Trở lại tuổi 17
Quách Thái Di 06/19/2018 07:00 PM
Tuổi trẻ cũng chỉ có một lần. Nếu trót mang lầm lỗi thì hãy mạnh dạn sửa sai trước khi quá muộn, đừng để sự yếu đuối và hèn nhát đánh mất đi điều quý giá nhất trong cuộc đời.

Nghỉ ngơi chưa đầy năm phút, tôi lại phải tiếp nhận thêm một trường hợp tự tử khác. Bệnh nhân lần này vẫn là một cô bé học lớp mười. Uống thuốc ngủ tự sát vì áp lực từ việc học hành. Rất may người nhà đưa đến bệnh viện kịp thời nên tình trạng sức khoẻ của em học sinh này đã không còn gì để lo ngại.

Đẩy cửa vào phòng kiểm tra lần nữa, tôi hoảng hốt khi nhìn thấy bệnh nhân của mình đang cố sức trèo qua cửa sổ thực hiện màn tự tử lần hai. Tôi nhanh chân tóm lấy cô gái ương ngạnh này. Em vùng vằng. Tôi đóng cửa sổ lại, trói em bằng dây thừng, đặt lên giường, phán một câu đầy phẫn nộ.

- Trước khi chết hãy làm điều gì đó có ích đi.

...

Sau cơn mưa ban trưa, một làn gió ấm áp thoảng qua con phố yên tĩnh. Vệt nắng buổi chiều còn sót lại toả ánh sáng dịu nhẹ. Vẫn để nguyên chiếc áo blouse trắng, tôi đút hai tay vào túi, tản bộ trên con đường lộng gió gần khuôn viên bệnh viện. Mây bay về phía chân trời. Ánh hoàng hôn nhàn nhạt đậu hờ trên một chiếc lá vàng sắp lìa cành, in bóng xuống mặt đất.

Ngày hôm nay tôi đã tiếp nhận hơn bảy trường hợp tự vẫn khác nhau, vì trầm cảm, vì thất tình, vì buồn bực chuyện gia đình… Hầu hết các bạn đều ở trong độ tuổi còn rất trẻ, vậy mà vì một phút nông nổi lại suýt đánh mất đi tương lai của mình. Tôi khẽ lắc đầu, bản thân tôi còn tệ hơn cả họ.

Những năm tháng ấy, tôi là một kẻ nhu nhược, hèn nhát, sợ hãi đến mức muốn chết quách đi chấm dứt cuộc sống tăm tối mà cũng không có đủ dũng khí.

Tôi-của-năm-ấy bị cả thế giới cô lập ngoại trừ Lâm Anh và cô cũng chính là mối tình đầu của tôi.

Tôi-của-năm-ấy thờ ơ, vô tình chỉ biết đứng trơ mắt nhìn người mẹ kính yêu nhất của mình nhảy lầu vì quá uất ức khi biết chồng ngoại tình.

Tôi-của-năm-ấy hèn yếu không dám chạy lại giật phắt con dao lam trong tay Lâm Anh, chỉ bàng hoàng nhìn cô từ từ ngất lịm, một bên cổ tay chằng chịt những vệt rách rướm đầy máu.

Tôi căm giận bản thân mình vô cùng, nếu lúc đó tôi vươn tay ra giữ lấy họ thì có lẽ họ đã không đau đớn đến mức tuyệt vọng không còn lối thoát.

Mất đi hai người thân yêu và quan trọng nhất, tôi từng bước trưởng thành. Tôi đã học cách đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, học cách mạnh mẽ, vững tâm khi đứng trước bão giông, học cách vượt qua nỗi sợ hãi… Nhưng dù tôi có học bao điều, nói bao lời giá như, cố gắng mạnh mẽ thế nào cũng không thay đổi được quá khứ. Những người đã ra đi sẽ không bao giờ quay trở về.

Nếu cỗ máy thời gian tồn tại trên đời, tôi muốn được trở lại tuổi 17 mơ mộng và cũng lắm ưu phiền ấy để sửa chữa lỗi lầm.

Tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá ven đường. Nắng chiều phủ sắc đỏ lên vạn vật. Mây từ phía Tây chuyển sang màu đỏ sẫm, trôi đi một cách nặng nề, dày đặc phủ kín hết cả những mái ngói trong thành phố. Bầu trời ráng chiều đẹp đến ngỡ ngàng, thật dễ khiến cho tâm hồn càng thêm xao xuyến.

Ghế trống bên cạnh tôi xuất hiện một ông lão bán đồng hồ. Ông năn nỉ tôi mua giúp ông một cái. Tôi lắc đầu, bảo không mua nhưng sau đó ánh mắt chú ý đến chiếc đồng hồ cũ, rất cũ, bị tróc sơn và còn gỉ sét. Tôi chỉ vào nó và hỏi mua. Ông lão cầm lên đưa cho tôi xem, nói: 

- Đây là chiếc đồng hồ cổ điển, nó có rất nhiều kỷ niệm với ta, vứt đi thì không nỡ nên ta luôn mang theo nó bên người. Nếu cậu thích thì ta tặng cho cậu.

Tôi ngắm nghía chiếc đồng hồ thật lâu. Tia nắng cuối cùng trong ngày hắt lên thân chiếc đồng hồ, toả ra một thứ ánh sáng dìu dịu. Ánh sáng ấy làm tôi nhớ đến Lâm Anh. Nụ cười cô cũng long lanh, ấm áp như nắng vậy.

"Nếu nó là kỷ vật vô giá của ông lão thì mình không nên nhận lấy." - Tôi nghĩ thầm rồi vô tình buột miệng.

- Giá mà thời gian có thể chạy ngược.

- Nó sẽ giúp cậu làm điều đó.

- Sao ạ? Ông nói gì cơ? - Tai tôi dựng lên, cảm giác như vừa nghe một tiếng súng lớn.

Ảnh: Dear.vn

Ông lão chậm rãi.

- Thật ra chiếc đồng hồ cũ này có thể đưa cậu trở về bất kỳ thời điểm nào mà cậu muốn trong quá khứ chỉ cần cậu vặn ngược cái nút nhỏ màu đỏ ở đằng sau nó.

- Ông đùa với cháu đấy à? Chuyện này sao có thể?

- Không tin thì cậu cứ thử xem.

Tôi nhìn chiếc đồng hồ một lần nữa. Vẻ ngoài cũ kĩ. Mẫu mã lại không bắt mắt. Là đồ bỏ đi thì đúng hơn. Trên thế giới này có vô vàn điều kỳ quái thậm chí đến khó tin nhưng vẫn là sự thật. Quay ngược thời gian chỉ là chuyện nhỏ nằm trong số ấy, không hẳn là không có khả năng diễn ra.

Ông cụ đi mất rồi. Cũng chẳng biết ông đi từ lúc nào. Sợi nắng cuối cùng vụt tắt. Những đám mây màu hồng kiêu sa bao trùm cả vòm trời trong xanh.

"Ông lão và chiếc đồng hồ, rốt cuộc chuyện này là thật sao?" - Tôi thì thầm khi đang trên đường trở về phòng làm việc.

Đặt chiếc đồng hồ giữa bàn, tôi không ngừng nghĩ ngợi và nhìn chằm chằm vào nó. Thời thanh xuân đã qua để lại trong tôi nhiều đắng cay, tiếc nuối. Nếu tôi được trở về ngày xưa ấy tôi sẽ có cơ hội làm lại từ đầu, những điều còn dở dang, những ước muốn chưa được thực hiện… Ý nghĩ ấy thôi thúc tôi vặn cái nút nhỏ đằng sau chiếc đồng hồ vì khao khát quay về quá khứ của tôi mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Tôi vừa vặn ngược cái nút nhỏ, một quầng sáng hiện ra. Quầng sáng chói loá khiến tôi nhắm tịt cả hai mắt. Tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, như có ai nhấc bổng tôi lên rồi ném vào vòng xoáy ánh sáng ấy. Tôi đang ở trong một không gian bốn chiều, hoàn toàn không có nhà cửa hay đường xá. Tôi đi mãi. Phía trước là một cánh cửa. Tôi nhanh chân chạy lại, mở ra. Đằng sau cánh cửa chính là… phòng tôi. Căn phòng bừa bộn, sách vở, áo quần vứt lung tung và con người đang nằm trên giường ngủ kia chính là tôi của năm 17 tuổi. Mái đầu nấm, xấu xí vô cùng đến mức tôi còn không nhận ra bản thân mình của năm đó.

"Không thể tin nổi. Là mơ sao?"

Tôi véo má mình, đau. Ông lão ấy đã không gạt mình. Nhưng cho dù là mơ thì chuyện tôi có thể quay ngược về quá khứ cũng quá sinh động rồi.

Liếc nhìn tờ lịch để trên bàn học, thời điểm này là học kỳ đầu của năm lớp mười hai. Chuông báo thức reo inh ỏi làm tôi giật bắn cả người. Chiếc đồng hồ này đã đánh thức tôi dậy trong suốt những năm tháng đi học. Chuông reng đến lần thứ ba, tôi - 17 choàng tỉnh, đưa tay tìm cặp kính cận. Hồi đó tôi bị cận khá nặng do học ngày lẫn đêm, mở kính ra là tôi không nhìn thấy gì cả. Đã cận thị lại còn mái tóc tổ quạ, tôi - 17 chẳng khác gì một tên ngốc xít.

- Cậu… cậu là ai, sao lại ở trong phòng tôi? - Cuối cùng thì tôi - 17 đã phát hiện ra tôi - 25, há hốc mồm.

- Cậu không nhận ra chính mình luôn à? Tôi chính là cậu, tôi đến từ tương lai. - Tôi nói, giọng điềm tĩnh.

Cậu suýt chút nữa thì hét toáng lên, rồi tự nhiên bật cười hi hi, vỗ vai tôi.

- Không ngờ tôi trong tương lai bảnh trai thế này lại còn làm bác sĩ nữa cơ à. Mà cậu tới đây làm gì thế?

- Làm một số việc mà tên ngốc như cậu không làm được.

Cậu giãy nảy.

- Đừng quên chúng ta là một, cậu mắng tôi ngốc đồng nghĩa với việc cậu mắng chính mình. Mà thôi không nói với cậu nữa, tôi muộn rồi.

Cậu lấy bộ đồng phục mặc vào người, lấy toàn bộ sách vở bỏ vào cặp, quên cả việc xem thời khoá biểu hôm nay có những môn gì.

"Sao lại gấp gáp thế nhỉ?" - Tôi nhíu mày. Phải rồi, ba năm học - quãng thời gian tôi như sống trong địa ngục. Tôi - 17 là nô lệ cho một tên học sinh cá biệt trong trường. Hắn học trên tôi một lớp. Nguyên nhân xuất phát từ việc tôi ghi tên hắn vào sổ sao đỏ về tội đi học trễ. Hắn căm thù tôi từ đó. Yếu điểm lớn nhất của tôi khi ấy là nhút nhát và sợ sệt. Vậy nên, hắn mặc sức chèn ép tôi, bắt tôi mỗi sáng phải mua sữa và bánh mì pate dâng cho hắn. Nếu tôi không nghe theo hoặc chậm trễ mất một giây, tôi sẽ bị hắn đánh tơi tả. Tuổi 17, tôi không biết mình đã nếm trải bao nhiêu trận đòn mà không dám kêu ca hay than vãn.

Tôi giật cặp sách trên tay cậu.

- Tôi sẽ thay cậu tới trường trừng trị bọn chúng.

- Cậu… chẳng phải cậu cũng sợ bọn chúng hay sao?

- Tôi từ tương lai chạy ngược về quá khứ là để khắc phục những sai lầm mà cậu bỏ lại nên tôi bây giờ trưởng thành và bản lĩnh hơn cậu rất nhiều, những nỗi sợ đối với tôi không còn là bóng tối nữa.

Có tiếng gõ cửa kèm theo một giọng nói say xỉn cất lên. Là ba tôi - một người cha vô trách nhiệm, một người chồng vũ phu. Chính người đàn ông này là kẻ gián tiếp gây ra cái chết cho mẹ tôi. Nỗi hận lớn nhất đời tôi chính là có chung huyết thống với ông ta.

Tôi cởi chiếc áo khoác ngoài ra, mặc bộ đồng phục học sinh vào người rồi cầm cặp trèo qua cửa sổ.

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp muôn nơi. Những bông hoa dại rung rinh trong gió. Chú chim nhỏ hót vang như chào hỏi tôi buổi sớm. Tôi vẫn nhớ tiếng chuông báo giờ vào lớp thật trong trẻo biết bao. Khung cảnh dưới bầu trời đầy nắng lung linh. Được trở lại quãng thời học trò tuyệt vời biết nhường nào.

Tôi đón xe buýt tới trường, chuyến số 8. Đây là chuyến xe mà thời đi học tôi vẫn thường đi. Khoang xe chật ních, đa phần đều là học sinh - sinh viên. Tôi vẫn ngồi ở băng ghế cuối, vẫn lắng nghe những câu chuyện tầm phào của đám loai choai trên xe, giống như tám năm về trước. Những mẩu chuyện nhạt nhẽo ấy, hôm nay bỗng trở nên thú vị. Tám năm tạm biệt mái trường, giờ được quay trở lại, cảm xúc trong lòng rộn ràng, hân hoan như những ngọn gió thu nồng nàn ngoài ô cửa.

Xe buýt dừng trước cổng trường, từng tốp học sinh bước xuống, nói cười không ngớt. Tôi đứng lâu thật lâu trước cổng, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ngôi trường mà mình đã từng gắn bó suốt ba năm trung học phổ thông với rất nhiều kỷ niệm đẹp đẽ, đắng cay và cả những giọt mồ hôi trong giờ thể dục.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì những kẻ ưa bắt nạt đang đợi tôi ở cổng sau. Hít một hơi thật sâu, tôi xốc chiếc cặp lên vai, vòng ra cửa sau. Bọn chúng bốn người đang chờ sẵn tôi. Chàng trai 25 trong bộ đồng phục thiếu niên từng bước tiến tới, đầu ngẩng cao, ung dung thoải mái khác với tôi năm 17 ấy, chỉ biết cúi gằm mặt.

Tôi bình thản lướt ngang qua họ. Một cánh tay níu áo tôi lại.

- Sữa và bánh mì của tao đâu?

- Không có. - Tôi đáp, không hề run sợ.

- Thằng này ngon nhỉ, bữa nay dám nói với tao bằng cái giọng trịch thượng à?

Hắn vung tay lên. Tôi né được cú đấm đó, dùng tay phải bẻ ngược cổ tay hắn, gằn từng tiếng.

- Từ giờ tao sẽ không nghe theo chúng mày nữa, nếu muốn thách đấu thì cứ thử xem.

Vẻ mặt nghiêm nghị cùng thái độ nghiêm túc của tôi khiến bọn chúng khiếp sợ nên chẳng đứa nào dám cất lời, chỉ tròn mắt nhìn tôi bằng ánh nhìn kiểu như-không-thể-tin-được. Tôi - 25 đủ sức mạnh và can đảm phản kháng lại những kẻ từng bắt nạt mình thậm chí tôi còn trở thành nỗi sợ hãi cho bọn trẻ trâu trong trường.

Nhớ đến Lâm Anh, tôi chạy ngay tới cầu thang số 1 gần hành lang thư viện. Lâm Anh đang đứng tựa vai vào ban công nghe nhạc, mắt nhìn lên khoảng trời trong veo. Cô vẫn thường đứng ở đấy, mỗi sớm mai. Tôi bước đến nói: "Chào buổi sáng" để nhận về câu "Chào cậu, buổi sáng tốt lành". Đoạn hội thoại giữa tôi với Lâm Anh chỉ tới chừng đó vì tôi - 17 rụt rè chẳng biết nói gì thêm nữa. Nhưng tôi - 25 thì khác. Tôi hỏi cô đã ăn sáng chưa vì tôi biết cô hay bỏ bữa sáng, tôi hỏi cô đã làm hết bài tập thầy cho về nhà chưa, có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi, tôi nói với cô đĩa nhạc mới của Hunter Hayes đã có rồi, tan học cùng đến trung tâm băng đĩa được không?

Lâm Anh không trả lời câu nào mà chỉ nói đúng một câu.

- Hôm nay cậu lạ quá, cứ như một người khác vậy.

Tôi chỉ cười, không giải thích gì thêm rồi cùng Lâm Anh ngắm nhìn chân mây vạch một đường kẻ để thả từng chùm hoa nắng xuống sân trường đầy lá.

Ảnh: Dear.vn

Một cơn gió khô nóng lướt qua thổi bay chiếc lá vàng nơi góc phố. Hai chiếc bóng kéo dài dưới hàng cây rẻ quạt. Báo hiệu mùa thu đang đến.

Tháng chín có một ngày rất quan trọng đó là sinh nhật Lâm Anh. Vào ngày này tám năm về trước tôi có mua một chiếc kẹp tóc xinh xắn màu thiên thanh làm quà tặng cô nhưng cuối cùng lại không dám đưa, vụt mất luôn cả cơ hội tỏ tình với cô. Về sau khi cô chết rồi, tôi cứ day dứt mãi. Thế nên hôm nay tôi sẽ làm những điều mà tôi - 17 đã bỏ lỡ ở thời dĩ vãng.

Chúng tôi xuyên qua biển người đông đúc đến công viên gần nhà ga xe lửa. Có một đoàn tàu chuẩn bị khởi hành. Ngồi xuống ghế, tôi đưa món quà cho Lâm Anh, chúc cô sinh nhật vui vẻ. Khi chiếc kẹp được cài lên mái tóc dài óng ả của Lâm Anh cùng nụ cười tươi tắn của cô bạn, tim tôi đập rất mạnh tựa hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cho dù ánh dương có rạng ngời đến đâu, mặt trời có chiếu sáng thế nào cũng không bằng nụ cười của Lâm Anh ngay lúc này. Tiếng cười ấy âm vang trong trẻo như tiếng chuông gió. Chính là cảnh tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân.

Tôi đặt tay lên trái tim mình. Quá khứ hay tương lai, cảm giác rung động vẫn không hề thay đổi, chỉ là nồng cháy hơn thôi.

- Tóc cậu, sao lại… - Lâm Anh đang hỏi chợt ngập ngừng.

Trong tương lai tôi đã thay đổi kiểu tóc, Lâm Anh ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu.

- À, mình mới làm lại đấy, để đầu quả nấm trông gớm quá.

Những đám mây nhiễm sắc đỏ trên bầu trời khi hoàng hôn buông dần. Chúng tôi vẫn đi trên con đường xưa cũ. Quầy bán sữa đậu nành nhỏ toả ra hơi nóng hổi. Lúc ngang qua tiệm đĩa nhạc, tôi kéo tay Lâm Anh vào. Trong lúc chọn đĩa của Hunter Hayes, tôi nhìn thấy một chiếc đĩa nhựa được đặt trên một chiếc bàn bằng mây, đến cả ghế cũng làm bằng mây nốt trông thật xinh xinh. Tôi xin phép chủ tiệm cho mình mở nhạc từ chiếc đĩa ấy. Thời buổi công nghệ tiên tiến mà vẫn còn có người nghe nhạc bằng đĩa nhựa thì đúng là chuyện khan hiếm.

Một trong những ước nguyện mà tôi muốn cùng làm với Lâm Anh chính là khiêu vũ dưới nền nhạc cũ xưa. Cô nhảy không được tốt lắm, cứ giẫm lên chân tôi hoài nhưng tôi đã dẫn dắt cô hoàn thành hết bản nhạc. Buổi tối đó, chúng tôi đã có những phút giây lãng mạn cùng nhảy điệu mang tên thanh xuân. Không cần biết ngày mai ra sao, không sợ phiền não và chính tôi - một người đã trưởng thành - cũng không biết rằng những ngày vui ấy lại ít ỏi đến thế.

Vừa đặt chân lên thềm nhà, tôi đã nghe thấy tiếng ba càm ràm mẹ rồi liền sau đó là tiếng vỡ loảng xoảng của bát đĩa. Liếc nhìn qua khe cửa, tôi thấy tôi - 17 ngồi bó gối một góc phòng, bịt chặt hai tai. Những lời mắng nhiếc của người đàn ông đó làm đầu tôi nóng phừng liền xô mạnh cửa bước vào.

- Ba đã làm điều gì cho ra hồn chưa? Bao nhiêu năm qua ba đã làm gì cho con và mẹ chưa? Hay chỉ biết nhậu nhẹt rồi về chửi bới mẹ? Nếu đã không làm chuyện tử tế thì đừng khiến mẹ con phải khổ sở thêm nữa.

Ông kinh ngạc, nhìn tôi như một tên quái nhân. Có lẽ ông không ngờ đứa con trai nhút nhát của mình lại có thể nói ra những lời như vậy.

- Thằng nhãi ranh, mày dám… - Ông ném mạnh chai rượu xuống sàn nhà, nước bắn tung toé, những mảnh vỡ rơi vương vãi. Tôi trừng mắt nhìn ông với vẻ thách thức. Bàn tay định tát tôi dừng lại giữa không trung. Ông rời khỏi nhà sau khi chửi rủa điều gì đó.

Tháng chín này còn có hai sự việc đau lòng khác xảy ra. Đầu tiên là mẹ tôi nhảy lầu tự vẫn khi tận mắt chứng kiến người chồng vô ơn thân mật với cô gái khác ngay trong chính ngôi nhà của mình. Tôi nhớ rất rõ đêm hôm đó gió thổi rất lớn. Cơn cuồng phong mang mẹ tôi đi xa, vĩnh viễn rời xa tôi. Nghĩ lại, tôi thấy ân hận vô cùng vì lúc ấy quá hoảng sợ tôi chỉ biết chui dưới gầm bàn khóc thút thít mà không chạy đến ngăn bà lại. Nỗi day dứt ám ảnh tôi suốt cả năm tháng trưởng thành.

Không lâu sau cái chết của mẹ tôi, Lâm Anh tự sát vì căn bệnh trầm cảm mà cô che giấu bằng vẻ ngoài tươi cười. Để cứu sống Lâm Anh, tôi âm thầm điều tra và biết được rằng ba mẹ của Lâm Anh đã li dị, cả hai đều có cuộc sống riêng. Một mình Lâm Anh sống trong căn biệt thự ba tầng, hằng tháng họ vẫn chu cấp đều đặn cho cô. Hoá ra đây chính là nguyên nhân khiến Lâm Anh lầm lì, ít nói, chỉ làm bạn với chiếc mp3. Ngoài tôi thỉnh thoảng trò chuyện, cô hầu như không có lấy một người bạn thân. Sự vô tâm, dè dặt của tôi năm ấy đã khiến tôi mất đi điều quý trọng nhất trong cuộc đời mình. Nhưng tôi hôm nay đã biết tự đứng dậy, vượt qua nỗi sợ hãi trong quá khứ, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn trước mọi nguy nan.

Biết rõ tương lai Lâm Anh vì nỗi cô đơn, bi quan mà để cho căn bệnh trầm cảm có cơ hội bộc phát, tâm lý bấn loạn và có những ý nghĩ tiêu cực nên tôi đã tìm gặp mẹ cô, khuyên bà dành nhiều thời gian ở cạnh con gái mình hơn, quan tâm, chia sẻ để Lâm Anh lấy lại niềm tin. Tại giây phút bế tắc trong cuộc sống thì sự ủng hộ và những lời động viên từ gia đình là điều cần thiết nhất. Bởi gia đình là bến đỗ yên lành, giúp xoa dịu mọi nỗi đau thương. Tôi nói những lời này với tư cách của một người từng trải chứ không phải là thằng nhóc 17 tuổi, cuối cùng cũng khiến mẹ Lâm Anh thấu hiểu.

Vào cái đêm ba tôi dẫn một người phụ nữ khác về nhà, tôi chạy ngay đến sạp hàng của mẹ ngoài chợ bảo mẹ đừng về. Tôi không muốn mẹ nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn thấy. Sau khi dọn hàng, hai mẹ con đến tiệm mì đầu phố, gọi hai tô mì với thật nhiều thịt và hành tây. Trong lúc ăn tôi hỏi mẹ tại sao lại có thể chịu đựng ba trong suốt quãng thời gian dài như vậy, tại sao không ly hôn cho nhẹ lòng. Mẹ tôi ngập ngừng vài giây, buông đũa xuống.

- Vì mẹ không muốn con trở thành đứa trẻ mồ côi cha.

Tôi cười khảy.

- Một người cha như thế con không cần. Từ nhỏ đến lớn ông ta đã lo cho con cái gì chưa. Với lại không có ông ta con vẫn sống tốt đấy thôi. Con chỉ cần mẹ. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất.

Bà cười.

- Thằng bé này, biết nịnh nọt rồi đấy à! - Dù tôi có lớn thế nào thì trong mắt mẹ, tôi vẫn luôn là một đứa trẻ. - Sao hôm nay con ăn nói chín chắn thế, thường ngày có cạy miệng con cũng không hé nửa lời.

Ảnh: Dear.vn

Tôi úp mở, vội lấp liếm bằng cách giục mẹ ăn nhanh kẻo nguội. Đã tám năm rồi, tôi với mẹ mới có dịp ngồi ăn mì cùng nhau thế này. Hạnh phúc dâng trào khiến một giọt nước từ khoé mắt tôi rơi xuống tô mì. Tôi bưng lên húp, uống luôn cả giọt nước mắt trùng phùng ấy. Cuối bữa ăn, tôi đề nghị với mẹ lần nữa về việc chia tay ba. Thuyết phục mãi mẹ cũng đồng ý. Điều kỳ lạ là khi mẹ viết đơn ly hôn, ba tôi ký nhanh vào tờ đơn không chút phân vân. Có lẽ ông cũng muốn nhanh chóng giải thoát để được bay nhảy cùng những mối tình chớp nhoáng của mình.

Cơn mưa ồ ạt thoáng chốc trôi qua để lại nơi sân trường một mùi hương thơm ngát. Và lan toả đến bầu trời xanh rộng lớn trên cao kia.

Tôi và Lâm Anh bước song hành. Cô kể hôm qua cô đã có một buổi đi mua sắm với mẹ thật thú vị và vui vẻ.

- Trước đây mẹ luôn đối xử lạnh nhạt với mình, lần nào gặp nhau cũng đều chưa quá ba giây. Hôm nay mẹ khiến mình bất ngờ đấy, dù thắc mắc nhưng mình cũng không hỏi. Chỉ cần mẹ quan tâm đến mình là được rồi.

- Cậu vui lắm có đúng không?

- Đúng thế, vui thật sự.

Vậy là kế hoạch cứu sống Lâm Anh thoát khỏi ý định tự tử đã thành công. Nhiệm vụ tiếp theo là gì nữa nhỉ? Tôi đâu thể sống mãi ở cái thế giới này hay là đưa Lâm Anh trở về thực tại. Chuyện này nghe có vẻ hoang đường. À, tôi còn phải cho cô biết được rằng tôi thích cô nhiều như thế nào, rằng cô chính là điều tuyệt vời nhất mà tôi có được. Trong quá khứ, tôi chưa bao giờ dám tỏ bày với Lâm Anh nhưng hiện tại, tôi đã có thể tự tin trao cho cô lời yêu mà không chút rụt rè. Rồi mỉm cười nhìn đôi mắt tròn xoe của cô khi nhận được lời tỏ tình bất ngờ.

Tay trái đan vào tay Lâm Anh còn tay phải thì đút túi áo, tôi chạm phải một vật cưng cứng. Là chiếc đồng hồ mang tôi trở về gặp lại Lâm Anh. Tôi lấy ra định vứt đi vì nghĩ rằng không cần dùng đến nó nữa nhưng lại vô tình làm cây kim phút hoạt động. Một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt tôi. Khi ánh sáng tắt, trước mặt tôi là không gian bốn chiều cùng với một cánh cửa. Tôi biết thời khắc chia tay sắp đến nên tôi bảo với Lâm Anh.

- Chúng ta hãy cùng nhau bước qua cánh cửa kia, một tương lai tươi sáng đang đón chờ chúng ta.

- Không, mình không thể đi cùng cậu. - Lâm Anh trả lời với vẻ mặt thảng thốt.

Tôi hỏi tại sao, cô chỉ lắc đầu mà không nói gì cả. Chẳng còn nhiều thời gian, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy tôi về phía bên kia cánh cửa. Tôi đưa tay ra giữ chặt lấy tay Lâm Anh trước khi nó khép lại nhưng giờ đây Lâm Anh chỉ còn là một cái bóng trong suốt, không nhìn thấy, không chạm vào, bàn tay dần tách rời.

...

Tôi gọi tên Lâm Anh và giật mình thức giấc. Điều đầu tiên tôi làm là đưa mắt nhìn quanh, văn phòng làm việc quen thuộc. Cô y tá bước vào, bảo tôi đến gặp viện trưởng có việc gấp. Tôi nói mình sẽ đến ngay nhưng lại ngồi thừ người ra đó, rất lâu. Những hạt nắng ngoài cửa sổ chiếu soi lên từng mảnh kí ức. Cách đây không lâu, tôi từng mơ thấy mình và Lâm Anh cùng ngồi trên cỗ máy thời gian, mỉm cười hạnh phúc đi đến bến bờ của niềm vui, chẳng ngại âu lo về phương hướng, đến những nơi bốn mùa không đổi thay, đeo chiếc chong chóng tre băng qua nghìn trùng sắc mây, mở ra bất kỳ cánh cửa nào cũng đều tìm thấy người yêu dấu. Và rồi chúng tôi nắm tay nhau đi khắp thế gian…

Dù sao đi nữa, cuộc hẹn tuổi thanh xuân trong giấc mơ diệu kỳ chính là một niềm an ủi cho cuộc sống sau này của tôi - những ngày tháng chẳng còn Lâm Anh kề bên.

Đời người có rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ hoặc buồn bã. Trong đó luôn có một khoảnh khắc mà bản thân nhớ mãi và muốn quay trở lại. Nhưng chúng ta chỉ được sống một lần duy nhất. Tuổi trẻ cũng chỉ có một lần. Nếu trót mang lầm lỗi thì hãy mạnh dạn sửa sai trước khi quá muộn, đừng để sự yếu đuối và hèn nhát đánh mất đi điều quý giá nhất trong cuộc đời.

 

Bạn đang đọc báo người việt tại Mỹ - Vinacircle. Mọi đóng góp về nội dung xin gửi về địa chỉ email: content@vinacircle.com.

Xin cảm ơn!

Author: Quách Thái Di

News day