Những ngày hạnh phúc thật ngắn ngủi
DP Julli 09/05/2017 02:00 PM
Tôi nhớ em. Nhớ những ngày Sài Gòn lành lạnh chờ năm mới về. Nhưng cuộc đời vốn dĩ luôn là vậy, không ai biết trước được điều gì, những ngày hạnh phúc luôn có hạn kỳ của nó.

Bing bong... Tôi mở gói bưu phẩm vừa được gửi tới, một chiếc khăn len. Chợt nhận ra giờ Sài Gòn cũng đã sắp vào mùa lạnh, lại một mùa Giáng Sinh nữa lại về, lại thêm một cái Tết nữa sắp đến.

Những ngày cuối năm, Sài Gòn thật lạ. Đôi lúc nắng gắt, lúc lại se se lạnh cứ như trêu ngươi người khác. Tôi nhớ có lần lang thang trên phố, trông thấy một đôi nắm tay nhau thật chặt, bất giác tôi lại mỉm cười. Hạnh phúc đôi khi chỉ là một điều đơn giản, nhưng nhiều người lại cứ thích tìm đến những thứ cao xa, để rồi quanh đi quẩn lại vẫn là xoay vòng giữa những tháng ngày lẻ bóng đi về một mình.

Ảnh: caocaofactory

Rồi có lần Sài Gòn lạnh run, lạnh đến mức người ta tha hồ diện đồ đông. Sáng đó trên đường đi làm, tôi co ro lái xe, nhìn phía trước thấy một chị chở theo một bé gái phía sau. Con bé hai má hồng hồng, đôi tay bé xíu ôm lấy mẹ, chị cứ vậy bon bon mà đưa con đến trường. Trời lạnh, mà sao thấy ấm lòng.

Mỗi khi trời lạnh, tôi lại nghĩ đến em, cô gái nhỏ lúc nào cũng lẽo đẽo đi phía sau tôi. Những ngày đông, tôi với em cứ nắm tay nhau lang thang khắp mọi nơi. Rồi mặc trời lạnh, em cứ nằng nặc muốn uống một ly Matcha đá xay tê người. Còn tôi thì vừa ngồi nhìn em le lưỡi, vừa cười cười uống ly cà phê sữa nóng. Em liếc mắt bảo tôi: "Anh đúng là không biết thưởng thức, trời lạnh phải uống đồ lạnh mới thích".

Đêm Giáng Sinh, tôi nắm tay em đứng trong giáo đường, nghe những bài thánh ca nguyện cầu những điều tốt đẹp. Em hỏi tôi:

- Mình sẽ bên nhau mãi đến sau này, đúng không anh?

- Em cứ nghĩ vớ vẩn, anh sẽ không rời xa em đâu.

Tình cảm của chúng tôi ngày đó, được Đức Mẹ biết đến và mỉm cười chứng giám. Người ta bảo, "Sài Gòn làm gì có mùa đông". Ừ thì ở cái xứ nhiệt đới bốn mùa như một này, mùa đông là thứ gì đó thật xa xỉ. Nhưng cũng xem như là an ủi, khi cứ gần tháng 12, trời lại có chút gì đó se se, đủ để người Sài Gòn cảm thấy lạnh. Và cũng vì như vậy, mà người ta xích lại gần nhau hơn. Những cái ôm, những cái nắm tay thật chặt ngày Sài Gòn trở gió, tất cả sẽ luôn là một hồi ức đẹp.

Ảnh: caocaofactory

Tôi nhớ em. Nhớ những ngày Sài Gòn lành lạnh chờ năm mới về. Nhưng cuộc đời vốn dĩ luôn là vậy, không ai biết trước được điều gì, những ngày hạnh phúc luôn có hạn kỳ của nó. Em giờ đã không còn bên tôi, và dĩ nhiên cái gì là kỷ niệm cũng đã là dĩ vãng, tựa như khói chiều lan tỏa lên mây trời.

Tôi bỏ chiếc khăn len từ cửa hàng gửi vào hộp, một chiếc khăn tri ân khách hàng thân thiết. Cũng chẳng biết tôi đã ở đây bao lâu rồi, kể từ ngày đó. Đứng trước một sự mất mát, con người ta có mạnh mẽ đến đâu thì thứ duy nhất họ làm tốt đó là trốn chạy. Cứ vậy trước đã, đối mặt được hay không, thời gian sẽ có câu trả lời.

California, một ngày cuối tháng 11.

Tác giả: DP Julli

Tin mới trong ngày