Một phút ngây ngô làm ta tan nát, một giây không nói để mất nhau cả đời
Nguyen Nguyen (Theo Guu.vn) 03/03/2018 02:00 PM
Chúng ta có yêu nhau hay không, ta không biết và người cũng không biết. Chúng ta sẽ im lặng đến được bao lâu, người đâu hay và ta cũng đâu hay.

Có những dòng cảm xúc có nói ra cũng bằng thừa. Có những chất vấn không chịu ngừng kể cả khi câu trả lời đã có sẵn. Khi yêu có lẽ ai cũng trở thành lì lợm như thế. Nhạc cũng đã tắt, mắt cũng đã nhắm, vậy sao tâm tư ta cứ bồi hồi lên tiếng. Một đêm thật trằn trọc, ta trở mình trong ngổn ngang suy nghĩ về một câu chuyện hư hư thực thực, mờ ảo như bóng hình người đọng lại trong tâm trí ta. Rốt cuộc ta có thương người không và người có thương ta không. Ta với người, cả hai cùng im lặng. Chính bởi ta với người, chúng ta quá giống nhau, cho nên đến cuối cùng, cả hai cùng im lặng. Ta muốn tin ánh mắt lần đó người trao ta là thật. Nhưng giữa không trung tĩnh tặng lúc ta ở cạnh với người, ta không dám tin nữa. Một phút ngây ngô có thể sẽ làm ta tan nát, nhưng một giây không nói sẽ để mình mất nhau cả đời.

Ảnh: mylifengayhomqua.blogspot.com

Sau tổn thương ta học được rằng đừng tự cho đi quá nhiều nữa. Ta cũng hiểu ra có những lúc từ bỏ chính là cái kết cuối cùng cho một giấc mơ mờ mịt. Xuyên qua tăm tối đó ta mong có một người sẽ xuất hiện, hoặc giả ở cuối đường còn ai đó đứng chờ. Thì ra con người ta dù vô vọng đến đâu thì vẫn luôn mong được hạnh phúc và ủi an.

Nhưng liệu tình yêu có chỉ là một lời nói sáo rỗng vọng lại khi mọi thứ đã biến tan? Đó là lý do vì sao người ta sợ tình yêu. Đôi khi tình yêu là lời thầm thì vào tai nhau những câu chuyện nhỏ nhặt. Đôi khi còn là đợi chờ. Đôi khi thấy nhớ đến nỗi không thể làm gì khác. Tình yêu có lẽ đều được quy về những ngọt ngào đó cho đến khi vỡ đôi, mà đã vỡ đôi thì chỉ còn lại lãng quên. Đằng sau những kỷ niệm là cả một bầu trời đầy mây xám. Ta biết làm sao để con tim mình lên tiếng lần nữa. Có lẽ vẫn còn thứ gì đó giống như tình yêu tồn tại ngoài kia, ta luôn tin là như thế. Nhưng thứ làm ta vô vọng chính là lòng người mau lay, dễ dời. Ta sợ cuộc tình nào rồi cũng chỉ như một chuyến xe, một chuyến xe chắc chắn sẽ phải dừng lại.

Ảnh: blogradio.vn

Ta có thực sự thương người hay không. Có phải do cô đơn quá mà ta dễ dàng rung động trước một người nào đó. Nhưng mà, ta cảm thấy dễ chịu khi nghĩ đến gương mặt người. Ta không nói là do cái bóng quá lớn của quá khứ. Ta không nói là vì ta còn chưa hiểu nổi con tim mình. Ta không nói còn là vì ta ghét cái cảm giác giả vờ làm bạn với một bóng hình thân thương nếu như mọi chuyện không thành. Còn người, người vẫn còn im lặng là tại vì sao. Vì người cũng đang mập mờ trước cảm xúc của mình. Vì người cũng đang cố tránh né những tổn thương. Hay đơn giản chỉ vì đứng trước ta con tim người vẫn cứ lãnh đạm như đứng trước mọi người khác.

Đôi khi chúng ta chỉ cần được nghe một câu trả lời mà không cần phải hỏi. Bởi vì như thế nên mọi thứ mới quá khó đối với những người như người với ta. Chúng ta có yêu nhau hay không, ta không biết và người cũng không biết. Chúng ta sẽ im lặng đến được bao lâu, người đâu hay và ta cũng đâu hay. Nhưng ta hiểu nếu tình cảm này là thật thì mãi mãi ta cũng không thể chôn giấu dù có cố đến mấy. Còn giả dụ câu chuyện này nhẹ hẫng như gió thoảng, thì ta chỉ xin được ghi lại trong cơn mơ.

Theo: Guu.vn

Tác giả: Nguyen Nguyen (Theo Guu.vn)

Tin mới trong ngày