Truyện ngắn: Sơ mi trắng - Tình đầu (Phần 3)
Nguyên Nhi 04/15/2017 07:00 PM
Tình yêu đầu tiên có thể bồng bột, có thể cố chấp nhưng là thứ tình cảm cuồng nhiệt và âm ỉ nhất.

Phương ngồi co gối trên chiếc ghế đá trước cửa phòng. Cô ngước mắt ngắm bầu trời đêm, ngẫm nghĩ và... nhớ nhung. Trăng sáng vằng vặc, khiến tâm trạng con người ta cũng vui vẻ lạ thường. Bất chợt Hòa gọi điện cho cô khiến Phương có hơi bất ngờ vì số điện thoại lạ. Cô hạnh phúc, rốt cuộc anh cũng đã có thể mua điện thoại theo ý nguyện của Phương. Điều này khiến cô càng chắc chắn rằng, cô có vị trí nào đó trong lòng anh.

Hòa ngập ngừng:

"Mỗi lần đi biển vào... đều thấy Phương ở nhà, không nấu ăn thì cũng rửa chén. Lần này không thấy nữa nên cảm thấy hơi hơi..." - Hòa ngập ngừng.

Lòng Phương rộn ràng, cảm xúc nhớ nhung tràn dâng, cô mạnh dạn ngỏ lời:

"Cảm thấy sao, cảm thấy nhớ em à…"

"Chắc là tương tự thế..."

"Không sợ người yêu buồn à, có người yêu rồi mà còn đi nhớ gái lạ à?"

"Ai biết đâu, Hòa đang nói chuyện với người yêu đây chứ còn người yêu nào nữa?"

Phương biết mình thật sai nếu nói ra điều này, và nếu Hòa chấp nhận Hòa càng sai hơn cô. Nhưng cô bây giờ chẳng còn muốn nghĩ nhiều về chuyện gì đã xảy ra giữa anh và người yêu của anh mà anh lại bạo gan nói những lời thân thiết như thế với cô.

Hoà lẩn tránh, Hòa không nhắc tới cũng như không dài dòng giải thích.

Phương thở dài qua điện thoại.

"Lại thở dài, sao thích thở dài mãi như bà cụ non vậy, mau già cho xem!" - Giọng Hòa ấm áp.

Từ ngày gặp Hòa, Phương không biết mình mắc thói quen thở dài từ lúc nào. Trong lòng cô quá nhiều lửa, cứ hừng hực mãi trong lồng ngực, phải thở ra cho tâm hồn mát mẻ bớt đi.

Phương không trả lời Hòa, cả hai đều im lặng phút chốc, chỉ lắng nghe tiếng thở đều của nhau.

"Sao vậy, không nói gì nữa à, không nói gì nữa thì Hòa cúp máy nhé…"

"Ừ…" - Phương ậm ừ, cô đưa mắt nhìn xung quanh, không có ai qua lại, cô yên tâm bỏ nhẹ vào điện thoại. - "Anh biết em thích anh không ta?"

Lời đã nói ra, cô thấy hơi run rẩy, cả đôi tay cũng lạnh toát, cứ như mình đang làm điều gì sai lầm dữ lắm.

"Thích anh à?"

"Ờ."

"Anh cũng thích em..."

Phương bất chợt rùng mình một cái, bờ môi cô tự dưng cứng ngắc, chẳng bật thành tiếng được. Cô nghe tiếng thở dài ở đầu dây bên kia.

"Hôm nay trăng lớn lắm nè, chỗ em có thấy không?"

Phương vẫn đang nhìn trăng nãy giờ đấy thôi, nhưng hồn vía cô đã thất lạc nơi nào mất rồi.

"A lô, em đâu mất tiêu rồi?"

Phương nhoẻn cười không trả lời anh, đưa tay lên cao vừa tầm chứa trọn cả ánh trăng.

Bắt đầu từ đây, cả hai người họ đã lạc lối, chỉ vì con tim thích thế.

Ảnh: anh.khampha.vn

Phương quay về nhà mấy ngày sau khóa học quân sự rồi chuẩn bị đồ đạc cuốn gói vào trường đại học.

Hòa gặp lại Phương, nhưng họ chẳng thể quấn quít lấy nhau, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nhau, trao cho nhau những ánh mắt âu yếm. Phương ngại ngại ngùng ngùng, chẳng thể nói chuyện với anh nhiều, có cơ hội là cứ trốn rúc trong buồng.

Hòa nhậu với anh em, ngà ngà say, anh ta đi quanh nhà tìm Phương, rồi ngồi bệt dưới sàn nhà bếp. Bà Bảy ngồi xuống cạnh Hòa, những lời họ tâm sự, lọt thẳng vào tai Phương.

- Thím ơi, con khó chịu quá thím ạ! - Hòa vừa cười vừa ôm bụng.

- Sao? Đau bao tử nữa hả?

- Dạ không ạ!

- Chứ bị gì?

- Dạ cứ khó chịu trong người, hình như bị bệnh gì rồi thím à.

- Bệnh gì? Bệnh Tê Bình Phương à?

- Bệnh Tê Bình Phương là sao thím?

- Bệnh tương tư chứ bệnh gì? – Bà Bảy trả lời, cười khoan khoái.

- Thôi đúng rồi thím ơi!

- Thương ai, đứa nào?

- Con nói thím đừng giận con… con xem thím như mẹ con, chỉ nói mỗi thím nghe thôi đó…

- Ờ, vậy mày nói thím nghe, thương ai để thím biết thím mang quả sang rước nó về làm vợ mày. - Mẹ Phương lại hài hước.

- Chắc con thương bé Phương rồi thím à…

Phương ngồi trong buồng, vách buồng kế vách bếp. Tim đập chân run, không hiểu sao mắt cô lại rưng rưng. Cô lo sợ, mẹ sẽ hiểu nhưng ba sẽ không đồng ý, ba sẽ mặt nặng mày nhẹ với cô, ba sẽ dùng lời lẽ sâu cay để tổn thương cô, chắc chắn thế.

- Tụi con thương nhau, thím không cấm, nhưng hai đứa làm sao thì làm, sau này khổ thì đừng than ai… - Cả mẹ cũng biết trước, nhưng bà không muốn thành nhân vật phản diện ngăn cản tình cảm của con trẻ.

Và thật sự nỗi khổ tâm của họ không biết diễn tả cách nào cho đúng.

Đêm ấy, khi mọi người đã ngủ cả, Hòa lại ngồi ngoài hiên như lần trước. Phương bước ra, ngồi cạnh anh.

Thật lâu, rồi Phương lại ngỏ lời trước:

- Anh mà thương em, thì khổ thật…

Hòa nhìn Phương, đôi mắt chất chứa những u sầu:

- Ừ… nên em... trước mắt hãy học cho tốt, để ba em không phải lăn tăn tại vì em lo yêu đương mà học hành be bét.

- Em biết mà, ngày xưa em cố gắng 5 thì nay phải cố gắng gấp 10, em phải thật sự giỏi giang, thành đạt thì mình mới có thể dễ dàng quen nhau… - Phương nghỉ chút lại nói tiếp. - Còn anh thì sao, anh có dự định gì? Chẳng lẽ anh cứ đi biển hoài sao, phải chi anh có thể kiếm việc gì đó không đi biển nữa thì họa may ba em mới đồng ý. Hay anh đi học lại đi, ngày xưa anh thích học gì, bây giờ đi học lại cái ấy.

- Để anh tính, giờ mà bắt anh đi học lại anh chẳng biết làm sao nhét chữ vô đầu lại được. - Hòa thở dài.

- Bắt chước em à, bữa nay bày đặt thở dài nữa!

Hòa bật cười, anh nhìn Phương thật lâu, thật sâu. Anh nhẹ nhàng tiến lại gần Phương hơn chút nữa, rồi nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn, rồi đôi môi ấy từ từ lần tìm tới đôi môi mềm mại của Phương. Nụ hôn đầu tiên của cô. Đột nhiên cô giật mình, đẩy Hòa ra.

- Xin lỗi em! - Hòa đứng dậy. - Anh phải lên trông ghe đây, em vào ngủ đi.

Phương cũng đứng dậy, hai tay miết mãi vào tà áo, lúng túng. Đột ngột Hòa ôm chầm lấy cô.

Cả người Phương như bị điện giật, tay chân cô cứng hết lại, chỉ có trái tim là hoạt động hết công suất, đập loạn xạ, đến mức khi Hòa thả cô ra, cô vẫn không thể nhúc nhích được, không nói được, chỉ đứng lặng thinh như chết cứng rồi.

Ảnh: thanhnien.com.vn

- Anh đi đây, em vào nhà đi.

- Ờ...

Cô chưa từng trải qua cảm giác nào lạ lùng như thế này. Cả đêm ấy, cô không tài nào ngủ được.

Cô không dám nằm gần mẹ. Cô cứ cho rằng lỡ mà chạm vào người mẹ lúc này, có khi nào mẹ biết rằng mình mới bị người khác ôm không. Một sự hoang tưởng hết sức vô lý nhưng lại khiến cho cô chết dở sống dở, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh vì biết đâu mẹ nghe tiếng thở lại biết mình vừa hôn ai đó. Nghe cứ như thể mẹ Phương là một nhà tiên tri có quyền năng gì gì ấy, có thể đọc thấu mọi tâm can của cô chỉ bằng những cái dò xét bên ngoài.

Cô đã cố gắng không nói với mẹ, nhưng cứ thấy lòng nặng trĩu vì phải mang một bí mật quá lớn. Cô càng lúc càng thở dài nhiều hơn.

...

- Mẹ ơi mẹ, con với anh Hòa đang quen nhau… - Một ngày nọ, cô tự nguyện bày tỏ, vì nghĩ rằng nếu để mẹ biết, cô sẽ không phải lấm la lấm lét sợ một ngày mẹ phát hiện ra khi nhìn thẳng vào mắt đứa con gái chưa bao giờ biết cách nói dối với phụ huynh.

Mẹ cô thì biết tỏng. Bà chỉ là không muốn nhắc đến, không muốn xoáy vào một vấn đề mà ngay cả chính bà hiện tại cũng chưa biết làm gì để êm xuôi. Bà thương con gái, bà thương anh chàng sơ mi trắng, bà thấy chúng nó mới xứng đôi vừa lứa làm sao, nhưng lý trí của những người làm cha mẹ đâu có đơn giản như vậy.

Cả cuộc đời mưu sinh bằng cách bám trụ trên biển, cả bà và chồng đều đã rất mệt mỏi. Những nỗ lực mà họ cố gắng tới bây giờ là để kiếm con chữ cho những đứa con để chúng được thoát khỏi kiếp biển của bố mẹ chúng. Để một ngày chúng được thành ông này bà kia, kiếm việc nhàn nhã, văn phòng mà làm, và có cưới chồng thì cũng cưới người vừa tầm, có học thức, có làm dâu cũng phải làm dâu gia đình khá giả, có công việc ổn định, để họ được an tâm, rồi còn nở mày nở mặt với bà con lối xóm. Có cha mẹ nào không muốn con mình được sướng cái thân.

Mẹ Phương không nhìn con, tay bà lật từng tờ lịch, đôi mắt nheo lại, xem ngày xem giờ gì ấy.

- Ừa, mày làm như mẹ không biết, mà mày còn chưa học xong, chưa có nghề có ngỗng, ba mày biết là chết. Hai đứa làm sao đó thì làm…

- Mà… mẹ có cho không, mẹ có ý kiến gì không? - Phương hít hơi sâu, dò xét nét mặt của mẹ.

- Quen thì quen, nhưng mà học hành cho đàng hoàng, ở lại lớp này kia, tốn tiền tốn bạc ba mày, ổng biết ổng đánh chết nha con.

- Dạ! - Phương thở phào nhẹ nhõm, thân mẫu thì có thể thuyết phục nhưng thân phụ hơi khó.

Quả nhiên là như thế.

...

Vì một số lý do, nên Phương được chuyển vào Sài Gòn học. Ngày nghe tin, cô nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Cả gia đình đều vui vẻ, ở quê nhà, gia đình nào có con được học đại học tại Sài Gòn luôn là niềm hãnh diện của các ông bố bà mẹ. 

Phương là người vui sướng hơn tất thảy, thế nhưng đó chỉ là cảm giác của người chưa biết gì, đang trong trạng thái mộng mơ, khát vọng, ao ước tìm tòi, khám phá. Sau này thì khác, nhân sinh quan của Phương hoàn toàn thay đổi, chỉ muốn tìm được nơi yên bình, trồng rau nuôi cá mà thôi.

Ảnh: tapchianhdep.net

Cứ tưởng vào Sài Gòn thì sướng lắm. Tiền mẹ gửi vào nuôi cơm và học phí từng đồng ít ỏi, khiến Phương ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc. Đời sinh viên năm nhất của Phương èo ọt, gầy guộc, mặt lúc nào cũng trắng tái, không nhớ đã bao nhiêu lần té xỉu vì thiếu sắt. Được cái cô sống chung với đám bạn vô cùng từ bi bác ái, họ đi hiến máu liên tục nếu có cơ hội và những phần quà của họ nào sữa nào kẹo nào bánh, họ cho Phương hết. Phương cũng thích được hiến máu này kia, nhưng lần nào đi cùng chúng bạn cũng đều bị từ chối vì quá ốm.

Một ngày nọ, Phương nhận được cuộc gọi của một số điện thoại lạ, là bạn gái cũ của Hòa. Dĩ nhiên cô ta nhỏ tuổi hơn Phương nhưng cách nói chuyện thì lại đầy chững chạc và xéo xắt. Cô chợt nhớ lại lời của Vũ, con gái làng cậu mới 15, 16 đã trổ mã, xinh đẹp, có da có thịt và tư tưởng cũng rất là “phụ nữ” rồi chứ chẳng như cô 18 tuổi, người chỉ có miếng da bọc xương, tính khí thì thất thường như đồ con nít.

Sau hồi hỏi han có vẻ lễ phép, cô ta đã hiện nguyên hình là một cô gái đanh đá thế nào.

Thế Phương đã biết Hòa có người yêu chưa mà còn đi yêu Hòa?

Phương đã thích Hòa trước khi biết rằng anh đã có người yêu.

Vậy sau này thì sao? Sau này Phương đã biết Hòa có người yêu rồi mà còn quen anh, Phương không thấy mình là kẻ cướp bồ người khác hay sao, Phương không thấy xấu hổ à?” - Giọng cô gái rất nhẹ nhàng nhưng lại sắt tựa dao, một nhát đã cắt đứt hết kinh mạch của Phương.

Mình không nghe anh ấy nhắc gì về bạn từ rất lâu rồi…” - Phương biết mình đã sai rồi, ngay từ lúc thích Hòa, nhưng con tim nó có lí lẽ riêng của nó. Phương thấy tủi hổ quá thể. Tình yêu có lỗi gì. Lỗi là đã yêu không đúng người mà thôi.

Phương đã nghẹn nơi cuống họng, cô hít một hơi sâu cố kiềm giọng run rẩy của mình lại:

“Mình không cướp bồ của bạn, mình cũng chưa hề bắt anh ấy phải chia tay bạn, mình cứ đinh ninh hai người đã chẳng còn liên quan gì với nhau. Còn nếu bạn có khúc mắc gì, vui lòng liên hệ với anh ấy. Vấn đề nằm ở trái tim anh ấy, không phải ở mình…”

“Mình chỉ muốn trao đổi chút xíu vậy thôi, hy vọng là Phương đừng nói gì với anh Hòa về cuộc nói chuyện này cả." - Cô gái đột nhiên lúng túng. - "Dù Anh Hòa có chọn ai đi nữa thì hy vọng là chúng ta hãy trở thành những người bạn…”

Bạn à? Vậy rốt cuộc mục đích của cuộc gọi này là gì?

Kết thúc cuộc điện thoại, nước mắt Phương rơi lã chã, trái tim cô tan nát, lòng cô thì rã rời. Cô quyết đợt này sẽ cắt đứt tình cảm với Hòa, với giấc mơ sơ mi trắng của cô.

Ảnh: vietbao.vn

Đó chỉ là một trong những tai họa, sau lần ấy, lại một số điện thoại khác quấy rối cô, tra tấn tinh thần cô:

Số điện thoại ấy cũng rất lịch sự phút đầu, sau lại cay nghiệt hơn cả bạn gái của Hòa

“Tôi là anh trai của Uyên, tôi nói cho cô biết, Hòa là người yêu của Uyên, Hòa sau này sẽ cưới Uyên, chứ không phải ai khác, không phải cô.”

Những lời nói ấy cứ quanh đi quẩn lại trong đầu Phương, thêm nữa, mỗi lần mẹ Phương gọi điện hỏi thăm đều nhắc khéo rằng tốt nhất cô và Hòa hãy cẩn thận vì nếu ba biết chuyện hai đứa quen nhau sẽ từ mặt cô. Cô khóc mấy đêm liền đến kiệt sức. Có những đêm đang ngủ, cô bạn tên Nhi cùng phòng xoa mãi vào lưng cô vì không biết tìm cách nào để cô thôi khóc. Sợ ảnh hưởng đến bạn mình, cô bật dậy, vào toilet ngồi hàng giờ liền, khóc nhiều đến nỗi ruột gan muốn bung hết ra.

Hòa gọi cho Phương, cô bắt máy chỉ nói một câu gọn gàng:

Mình chia tay đi!”

Cô tắt máy, vứt cái điện thoại xuống sàn một cách đầy phẫn nộ.

Hòa gọi liên tục sau đó, nhưng cô không bắt máy, anh chuyển sang nhắn tin.

Em làm gì vậy, có gì thì nói, anh mới đi biển vào, người ngợm thì chưa tắm, quần áo thì chưa thay, gọi ngay cho em, còn chẳng hiểu cái chi mà em đòi chia tay đi là chia tay thế nào, anh làm gì em à?

Em bắt máy nhé, anh muốn nghe giọng em.”

Phương tạm thời hạ hỏa, cô vẫn còn đủ tỉnh táo để lắng nghe anh giải thích.

Anh nói cho em nghe, bạn anh có ai sử dụng số điện thoại 09xxxx không?"

“Sao vậy?”

“Người ta sỉ vả em vì em yêu anh, anh rốt cuộc đang bắt cá hai tay à? Em không muốn trở thành người cướp bồ của kẻ khác, em mệt rồi, em trả anh lại cho người yêu của anh, em thề… em không thèm yêu anh nữa đâu.

Số điện thoại đó anh biết, mấy thằng bạn anh trêu em thôi, anh sẽ “xử lý” tụi nó.”

“Anh “xử lý” họ rồi sao nữa? Em hỏi anh, anh và Uyên vẫn đang quen nhau à? Anh lừa em?”

“Ai nói với em thế?”

“Người yêu của anh.”

Uyên á? Uyên gọi cho em à? Bây giờ anh nói anh và người ta hiện tại không là gì cả, em tin ai? Anh hay Uyên?” - Hòa gằn giọng. - "Anh sẽ hỏi cô ấy đã nói gì với em.”

“Không cần.”

“Anh nói từ nay về sau sẽ chẳng có ai làm phiền em nữa đâu, anh thề!” - Khi yêu nhau, ai chẳng tin lời thề thốt. Chẳng phải con gái đứa nào cũng thích thế hay sao, Phương nguôi giận.

Từ đó, cô chẳng còn nhận cuộc điện thoại lạ nào nữa. Nhưng sóng gió chỉ mới yên bình một phía, còn cả một ngọn núi sừng sững mà Hòa và Phương chưa biết làm cách nào để vượt qua: Ba của Phương.

Lễ 30/4, cô được nghỉ, bạn bè đều sẽ kéo nhau về thăm quê. Cô vui mừng hớn hở vì nghĩ sắp được về nhà thế nhưng niềm mơ ước nhỏ nhoi của cô bị dập tắt.

Ba nói con không cần về, đi ra đi vào tốn tiền xe…”

Sao lại kỳ khôi vậy, bạn bè đều về quê hết, con một mình trong này làm gì?”

Ừ, chủ yếu là ổng không muốn con về rồi gặp thằng Hòa đâu."

Tim Phương đau tựa muối xát. Cô thất vọng não nề, cô lại khóc, cô không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần từ ngày bước chân vào thành phố. Ngay lúc này đây, cô nhớ Hòa da diết, cô cảm thấy thành phố thật xa lạ, người qua kẻ lại đông đúc nhưng lại chẳng cảm thấy ấm áp như ở quê. 

Ảnh: Songkhoe.vn

Em về nhà đi, anh cho tiền xe vào lại thành phố!

- Em về mà không được vào nhà, ba không cho về... - Phương tức tưởi.

- Mà sao chú Bảy cũng ngộ à, con cái đi lâu về thăm nhà thì có sao!

- Mẹ nói là ba sợ em về để gặp anh…

Hòa im lặng, rồi anh lại thở dài:

- Em về ở nhà Hậu được không. Em tạm thời về ghé nhà Hậu, rồi anh sẽ báo mẹ sau...

Phương chợt nhớ tới Vi:

- Hổng ấy, em ghé nhà Vi chơi cũng được...

Phương nhất định phải gặp Hòa, cô bất chấp ngày mai trời có sập đi chăng nữa. Những người trẻ yêu nhau, trong mắt chỉ còn thấy nỗi nhớ nhung mà thôi.

Phương về nhà Hậu, bạn của gia đình cô và cũng là bạn của Hòa. Ngồi chưa nóng mông, mẹ Phương đã gọi liên hồi. Phương không biết nói dối, cô không dám bắt máy, cô cảm thấy ám ảnh những cuộc điện thoại, không biết từ khi nào cô cảm thấy ghét cay ghét đắng những cuộc điện thoại.

Con đang ở đâu?”

“Con về quê rồi.”

“Về quê rồi sao không về nhà?"

“Về nhà ba chửi.”

“Chứ giờ đang ở nhà ai?”

“Ở nhà… Vi.”

“Vi đâu đưa điện thoại cho Vi mẹ nói chuyện.” - Chẳng lẽ mẹ biết cô nói dối, nên điều tra thế kia?

Vi ở đâu đây mà mẹ đòi nói chuyện.

Vi… đi chợ rồi.”

“Vậy con ở nhà Vi một mình à?"

“Dạ, chút nữa Vi về…

Nói đến đây, Phương vội vàng tắt máy, rồi tắt nguồn điện thoại luôn.

Hòa nhìn cô xót xa, anh đưa tay vén sợi tóc rối rớt hờ trên mặt Phương:

- Ngày mai anh phải đi biển lại, nhưng anh tạm thời đang đi cho cô của em, vì ghe ba chưa đi, ngày mai e về nhà đi nha… - Hòa nhét vào tay Phương 500 nghìn đồng. - Tiền vài bữa để em vào lại Sài Gòn, anh chỉ có bấy nhiêu thôi, em có đòi nữa, anh cũng không còn nữa đâu.

Mắt Phương lại ngấn lệ, cô giữ chặt tay anh.

Em mạnh mẽ lên, đừng như vậy, em như vậy, làm sao anh nỡ đi đây? - Hòa siết chặt tay cô. - Mai em về nhà thăm mẹ đi, chắc chú Bảy không nói gì đâu

Phương gật đầu đầy khổ sở.

Sau khi Hòa đi, Phương đi bộ về nhà. Cô đã thấy ba ngồi sân trước, cô mím môi mỉm cười, nhưng ông không nói gì, không nhìn cô, mặt ông lạnh tanh. Phương xót xa vô cùng, nước mắt lại tràn dâng nhưng cố kìm nén lại. Cô lủi thẳng một mạch xuống dưới bếp, mẹ ngồi trên đi văng gỗ vui vẻ hỏi như chẳng có chuyện gì:

Ăn gì chưa con? Thằng Hòa nói mẹ hôm nay con về nhà… - Vừa nói, bà vừa chỉ vào nồi cá ngừ kho to chảng, món cá cô yêu thích.

Cổ họng Phương lại nghẹn, mắt đỏ hoe, cố gắng kéo miệng hình chữ V để nở một nụ cười gượng gạo:

Sao bữa nay mẹ ốm dữ vậy?

- Ờ, bữa nay mẹ sụt ký rồi.

- Nhớ con à?

Phương xới một chén cơm, cúi gằm mặt ăn vội vàng… lấy nước mắt làm canh…

Nằm cạnh Phương bên chiếc võng mắc góc nhà, bà Bảy kể lể những diễn biến xảy ra thời gian Phương đi vắng và dĩ nhiên trong câu chuyện của bà không bao giờ thiếu Hòa - chàng trai sơ mi trắng của Phương. Hòa xảy ra một sự cố mà tới giờ kể lại bà vẫn còn thót tim.

Lúc ấy Hòa đi cùng cậu của Phương. Là người nhỏ tuổi nhất đoàn và cũng là người miền ngoài duy nhất, thế nên anh bị “ma cũ” bắt nạt. Cậu Phương thì luôn hết mực bênh vực Hòa.

- Chúng mày đừng thấy người ta nhỏ ăn hiếp, nó cháu tao đó. - Cậu Tám nhận bừa, cốt để những người khác nể ông mà không dám động chạm tới Hòa.

- Cháu à? Ông người Nam, nó Hà Tĩnh mà cháu kiểu gì?

- Nó cháu rể tao! - Cậu Tám phán như đinh đóng cột khiến họ cũng chẳng còn biết nói năng gì.

Ghe đánh bắt ngoài khơi xa, gặp sự cố với chân vịt, bắt buộc phải có người lặn xuống nước. Người này nạnh người kia không ai muốn xuống vì biển sóng lớn, khơi xa lại nằm trong vùng nước đen. Người “lãnh đạn” chẳng ai khác là sơ mi trắng đơn thân độc mã nơi xứ người, những người khác đều là đàn anh, đàn chú, bác. Hòa chẳng có tiếng nói gì nơi đây, anh cứ thế nhảy thẳng xuống biển, lúc ấy cậu Phương chẳng biết. Khi không thấy Hòa đâu, ông mới tá hỏa.

- Ai để cho nó nhảy xuống? - Cậu Tám quát lớn trong tiếng gió táp.

- Tự nó nhảy chứ ai kêu? - Một người trong đoàn trả lời.

- Nó chết dưới rồi thì sao, nó con nít con nôi biết cái gì?

Tài công lái ghe la xối xả vào mặt họ, còn cậu Tám nổi giận và sợ hãi, mặt đỏ kè lên, nhìn đăm đăm xuống mặt biển đang sóng sau vỗ sóng trước đập ầm ầm vào mạn thuyền, Hòa ngoi đầu lên khỏi mặt nước khi chiếc vây cá mập đang tiến đến từ từ.

Hòa không kể cho mẹ Phương nghe câu chuyện này, Hòa cũng không kể cho cô nghe, cái khoảnh khắc thập tử nhất sinh của anh. Cậu Tám kể lại cho mẹ Phương giờ bà kể lại cho Phương nghe, giọng kể của bà vẫn còn rất hoảng như chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua. Phương lại rưng rưng nước mắt, cô không nói gì cả, cô đang thử đặt mình vào tình cảnh của Hòa thời khắc đó, cô tự tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, trong đầu Hòa lúc ấy đang nghĩ gì, nếu không chết đuối thì cũng bị cá mập hốt mất xác. Cô thấy sự cô độc trong lòng anh, sự hiền lành trong trái tim anh, cả sự điên loạn ngu ngốc trong suy nghĩ của anh.

Ảnh: Langnhincuocsong.com

Giờ cô hiểu lý do tại sao, bạn bè lúc nào cũng quấn quýt lấy anh, gọi anh là "trùm băng đản", không biết sợ chết là gì. Và dù họ làm gì, đi đâu cũng phải có đội có nhóm nếu không sự ghẻ lạnh của một số người Nam sẽ mang bất lợi đến cho họ.

Cô đã gặp rất nhiều người vào Nam đi biển theo ghe nhà cô, nhưng anh là người rất khác. Anh không giống bất cứ ai trước đây cô từng gặp và cho đến giờ phút này đây, anh là người cô yêu, tình yêu đầu tiên có thể bồng bột, có thể cố chấp nhưng là thứ tình cảm cuồng nhiệt và âm ỉ nhất. Cô thương anh.

(Còn tiếp)

 

Author: Nguyên Nhi

News day