Ngồi đếm những tàn phai
CTV Yên Nhiên (An Lê) 12/16/2017 08:00 PM
Còn em giờ đây như chim sợ cành cong, em sợ một lần yêu hết mình lại một lần nữa làm mình ngã quỵ. Thanh xuân qua nhanh như cơn gió, mới thoáng tuổi đôi mươi phơi phới như mây trời, chớp mắt đã ba mươi.

Sáng nay thức giấc, còn riêng em với căn phòng trống lạnh lẽo, bốn bức tường trắng vây quanh em trong nỗi cô đơn. Ngày buồn tênh bắt đầu bằng cơn mưa cuối mùa rả rích, nỗi buồn nào đâu dễ phôi phai. Anh ra đi để lại trong em những mảng tối vô hình, những ký ức  buồn bã, chênh vênh. Anh ra đi không lời từ biệt, còn lại em giữa dòng đời vội vã, thiếu bàn tay nâng đỡ sẻ chia. Em đã làm gì sai hay yêu thương không đủ, để anh vội vã đổi thay.

Phố mùa đông lòng người cũng lạnh, những bóng hình vô tình lặng lẽ lướt qua nhau. Đâu đó trên phố có phải là anh ngày xưa, ngày mới yêu tha thiết nồng nàn. Em vẫn về trên con đường quen thuộc, cố giấu những ký ức vào tim. Nhớ anh của những ngày xưa cũ, từ tiếng nói cười, ánh mắt yêu thương. Em vẫn mong đôi ta một lần gặp mặt, dù là đớn đau nhưng còn hơn sống trong nghi ngại, lời rõ ràng chẳng thể nói ra. Là anh sai, em sai hay ai cũng chẳng còn quan trọng bởi yêu thương đã mãi rời xa.

Ảnh: Azat Satlykov

Anh đã cùng em đi qua quãng đời sinh viên nhiều chông gai, nhiều sai lầm và vấp ngã. Những tưởng trải qua bao nhiêu khó khăn, đã đến mùa quả ngọt trọn vẹn thì anh lại ra đi. Cô gái nào với đôi môi đỏ, đôi mắt biết cười làm anh xao động hay tình yêu em không đủ sưởi ấm trái tim anh. Bàn tay không còn ấm áp, bàn tay chẳng thể nắm chặt bàn tay nữa rồi. Biết rằng ai rồi cũng khác, cuộc vui cũng như pháo hoa, rực rỡ giây phút nào đó rồi tàn lụi, nhưng em vẫn mơ hồ giữa một giấc mơ. Chớp mắt mọi thứ đã chẳng còn như ngày trước. Anh chẳng là của em mà của ai khác rồi. 

Đến bên nhau khi còn quá trẻ, cứ ngỡ hôn nhân đơn giản là yêu nhau rồi cùng về một mái nhà nhưng ai nào ngờ. Cái gì mong manh thì càng dễ vỡ tan, con thuyền sơ sài thì làm sao chống chọi được với bão giông. Em và anh ngày đó còn nhiều nông nổi, trước va vấp cuộc đời lại vội vã buông tay. Trải qua đổ vỡ em nhận ra rằng hôn nhân chỉ dựa trên tình yêu mà mất đi tình thương, mất đi trách nhiệm hay sự sẻ chia thì không thể nào tồn tại. Chỉ một sự rung động nhất thời đã cuốn anh ra khỏi cuộc đời em. Bàn tay em nhỏ bé, yếu đuối không thể nào níu giữ. Nếu nghĩ rằng hôn nhân hay một đứa trẻ có thể giữ được người đàn ông thì thật sai lầm, ta có thể giữ một tháng, một năm, nhiều năm nhưng không thể giữ cả đời. Hôn nhân chỉ là hợp thức hóa trên một tờ giấy, đứa trẻ nào rồi cũng sẽ lớn lên. Vậy ta lấy gì để giữ người đàn ông của mình?

Ảnh: Ben White

Ngày em còn trẻ, em cũng từng nghĩ, em có thể giữ được anh, yêu anh và cưới anh, trói buộc anh với cuộc đời mình bằng hôn nhân. Nhưng sau những ngày chung sống, sau những đổ vỡ em chợt nhận ra mình đã quá trẻ con, suy nghĩ quá nông cạn. Duyên nợ đến một lúc nào đó cũng kết thúc cuộc trả vay, duyên hết, nợ tan chúng ta đành rời xa. Có lẽ anh ở bên một ai đó tốt hơn em, biết quan tâm và yêu anh nhiều hơn em đã từng.

Còn em giờ đây như chim sợ cành cong, em sợ một lần yêu hết mình lại một lần nữa làm mình ngã quỵ. Thanh xuân qua nhanh như cơn gió, mới thoáng tuổi đôi mươi phơi phới như mây trời, chớp mắt đã ba mươi. Em ngồi nhìn lại, em đã làm gì cho tuổi xuân của mình, em đã yêu bản thân mình thật nhiều chưa, hay là cháy hết mình trong tình yêu để rồi chỉ nhận lấy tàn tro. Nhưng em vẫn mong mình như con chim phượng hoàng mạnh mẽ, tái sinh từ tro tàn, tung đôi cánh bay lên trời xanh. Bởi yêu thương ai đó chẳng dễ dàng, nên cứ yêu đi đừng lo lắng, nếu yêu thương không đủ thì ta nên tự biết dừng. Bởi trái tim nào có lỗi gì đâu!

Tác giả: CTV Yên Nhiên (An Lê)

Tin mới trong ngày