng sớm tinh khôi. Chim hót trên cành trúc. Mai bung nở.

Ngày 4 tháng 5, mây trời lang thang.

Cô và anh cũng lang thang qua nhưng nơi gợi nhắc về hồi ức, lòng tự chất vấn.

"Hình như chúng ta đã từng thích nhau dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi?"

 

Author: CTV Quách Thái Di (Ngọc Vy)

News day