Truyện ngắn: Lặng lẽ mẹ tôi
Kỳ Kỳ 01/25/2017 08:30 AM
Nơi cô đến, sẽ không có những giấc mộng ám ảnh trong cô, sẽ không còn những trận bạo lực đầy đau thương, bế tắc và tuyệt vọng của một đứa con đầy bất lực.

 

Ảnh: Nguyễn Tiến Huy

Ầm… ầm…

Xoảng…

Rầm…

- Mày biến khỏi nhà tao? Tao thề tao không giết mày hôm nay tao là con chó. Con quỷ…Cút…

Sự im lặng tồn tại trong tiếng chửi của người đàn ông cường tráng và những mảnh vỡ của những vật dụng trong nhà. Nồi niêu, xooang chảo, mảnh kính vỡ… tất cả trộn lẫn với các hình thù khác nhau rơi vãi trên nền. Những nét hung hăng in hằn vào những nếp nhăn mờ nhạt ẩn hiện trên khuôn mặt ửng đỏ của người đàn ông. Thứ chất lỏng khiến con người ta lâng lâng, đầu óc trở nên nhẹ bẫng như cái cách người ta luôn chọn để giải tỏa hay trốn tránh một thứ cảm xúc nào đó. Có người chọn nó để quên một cuộc tình vừa tan. Có người tìm đến nó để tránh xa thực tại mà cuộc sống hằng ngày cứ bồi đắp hết lớp này đến lớp khác những mưu toan, sầu muộn. Dòng men ấy chảy trong cơ thể người đàn ông ấy. Điều gì khiến ông ta buông những lời nói thô tục và những hành động tàn bạo trước mặt của cô.

Cô – một đứa con gái 20 tuổi chứng kiến những mảnh vỡ của một gia đình tràn đầy những cuộc cãi vã, những âm thanh rạn nứt của một hạnh phúc gia đình. Điều gì còn đọng lại sau những hồi ức tuổi thơ kéo dài mãi. Đêm nay, đêm của những âm thanh phát ra từ người đàn ông ấy rót vào tai cô những cảm xúc không tên. Cô cười đấy ư? Một người con gái đang tuổi trưởng thành cười vì điều gì trước khung cảnh ba má đánh nhau trong cơn say triền miên của ba và những mệt mỏi quá mức giới hạn của má – người phụ nữ một đời bên cô. Má cô đang ở đâu dưới đêm khuya lạnh lẽo của gió biển? Má cô đang trốn ở đâu khi đây là nhà mình. Người ba ấy đang làm gì thế kia? Dòng nước mắt ngưng lại nơi khóe mắt. Cô ngồi bệt. Cô ngó quanh. Cô thở dốc. Cô lặng im. Khung cảnh trước mắt xảy ra chớp nhoáng. Cô không kịp phản ứng. Ba cô lao vào má cô với những cú đấm nhanh gọn. Ôm chầm lấy ba, cô cảm nhận được tiếng rách của da thịt. Tay cô chảy máu. Má cô thoát khỏi sự ghì chặt của ba và bỏ chạy. Một đêm rất dài, cô những tưởng đêm nay cô sẽ cùng ba má vui vẻ gần nhau trước khi cô lên xe vào lại Sài Gòn. Chuyến về thăm nhà này bỗng chốc kết thúc bằng nỗi lo lắng chực trào nơi khóe mắt. Ba cô vẫn thế, vẫn không thay đổi khi cô dần trưởng thành. Người đàn ông ấy vẫn lao vào bóng đêm tìm kiếm má cô khắp ngõ ngách với mùi say nồng nặc trên người cùng con dao phây phây trên tay. Mọi kí ức bỗng hiện về. Nơi biển cả có một mái nhà chứa đựng âm thanh của những vết thương lòng chẳng mấy bình yên. Một đứa trẻ như cô từng khát khao một mái nhà vắng bóng của tiếng chửi mắng và những trận đánh đầy thương tích.

Cô thẫn thờ, thở dài.

Đêm. Đêm chìm vào im lặng. Vầng trăng tròn vành vạnh chứng kiến khung cảnh nhà cô lúc này. Mọi thứ hỗn độn trong màn đêm.

Hai tiếng sau…

Ba cô, một người đàn ông thô kệch và nóng tính đã chìm vào giấc ngủ say. Cô lò mò trong bóng đêm tìm má. Cô gọi mãi:

- Má ơi! Má ơi! Má…

- Bành, má đây.

Giọng má cô trầm vang trong đêm khuya tĩnh mịch. Những làn gió lành lạnh thổi qua gương mặt lặng im của má. Khuôn mặt đầy nếp nhăn với hốc mắt sâu chứa đựng vẻ mệt mỏi. Má đang ngồi ở gốc chuối sau hè. Con “Kiss lão” vẫn ngồi bên má ngoe nguẩy chiếc đuôi mừng cô. Bộ lông trắng muốt của nó rung nhẹ theo làn gió. Nó nằm bên cạnh má cô, một chú chó đáng yêu và trung thành.

- Má, ba ngủ rồi. Má vào đi. Trời lạnh lắm má. - Cô nói với một giọng buồn buồn.

- Ừ, vào rồi má lấy nước sâm cho uống.

Mắt cô ngưng đọng, khóe môi mấp máy. Lời muốn nói ra nhưng nó lại tắt ở cổ họng. Cô đang buồn đấy ư?

- Má, hay mình ngồi ngoài đây chơi đi má. Đợi ba ngủ say rồi mình vào. Con không buồn ngủ. - Cô nói.

Một giờ sáng, dưới bầu trời đêm lấp lánh những ánh sao, những cơn gió thổi rì rào qua từng hàng dừa đứng sừng sững trong đêm buồn. Có hai người phụ nữ ngồi sát bên nhau, cảm nhận không gian yên tĩnh. Người mẹ ấy với đôi mắt xa xăm, bà nhìn gì vào khoảng không vô định ấy. Đôi mắt đuộm buồn vương những âu lo mà cuộc sống mang lại. Đôi mắt với những nếp nhăn ghi dấu thời gian những tháng ngày cơ cực và đau thương suốt cuộc đời của mình. Đôi mắt ẩn hiện trong đôi mắt của cô. Lấp lánh như những vì sao trong đêm, đôi mắt ấy sáng mãi những kỉ niệm ấm áp mà bà đã giành cho anh em cô.

- Má, má vào Sài Gòn với anh em con đi má! Má ở lại con lo lắm!

- Tại sao má phải vào đó khi đây là nhà mình. - Má trả lời.

Cô im lặng hồi lâu, nghẹn ngào nói:

- Tại sao má không li hôn ba?

Cô đã thốt lên một câu hỏi mà một đứa con như cô không nên hỏi. Có một người con nào lại mong muốn ba mẹ mình li hôn, mong muốn hai người thân yêu ấy giải thoát cho nhau. Và những cuộc bạo lực và vết thương lòng sẽ ngừng lại để tất cả được sống trong yên bình. Có lẽ, câu hỏi cứa vào lòng cô về một mái ấm gia đình đủ đầy những ấm áp và ngập tràn yêu thương. Có lẽ nào đó là điều cô muốn hay sao? Không. Cô không muốn. Cả tuổi thơ cô và những ngày niên thiếu mộng mơ ấy, cô khát khao một mái nhà thật sự. Nơi mà cô nhớ lại sẽ là những hồi ức đẹp, là tiếng cười hạnh phúc của ba và của má. Nơi cô được sống trọn vẹn với tình yêu tình thân ấm áp. Không cãi vã, không đánh đấm, không một giọt nước mắt hay một giọt máu nào phải rơi. Một mái ấm mà cô sẽ như bao đứa bạn khác trông thấy ba mẹ mình hạnh phúc. Nhưng, dường như đó là giấc mơ xa xỉ của cả cô và anh cô. Một giấc mơ bình thường với rất nhiều người nhưng lại là giấc mơ xa xôi ở tận chân trời không thể với tới. Cô gói ghém những mộng mơ của tuổi thơ ấy trong ngăn tủ bí mật cuộc đời mình. Cô chỉ muốn khóa chặt chúng và lãng quên những hồi ức đau thương. Nỗi đau thương hiển hiện rõ khi cô trông thấy má.

- Không, má không thể bỏ ba con được. - Má lại im lặng hồi lâu, ôm nhẹ cô.

- Sau này, một thời điểm nào đó con sẽ hiểu, chuyện hôn nhân hợp tan không phải là điều người ta có thể dễ dàng lựa chọn dứt khoát được. Chuyện hôn nhân là chuyện cả đời và liên quan tới rất nhiều người. Ông ngoại, bà ngoại con sẽ thế nào nếu má li dị. Dòng họ, bạn bè sẽ cười vào mặt má. Quan trọng, anh em con cần có một gia đình đầy đủ ba mẹ, đầy đủ như bạn bè để kết hôn. Người ta sẽ nhìn vào nhà mình, má mà li hôn. Họ sẽ nghĩ không hay mà khó dễ với tụi con. Giờ má chỉ mong đợi đến ngày con lên xe hoa nữa là xong. Tới đó, chuyện gì đến má cũng xem như an lòng.

- Má!

Cô lặng im. Cô biết nói gì khi mà cô chợt hiểu thứ gọi là định kiến xã hội và suy nghĩ của những người phụ nữ như má. Cô hoàn toàn không thể cảm thấu hết những lời má nói. Một người trẻ thời hiện đại của thế kỉ hai mươi mốt liệu có thể hiểu thấu hết những quan niệm hôn nhân của những người phụ nữ truyền thống như má cô. Những cô gái như cô suy nghĩ thoáng lắm, ích kỉ lắm và không có sức chịu đựng mãnh liệt như má. Họ chắc chắn sẽ chấm dứt cuộc sống hôn nhân đầy bạo lực. Họ sẽ lên tiếng. Họ sẽ sống vì mình. Và những đứa con sẽ được phân năm xẻ bảy trong cuộc sống của hai đầu nỗi nhớ. Lúc này đây, cô chợt hiểu vì sao bao năm tháng qua má luôn chịu đựng và không một lời kể lể hoàn cảnh của mình với một ai. Có lẽ, má cô sẽ mệt mỏi lắm. Sự xót xa len lỏi trong cô về những hình ảnh xa xưa đầy nỗi đau vương trên khóe mắt của má.

Ảnh: hoithanh.com

Má cô, một người phụ nữ mạnh mẽ. Rất hiếm khi anh em cô có thể trông thấy má rơi nước mắt. Với cô má mãi là một người kiên cường như vậy, như một cây cổ thụ vững vàng trong bão dông, đùm bọc cả nhà cô. Những năm tháng má sinh anh em cô, một tay má chắt chiu, tần tảo từng miếng ăn, mảnh áo, quyển tập đến trường. Người phụ nữ chưa một lần biết bơi và nổi tốt trên mặt nước đã cùng ba lênh đênh trên thuyền những ngày tháng phó mặc cho biển cả. Làn da ngâm đen dưới ánh nắng chiếu ánh xuống dòng nước biển mặn chát. Đôi bàn tay chai sần vì những lần kéo lưới và trở nên thô rám vì những lần bán cá. Mùi vị mằn mặn của biển, mùi tanh tưởi của những loài hải sản bám vào người má. Thứ mùi đặc trưng mà biển cả đã nhuốm vào thân thể người mẹ lam lũ của cô. Điều gì khiến một người phụ nữ ấy bỏ mặc những suy nghĩ cho bản thân mình mà chèo chống với cuộc sống mưu sinh cũng như chấp nhận người ba thô kệch của cô. Anh em cô chính là lí do cho những chịu đựng ấy sao? Những đứa con dường như trở thành một động lực để má cố gắng và hi sinh. Dù có trải qua những ngày tháng tưởng chừng cùng cực và bế tắc, người mẹ ấy vẫn gồng lưng, vẫn mạnh mẽ đứng vững và mỉm cười với cuộc đời. Một cây cổ thụ to bự vươn những cành lá vững chắc che mát những tâm hồn trẻ thơ vô tư vô lo như anh em cô. Sự bám víu ấy đã bao giờ khiến má cô mệt mỏi. Dường như, cô nhận ra rằng chưa một lần cô hiểu những vất vả mà má cô đang gồng lưng để gánh. Cô mặc nhiên nhận hết tất thảy những gì từ má giành cho cô như một điều hiển nhiên của cuộc sống. Guồng quay xô bồ ở Sài thành cuốn cô đi, cô trốn chạy cuộc sống ở nơi đó, lãng quên người mẹ của mình. Giờ đây, khi ngồi lại nơi đây cô thấy mình đáng trách quá! Cô bất lực. Cô tuyệt vọng. Nhưng điều đó giờ đây có nghĩa lí gì đâu. Khoảng thời gian cách đây vài tiếng, cô cứ như một đứa trẻ nhỏ sợ hãi và chẳng thể làm gì với người đàn ông lực lưỡng. Ba cô vẫn chìm trong cơn say quỷ dữ, chửi mắng và đánh đập má cô. Sự thật đau đớn đó đã chứng minh một điều rằng: Cô chưa lớn, chưa dám bảo vệ người mẹ đáng thương của mình. Cô nắm lấy bàn tay chai sần của má, dựa vào vai má. Cô muốn khóc. Và cả người mẹ đáng yêu của cô. Giá như, má của cô khóc thì có lẽ lúc này đây cô cảm giác nhẹ lòng và chia sẻ bớt một phần nào đó những mệt mỏi nơi má. Bầu trời đêm chứng kiến những cảm xúc này của cô, lưu giữ những dòng nước mắt chực trào khi cô ngước nhìn các vì sao. Các vì sao ở tận trên cao, xa và lấp lánh. Tựa như, ước mơ nhỏ bé nơi cô. Giấc mơ về một cuộc sống mà má cô sẽ hạnh phúc thật sự. Mặt trăng vẫn sáng, vẫn đẹp nhưng sao lúc này đây cô lại thấy buồn quá!

- Má sao xưa kia má lại lấy ba? Con thật sự không hiểu được. Con ghét ba.

Cô bất giác hỏi trong vô thức. Sự vô thức ấy đã dồn nén trong lòng cô suốt quãng đời thơ dại. Với một người cha đã sinh ra mình, điều gì đau đớn hơn khi có lúc cô đã rất hận ba. Cô hận người đàn ông đầy bạo lực, luôn chìm đắm trong những cơn say và biến thành con quỷ dữ. Những vết thương rỉ máu, những vết bầm tím in sâu vào da thịt, cả những vết sẹo vô tình gắn mãi theo năm tháng chẳng thể phai nhòa. Nó cứ nằm đó, trên da thịt và sáng bóng theo thời gian. Nó nhắc nhớ những hồi ức ám ảnh để mỗi đêm khi ngủ, cô luôn choàng tỉnh giấc, sờ soạng tìm kiếm hơi ấm của má. Đánh thức dòng suy nghĩ của cô, má cô cười nhẹ và nói:

- Ngày xưa, ba con hiền lắm, y như cục đất. Ông ấy không có như bây giờ. Hồi lúc mới quen má, ba con chăm chỉ làm ăn, không nhậu nhẹt, không tụ tập quậy phá gì đâu. Rồi ba má quen nhau. Nhưng trước khi quen ba con, má có một mối tình sâu nặng với một người. Má và chú đó thương nhau nhiều nhưng không có duyên nợ nên đường ai nấy bước. Má và chú đó trở thành bạn bè thân thiết như anh em. Chú đó vẫn hay giúp đỡ má khi ba con đi biển xa. Ba con hay lo sợ vẩn vơ nhưng không hề nói gì với má. Lúc đó, cuộc sống không được như bây giờ, khó khăn cực độ. Ba má cưới nhau, nghèo rớt mồng tơi, đến cả cái bát, đôi đũa cũng phải mượn của hàng xóm. Lúc nào, đồng tiền cũng khiến ba má chật vật đến cùng cực. Thỉnh thoảng, ba má hay lời qua tiếng lại rất mệt mỏi về vấn đề này. Chú đó cũng đã kết hôn, gia đình chú đó rất giàu và có nhã ý giúp đỡ ba má như anh em để cất một căn nhà nhỏ che nắng che mưa. Thế nhưng, ba con bực tức không đồng ý. Cả nhà mình vẫn sống trong túp lều tranh xơ xác, trống chỗ này hở chỗ khác. Chỉ cần một cơn gió biển lùa vào là lạnh thấu xương. Đó là thời điểm má sinh anh con, nhà mình càng thêm mối lo về tiền bạc, ba con càng cực hơn, áp lực hơn. Lâu dần, sau những buổi đánh lưới ba con nhập hội với anh em nhậu nhẹt. Má khuyên kiểu gì cũng không được. Ba con trở nên thô kệch, sau mỗi trận say về nhà ba con cứ chửi bới má chuyện cũ về mối tình đầu của má, rồi tiền bạc túng thiếu. Ba con nghi ngờ đủ kiểu. Cứ thế, cơn say ngày nay qua ngày khác, cuộc sống cùng kiệt, cái nghề biển bán mạng chỉ có vài đồng lẻ càng khiến ba con trở nên nóng tính và lấy rượu làm thứ giải sầu. Khi ấy, má nhận ra đồng tiền thật đáng sợ. Hạnh phúc của một gia đình chẳng thể xoa dịu bớt cái túng quẫn mà đồng tiền mang lại. Nó nhạy cảm đến mức ba con trở nên bực tức khi chú ấy đến thăm nhà mình và gửi tặng một ít tiền mua sữa, mua quần áo cho anh con. Và xô xát giữa ba và má cứ thế xảy ra. Ba con chìm trong cơn nghiện ngập của chất men, bản tính dần thay đổi. Cứ thế, mọi chuyện trở thành bi kịch mãi mãi. Con thấy đấy, hễ không có rượu ba con còn đáng sợ hơn. Má nghĩ ba con uống nhiều quá đã ảnh hưởng đến thần kinh rồi. Chứ má biết ba con không xấu đến thế. Chỉ là… chỉ là… Con nghe lời má, đừng bao giờ ghét ba con. Đôi khi, mọi chuyện luôn luôn có lí do của nó. Rồi một ngày con sẽ hiểu, cuộc sống này đôi khi khắc nghiệt hơn con tưởng. Đã là tình thân chúng ta cần biết tha thứ những lỗi lầm của nhau, đừng mang nó theo, sẽ nặng cả đời không thể tháo gỡ được đâu con.

- Má… Má…

Cô muốn nói gì đó. Cô mông lung giữa đêm tối. Cuộc sống này khắc nghiệt đến mức có thể biến đổi một con người sao? Có lẽ nào, cô vẫn chưa thể hiểu hết những gì đã xảy ra. Có khi nào, cô mãi không thể hiểu được dù cho cô có trưởng thành bao nhiêu. Người đàn ông ấy, với cái lí do của má hiển nhiên xóa mọi hờn giận trong lòng cô. Hoặc có thể như má nói, cô không thể giận hờn oán trách người đã sinh ra mình.

- Má trời khá lạnh rồi, con với má vào thôi.

Má mỉm cười trìu mến. Nụ cười ấm áp ẩn chứa những muộn phiền của thời gian.

Ảnh: data.zidean.com

9h sáng ngày hôm sau…

Cô chuẩn bị lên xe vào lại thành phố. Ba cô đã tỉnh rượu, khuôn mặt im lặng chẳng thể nào đóan được ba cô đang nghĩ gì. Liệu ông ấy có nhớ những việc xảy ra trong tối qua. Cô muốn nói điều gì đó với ông nhưng lại lặng im mang balo trên vai, khẽ chào: “Ba con đi.”

Cô đi mang theo một mối bận lòng. Ngôi nhà im lìm dưới những rặng dừa xanh với các quầy trái treo lủng lẳng trên cành. Má cô cười và nói:

- Không sao đâu, bình thường ba con tỉnh rượu không có làm gì má đâu. Vào đó, mấy anh em cố gắng học hành, đừng lo gì ngoài đây cả. Con đừng nói gì với anh hai, anh con vất vả đủ rồi đừng để nó lo lắng điều gì cả. Nhớ đấy!

- Dạ. Má nếu có chuyện gì thì gọi cho anh em con hay.

Cô đi. Xe chạy. Con đường mất hút về một phía, bỏ lại sau lưng những hồi ức. Nơi cô đến vẫn là thành phố xa hoa đầy sắc màu và âm thanh nhộn nhịp của sự hoa lệ. Nơi cô đến, sẽ không có những giấc mộng ám ảnh trong cô, sẽ không còn những trận bạo lực đầy đau thương, bế tắc và tuyệt vọng của một đứa con đầy bất lực. Cô đi bỏ lại nơi đây, một người mẹ thầm lặng hi sinh cả quãng đời cho anh em cô những điều tuyệt vời và đẹp đẽ nhất. Cô đi gửi lại chút tình và chút bình an cho má. Cô đi, để lại má những ngày tháng cô quạnh. Nơi đó, người mẹ ấy sẵn sàng đón chờ anh em cô trở về, dang rộng vòng tay bảo bọc những đứa con vô tâm vô tư như cô. Suốt những tháng ngày bay nhảy với cái gọi là tương lai, tin vào những lời nói của má cô rằng: Ba cô đã thay đổi và không còn như xưa. Cô mặc nhiên tự cho mình cái cảm giác bình yên để chạy nhảy với cuộc sống ở Sài Gòn hoa lệ. Giờ đây, lòng cô trĩu nặng. Cô nhớ. Những hình ảnh thân quen trỗi dậy. Ánh mắt trũng sâu vì bụi thời gian của má cứ in mãi trong đầu cô. Cô đợi chờ điều gì trong chuyến đi này.

“Má ơi! Anh em con đã lớn rồi. Anh em con sẽ về. Cả nhà mình sẽ ngồi lại với nhau chữa lành những đau thương. Con hi vọng cuộc nói chuyện với ba sẽ là liều thuốc cho những vết thương lòng. Biết đâu, rồi một ngày không xa, ba sẽ hiểu ra, cai rượu và quay trở lại là mình trước kia. Một người đàn ông hiền lành trong trí nhớ của má. Con hứa! Hãy đợi anh em con! Má nhé! Con yêu má!”

Cô trộm nghĩ, tự hứa với lòng như thế.

Xe chuyển bánh. Cô chìm vào giấc ngủ chập chờn. Nơi nào đấy trong cơn mộng, cô mơ một giấc mơ đẹp. Một mái nhà nghèo nhưng hạnh phúc với nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt của ba, của má, của anh em cô. Cả nhà ấm áp bên mâm cơm đạm bạc nhưng đủ đầy những yêu thương trọn vẹn.

Ảnh: images.vov.vn

Chiếc headphone với âm lượng vừa phải cứ vang mãi vào tai cô. Một hình ảnh thân quen bên đời cô mà đã có lúc cô tự cho mình cái quyền vô tình lãng quên:

“Có lúc ta quên màu tóc mẹ đã một thời giãi nắng dầm mưa

Có lúc ta quên nhìn trán mẹ còn bao nghĩ suy dù ta lớn khôn rồi

Có lúc ta quên nhìn mắt mẹ còn chờ ta mỏi ngóng đêm sâu

Có lúc ta quên nhìn dáng mẹ chợt quạnh hiu ngày ta bước vào đời.

Có lúc ta quên thời gian qua

Đường ta càng xa vòng tay mẹ ngắn lại

Có lúc ta nghe từng nhịp đời

Mẹ thật gần sao ta quá xa.

Có lúc ta quên nhìn áo mẹ chợt mỏng manh quang gánh chiều đông

Hát khúc hát ai quên mình có mẹ - một ngày kia lặng lẽ bên cuộc đời.

“Cánh cò cõng nắng cõng mưa

Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương”.” (1)

 

(1) Lặng lẽ mẹ tôi – Sáng tác: Minh Đức

Author: Kỳ Kỳ

News day