Từng hạt mưa tí tách rơi xuống, tốc nhẹ lên đỉnh đầu Michel. Cậu trai gương mặt nhăn nhó liếc mắt nhìn về bầu trời xám xịt.
Chẳng có gì có thể diễn tả tâm trạng tồi tệ của cậu lúc này. Vô vàn cảm xúc trong một nốt nhạc liền ùa về. Cậu đang nhớ một người.
- Michel!
Cody đánh nhẹ lên bả vai, bắt đầu thở dốc
- Về nhà thôi!
Michel hoàn tỉnh sau những suy nghĩ mụ mị, ngước nhìn Cody bằng vẻ mặt trầm ngâm. Cậu chẳng đáp, chỉ để lại cho người bạn đối diện một nụ cười lạnh ngắt.
- Mưa lên rồi! Mau đi thôi.
Cody giục Michel khi thấy cậu trai chỉ mải miết đứng chôn chân một chỗ, khẽ tặc lưỡi bắt đầu nói vọng từ đằng sau:
- Jame bảo tớ hãy chăm sóc cho cậu đấy, nên xin đừng để bị cảm lạnh. Tớ không muốn bị đứa em gái duy nhất làu bàu cả ngày đâu.
Michel bị một cái tên tác động mạnh, cậu lật đật chạy đến bên Cody.
- Jame? Cô ấy bảo sao?
Cody choàng tay qua cậu bạn, mặc cho cơn mưa ngày càng nặng hạt.
- Về nhà cái đã!
…
- Jame! Cô ấy không hề quên tớ.
Cody rót một cốc nước cam, bật cười khi thấy gã si tình bắt đầu cảm động.
- Sao mà quên được, cậu chỉ mới đi Chicago được một tháng thôi mà.
Michel gật đầu, đôi mắt vô tình lướt qua màn mưa trắng xóa
- Rồi sẽ quên thôi.
Cody nhíu mày cốc mạnh vào đầu Michel. Michel lãnh trọn, ôm cái đầu sưng vù, tia mắt giận dữ nhìn Cody.
- Này...
- Ngày mai Jame sẽ đi Chicago một chuyến. Cậu liệu mà chuẩn bị đi.
Cắt lời Michel, Cody chỉ để cho cậu bạn một lời nhắn nhủ đột ngột, bước vào phòng Cody dập cửa. Michel lúc này mới bắt đầu có phản ứng, cậu đập cửa phòng Cody, miệng bắt đầu thét lớn:
- Cậu nói cái quái gì thế? Jame sẽ đi Chicago?
Michel chau đôi mày trong lòng rõ những cảm xúc bồi hồi đan xen vào nhau. Bấy giờ, Cody mới đặt cuốn tạp chí xuống nói vọng thật lớn từ bên trong
- Đúng thế! Nên cậu lo mà rũ bỏ cái mặt khó coi ấy đi.
Michel rối bời rút nhanh chiếc điện thoại gọi cho Jame, sau ba hồi chuông thật lâu bên đầu dây kia Jame mới chợt nhấc máy
"Ai thế?" - Giọng người con gái khàn khàn kèm theo những đợt ho đứt quảng
“Em bệnh à?”
Cậu dò hỏi khi cô gái bên đầu dây kia ho khù khụ. Jame nhận ra giọng nói quen thuộc, giật thót, bóp mạnh cái cổ ngăn những đợt ho có ý định phát ra.
"Michel! Anh đấy à? Không, chỉ là em bị sặc nước thôi."
Michel hừ nhẹ, chẳng nói vòng vo...
“Em đừng đi Chicago.”
Jame hơi bất ngờ, nắm chắc chiếc điện thoại trên tay, im lìm đôi chút. Cô ngẩn ngơ tựa vào bức tường thô ráp.
"Tại sao? Đáng nhẽ anh phải vui chứ?"
Michel vò đầu, bắt đầu cảm thấy lồng ngực đau nhói. Jame ở đầu dây hỏi lại một lần nữa, cậu trai cho cô bạn gái đợi chờ chừng 3 phút rưỡi mới trầm trầm cất lời.
“Anh nghĩ anh nên để em tự do.”
Sau câu nói ấy, vô thức cậu nở một nụ cười lạnh, tim như thắt lại nhức nhối. Jame như vừa bị cậu cho nổ tung, nghiến chặt rang vào răng.
"Ý anh là gì?"
Lấy lại được một chút bình tĩnh, trái tim như muốn nhảy tót ra khỏi lồng ngực. Jame chả hiểu cái quái gì đang diễn ra.
“Anh nghĩ anh không còn yêu em.”
Jame tròn mắt, ứa ra từng giọt nước trong vắt, lập tức cô dập máy, để lại khoảng thời gian câm lặng cho Michel. Cody chẳng bao giờ lộ diện khi cậu bạn và Jame nói chuyện tình tứ với nhau, nhưng hôm nay sau khi cậu trai vừa dứt lời, Cody đã nhảy khỏi phòng làu bàu khiến Michel muốn phát điên.
- Đồ khờ khạo, cậu cũng thừa biết Jame sẽ đau khổ như thế nào mà.
Michel cười lạnh, cảm giác xung quanh vừa bị nổ tung. Cody vớt lấy cổ áo cậu bạn, kìm chế sự giận dữ đang tìm cách đổ xô ra ngoài.
- Cody! Cậu cũng thừa biết khoảng cách địa lý của Jame và tớ là quá xa xôi.
Cody lắc đầu...
- Nếu cậu yêu em gái tớ thật lòng thì ngại gì chuyện yêu xa?
Michel nhìn Cody, gạt bàn tay nổi giận đang ghì chặt cổ áo cậu. Cody xoay người chộp lấy chiếc điện thoại bàn nhấn số gọi cho Jame. Michel bất ngờ lao đến giật mạnh dây điện, hất điện thoại xuống đất.
- Đây cũng là vì muốn tốt cho cả hai bọn tớ.
Cậu trai đối diện bật cười lạnh lẽo, giương đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Michel.
- Tốt? Đối với cậu, để cho em gái tớ đau khổ sẽ luôn là tốt? Để cho cậu nuối tiếc, miễn cưỡng rời bỏ em tớ cũng là tốt?
Michel tức điên đá mạnh chân vào chiếc ghế bên cạnh, cậu gào lên thống khổ:
- Khốn thật, cậu chẳng hiểu gì cả.
Michel chộp lấy chiếc áo khoác trên bàn tung cửa ra ngoài. Cody ngỡ ngàng thét lên bất lực nhưng bước chân cậu bạn quá nhanh.
- Michel! Cậu đi đâu thế, trời đang mưa đấy.
Bỏ những lời nói của Cody ngoài tai, cậu trai vẫn bước đi trong đau xót, rồi chợt nhận ra cậu đã ở giữa những làn mưa trắng xóa. Vô thức, những ngón tay mạnh mẽ hứng trọn từng giọt, lòng cậu như tan nát.
“Anh vẫn còn rất yêu em.”
Cậu cười buồn, bản thân đã bất đắc dĩ rơi vào cảnh yêu xa. Không phải cậu không yêu cô, nhưng sẽ ra sao nếu cô muốn có một tình yêu khác? Sẽ ra sao nếu cô đã yêu một người con trai khác nhưng tiếc thay lại bị ràng buộc bởi chính cậu? Chỉ còn cách tốt nhất là để cô đi. Cậu đi Chicago, ngày hẹn nhất định trở về cũng chẳng có thì sao mà dám nhốt Jame vào cái lồng trong trái tim nơi cậu? Cậu thực sự muốn Jame tự do.
Mưa vẫn không dứt, chúng ngày càng nặng hạt và thốc mạnh liên tiếp vào người của Michel. Khi nhận thức ra được mọi thứ, cậu đã trở nên ướt sũng. Mưa trắng xóa, ập lên thành phố và bao trùm cả một góc trời. Michel bước tiếp trong những giọt mưa lạnh lẽo.
Đi đến một khúc cua, bất chợt cậu thấy một lão già gớm ghiếc, áo quần lão dơ bẩn rách rưới. Lão nép mình trong một mái hiên nhỏ bên đường, tránh những hạt mưa đang mỗi lúc một dày. Gương mặt nhăn nheo, râu dài hơn một gang tay với những nếp nhăn chảy xệ xuống gương mặt làm Michel thoáng cau mày. Cậu thở dài, nhìn cái áo mỏng tanh của lão, bắt đầu cởi áo khoác.
- Ông cứ lấy mà mặc đi, áo này không thấm nước nên bên trong vẫn còn ấm lắm.
Lão cười hiền nhận lấy chiếc áo khoác trên tay cậu trai trẻ tuổi. Michel xoay người bước đi bỏ ông lão già dặn ở một góc cô đơn.
- Gượm đã!
Cậu trai quay người về phía âm thanh trầm trầm của lão, nhíu mày:
- Ông cần gì nữa à?
Lão cười tít cả mắt, ở góc độ này Michel vẫn có thể nhìn thấy những vệt tàn nhang trên gương mặt lão.
- Cậu sao không về nhà?
Lão hỏi khiến Michel sững lại một giây.
- Hôm nay con không về.
Lão lại cười đánh nhẹ tay vào nền đất cạnh lão. Michel đút tay vào túi nhìn chằm chằm lão già trước mắt.
- Ông bảo con đến đấy ngồi?
Lão gật đầu, Michel suy tư một chút rồi cũng nhún vai ngồi gần lão ta.
Bắt chuyện trước, lão nói những câu chuyện dường như vô nghĩa nhưng đối với Michel đó là hành trình gian nan khi ông còn trẻ. Từng câu nói như có sức hút cực lớn khiến cậu như chìm đắm vào những cuộc phiêu lưu "chẳng biết là thật hay không".
- Đừng để khoảng cách địa lý chi phối cảm xúc.
Câu nói phát ra từ miệng lão khiến trái tim Michel thắt lại, nhói lên một cách đau đớn. Cậu cúi gằm mặt nhìn vào hạt cát nảy lên bởi những giọt mưa.
- Ta có nhà, nhưng không muốn về.
Michel nhìn ông lão, nỗi buồn tha thiết bổng chốc thoáng qua. Michel nhắm mắt, tận hưởng chút yên bình bên bức tường thô ráp và những hạt mưa lạnh lẽo.
- Sao ông không về?
Ông lão bật cười:
- Ta đã không về nhà kể từ rất lâu rồi, từ khi cả cha mẹ và cả người anh trai ta mất đi.
Michel nhìn về phương trời xa xăm, cảm giác lúc này của cậu thật lạ lẫm, buồn cười và mệt mỏi. Michel cảm nhận được từng đợt gió lạnh lẽo thổi dọc vào lưng, cậu nhìn ông già rồi tặc lưỡi. Đến cả cậu trai trẻ khỏe như cậu còn sẽ bị chết cóng huống chi một ông già ăn xin rách rưới. Ông lão bâng quơ, mắt cũng chẳng nhìn về Michel, đăm đăm ra màn mưa trước mắt.
- Kể ta nghe, sao cậu không muốn về nhà hôm nay?
Liếc mắt nhìn sang Michel, trên gương mặt lão vẫn là nụ cười phúc hậu. Chúng nhẹ nhàng và chẳng có gì giả dối khiến tận sâu đáy tim cậu trở nên bình yên khó tả. Chẳng hiểu vì sao, cậu lại mở lòng:
- Cháu yêu một người con gái.
Ông lão gật gù, rúc người trong chiếc áo khoác ấm áp của Michel.
- Nhưng... Là yêu xa.
Lão chợt nhìn về cậu, đôi mắt cương nghị dưới màn mưa trắng toát. Hơi lạnh của mưa cũng như sự lạnh giá của cuộc đời khiến cảm xúc Michel như muốn vỡ òa.
- Không phải ta nói rồi sao, đừng để khoảng cách địa lí chia phối cảm xúc.
Michel cúi gằm mặt, từng giọt nước mắt cứ rơi. Ông lão đặt tay lên vai cậu bắt đầu an ủi.
- Ta đã rất già, đủ hiểu thế nào làm ấm lạnh cuộc đời.
Gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại, cậu thỏ thẻ.
- Cô ấy sẽ không bị ràng buộc bởi con chứ?
Ông lão ôn tồn:
- Đừng lo lắng quá nhiều, cuộc đời chỉ có một, tình yêu thì có thể nhiều có thể ít. Miễn là con sống sao cho khỏi phải hối tiếc khi về già.
Michel ngẩn ngơ trước lời nói của lão, cơ thể cậu cứng đơ chẳng thể nhúc nhích.
- Cứ yêu đi, Thượng Đế ban tặng yêu thương để chúng ta trao cho những người khiến ta ấm áp và hạnh phúc chứ không phải để ta giữ ru rú trong lòng.
Michel vẫn im bặt trước những câu nói của lão, cậu thò tay ra khỏi mái hiên, một lần nữa cảm nhận cái lạnh của mưa.
- Sự yêu thương chẳng mất một đồng tiền nào nên sao ta cứ phải do dự khi ban tặng cho người ta yêu?
Michel như bừng tỉnh sau khi những suy nghĩ mụ mị bị nhấn chìm. Cậu nhìn về lão già một cách cảm kích.
- Muốn nghe gì đó hay ho không?
Cậu gật đầu, lão ta đằng hắng, cất giọng trầm trầm.
- Ái tình là một chiếc lưới chẳng con người nào có thể vượt qua.
Michel xúc động mạnh, đặt tay lên vai lão già, biết cảm kích lão sao đây. Cậu lột chiếc đồng hồ đắt tiền của mình nhét vào tay lão già rách rưới, đôi mắt nhòa dần theo màn mưa.
- Cháu tặng ông, thực sự rất cảm ơn ông
Lão lắc đầu không nhận chiếc đồng hồ của Michel.
- Cháu đã cho ta một chiếc áo khoác rồi, vả lại cháu còn sẵn sàng nói chuyện với một người bẩn thỉu như ta. Ta phải cảm ơn cháu mới đúng.
Michel phủ nhận đáp lời lão.
- Cũng vì cuộc nói chuyện này, cháu đã hiểu ra như thế nào là yêu thương. Ông cứ nhận, đừng ngại.
Lão già bật cười, đeo nó lại vào tay cậu.
Michel không ép lão nữa, chỉ cúi đầu cảm ơn rồi đứng bật dậy bước vào màn mưa. Cậu vụt chạy đi trong cái nhìn đầy thấu hiểu của lão.
Yêu xa? Có thể là không dễ, nhưng ngại gì lại không thử yêu một lần? Biết đâu được chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc vì sự lựa chọn ấy.
Dưới màn mưa, một cậu trai trẻ vụt chạy với nụ cười thõa mãn trên gương mặt, không biết vui vì cái gì nhưng chỉ biết bản thân cậu đã có sự lựa chọn và hạnh phúc cùng với sự lựa chọn đấy. Cậu chọn ở lại bên cô gái mang tên Jame, quyết định của cậu cùng với màn mưa đang cất tiếng thét gào. Lão già ở một góc nào đó cũng chợt mỉm cười bí ẩn. Thật đúng là một lão già kìa ngoặc.
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX