Cuộc sống của chúng ta vốn dĩ chẳng phải là một đường thẳng, mà là một con đường gấp khúc, gập ghềnh. Ở đó chẳng màu hồng giống như truyện cổ tích. Cuộc sống ai cũng phải trải qua một quãng thời gian khó khăn, thời điểm đó nỗi đau đó đều gắn với sự trưởng thành. Sóng gió qua đi, chỉ còn lại một cái tôi mạnh mẽ.
Có lần tôi nghe người ta nói, cuộc sống của con người giống như cái cây. Trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông. Đi qua mưa, nắng, giông, bão vẫn sừng sững đứng ở đó, chẳng dễ gì quật ngã được. Nhưng đâu phải cái cây nào cũng thế. Tôi vẫn nhớ, ngày trước sau khi bão ngang qua con đường hay đi học về, tôi thấy có cây ngã, có cành gãy. Lúc đấy đau lòng cùng hụt hẫng! Bão quá lớn, con người chẳng có cách nào trụ vững được. Gió quá mạnh, rốt cuộc cũng chỉ biết đầu hàng.
Nhưng tôi ơi đừng tuyệt vọng, sau cơn mưa trời lại sáng trong. Vạn sự so sánh đều khập khiễng. Chúng ta là con người, chúng ta chẳng phải cây. Chúng ta có ý thức, có niềm tin với cuộc sống. Mỗi lần đứng trước giông bão cuộc đời, tôi đều tự nói với bản thân rằng: "Cố lên, sắp qua rồi, một tí nữa thôi!". Những lúc nào mà con tim không trụ nổi nữa thì tôi sẽ dừng lại nghỉ ngơi, rồi bước tiếp.
Tuổi trẻ của tôi cũng có những ngày chẳng còn tin người hay tin chính bản thân mình. Đó là những ngày như chìm trong ngõ tối, chẳng thể nhìn thấy con đường mà mình cần đi. Đâu cũng là một màu đen, hoang mang và tuyệt vọng. Việc mà bản thân có thể làm là cứ để dòng đời xô đẩy. Đúng hay sai, trái hay phải, chẳng còn quan trọng nữa.
Tuổi trẻ của tôi đôi khi lại có những ngày thở thôi cũng khiến mình mệt mỏi. Mọi thứ bạn làm trở nên vô nghĩa. Lúc đó, chỉ một việc nhỏ thôi cũng khiến mình thấy bất lực trước cuộc sống. Giống như cả thế giới quay lưng lại với mình, việc gì cũng khó khăn, chuyện nào cũng chẳng theo ý muốn.
Những ngày còn trẻ, tôi cũng có lúc muốn thể hiện bản thân, muốn chứng tỏ, muốn cho cả thế giới thấy tôi làm được gì. Nhưng có lẽ không phải cái gì mình muốn cũng có thể có được. Không phải cứ cố gắng thì sẽ được đền đáp. Đôi khi thứ có được chỉ là một cái liếc mắt rồi lại thôi. Thất vọng, hụt hẫng, đau lòng... đều có cả.
Tôi ngày còn trẻ cũng có lúc cao ngạo, cố chấp, chẳng muốn chịu thua bất kỳ ai. Thứ họ có, tôi cũng muốn có. Điều họ đạt được, tất nhiên tôi cũng muốn đạt được. Cãi nhau phải làm cho đến cùng, bao giờ mình thắng mới thôi. Nhưng càng về sau, như người ta vẫn nói "Sông càng sâu càng tĩnh lặng, lúa càng chín càng cúi đầu", tuổi trẻ của tôi cũng học được cách kiềm chế cái tôi của chính mình. Tôi biết nói những điều cần nói, và có những chuyện chỉ giấu cho riêng bản thân mình biết, vậy thôi là được rồi. Sau cùng cũng nhận ra chuyện của người khác thì không nên đứng trên cái tôi của mình mà nghĩ. Cuối cùng thì cuộc sống vẫn tát thẳng vào cái tôi của mình và nói: "Dù mình đi được bao xa thì cũng chỉ giống như một hạt cát giữa sa mạc. Cô đơn và lẻ bóng!".
Tuổi trẻ của tôi cũng từng vì ai đó mà cố chấp. Từng vì người ta mà khóc, mà cười... Làm đủ thứ trẻ dại để rồi nhận ra vẫn cần có nhau. Tuổi trẻ của tôi đã đi qua nhiều thành phố, nhiều con đường. Chưa có con đường nào mà bằng phẳng. Tuổi trẻ đi qua để rồi khi nhìn lại mới thấy rằng, cuộc sống này bất luận bạn tuyệt vọng ra sao, đau khổ như thế nào thì cũng không thể nào khiến cho trái đất ngừng quay. Cho dù mình có rơi vào bước đường cùng, bi thương đến tuyệt vọng, lựa chọn cuối cùng là buông mình từ trên cao xuống thì thứ lưu lại cũng chỉ là một vũng máu mà thôi.
Vậy nên mỗi ngày qua đi, tôi đều tự nói với chính bản thân rằng, "Tôi ơi, đừng tuyệt vọng". Cho dù có gục ngã, hay phải chết ở đó, chắc gì đã có ai thương xót, đau buồn. Vậy nên phải sống, và sống thật tốt. Để khi nhìn vào nỗi buồn của mình thì người khác cũng thấy đẹp và bản thân cũng có thể mỉm cười.
Đừng yêu đàn ông nhu nhược
Mong cuộc đời luôn dịu dàng với em
Khi tình yêu ngẫu hứng gieo vần thơ
Là em, cô gái của mùa thu
Này người yêu cũ, em tha thứ cho anh!
Hai câu chuyện điển hình nhất trong tình yêu đôi…
Hãy cứ đi khi đôi chân chưa mỏi
Buông tay nhau thôi, chúng ta hết yêu rồi
Sau này, đừng hỏi anh đã chán em chưa nhé!
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX